Khế Tử

Chương 59

*Con tằm

Trước mặt hai người đồng thời tối đi, Lăng Tiêu mờ mịt tháo xuống miếng che mắt, sau khi mở cửa nhìn thấy Doanh Phong trước mặt, theo bản năng sờ lên cổ của mình.

Doanh Phong cũng vì động tác này của cậu mà bước chân khựng lại, sau đó hai người đồng thời giữ im lặng xoay người ra khỏi sân thi.

Những huấn luyện viên trên ghế giám khảo đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu thở dài, "Nếu năm sao sáu sao cũng nhịn đi, ba sao, bọn họ rốt cục làm sao mà đến với nhau?”

"Khó gặp được thí sinh thực lực song phương đều là đứng đầu, cái giá trị tình cảm này thật không phải đang giỡn chứ?”

“Tôi ngược lại cảm thấy hơi ngoài ý muốn, họ cư nhiên đạt được tới ba sao.”

Các huấn luyện viên nhìn lại, người vừa nói là Phục Nghiêu, "Có ý gì? Trước đây họ ngay cả ba sao cũng không đạt? Không có tình cảm vì sao phải ký khế ước?"

Phục Nghiêu lưu cho bọn họ một nụ cười quỷ bí khó lường, xoay người xuống khỏi ghế giám khảo.

Doanh Phong đi được một nửa, liền lưu ý thấy Phục Nghiêu đã lâu không thấy xuất hiện một bên, hướng anh hất đầu ra dấu.

Lăng Tiêu một mình đi vào thính phòng, nơi này an vị những thí sinh đã hoàn thành vòng thi thứ hai, cũng đều tận mắt nhìn thấy trận đấu của hai người vừa rồi, lúc này thấy cậu vào, có người bội phục, có người tiếc hận, ngay cả biểu tình vui sướng khi người gặp họa đều có.

"Quan hệ không tốt thì đừng có tới tham gia thi tuyển hệ liên hợp tác chiến a,” có người cố ý nâng cao giọng kích thích cậu, “Đừng tưởng biết đánh nhau là vào được hệ liên hợp, nơi này tình lữ đôi nào đôi nấy đều là tình chắc như vàng, tùy tiện kéo một người hợp tác tới ghi danh thi thì không được đâu.”

Trong chỗ ngồi vang lên tiếng cười trộm nho nhỏ, Lăng Tiêu phảng phất như cái gì cũng không nghe được, tìm một chỗ không thu hút ngồi xuống.

Lúc này trên sân đấu đang tiến hành, chính là trận đấu giữa Tóc đỏ và Băng Xán, Lăng Tiêu thấy thanh thanh sở sở, hai người bọn họ đứng ở trung ương sân đấu, Băng Xán dẫn đầu phát khởi công kích, nhưng Tóc đỏ không hoàn thủ, ở trên sân nhảy phải né trái. Ba chiêu đi qua, Băng Xán cũng ngừng lại, trên sân còn sáng chín ngôi sao, đèn xanh đã cao cao sáng lên, toàn bộ cuộc tranh tài dùng không đến 30 giây.

Hai người vừa chấm dứt trận đấu rất nhanh cũng xuất hiện tại thính phòng, Tóc đỏ xa xa chứng kiến Lăng Tiêu liền thẳng hướng cậu mà đến.

“Vòng thi thứ hai cũng quá đơn giản, này còn không phải là tặng điểm sao?” Cậu một bên kêu một bên ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, “Các cậu nhất định cũng qua đi?"

Thấy Lăng Tiêu chậm chạp không lên tiếng, tươi cười trên mặt Tóc đỏ ngày càng gượng gạo, “Các cậu không phải là không qua chứ?”

“Cậu vừa rồi vì sao không hoàn thủ?" Lăng Tiêu thình lình hỏi.

"Cái gì?"

“Sau khi cậu đi vào nhìn thấy gì?"

"Nga," Tóc đỏ đã hiểu câu hỏi của cậu, “Tớ vừa đeo kính mắt, liền thấy một tiểu thiên sứ toàn thân tỏa sáng, đẹp trai khỏi có ai bằng, trên thế giới này, có thể đẹp trai như vậy cũng chỉ có một mình khế chủ nhà tớ, tớ đương nhiên không nỡ đánh anh ấy.”

