Khế Tử

Chương 23

*Cự môn: Tên của tinh quân trông coi sao Thiên Tuyền – ngôi sao thứ 2 trong chòm sao Bắc Đẩu, xem thêm chú thích đầu chương 2.

Một bạn nhỏ đội C đi một mình đang thật cẩn thận hành tẩu trong rừng cây, hai bàn tay thủy chung chắn trước ngực bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, đồng thời cũng là để bảo vệ tổng số điểm của đội mình.

Không trung truyền đến tiếng chim hót quái dị, cậu ngẩng đầu nhìn, nháy mắt từ chỗ bị bụi cây phía trước che giấu xông tới một người, tay nhắm thẳng trước ngực cậu, bạn nhỏ này tốc độ phản ứng coi như linh mẫn, nhanh chóng nhảy lùi lại phòng thủ. Ngay khi cậu đem lực chú ý đều tập trung lên địch nhân phía trước thì thình lình từ phía sau nhảy ra thêm một người, trước sau giáp kích tấn công cậu trở tay không kịp, nút dừng cũng bị một người trong đó đè xuống không thương tiếc.

"Đắc thủ!" Hai đồng học đội D đánh lén thành công đập tay nhau một cái.

Bạn nhỏ đội C bị vây công căm giận bất bình, "Lấy nhiều đánh ít, khinh người quá đáng!"

Tên kia hắc hắc vui vẻ, “Binh bất yếm trá!*”

* Binh bất yếm trá: Chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không ngại dối trá

Từ ‘trá’ còn chưa nói xong, từ trên cây đột nhiên ào một tiếng rớt xuống một cái bóng đen, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đồng thời đè xuống nút dừng trước ngực hai người đội D, hai tên đó đang đắm chìm trong nỗi vui mừng được điểm, không chút nào phòng bị, sửng sốt nửa ngày mới ý thức được mình đã bị đá khỏi cuộc chiến.

"Ha ha, rất vui lòng thu nhận (điểm).” Lăng Tiêu một kích đắc thủ, lại còn là song phi, nháy mắt ghi ba điểm.

Hai bạn nhỏ không cam lòng song song xắn tay áo tỏ vẻ muốn đánh người, "Lăng Tiêu, ngươi tên khốn này!”

Lăng Tiêu sớm vọt xa đến mấy thước có hơn, thanh âm từ xa xa truyền lại, “Binh bất yếm trá!”

Doanh Phong đang mặc sức thu hoạch, trong nửa giờ ngắn ngủi cậu đã ghi bốn điểm, trong đó cũng bao gồm một điểm của Trục Nguyệt. So với để đội khác lấy đi, chi bằng chính mình thu vào túi, ít nhất một điểm này để cậu bảo quản, so với Trục Nguyệt đáng tin hơn.

Cậu đang chạy như bay trong rừng, đột nhiên giác quan thứ sáu nói cho cậu biết phụ cận có địch nhân, lập tức quay ngược về đá một cú, đem một đối thủ đánh lén mình đá bay ra ngoài.

Người đánh lén cậu vốn nghĩ một kích này nhất định có thể đắc thủ, ai ngờ tốc độ phản ứng của Doanh Phong vượt quá tưởng tượng của cậu ta, thấy đối phương phản đánh lén thành công, lại có xu thế phản công, cậu ta lập tức một chiêu ‘đả đỉnh’* nhảy lên, đưa tay tới bên môi huýt một tiếng.

*Đả đỉnh: Ý chỉ chiêu ‘Lý ngư đả đỉnh’, đang nằm đạp thẳng lên trên không, lấy đà bật người dậy.

Thành viên đội D có lẽ là phe có lực hợp tác đoàn thể tốt nhất, cứ bốn người duy trì khoảng cách nhất định với nhau, có thể đồng thời điều tra bốn phương hướng bất đồng, lại có thể khi bất cứ hướng nào xuất hiện địch nhân, ba hướng còn lại đều có thể nhanh chóng chi viện.

Nghe tiếng huýt báo động của đồng đội, ba thành viên đội D phụ cận lập tức đi bọc lại, nhìn thấy Doanh Phong, lập tức có người oa a một tiếng.

“Cậu đụng phải thứ dữ rồi.”

Người trước đó quả thực phát điên, mình đang bị Doanh Phong đánh cho lui liên tục, mắt thấy máy tính điểm khó mà giữ được, ba người này còn ở đó xem náo nhiệt, "Đến giúp đỡ tui a! Người này có 5 điểm!"

