Khế Tử

Chương 44

*Dã thố: Thỏ hoang

Cuộc viếng thăm của Lăng Tiêu kết thúc, Thiên Tế lại tự mình đưa họ ra cổng.

"Nhớ kỹ lời nói của tôi, vĩnh viễn đừng đến đây, thế giới rộng lớn bên ngoài, mới là nơi mà cậu hẳn nên ở.”

Cáo biệt Thiên Tế, Lăng Tiêu theo hiệu trưởng cùng nhau quay về học viện, so với Trung tâm kiểm soát không nơi nào không áp lực, mỗi học sinh lui tới nơi này đều có vẻ mạnh mẽ tinh thần phấn chấn, chỉ cần nhìn bọn họ liền cảm nhận được hi vọng, Lăng Tiêu phần nào hiểu được hiệu trưởng vì sao lại lưu lại đảm nhiệm chức vụ.

“Cậu có biết vì sao, biết rõ hòa bình vượt qua nghi thức trưởng thành là một lời nói dối, sớm hay muộn sẽ bị chọc thủng, chúng tôi vẫn phải dùng một lời nói dối như vậy để che đậy không?”

Lăng Tiêu lắc đầu.

"Đó là bởi vì trước đây, chúng tôi đã thử sử dụng nhiều loại phương pháp, có người tự nguyện bị trói trong nghi thức trưởng thành, kết quả lúc lấy máu em ấy cắn đứt đầu lưỡi; có người uống thuốc ngủ say cho qua kỳ rối loạn, sau khi tỉnh lại kích thích tố phân bố cao đến mức không thể khống chế.”

"Thậm chí có một năm chúng tôi đem tất cả những tai hại trước sau phải trải qua đều đầy đủ giảng cho học sinh, kết quả lần đó học trò tập thể cự tuyệt cử hành nghi thức trưởng thành. Sau đó vì có một em nội tiết tố mất cân bằng, trong nhóm học sinh dẫn phát phản ứng dây chuyền, những thiếu niên đó tàn sát lẫn nhau, gây thành thảm kịch lớn nhất mấy trăm năm qua, ngày đó sao chổi ‘Tẫn diệt’ quét qua trên bầu trời Bích Không, vì thế hậu nhân đặt tên là ‘Sự kiện tẫn diệt’.”

Lăng Tiêu trong lòng chớp động, ‘Sự kiện tẫn diệt’ từ lúc nhập học liền thường xuyên nghe nói, vào ngày đó mỗi năm học viện đều có lễ mặc niệm, nhưng khởi nguyên chân chính của sự tình cậu lại là lần đầu nghe được.

"Nghi thức trưởng thành tựa như một hố sâu của người Thiên Túc, vô luận chúng tôi thử phương pháp gì, áp dụng đối sách gì, đều không thể khiến mỗi người đều thuận lợi vượt qua, luôn sẽ có người bị đào thải tại một cửa này."

"Bác sĩ Dao cho cậu thuốc sao?" Hiệu trưởng đột nhiên đổi đề tài.

Lăng Tiêu sửng sốt một chút, "Vâng."

“Mới đầu khi ta phát hiện thuốc có thể xoa dịu thống khổ, hầu như mỗi ngày đều dùng, vì thế mắc chứng ỷ lại nghiêm trọng, liều dùng càng lúc càng lớn, mãi đến khi thuốc cũng vô pháp thỏa mãn nhu cầu của ta. Đến một lúc, tựa như những áp lực tinh thần đã che đậy lúc trước tăng gấp đôi mà quay lại, những thứ phải thừa nhận nửa điểm cũng không giảm bớt, ngược lại còn lời thêm một khoản lớn.”

"Trở thành khế tử, cũng giống như nghi thức trưởng thành, nhất định phải bằng vào lực lượng của chính mình đi hết một đoạn đường, lúc trước đi đường tắt, lúc sau sẽ nhiễu loạn, toàn bộ nợ nần ngươi cho là đã chạy thoát, kỳ thật đều đang tích góp từng tí một. Bất quá cũng may mấy năm nay, ta dần dần học được cách khắc chế, số lần uống thuốc cũng càng ngày càng ít."

Lăng Tiêu tựa hồ nhìn thấy một chút hi vọng, "Vậy thầy làm thế nào để không cần thuốc cũng có thể đi vào giấc ngủ?”

"Ta không làm được," ông bình tĩnh nói, "Chẳng qua là bởi vì giấc ngủ ta cần càng ngày càng ít."