“Anh cũng thế sao?” Cậu hỏi Băng Xán.

“Tôi lúc đầu nhìn thấy là một con tinh tinh lông đỏ, lanh lanh lợi lợi bộ dạng rất ngốc, sau đó tôi liền ý thức được.”

Tóc đỏ ngao ô một tiếng khiển trách, "Vì cái gì em coi anh là thiên sứ, anh lại coi em là con tinh tinh? Này không công bằng!"

Cuộc nói chuyện của hai người chuyển thành mật đàm, một bên Lăng Tiêu thì lại lần nữa không có gì để nói, trận đấu mới đã bắt đầu, Doanh Phong và Phục Nghiêu cách đó không xa cũng quan sát được toàn bộ cuộc đấu.

“Giờ cậu đã xem hiểu vòng thi này chưa? Hình tượng cậu nhìn thấy khi tiến vào trận đấu, là phản xạ vô thức từ đáy lòng cậu đối với đối phương, giá trị tình cảm song phương càng cao, đối thủ thoạt nhìn lại càng ôn hòa, vô hại, thậm chí có thể ngay từ đầu nhìn thấy được chính bản thân người đó. Nhưng nếu giá trị cảm tình không đủ, nhìn thấy chính là địch nhân có tính công kích, điểm tối đa mười sao, bảy sao là đủ tư cách, đối với hai người các cậu, có phải tôi nên thấy may mắn cậu không đem khế tử của mình bóp chết?"

Doanh Phong trầm mặt xuống, một lời cũng không nói.

“Ba vòng thi, thất bại hai vòng sẽ mất đi tư cách nhập học, tuy các cậu còn một lần cơ hội, nhưng tôi muốn hảo tâm nhắc nhở cậu: vòng thi đầu, là thi năng lực cá nhân; vòng thi thứ hai, là thi tình cảm song phương; mà vòng thứ ba, là tổng hợp của vòng một và hai. Cứ theo như trước mắt, ba sao là không đủ để chống đỡ các cậu đi đến cuối cùng, cậu cự tuyệt tiến cử của tôi, nhất định phải tự mình thi, vậy đừng để tôi thất vọng."

Phục Nghiêu giơ tay vỗ một cái lên vai anh, “Lại cao thêm, thật muốn đập cậu thêm một trận a.”

Doanh Phong: "..."

Trong thính phòng truyền đến một trận tiếng kêu tiếc nuối, trận đấu chấm dứt, trên sân lại sáng lên một cái  đèn đỏ.

Phục Nghiêu chứng kiến kết quả đó liền nhịn không được a một tiếng, "Xem ra các cậu không phải người thấp điểm nhất trong vòng thi này, cư nhiên còn có người có thể phá kỷ lục của mấy cậu, tôi thật sự tràn ngập tò mò với thí sinh thi đợt này."

Hai ngôi sao chói lọi, đã có huấn luyện viên tức giận quẳng cả bảng điểm, rõ ràng cũng là một đôi tổ hợp rất có tiềm lực, giá trị tình cảm lại thấp đủ khiến nhân thần cộng phẫn.

“Thí sinh năm nay làm sao vậy, tùy tùy tiện tiện túm một người ven đường đi ký khế ước sao? Thanh niên bây giờ đối với chung thân đại sự của chính mình cũng quá vô trách nhiệm!"

"Đi thôi," Phục Nghiêu thuận tay đẩy Doanh Phong một cái, xoay người quay lại ghế giám khảo, mà anh thì đã tìm được Lăng Tiêu trong thính phòng.

Băng Xán thấy Doanh Phong sắc mặt khó coi đi tới, thức thời hướng một bên nhường rồi nhường, còn kéo Tóc đỏ đang ngồi dán vào Lăng Tiêu qua một bên, lưu lại không gian riêng cho hai người câu thông.

Lăng Tiêu đã sớm thấy Doanh Phong đến đây, nhưng cậu không biết nên nói cái gì, vòng thi thứ hai thất bại hai người đều có phần, không ai cần phải xin lỗi, nhưng chính vì như thế mới khiến cả hai đều không tìm ra lời nào để nói.