Đội D và đội A không cùng lớp, bất quá mọi người từ sau khi tỉnh dậy thì đều sinh hoạt trong cùng một khuôn viên trường, đều rất quen thuộc lẫn nhau, biết Doanh Phong thực lực bất phàm, bởi vậy dù là bốn đánh một, cũng không ai dám xem thường, mỗi người đều toàn lực tập trung chiến đấu.

Chiến lực bình quân của người Thiên Túc rất cao, cho dù là đặc biệt nổi trội trong đám thiếu niên Doanh Phong, cũng không có biện pháp cùng một lúc ứng đối bốn địch nhân. Cậu chỉ có thể mượn địa hình vừa đánh vừa lui, gom mọi công kích dồn lên một người, cố gắng thủ tiêu một người trước để tìm kiếm cửa đột phá.

Nhưng đoàn thể bốn người này phối hợp phi thường ăn ý, một khi có kẻ lâm vào nguy hiểm, ba người còn lại tất sẽ ra tay giải vây, không cho Doanh Phong thừa cơ hội, năm người triền đấu, tình thế đối với Doanh Phong tương đối bất lợi.

Vừa lúc đó, người thứ sáu tùy tiện xâm nhập, Lăng Tiêu chính là đang ở đằng xa nghe bên này có tiếng đánh nhau mới muốn chen một chân vào, ai ngờ nhìn thấy lại là bốn người đội D vây công một mình Doanh Phong, mắt thấy một người trong đó sắp đắc thủ, Lăng Tiêu nhanh chóng phi qua chặn lại.

Có thêm người mới gia nhập chiến cuộc, những người khác đều sửng sốt, ban đầu họ còn tưởng là chi viện của đội A, tập trung nhìn lại, người đến gây rối cư nhiên là Lăng Tiêu đội B, nhất thời không còn gì để nói.

"Lăng Tiêu, cậu đây là chiến thuật gì?" Mọi người tạm gác khí giới, châm ngòi võ mồm.

Lăng Tiêu kỳ thật cũng không biết mình có chiến thuật gì, chỉ là không muốn thấy Doanh Phong thua trong tay mấy người này, theo phản xạ liền lên, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

“Cậu cũng chả phải đội A, Doanh Phong đối với cậu là địch nhân khó giải quyết nhất đi, cậu giúp tụi này loại bỏ cậu ta, 5 điểm của cậu ta sẽ là của cậu.” Thủ lĩnh phân đội nhỏ bốn người này quả thực là một chuyên gia đàm phán.

“Cậu lấy của tôi 5 điểm, bốn người này liền chuyển hướng công kích cậu, cùng tôi đơn đả độc đấu cậu còn có cơ hội thắng, một đánh bốn căn bản không phải kế hay," Doanh Phong cũng mở miệng, "Điểm bốn người này cũng không chỉ có 5, cậu cần phải suy nghĩ kỹ càng."

Mọi người sợ ngây người, khó được Doanh Phong luôn độc lai độc vãng cũng sẽ lôi kéo đồng đội, xem ra để thắng trong trận chiến đấu này ai nấy đều liều mạng.

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, vẫn là Doanh Phong nói có đạo lý, chuẩn bị tư thế tiến lên, “Tôi tạm thời liên thủ với cậu, bất quá lát nữa cậu đừng mong chạy.”

Doanh Phong nhắm một người trong đó xuất kích, “Đó cũng là lời tôi muốn nói.”

Lăng Tiêu gia nhập hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc, một đánh bốn rất gian nan, một đối hai chỉ như chặt dưa thái rau, huống chi trải qua một tuần luyện tập đột kích, giữa hai người cũng sinh ra một loại ăn ý, chỉ cần một động tác, một ánh mắt của nhau, liền biết đối phương muốn đánh vào đâu.

Nhóm hai người chặt chẽ phối hợp, rất nhanh bốn người lần lượt bị loại, điểm những người bị họ hạ thủ trước đó cũng được chia đều vào tay Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, một phân đội nhỏ bốn người vốn rất có thực lực, cứ như vậy chết yểu dưới tay hai người cực mạnh trong cùng khối liên thủ, thật là có oan cũng không có chỗ kể.

Bốn người này tuy rằng bị loại, nhưng cũng không rời đi, chờ ở một bên xem kịch vui.

