Khế Tử

Chương 26

*Liêm: Liêm khiết, trong sạch; Trinh: Trung thành, Liêm Trinh: Tên của tinh quân trông coi sao Ngọc Hoành – ngôi sao thứ 5 trong chòm sao Bắc Đẩu, xem thêm chú thích đầu chương 2. Trong vài trường hợp trong tử vi, đây là một sao xấu, trong chương này có lẽ mang ý ‘hãm địa’ chỉ điềm không lành.

Lăng Tiêu đặc biệt chờ Doanh Phong đi vào trước, mới chọn cùng một lối vào, nhưng lại rất nhanh vọt lên trước cậu ấy. Cậu chính là phải cùng Doanh Phong phân cao thấp, làm sao có thể để bị rớt lại trong này.

Khu mỏ tối đen không có một tia sáng, cũng may đôi mắt người Thiên Túc cấu tạo đặc thù, cho dù ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Dọc đường đứng không ít thú hoang cấp bậc thấp, phàm là không phải chủ động công kích, Doanh Phong đều chẳng màng đến việc cho một kích, Lăng Tiêu thấy thế cũng né, lưu chúng cho mấy bạn học đi sau.

Trong khu mỏ địa hình phức tạp, rất nhiều lối rẽ, mỗi khi đến một chỗ phân nhánh, Lăng Tiêu đều tận lực thả chậm cước bộ, chờ Doanh Phong chọn ra một con đường rồi, mới tăng tốc đuổi theo. Cứ như vậy hai người liên tục duy trì lộ tuyến và tốc độ giống nhau, rất nhanh bỏ những người khác lại phía sau.

"Vì cái gì luôn đi theo tôi?” Sau khi hai người một quyền giải quyết một con thú thuộc loài gặm nhấm nhào lên, Doanh Phong rốt cục bắt đầu nghi ngờ cái kẻ vướng chân vướng tay luôn đuổi theo này.

“Bộ cậu không có nghe thầy hướng dẫn nói sao? Chỗ này thỉnh thoảng sẽ có sinh vật cấp A lảng vảng, cần đoàn thể phối hợp mới có thể giải quyết," lúc này Lăng Tiêu cũng không biết, con khỉ đầu chó ngày hôm qua bọn họ giết chết kia, chính là sinh vật cấp S còn trên cả cấp A, giáo viên hướng dẫn không muốn cho họ kiêu ngạo, mới không cho họ biết chân tướng.

“Tôi không cần liên thủ cùng bất luận kẻ nào.” Doanh Phong thoạt nhìn không chút cảm kích, "Một mình tôi là có thể thu phục."

“Vậy thì so tài đi, ai cướp được trước là của người đó.” Lăng Tiêu khiêu khích, “Nói rõ trước, con mồi thuộc về người đánh trúng nó trước, người sau không được nhúng tay."

Doanh Phong cái gì cũng không nói, tiếp tục tiến lên trước, cũng không biết có nghe lọt lời Lăng Tiêu nói không.

Lăng Tiêu mới mặc kệ cậu ta có thái độ gì, cậu chỉ là không muốn thua điểm mà thôi. Cậu một đường theo sát, đem tất cả dã thú có thể cướp được đoạt vào tay, chỉ chốc lát sau đã thu được một đống Linh hồn thạch.

Càng vào sâu trong khu mỏ, sinh vật nguy hiểm sống bên trong cấp bậc lại càng cao, dã thú chủ động công kích ngày càng nhiều, tuyệt đối không còn những đối tượng có thể hạ bằng một chiêu nữa.

Tuy Doanh Phong không dùng ngôn ngữ tỏ rõ thái độ của mình, nhưng cậu yên lặng tuân thủ đề nghị của Lăng Tiêu, trong hai người chỉ cần một người ra tay, một người khác tuyệt đối sẽ không chém thêm nữa. Cứ như vậy hai người luân phiên giết qua, rất nhanh sinh vật cấp D E không thấy bóng dáng, sinh vật cấp B C ngày càng nhiều, ngẫu nhiên còn có thể kết đàn xuất hiện.

Sau khi giải quyết sạch một đàn ong giết người, Lăng Tiêu ghét bỏ vỗ vỗ mấy phiến cánh nhỏ dính trên người, “Con cuối cùng vừa rồi rõ ràng công kích cậu, cậu vì sao đứng xem không đánh?” Sau đó vẫn là Lăng Tiêu nhìn không được thủ tiêu nó.