Hai người lặng lẽ ngồi yên một lúc lâu, thật không ngờ Doanh Phong là người mở miệng trước tiên.

“Trong lòng cậu, tôi rốt cuộc là gì?”

Tim Lăng Tiêu run lên, trong lòng mình, Doanh Phong rốt cuộc là cái gì?

Là đồng học? Chiến hữu? Người cùng chung lợi ích?

Nhưng trên đời này nào có đồng học hay chiến hữu mỗi ngày ngủ cùng giường, lại còn ôm nhau, hôn nhau, ân ái?

Là tình lữ? Phối ngẫu? Người yêu thân mật?

Nhưng làm gì lại có người yêu nào giá trị tình cảm ba sao chứ?

Vậy, là khế chủ sao? Vì cái gì nghĩ đến từ này vẫn thật sâu không cam lòng.

Lăng Tiêu do dự, “Trong lòng tôi, anh…”

“Hầu tử.”

Lăng Tiêu: “Hả?”

"Phục Nghiêu thiếu tướng nói, đối phương nhìn thấy trong cuộc thi là phản xạ của nội tâm, trong lòng tôi cậu là Hầu tử, trong lòng cậu tôi là gì?”

Lăng Tiêu: "......"

Doanh Phong quay đầu, "Sao cậu không trả lời?"

Lăng Tiêu cứng ngắc xoay đầu về, “Tôi bây giờ tâm tình thực phức tạp, anh để tôi một mình yên tĩnh chút có được không?”

Vòng thi thứ hai toàn bộ chấm dứt, chỉ có sáu đôi thí sinh bị đèn đỏ, trong đó có hai đôi cả hai vòng thi đều không qua, tiếc nuối cáo biệt trường thi, Băng Xán và Tóc đỏ tổng thành tích tạm thời đứng đầu, Doanh Phong và Lăng Tiêu thì từ vị trí thứ nhất rớt xuống trung bình.

Ngày thứ ba là ngày thi gay go nhất trong kỳ thi tuyển sinh, hôm đó đúng lúc là ngày nghỉ, rất nhiều sinh viên đều đến hiện trường vây xem. Đã thông qua hai vòng thi, đôi phu phu Tóc đỏ ổn ổn thỏa thỏa được vào vòng chọn lọc bằng nhân lực, biểu hiện đặc biệt thoải mái. Mà Lăng Tiêu bọn họ thì không giống, nếu vòng này thất bại, hoặc là xin thi lại hệ khác, hoặc chỉ có thể nửa năm sau lại đến.

Lần này Lăng Tiêu cùng Doanh Phong lại bị mang đến hai nơi khác nhau, chỗ của Lăng Tiêu là một không gian sân hình tròn có hạn, còn trước mặt Doanh Phong là hai cánh cửa.

“Nội dung vòng thi thứ ba, chính là cậu phải trong thời gian quy định tìm được khế tử của cậu, trong hai cánh cửa chỉ có một cái có thể được mở ra, cậu mở cửa, có thể sẽ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng có thể kéo giãn.”

“Đây là đạo cụ của cậu, một bộ tai nghe và mic, ba ngôi sao gợi ý, khi cậu không biết nên lựa chọn cửa nào thì tiêu hao một ngôi sao có thể giúp cậu làm ra lựa chọn chính xác. Thuận tiện nhắc luôn, số lượng sao mỗi tuyển thủ đạt được là do kết quả của vòng hai cuộc thi quyết định."

Doanh Phong nhíu nhíu mày.

“Lại hữu nghị nhắc cậu thêm một điều, tầm nhìn tâm linh là không có tác dụng, vì điểm truyền tống không xác định, dù cậu tìm được khế tử của mình, cũng vô pháp tìm ra con đường chính xác đến đó, cho nên không cần phải lãng phí tinh thần lực."

“Tôi biết cậu biết thuấn gian di động, nhưng đáng tiếc không gian chỗ cậu ấy lại không thể truyền tống vào, điểm này cũng có thể giúp cậu tỉnh lược.”