“Mấy cậu còn nhìn cái gì?" Lăng Tiêu khó hiểu.

“Xem hai người rốt cuộc ai thắng," điểm tích lũy của hai người đều rất cao, Doanh Phong 8, Lăng Tiêu 7, nếu ai có thể lấy được điểm của đối phương, trên cơ bản thắng lợi cuối cùng chính là thuộc đội của kẻ đó đi, đây quả thực là một trận chiến liên quan đến thắng bại.

Chẳng ngờ Doanh Phong lại lên tiếng, "Hiện tại cách lúc kết thúc còn hai tiếng mấy, nếu chúng ta ở đây đánh nhau, chỉ sợ cũng không thể kết thúc trong một chốc, cứ coi như có một phía thắng lợi, cũng chỉ có thể được số điểm rất có hạn mà thôi. Không chỉ thế, chúng ta ở trong này đánh, nhất định có người nắm lấy thời cơ hành động, chờ chúng ta thể lực hao hết, họ lại nhảy ra ngư ông đắc lợi."

Một bạn nhỏ đội C rình coi trên cây ở không xa nghe xong những lời này nhất thời cảm thấy đầu gối thật là đau.

Lăng Tiêu lại cảm thấy lời Doanh Phong nói rất có đạo lý, "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"

“Tôi dành nửa giờ cuối cho cậu, đến lúc đó tôi có nhiều điểm hơn, tin tưởng đối với cậu mà nói cũng có lực hấp dẫn. Nửa giờ sau cùng, tôi ở xuất phát điểm chờ cậu, quyết đấu công bằng một chọi một với cậu, cũng hi vọng đến lúc đó điểm của cậu thoạt nhìn không đáng thương như vầy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải kiên trì được đến lúc đó.”

“Chuyện đó còn phải nói sao,” Lăng Tiêu đối với chính mình rất có tự tin, "Lúc chạm mặt nếu tôi thua cậu một điểm, sẽ nhường cậu ba chiêu, thua hai điểm nhường sáu chiêu, tôi cam đoan điểm tôi thu hoạch sẽ không thua cậu.”

“Nhất trí.”

Hai người đạt thành hiệp nghị liền một đông một tây chạy mất dạng, còn lại bốn người tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, mợ nó vậy mà cũng được? Trò chơi sinh tồn dã ngoại này còn có thể chơi sao?

Theo thời gian trôi, nhân số còn lại trên trận ngày càng ít, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, số điểm đạt được mỗi lần thắng cũng càng nhiều.

Lăng Tiêu trong thời gian kế tiếp lại kích sát năm người, ghi thêm 9 điểm, thêm vào 7 điểm trước đó, tổng điểm là 16, đây đã là một số điểm tương đối cao, cậu tin chắc  Doanh Phong sẽ không vượt qua cậu.

Doanh Phong quả nhiên không nuốt lời, đúng giờ xuất hiện tại địa điểm ước định, lúc trước khi tách ra cậu nhiều hơn Lăng Tiêu một điểm, khi gặp lại vẫn bảo trì số điểm dẫn trước. Tuy số người cậu kích sát không nhiều hơn Lăng Tiêu, nhưng hạ được một đối thủ mạnh đội C, lấy hết 5 điểm của đối phương vào túi.

“Theo như đã nói, nhường cậu ba chiêu.” Lăng Tiêu thủ thế phòng ngự, "Ra chiêu đi, tôi không đánh trả.”

"Không cần nhường," Doanh Phong cũng bày ra thức mở đầu, "Điểm nhiều hơn này là của Trục Nguyệt, chúng ta ngang nhau.”

Lăng Tiêu nghĩ rồi lại nghĩ mới hiểu được cậu ta thủ tiêu đồng đội mình, quả thực vô tình, nhưng không biết vì sao cậu nghe trong lòng khoái khoái.

“Vậy thì đến đây đi," Lăng Tiêu không hề khách khí, dẫn đầu xông tới, Doanh Phong rất nhanh đánh trả, đây là lần thứ hai ở trước mặt mọi người hai người đánh nhau, thoát ly trói buộc của phòng huấn luyện, trận chiến hoàn toàn tự do này thoạt nhìn càng kịch liệt.