Như vậy đích thực khiến Lăng Tiêu chịu đả kích gấp bội, nghĩ chỉ cần kiên cường giống như hiệu trưởng là có thể chiến thắng thống khổ, nhưng đối phương hao phí trăm năm cũng chỉ học được cách tồn tại cùng thống khổ mà thôi.

“Ta biết cậu hiện tại đang suy nghĩ gì, cậu cảm thấy sống như vậy thật như sống không bằng chết, nhưng ta còn kiên trì, bởi vì ta còn vọng tưởng cùng người đã vứt bỏ ta gặp lại.”

Lăng Tiêu lúc này mới kinh ngạc biết rõ thì ra khế chủ của thầy hiệu trưởng không chết, cậu nghĩ hiệu trưởng và Lam Thịnh cảnh ngộ tương tự, nhưng không ngờ thầy là bị vứt bỏ.

"Đối với người Thiên Túc mà nói, không có gì đơn giản hơn cái chết, nhưng với một vài người Thiên Túc nào đó, sống sót mới là con đường gian nan nhất. Chỉ có sống sót, mới có cơ hội lần nữa gặp mặt."

"Đây là lý do ta kiên trì đến hiện tại, ta tin tưởng Lam Thịnh cũng có lý do của cậu ấy. Tất cả những thứ cậu muốn bỏ qua, lại là ước mơ tha thiết của một số người, thậm chí có người vĩnh viễn cầu không được, chúng tôi vẫn đang kiên trì, cậu có lý do gì mà buông tha đây?”

"Nếu chưa chia lìa, cũng đừng vội buông tay, cửu biệt đều có thể trùng phùng, huống chi là sớm chiều ở chung."

Lăng Tiêu vừa về tới ký túc xá liền lập tức đi về phía giường, cầm lấy lọ thuốc ở đầu giường Dao Đài cho cậu chăm chú nhìn một lúc lâu, rốt cục quyết định đem cả lọ ném vào thùng rác.

Doanh Phong toàn bộ hành trình đều lưu ý động tác của cậu, “Vì sao lại bỏ đi?”

“Đã không cần nữa.” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn lọ thuốc trong thùng rác, cậu vứt bỏ không chỉ là thuốc, còn có một phần tính khí trẻ con mà cậu thủy chung kiên trì, lại phát hiện không tất yếu nữa, “Tôi sẽ không tiếp tục xem thường mạng sống mình, sẽ không cùng mình đối địch, sẽ hảo hảo mà sống sót, lấy được sự đồng ý học lên..."

Cậu kiên định ngẩng đầu, "Doanh Phong, tôi sẽ không kéo chân sau anh, tôi cam đoan với anh.”

***

Ngày kế khi Doanh Phong tỉnh lại, không hiểu sao trong lòng có thêm một người, Lăng Tiêu dụi đầu vào ngực anh ngủ say sưa, nhưng anh lại không sao nhớ nổi mình lúc nào thì ôm cậu ấy, chẳng lẽ là hành động vô ý thức sau khi ngủ say?

Hôm qua anh lại đọc một lượng lớn tri thức về quan hệ giữa khế chủ và khế tử, cũng biết khế tử ở kỳ nguy hiểm sẽ bị chướng ngại về giấc ngủ, là do không cùng khế chủ tiếp xúc thân thể. Đôi bên vì có tình cảm mà ký khế ước, tất sẽ giống như bây giờ ôm nhau một chỗ, khế tử như thế căn bản sẽ không gặp phải vấn đề khó ngủ.

Bất quá loại tiếp xúc thân thể đơn thuần này chỉ có tác dụng trấn an, còn muốn được đến mức này thì có lẽ do lần thân mật kết hợp trước ngày hôm qua không lâu duy trì tác dụng, Doanh Phong mới vừa đứng dậy, Lăng Tiêu liền cũng từ trong mộng tỉnh lại, bộ dạng ngái ngủ thoạt nhìn hiển nhiên còn chưa ngủ đủ.

Bất quá cậu rất nhanh vực dậy tinh thần, từ trên giường đứng lên, cùng Doanh Phong mặt đối mặt ngồi xuống, yêu cầu cùng đối phương ‘Đàm phán’.

“Tôi có một đề nghị."

Doanh Phong lẳng lặng nghe.