“Bởi vì cước thứ nhất là cậu trúng mục tiêu, " Doanh Phong diện vô biểu tình trả lời.

Lăng Tiêu: "..."

Ong giết người đều kết bè kết lũ hoạt động, Lăng Tiêu vừa rồi một cú đá xoay trúng vài con, ngay cả chính cậu cũng không nhớ được trúng mục tiêu là con nào, Doanh Phong cư nhiên có thể phân biệt rõ ràng như thế, hơn nữa nói không đánh là không đánh, quả thực có nề nếp tới cực điểm.

“Vậy nếu tôi cũng không ra tay, cậu liền cứ mặc cho nó công kích cậu?”

“Cậu không đánh nó, tôi sẽ đánh cậu.” Doanh Phong nói rất hợp lẽ.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm nhẹ, thanh âm quanh quẩn trong khu mỏ chật hẹp, nghe dạng thanh âm đó, hai người lập tức ngừng cãi nhau, cùng tập trung tinh thần.

Trong tiết sinh vật, họ đã được học qua những điểm đặc trưng thường thấy của một vài giống loài, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả tiếng kêu. Loại thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, lại hơi kéo dài này, nếu không đoán sai, chính là tiếng kêu của loài bò sát được liệt vào nhóm sinh vật cấp A trên sách —— cự vĩ tích. (Thằn lằn/rắn mối đuôi khổng lồ)

Hai người liếc nhìn nhau một cái, ai cũng không cam lòng yếu thế hướng nguồn gốc thanh âm vọt tới, một viên Linh hồn thạch cấp A được 100 điểm, không ai muốn buông tha cho cơ hội này.

“Luật cũ, ai đánh trước là của người đó,” Lăng Tiêu vừa nói, một bên đã nhắm sinh vật phía trước hung hăng ra một quyền.

Nắm đấm hữu lực của Doanh Phong cơ hồ đến đồng thời, hai người một trái một phải, trúng ngay đầu con cự vĩ tích xúi quẩy.

Cự vĩ tích bị đau phát ra một tiếng rít kịch liệt, nó vừa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, bất quá ngáp một cái mà thôi, đã bị kẻ xâm lấn khi dễ đến trên đầu, nhất thời tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Sinh vật có thể bị sách giáo khoa liệt vào mức độ nguy hiểm cấp A, hiển nhiên có thực lực không tầm thường, cái đuôi vừa to vừa nặng của nó có lực phá hoại vô cùng lớn, đặc điểm da dày thịt béo lại càng làm nổi bật lực phòng ngự, dù đã trúng đối phương hai quyền, cũng chỉ tạm thời bị đánh cho lờ mờ.

Cự vĩ tích ngoe nguẩy đầu, cái đuôi nặng nề quất một cái, đập nát cái cột đá một bên, Lăng Tiêu đứng ở đằng sau nó nhanh nhẹn nhảy lên không trung, mới không bị quét trúng.

“Là của tôi!” Lúc thế này mà Lăng Tiêu cũng không quên tuyên cáo quyền sở hữu.

"Rõ ràng là tôi đánh trúng trước.” Doanh Phong không chịu nhường.

Hai người vì muốn làm rõ con mồi rốt cuộc là của ai mà nổi lên tranh chấp, cự vĩ tích bên này đã hướng họ mãnh liệt tiến công, hai người trốn nhanh như chớp, trong nháy mắt liền di chuyển ra ngoài hơn mười thước.

"A ha!" Lăng Tiêu đột nhiên cao hứng hô, “Không cần cãi, chỗ này còn một con nữa nè.”

Nói xong cậu liền bỏ lại con bên này, hướng mục tiêu mới chạy qua, “Tụi nó nhất định là hai vợ chồng, con kia tôi cho cậu đó không thèm đâu, con của tôi to hơn, nó nhất định là khế chủ của con của cậu.”

"Ngu xuẩn," Doanh Phong âm thầm mắng một câu, quay đầu hướng con cự vĩ tích bám theo không buông phía sau phát khởi phản công, từ đầu nó vọt ra tới đuôi, khi rơi xuống đất, trên tay đã có thêm một thanh chủy thủ.

Cự vĩ tích bị chủy thủ đâm vào ngay cổ rồi rạch đến xương đuôi, đau đớn hét lên, phần đuôi bạo nộ đập lên đất, vô số đá vụn bay lên không trung, lăng lệ phi tán khắp nơi, một viên trong đó bắn xa đến mức làm xước bị thương mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lau chỗ bị trầy da, "Quản cho tốt con của cậu!”