Thầy giám khảo nhìn đồng hồ, "Cậu có mười phút, chúc cậu may mắn."

Máy đếm thời gian trên không trung trường thi bắt đầu đếm ngược, cùng lúc đó, trên màn ảnh hình tròn trên cao, dần dần xuất hiện thân ảnh Lăng Tiêu, cậu một thân một mình trong một không gian phong bế, đang cảnh giác trông chừng khắp nơi.

Doanh Phong đeo ống nghe lên, “Nghe được không?”

Trên màn ảnh Lăng Tiêu lập tức đè xuống tai phải, "Nghe được.”

“Tốt.” Không dùng tâm linh câu thông cũng có thể tiết kiệm tinh thần lực, Doanh Phong nhanh chóng đảo qua giữa hai cánh cửa, tùy cơ đẩy ra một cái trong đó.

“Em cảm thấy hai người bọn họ có bao nhiêu hy vọng có thể thi qua?" Trên ghế giám khảo, Phục Nghiêu hỏi khế tử của hắn.

“Tuy em cũng rất hi vọng bọn họ thi qua… Cái gọi là hai cánh cửa chính là thủ thuật che mắt, con đường chính xác để đi thông có liên hệ tỷ lệ thuận với giá trị tình cảm hai  bên, vô luận cậu ta mở cửa nào, xác suất chính xác đều chỉ có 30%, thật sự là quá thấp. Xác suất thấp như vậy, khả năng thành công đi đến điểm cuối quả thực là cực kì bé nhỏ."

“Anh cũng nghĩ như em.” Phục Nghiêu nhìn vào những ngọn đèn đỏ nho nhỏ phía trên bảng điểm mà chỉ có giám khảo có thể thấy, chỉ biết Doanh Phong đang cách vị trí chân chính của Lăng Tiêu ngày càng xa, "Xem ra muốn nhóm cậu ấy thông qua vòng thi này, trừ phi có kỳ tích phát sinh."

Doanh Phong mở ra cánh cửa, bên trong liền ập tới một quái vật, lần đầu tiên nhìn thấy địch nhân anh không chút nghĩ ngợi xuất chiêu, đối thủ so với trong tưởng tượng của anh yếu hơn nhiều, một chiêu lập tức bị miễu sát.

Ngay khi anh đang kỳ quái đối thủ vòng thi thứ ba sao lại yếu như vậy, chỉ thấy quái vật vừa mới bị anh miễu sát lại xoát tân (hiện con mới) trong không gian chỗ Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng nghe quy tắc cuộc thi, nhưng cậu không nhìn thấy được Doanh Phong, cũng không biết ngoài căn phòng phát sinh chuyện gì, việc không nắm rõ hiện trạng khiến cậu so với Doanh Phong càng thêm khẩn trương, nhìn thấy địch nhân xuất hiện trước mặt, tự nhiên cũng không chút do dự động thủ.

Doanh Phong tận mắt thấy Lăng Tiêu thủ tiêu đối thủ, quái vật bị xử lý lại một lần nữa xoát tân bên cạnh mình, anh rốt cục minh bạch, địch nhân sẽ không tiêu thất trong hư không, mà chỉ hoán đổi giữa vị trí hai người. Hơn nữa tương lai địch nhân không hẳn luôn yếu như vậy, theo thời gian trôi qua, rất có thể càng ngày càng mạnh.

Suy đoán của anh rất chính xác, khi anh mở ra cánh cửa thứ năm thì bị năm địch nhân vây quanh, tiến về phía trước đã bị trở ngại. Không có cách nào, Doanh Phong đành phải đem chúng nhất nhất đánh hạ, quái mới hiện ra sau này so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.

"Kéo dài một chút.”

"Cái gì?" Lăng Tiêu không thể lý giải.

"Tận lực đánh võng với địch nhân, trước khoan xoá sạch chúng."

Lăng Tiêu tuy không rõ ràng lắm lý do vì sao, nhưng vẫn làm theo lời Doanh Phong, nhưng dù sao không gian nhỏ hẹp, địch nhân càng ngày càng nhiều, cậu cũng không có biện pháp giống như trong rừng dẫn chúng chạy vòng vòng.