"Chúng ta đều rõ ràng tôi và anh ký khế ước là một chuyện ngoài ý muốn, kết quả này anh không muốn, tôi cũng không muốn, nhưng chúng ta hiện tại hẳn là nên quan tâm lợi ích chung, cấp bậc đánh giá tâm lý của tôi nếu cứ liên tục tuột dốc, hai người đều không có cách học lên. Nếu không thể làm được bình đẳng trong tình yêu như lời bác sĩ Dao, ít nhất chúng ta có thể xây dựng một loại bình đẳng dựa trên cái khác.”

"Tiếp tục."

"Chúng ta mỗi người đều có thể đưa ra điều kiện của mình, cứ một bên đưa ra một điều thì bên kia có thể đưa ra một điều khác, chỉ cần đôi bên đồng ý, điều kiện sẽ có hiệu lực."

Doanh Phong không có ý kiến, "Cậu nói trước.”

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, "Ở nơi công cộng anh không thể ra lệnh cho tôi, nơi riêng tư cũng không được."

Doanh Phong tiếp lời rất nhanh, "Trước mặt tôi không được kề vai sát cánh với người khác, sau lưng cũng không được."

Lăng Tiêu cân nhắc một chút, cảm thấy về điểm này mình chiếm tiện nghi khá lớn, có điều yêu cầu này của Doanh Phong cậu không thể lý giải, "Vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao không?"

Doanh Phong diện vô biểu tình, “Bởi vì tôi không thoải mái."

Đáp án này vượt ngoài dự liệu của Lăng Tiêu, cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ nói ra lý do cường thế kiểu như ‘Bởi vì tôi là khế chủ của cậu’ hoặc ‘Bởi vì cậu là khế tử của tôi’.

"Đồng ý," cậu chấp nhận điều thứ nhất, lại đưa ra điều thứ hai, "Không được tùy tiện dùng xâm lấn tinh thần tìm kiếm vị trí của tôi, tôi có riêng tư của mình."

"Không được về muộn, trường hợp đặc biệt phải báo trước cho tôi.”

“Thành giao, không được dùng năng lực của anh làm tôi sợ, ép buộc tôi, lại càng không được phép đánh tôi.”

“Vì đảm bảo tinh thần của cậu phát dục bình thường, tôi sẽ tùy cơ sử dụng quyền lợi của mình, lúc cần thiết sẽ áp dụng thủ đoạn tất yếu, cậu không thể cự tuyệt."

Lăng Tiêu không biết ‘thủ đoạn tất yếu’ chỉ cái gì, bất quá theo bản năng cảm giác chẳng phải chuyện gì tốt.

Do dự mãi, cái gọi là ‘thủ đoạn tất yếu’ đại khái sẽ không thể tệ hơn việc anh ta lạm dụng quyền lực, so sánh giữa hai cái, cậu vẫn là lựa chọn đồng ý.

“Điều này cũng thông qua, tạm thời tôi mới chỉ nghĩ tới ba điểm này, anh còn gì cần bổ sung không?"

"Không thể vừa đến cuối tháng liền xoát sạch tiền trong thẻ.”

Lăng Tiêu khóe miệng hơi co rút, “Được, tạm thời tôi chưa nghĩ ra lấy cái gì trao đổi, chờ nghĩ tới nói sau," cậu nói xong liền nối mạng, “Giờ tôi muốn đi tham quan trường học, anh đi không?”

Hai người đổ bộ khu vực kết nối với các ngành giáo dục trên mạng Thiên Nguyên, ở lối vào thiết lập truyền tống tốc hành tới những trường đại học khác nhau, sắp xếp thứ tự các trường theo bảng đánh giá tổng hợp, đứng đầu chính là học viện quân sự Ngự Thiên, Lăng Tiêu không chút do dự lựa chọn trạm thứ nhất.

Khi họ đứng trước cánh cổng hùng vĩ của học viện quân sự Ngự Thiên, một cỗ cảm giác trang nghiêm túc mục phả vào mặt, từ đó sinh ra cảm giác sứ mệnh chiến đấu trời sinh của người Thiên Túc. Dân tộc đời đời kiếp kiếp sinh sống trên mảnh đất này, sau khi tỉnh dậy nhận bài học đầu tiên chính là trung với tổ quốc của mình, từ trước khi họ học được cách yêu một người, đã học được lòng yêu nước này.

Rất khó tưởng tượng rung động to lớn như vậy chỉ đến từ một hình chiếu giả tưởng, nếu quả thật có thể đứng trước cánh cổng trường này, thậm chí bước vào, sẽ là bao nhiêu kiêu ngạo cùng quang vinh.