“Còn cần cậu nói?” Doanh Phong phi thân lên, chủy thủ hướng xuống, không chút lưu tình đâm vào đuôi dã thú, nếu không phải chiều dài vũ khí không đủ, lực lượng lần này quả thực có thể đem cái đuôi kia găm vào đất.

Cự vĩ tích thống khổ rú lên một tiếng, tiết sinh vật có dạy, bất kỳ một giống nào cũng đem bộ vị có lực phòng ngự yếu ớt nhất của mình giấu dưới vị trí có lực công kích cực mạnh, để lấy được tác dụng bảo hộ, mà nhược điểm lớn nhất của cự vĩ tích không thể nghi ngờ chính là vùng gần đuôi của nó.

Lăng Tiêu thấy Doanh Phong dẫn trước, tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, từng chuỗi chiêu thức lưu loát hoa hoa lệ lệ trúng lên người cự vĩ tích, đánh cho nó liên tục tháo chạy.

“Chỉ được cái mẽ.” Doanh Phong thấp giọng bình luận.

Lăng Tiêu đang chuyên tâm chiến đấu cùng đối thủ, những lời này tự nhiên không lọt vào tai cậu, cậu lộn mèo một cái ra trước, không thiên lệch dừng trên lưng cự vĩ tích, cự vĩ tích cảm nhận được áp lực liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi cậu, Lăng Tiêu lại giống như mọc rễ cưỡi thật vững vàng.

Cậu xòe bàn tay ra vỗ vỗ mông nó, “Bé con ngoan ngoãn.” Ngay sau đó huơ chủy thủ trong tay vô cùng chuẩn xác đâm vào mệnh môn của nó, sau một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cự vĩ tích quẫy thêm vài cái, dần dần bất động.

Hai người mỗi người thu hoạch một viên Linh hồn thạch lục sắc, nhìn kỹ, bên trong còn có sóng gợn cuộn lên.

"Đơn giản như vậy liền được 100 điểm?” Lăng Tiêu nhún nhún vai, "Thật sự là chẳng có tính khiêu chiến gì hết, còn không bằng con khỉ ngày hôm qua.”

Thanh âm đá vụn lộp bộp rơi xuống, xen lẫn tiếng vang thanh thúy khi thạch bích rạn nứt, khiến hai người một lần nữa tập trung lực chú ý, vừa rồi bọn họ đánh nhau rất kịch liệt, làm nứt hết mấy bức tường phụ cận.

“Tôi có dự cảm nó muốn sụp.” Lăng Tiêu nói.

Để chứng minh dự cảm của cậu là đúng, cả mặt tường ầm ầm sụp đổ, lộ ra cảnh tượng kinh người giấu đằng sau nó.

“Ôi trời ơi…” Lăng Tiêu nhìn đến choáng váng, "Tôi sai rồi, tụi nó không phải hai vợ chồng, này căn bản là cái trại tập trung."

***

Trục Nguyệt lúc này khẩn trương hai tay nắm chủy thủ, dán vào bức tường khu mỏ từng chút hướng vào trong, cậu cũng lựa chọn cửa vào giống Doanh Phong, nhưng cơ hồ là nháy mắt đã không thấy tung ảnh của đối phương.

Thị lực của cậu không tốt như những người khác, trong bóng tối chỉ có thể nhìn ra một chút ánh sáng mỏng manh, chưa biết tiếng rít của dã thú truyền đến từ bên trong là gì, đã làm cậu mao cốt tủng nhiên.

Trong động một lối rẽ tiếp theo một lối rẽ, cậu căn bản không biết Doanh Phong đi hướng nào, cho dù là mấy bạn học khoác, cũng đã sớm vọt tới phía trước, sẽ không ai lưu lại chiếu cố một đứa con ghẻ như cậu.

Càng đi về phía trước, cậu lại càng sợ hãi, cậu cũng biết những bạn học trong đội ngay từ đầu sẽ không trông cậy vào cậu sẽ lấy được điểm, dù bây giờ cậu có đứng ở đây, chờ có lệnh tập họp thì trở ra, cũng bất quá sẽ bị châm chọc một phen, mà nhiều năm qua, đối với loại thái độ này của người chung quanh, cậu cũng sớm đã quen.

Nhưng vẫn cứ có một lực lượng thúc giục cậu đi tới, dù cách Doanh Phong chỉ gần thêm một chút cũng tốt, đã là ngày cuối cùng trong ba ngày thực tập, thứ mà cậu tiêu hết toàn bộ tiền tích góp muốn có, đến nay còn bình yên vô sự nằm trong túi của cậu.