Gần điểm tập hợp chính là một mảnh rừng nguyên sinh, Lăng Tiêu mượn cây cối che chắn, phát huy đặc điểm linh hoạt của mình một cách tuyệt hảo. Cậu nhẹ nhàng nhảy giữa những ngọn cây, dùng dây leo thay đổi vị trí cực nhanh, quả thực giống như biến ra mấy phân thân, làm cho đối thủ không dự đoán được vị trí đích thực của cậu.

Doanh Phong ứng đối một hồi mới ý thức được mình quả thật không am hiểu cùng cậu ấy giao thủ trong này, phong cách của Lăng Tiêu rất thích hợp đánh loại tùng lâm chiến* này, đu lên nhảy xuống như một chú khỉ, trong hoàn cảnh địa lý đầy thụ mộc tốt tươi quả thực như cá gặp nước, đánh đến thoải mái khoái trá.

*Tùng lâm chiến: Loại chiến đấu lợi dụng cây cối để phát huy thế mạnh

So ra thì Doanh Phong với phong cách chiến đấu trực tiếp không thích hợp những nơi chướng ngại vật quá nhiều, sau khi phân tích điểm mạnh và yếu của đôi bên, Doanh Phong hữu ý vô ý hướng Lăng Tiêu ra phần đất trống bên cạnh.

Vì thế hai người từ trong rừng rậm đánh ra đất trống, đám người vây xem —— nhất là mấy bạn nhỏ lớp bên, đều là lần đầu tiên quan sát cuộc so đấu phấn khích như thế, mỗi người đều nín thở, nhìn không chuyển mắt, sợ chớp mắt một cái liền bỏ qua một lần tiến công tuyệt hảo.

Chiến đấu tung khởi cát bụi, thân ảnh hai người ẩn trong cát bay đá chạy, khó mà nắm bắt. Luyện tập trước đó khiến họ quen thuộc từng chiêu từng thức của nhau, dù nhắm mắt lại cũng có thể biết trước hướng công kích của đối thủ, quyền cước của họ dừng ở mọi bộ vị trên người đối phương, nhưng không cách nào trúng mục tiêu mấu chốt nhất trước ngực.

Những bạn học còn lại trên trận đều tạm dừng chiến đấu tới quan sát, giáo viên ở một bên lại càng không ngừng gật đầu khen ngợi. Đây là hai bạn trẻ khối mười có tiềm lực nhất, tương lai nếu có hi vọng học lên thành sinh viên của trường quân đội Ngự Thiên, cái chỗ học viện quân sự trực thuộc quân bộ đó tuyển sinh khó đến biến thái, có thể nói là ‘nhất bộ thanh vân’*.

*Nhất bộ thanh vân: Một bước lên mây, thanh vân nghĩa là mây xanh nhưng cũng ý chỉ địa vị cao, quý tộc, quý phái.

Cũng chính vì vậy, dù thi vào trường này khó vô cùng, huấn luyện sau khi nhập học siêu cấp nghiêm khắc, nhưng vẫn có vô số thiếu niên hướng tới, nếu có thể được chọn, không nói bản nhân, ngay cả giáo viên hướng dẫn phụ trách chỉ đạo họ, cũng cảm thấy phá lệ vinh quang.

Từng phút từng giây trôi qua, hai người vẫn bất phân thắng bại, ba giờ kịch liệt chiến đấu tiêu hao lượng lớn thể lực của họ, Lăng Tiêu gần đây luôn lấy bánh mì làm thức ăn dần dần hiển lộ không đủ sức.

Doanh Phong phát hiện tốc độ Lăng Tiêu dần dần không bằng ban đầu, nhân cơ hội tăng cường thế công, thế là Lăng Tiêu liền có chút ăn không tiêu, chỉ đành tiếp tục phát huy ưu điểm của mình, chạy ngược chạy xuôi đánh du kích, nhân lúc Doanh Phong theo không kịp mình mà thở gấp một phen, cho đến khi thể lực dần dần có một chút khôi phục.

Thời gian trận đấu này kéo ngày càng dài, mắt thấy cách thời gian giới hạn ngày càng gần, hai người còn chưa phân cao thấp, giáo viên đem còi ngậm trong miệng, chuẩn bị vừa đến lúc liền thổi lên hồi còi báo kết thúc.

Chỉ còn lại ba phút cuối cùng, Lăng Tiêu không hề tránh né, gom hết khí lực còn lại cùng Doanh Phong triền đấu, mục tiêu duy nhất của cả hai bên, chính là nút dừng máy tính điểm của đối thủ.