Lăng Tiêu bắt đầu từ một khắc đứng trước cổng trường, thể xác và tinh thần đã bị chiếm giữ, cậu dùng thanh âm khó nén kích động nói với người phía sau, “Tôi nghĩ ra điều kiện trao đổi kế tiếp rồi, tôi muốn thi..."

“Ngự Thiên phải không?" Doanh Phong giúp cậu nói hết, “Điều kiện này cậu có thể tỉnh lược."

Lăng Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, "Vì sao? Anh không đồng ý?"

"Không, " Doanh Phong phủ nhận lời cậu, “Bởi vì đây cũng là điều kiện tôi muốn đưa ra."

Lăng Tiêu mạnh mẽ dằn xuống kích động trong lồng ngực, bước ra bước đầu tiên của mình; là trên mạng ảo bước bước đầu tiên tiến vào trường Ngự Thiên, cũng là trong thế giới tinh thần, chính thức bước bước đầu tiên vào cuộc đời mới.

Trong sân trường giả tưởng cũng không có nhân vật chân thật, trường cấp cho người đến thăm một ấn tượng càng trực quan hơn, dùng hình chiếu ba chiều phỏng theo các hình thức huấn luyện, họ từ cổng trường cùng nhau đi tới, liền chứng kiến những sinh viên chuyên ngành khác nhau đang tiếp nhận các loại huấn luyện bất đồng, chưa bao giờ thấy qua tầng tầng lớp lớp phương thức chiến đấu, chỉ nhìn thôi cũng khiến Lăng Tiêu hoa cả mắt.

Nhân viên công tác phụ trách giải đáp thắc mắc ở bộ phận chiêu sinh, là người thật chứ không phải trí năng, vừa thấy Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, liền lễ độ hướng họ chào hỏi.

"Hoan nghênh đến học viện quân sự Ngự Thiên, trên màn hình cảm ứng có thể lệ chiêu sinh toàn bộ chuyên ngành của trường, mời tùy ý xem, có bất kỳ vấn đề nào tôi cũng xin được giải đáp cho các vị.”

Lăng Tiêu đi đến trước màn hình lớn, hơn mười ngành học chia thành hàng trăm hệ, sau mỗi hệ đều có dấu hiệu ghi chú, có khi là một vòng tròn, có khi là một dấu chéo.

“Ký hiệu đằng sau là có ý gì?" Cậu chỉ vào đó hỏi.

“Một vài chuyên ngành của Ngự Thiên, những năm trước không thu nhận khế tử, nhưng mấy năm gần đây, chúng tôi lần lượt mở ra những chuyên ngành cho phép nhóm khế tử cùng khế chủ cạnh tranh công bình, chỉ cần thực lực đủ là có thể lựa chọn một chuyên nghiệp mà học. Những ngành cậu thấy được khoanh tròn trên màn hình, chỉ cần khế chủ thông qua cuộc thi tuyển, thì khế tử có thể miễn thi cùng vào học, mà những ngành đánh dấu chéo, thì cần thi giống như khế chủ, thông qua mới có thể vào học.”

Lăng Tiêu tùy tiện điểm vào một cái trong đó, lập tức sổ xuống một khung mới, phân tích hệ thống chuyên ngành đó, giới thiệu người tốt nghiệp ưu tú mà toàn hệ từng bồi dưỡng được, Lăng Tiêu mẫn tuệ phát hiện một thân ảnh quen thuộc.

"A, đây là người ngày đó,” người quan quân thấp bé đã đem cậu từ trạm cấp cứu áp giải tới Trung tâm kiểm sát, không thể tưởng được hắn cũng là sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự Ngự Thiên.

Nhân viên trường với việc cậu nhận ra Phục Nghiêu cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì Phục Nghiêu vốn là nhân vật nổi danh mà người Thiên Túc nào cũng biết, “Phục Nghiêu thiếu tướng cùng khế tử của ngài là tiêu biểu cho sinh viên tốt nghiệp hạng ưu hệ chỉ huy tác chiến của trường, hàng năm có rất nhiều người vì ngưỡng mộ danh ngài mà đăng ký chuyên ngành đó. Mấy năm trước ngài nhận lời mời của trường, làm giáo viên thỉnh giảng trong hệ liên hợp tác chiến, để một bộ phận sinh viên có thể tự mình được ngài chỉ đạo, hiện tại đây là chuyên ngành nóng (hot ấy) nhất cũng khó thi vào nhất của trường.”