Trục Nguyệt ôm mục đích không thể cho ai biết thật cẩn thận tiến về trước, đột nhiên bị một trận thanh âm sột soạt dọa toát một thân mồ hôi lạnh. Cậu gom dũng khí men theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, này vừa nhìn lại, trong bóng đêm chợt toát ra hai ánh mắt gắt gao tập trung vào kẻ xâm lấn là cậu, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi vũ khí.

Dã thú đang âm thầm mai phục ngửi được mùi sợ hãi, gầm nhẹ một tiếng bổ nhào qua, Trục Nguyệt không hề có chút ý nghĩ hoàn thủ, quay đầu chạy trốn, trong bóng đêm hoảng hốt chạy bừa, căn bản không có tinh lực lưu ý mình đang chạy đi đâu.

Sợ hãi kích phát tiềm năng hữu hạn, sau khi Trục Nguyệt không biết đã chạy bao lâu, quay đầu nhìn lại phía sau đã không còn bóng dáng dã thú, cậu duy trì tư thế đề phòng chờ đợi nửa ngày, chung quanh cũng không xuất hiện thêm động tĩnh gì.

Trục Nguyệt lúc này mới cảm thấy mỏi mệt thể lực cạn kiệt, cậu thở dốc tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu lo lắng tới chuyện mình bị lạc mất phương hướng giờ làm sao mà ra ngoài.

Cậu ở tại chỗ nghỉ ngơi thật lâu, mới chậm rãi bình phục lại, đang chuẩn bị đứng dậy đi quanh tìm kiếm đường, không ngờ không cẩn thận vấp vào tảng đá dưới chân.

Ngay trong nháy mắt khi cậu ngã sấp xuống, hốt hoảng thấy giữa khe đá có tử quang (ánh sáng tím) chợt lóe, nếu ở đây là một Thiên Túc thị lực bình thường, căn bản không có khả năng phát hiện quang mang yếu ớt như vậy, nhưng cố tình Trục Nguyệt là một người thị lực có chỗ thiếu hụt, tương phản mạnh mẽ như vậy lập tức khiến cho cậu chú ý.

Cậu ghé lên tường vọng nhìn vào trong, trong hốc tường đích thực có thứ gì đó màu tím đang phát quang, tiếc rằng khe hở quá nhỏ, không thể nhận ra vật kia rốt cuộc là cái gì.

Trục Nguyệt thử dùng ngón tay bới bới hốc tường, thạch bích cứng rắn không chút sứt mẻ, cũng may vừa rồi khi cậu chạy trốn cũng không vứt bỏ chủy thủ, cậu bắt đầu thử dùng cạnh sắc của con dao cạy mở tường, khắp khu mỏ đều quanh quẩn tiếng đục của cậu.

Vách tường thực chắc chắn, cũng may chủy thủ của người Thiên Túc cứng rắn lại sắc bén, Trục Nguyệt không biết đục bao lâu, rốt cục dùng sức một cái moi ra được khối đá lớn nhất, đá vụn phụ cận cũng cùng bong ra từng mảng, lộ ra toàn bộ vật giấu bên trong.

Đó là một khối khoáng thạch màu tím hình dạng không có quy tắc, lớn khoảng dùng một bàn tay là có thể cầm, Trục Nguyệt nghĩ đây là khu mỏ, xuất hiện khoáng thạch cũng không có gì lạ.

Khối khoáng thạch thần bí cùng thạch bích chung quanh tiếp nối chặt chẽ, Trục Nguyệt tiếp tục dùng chủy thủ cắt đục, thật cẩn thận tránh phạm vào bản thân khoáng thạch. Muốn đem nó nguyên vẹn nạy ra thực sự không phải một chuyện đơn giản, chờ Trục Nguyệt hoàn thành công việc, đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Cảm nhận được khoáng thạch đã lỏng ra, Trục Nguyệt lại đem chủy thủ giắt về lại bên hông, hai tay vói vào thạch động vừa đục ra, phi thường cẩn thận, đem thứ bên trong lấy ra. Nhìn gần, có thể thấy ở trung tâm khối khoáng thạch tồn tại một nguồn phát quang giống như trái tim, đập từng nhịp từng nhịp tản ra quang mang tử sắc.

Có nên về hỏi thầy hướng dẫn một chút xem đây là gì không?