Năm, bốn, ba, hai, một —— tiếng còi của giáo viên hướng dẫn cắt qua không trung, cơ hồ là cùng lúc, hai người luôn mãn tràng phiên phi* bỗng bất động tại chỗ, tay hai người vươn ra, ngón tay đồng thời đè xuống nút dừng của đối phương.

*Mãn tràng phiên phi: Bay qua lại khắp nơi

Đám người lặng ngắt như tờ, đây là một khắc quyết định vận mệnh, người đè xuống nút dừng trước sẽ có được toàn bộ điểm của đối phương, cũng quyết định thắng bại của toàn đội mình —— thắng thì đứng đầu, thua thì lót sổ, người thắng chung cuộc rốt cục là ai?

Giáo viên hướng dẫn tra kết quả trận đấu từ cổng cá nhân của mình, “Hai người đồng thời đè xuống nút dừng, thời gian chính xác đến từng phần giây, thật đáng tiếc trận chiến này không ai giành thắng lợi."

"A?" Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, "Vậy kết quả cuối cùng tính bằng cách nào?”

“Họ kết thúc trận đấu sau thời gian quy định 0.3 giây, cho nên thành tích tính theo điểm trước đó.”

Mọi người giờ mới hiểu được, vì cái gì hai người đồng thời đè xuống nút dừng, nhưng con số trên màn ảnh không có gì biến hóa, vẫn y hệt trước đó.

Kết quả thống kê sau cùng, thành viên khác của đội A và đội B có số điểm bằng nhau, vì thế một điểm gác của Doanh Phong liền thành điểm quyết định, mà điểm này căn bản đến từ chính đội ngũ của họ.

Thành viên đội A lấy được thắng lợi trong ngày thực tập đầu tiên tâm tình đều rất tốt, lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa biểu dương Trục Nguyệt bị đào thải từ phút đầu tiên của trận đấu, “Không tồi, cậu quả nhiên ra một phần lực vì toàn đội.”

Trục Nguyệt âm thầm nghẹn một hơi, cậu một mực tự nói với mình mục đích mình tới đây căn bản không nằm ở thực tập dã ngoại, mà kế hoạch của mình, lập tức có thể thực hiện rồi.

Bình tinh chất mà Chẩm Hạc cho có thể khiến thuốc ức chế trong cơ thể Doanh Phong mất hiệu lực, cũng khiến lượng kích thích tố sinh dục gia tăng, còn có khả năng rất lớn tự động kích khởi nghi thức trưởng thành.

Dù có tiền lệ Bình Tông và Lam Thịnh, nhưng Trục Nguyệt tin tưởng bằng thực lực của mình, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Doanh Phong, cũng sẽ không dẫn tới đau đớn phải hạ sát thủ, tuy vẫn có một chút phiêu lưu, nhưng Trục Nguyệt cho rằng mạo hiểm như thế rất đáng giá.

Một khi huyết khế ký kết thành công, kết quả chính là buộc định chung thân, không một ai có thể chia rẽ họ.

Trục Nguyệt đã lập kế hoạch chu đáo, gắt gao cầm bình thuốc đã chuẩn bị tốt, trong lòng vừa khẩn trương, vừa kích động.

Mà khi cậu quay lại lều, vừa khéo gặp Doanh Phong từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm theo hành lý của anh ấy.

Trục Nguyệt vừa nhìn thấy cảnh này liền ngây dại, "Anh, anh đi đâu vậy?"

“Tôi ngủ bên ngoài.” Câu nói đầu tiên của Doanh Phong đập nát hết thảy kế hoạch của Trục Nguyệt.

“Vì sao?” Trục Nguyệt sốt ruột liều lĩnh túm tay áo Doanh Phong đang sắp sửa rời đi, lại bị đối phương ghét bỏ hất ra.

“Tôi đã nói, hãy giữ khoảng cách với tôi, tôi sẽ không cùng một người không tiêm thuốc ức chế ở cùng một chỗ, hoặc là cách tôi xa một chút, hoặc là cuốn gói đi về.”

Lời cậu không chừa đường thỏa hiệp, Trục Nguyệt cũng chỉ đành trơ mắt nhìn cậu rời đi, đạo cụ tỉ mỉ chuẩn bị trong túi không còn đất dụng võ.
Bình Luận (0)
Comment