“Hệ liên hợp tác chiến…” Lăng Tiêu từ trong một chuỗi dài tìm ra nó, dấu hiệu sau đó không giống bình thường, không vòng cũng không chéo, mà là một dấu chéo nằm trong cái vòng.

"Đây là ý gì?" Cậu khó hiểu hỏi.

“Là ý hai người phải cùng nhau thi,” Doanh Phong vẫn luôn bàng quan không mở miệng, đột nhiên xen vào nói câu đầu tiên.

"Đúng vậy," Nhân viên trường đối với một học sinh của sơ cấp học viện lại biết chuyện này, trả lời thái độ tán thưởng, “Đây là chuyên ngành duy nhất của trường cần khế chủ và khế tử đồng thời ghi danh, bất kỳ ai trong hai người không thông qua cuộc thi, đều không thể tiến vào học chuyên ngành đó, vì thế trong toàn bộ chuyên ngành, độ khó của nó là cao nhất.”

Lăng Tiêu nghe được thi vào rất khó, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu, cậu chạm mở khung giới thiệu, trong cửa sổ nhảy ra là một đoạn hình ảnh khế chủ cùng khế tử hai người tác chiến, nhìn phương thức chiến đấu của họ, Lăng Tiêu thật sự cảm giác trình độ mình hiện tại giống như trò trẻ con.

Cậu đem mình và Doanh Phong thay vào vị trí hai người, một ngày kia, cậu và Doanh Phong cũng sẽ giống bọn họ, ăn ý lẫn nhau tay nắm tay tác chiến sao?

Nghĩ đến đây cậu đột nhiên dùng sức lắc đầu, cố gắng đem ý tưởng không thực tế dứt ra, cậu và Doanh Phong hiện tại chẳng qua là vì lợi ích chung mà đi cùng nhau, bất kể thế nào cũng không thể có dạng tâm hữu linh tê như những đôi phối ngẫu tình cảm thâm sâu khác, mà hai người trong hình, phối hợp thiên y vô phùng, quả thực tựa như một chỉnh thể không thể phân cách.

Lăng Tiêu từ kho số liệu tải vài bản giới thiệu chuyên ngành mà cậu cảm thấy hứng thú về cổng cá nhân của mình, Doanh Phong ở bên cạnh lưu ý một chút, toàn bộ đều là những chuyên ngành cần tự mình thi, mấy hệ hấp dẫn nhất trong viện đều có, chỉ không có hệ liên hợp tác chiến.

Lấy xong tư liệu, hướng nhân viên trường cảm ơn, cậu liền thoát mạng, ngay cả những trường sau đó cũng không định xem, nhận chuẩn một mục tiêu, sẽ không chừa đường lui cho mình.

Cậu luôn nghiên cứu những tư liệu đó cho đến khi tắt đèn, Doanh Phong đều đã ngủ, cậu còn cố ý kéo dài thật lâu.

Mãi đến khi xác nhận người bên cạnh đã ngủ, cậu mới tận sức nhẹ động tác, từng chút từng chút, thật cẩn thận nhích qua, giống như tối hôm trước, len lén kề sát lên lưng người đó.

Tựa như thuyền về cảng, chim về tổ, trong nháy mắt tiếp xúc lẫn nhau đó, bao nhiêu bất an không cánh mà bay, nồng đậm mệt mỏi nhất thời đánh úp lại.

Ngay tại một khắc Lăng Tiêu nhắm mắt lại sắp đi vào giấc ngủ, người cậu dựa vào đột nhiên trở mình, cánh tay tự nhiên là thế đặt lên, đem cậu nhốt vào lồng ngực.

Lăng Tiêu cả người đều cứng lại, nằm trong lòng anh không nhúc nhích, động tác nhỏ của mình chưa đến một ngày đã bị bắt quả tang, tâm tư bị vạch trần khiến cậu cảm thấy mặt mũi hoàn toàn mất hết.

Lúc cậu đang xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, thanh âm Doanh Phong lạnh lùng nghe không ra tình cảm từ bên trên truyền đến.

"Không phải đã nói phải đề thăng cấp bậc đánh giá tâm lý, cùng nhau học lên sao? Nếu mục tiêu đã nhất trí như thế, vậy cùng nỗ lực đi.”
Bình Luận (0)
Comment