Trục Nguyệt mới vừa đi một bước, cả khu mỏ đều lay động, từ lúc biên độ rất nhỏ cho đến kịch liệt, đến khi không ngừng có đá vụn từ thạch bích lăn xuống, phát ra thanh âm lộp bộp.

Động đất?!

Đây là phản ứng đầu tiên của Trục Nguyệt, đúng lúc này, một tiếng kêu thô trọng, thong thả kéo dài từ một hướng không rõ truyền đến, thanh âm kia chấn động lên màng nhĩ, làm người ta nghe xong cả người cũng không thoải mái.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trục Nguyệt không chạy được mấy bước, đã bị mặt đất chấn động rung lắc, một khối nham thạch thật lớn nặng nề rơi xuống trước mặt cậu, đá vụn văng khắp nơi.

Nơi phát sinh chuyện ngoài ý muốn không phải chỉ có chỗ Trục Nguyệt, cơ hồ là mỗi người trong khu mỏ đều cảm nhận được chấn động mức độ khác nhau, mà nơi có biên độ lớn nhất, không ngoài nơi sâu nhất khu mỏ chỗ Lăng Tiêu và Doanh Phong xâm nhập.

Khi hai người phá hủy toàn mặt tường, ngoài ý muốn phát hiện một thế giới mới, nơi này sinh sống một đàn không đếm xuể dã thú cự vĩ tích nguy hiểm cấp độ A, cơ hồ có thể kết luận, nơi này chính là ổ của chúng.

Cự vĩ tích bị quấy nhiễu, nằm trên mặt đất thong thả đong đưa cái đuôi to khỏe của chúng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà tùy tiện xâm nhập, sâu trong yết hầu phát ra tiếng ô ô cảnh cáo, cảnh tượng này, mặc cho ai nhìn, đều cảm thấy không rét mà run.

“Tôi nghi thầy hướng dẫn lừa gạt chúng ta một vố lớn, " Lăng Tiêu há mỏ, chủy thủ trong tay vung một đường kiếm hoa*, “Cái này chơi được.”

*Kiếm hoa: Là hoa thanh long, có lẽ ở đây chỉ một thế hay chiêu thức gì đó?!

“Nè, nếu cậu sợ, thì nhấn thiết bị báo nguy, tôi sẽ không cười nhạo cậu,” lực chú ý Lăng Tiêu toàn bộ tập trung ở đối diện, vẫn không quên sỉ nhục Doanh Phong một câu, ở trong mắt cậu, không có sợ hãi, tràn đầy hưng phấn khi gặp được cường địch.

“Là cậu sợ mới đúng chứ," Doanh Phong lạnh lùng đáp lại, đồng thời cũng bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, “Muốn trốn thì tận dụng lúc này, tôi cũng sẽ không cười cậu.”

Ngoài ý muốn chính là chuyện phát sinh sau đó, một thanh âm phá lệ trầm thấp vang lên, vang vọng trong khu mỏ hẹp dài.

"Ô..."

Không chỉ có người, ngay cả cự vĩ tích cũng dừng động tác tiến công.

“Thanh âm gì vậy?” Sự mẫn cảm với nguy hiểm khiến độ cảnh giác của Lăng Tiêu nhất thời tăng lên gấp mười.

Trên mặt Doanh Phong cũng hiếm thấy lộ ra thần sắc ngưng trọng, cậu quét mắt nhìn khắp nơi, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc thanh âm.

"Ô..." Lại là một tiếng, đồng thời cả khu mỏ cũng bắt đầu kịch liệt lay động.

Cự vĩ tích trên mặt đất đột nhiên trở nên rối loạn, ngay sau đó toàn bộ cự vĩ tích như nước chảy hướng về chỗ ngược chiều nơi phát ra thanh âm chạy đi, lấy bộ dáng to đùng vụng về của chúng, thật khó mà tưởng tượng chúng lại có được tốc độ đó.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao lại biến thành như vậy?"

Lăng Tiêu bị hành động dị thường của cự vĩ tích khiến cho ngây người, nhưng cậu vừa hỏi xong những lời này, một cỗ lực lượng thật lớn nghênh diện mà đến, khiến cả người cậu bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường, cổng cá nhân trên cổ tay vì lực đánh quá lớn mà dập nát.

Bụi mù tán đi, chủ nhân của lực lượng khủng bố dần lộ ra bộ mặt thật, Doanh Phong xưa nay luôn bình tĩnh sau khi nhìn rõ bộ dạng đối phương, đồng tử đột nhiên co lại.

"Làm sao có thể!" Cậu thốt ra.
Bình Luận (0)
Comment