"Địch nhân nhiều lắm, anh xác nhận không cần giết sao?"

Doanh Phong bên người cũng đang vật lộn với vài con, anh ngẩng đầu liếc mắt một cái, biết không còn biện pháp, tung một ngôi sao lên, trước mặt tiêu thất một cánh cửa.

“Bây giờ có thể đánh chết."

Mỗi đối thủ Lăng Tiêu tiêu diệt, bên người Doanh Phong liền nhiều thêm một con, anh chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất đi tới, tận khả năng bỏ địch nhân lại đằng sau. Nhưng số lượng địch nhân cũng bắt đầu tăng gấp bội, ba ngôi sao trợ giúp rất nhanh dùng hết, anh cũng cơ hồ bị ngăn đến vô  pháp tiến tới.

Lăng Tiêu tận khả năng bắt giữ thật nhiều tin tức hữu dụng từ tai nghe, thanh âm Doanh Phong bên kia nghe thế nào cũng thấy không thích hợp, kết hợp lời Doanh Phong vừa mới nói, cậu toát ra một suy đoán đáng sợ.

“Sẽ không phải quái vật tôi xóa sạch bên đây, đều chạy đến chỗ anh đó chứ?”

Doanh Phong không bao giờ nói dối, khi Lăng Tiêu không nhận được câu trả lời từ đối phương thì biết ngay mình đã đoán đúng.

“Tôi biết rồi, anh xoá sạch hết chúng đi."

Thấy Doanh Phong chậm chạp không tỏ vẻ gì, Lăng Tiêu lại cường điệu thêm một lần, “Anh bị chúng nó kéo ở tại chỗ, chúng ta nhất định sẽ thua. Anh phụ trách đi tới, tôi kéo dài thời gian."

Doanh Phong không có cách nào, Lăng Tiêu nói đúng, muốn thông qua cuộc thi, chỉ có một con đường như vậy có thể đi.

Anh xoay người, đem những con chặn đường cùng truy binh đều tiêu diệt, không còn vướng víu vọt về phía trước, vừa tiến lên vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu trông lên. Bên người Lăng Tiêu đã vây quanh hơn mười quái vật, cậu dù có lợi hại thế nào, cũng không cách nào dưới tình huống không giết địch nhân hoàn toàn bảo hộ chính mình, thường phải chịu trúng vài đòn.

Doanh Phong chạy qua một đoạn thông đạo rất dài, đi vào trước cánh cửa tiếp theo, lúc vươn tay ra lần đầu tiên do dự, cho dù trong cả cuộc đời anh, cũng có rất ít trường hợp phải gian nan đưa ra lựa chọn.

Anh ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp hai quái vật một trước một sau đá trúng bụng cùng lưng Lăng Tiêu, trong tai nghe truyền đến tiếng rên đối phương mạnh mẽ đè xuống, giá trị phẫn nộ khi khế chủ nhìn thấy khế tử của mình bị công kích nháy mắt kích thăng, nhưng cảm giác vô lực tiếp nối rất nhanh sau đó mới là chất xúc tác khiến phẫn nộ đạt tới đỉnh.

Doanh Phong vô luận chuyện gì, đều phải chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay mình, sau kỳ rối loạn vô pháp tự khống chế, lại một lần nữa cảm nhận nỗi hữu tâm vô lực khi tình thế thoát ly tầm tay.

Anh cắn răng một cái, mở cánh cửa trước mắt, mang theo quái vật mới hiện ra cuồng chạy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, địch nhân phía sau anh càng ngày càng nhiều, trong tai nghe không ngừng truyền đến tiếng thở dốc của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này, đã không còn nhiều khí lực hoàn thủ, cơ hồ là trạng thái tùy ý ấu đả.

“Xóa sạch chúng!” Doanh Phong gầm nhẹ.

Lăng Tiêu suy yếu lắc lắc đầu, Doanh Phong từ trên màn ảnh thấy được động tác này.

"Nhanh lên!" Anh một lần nữa ra lệnh.

Lăng Tiêu thối lui vào sát vách, địch nhân từ ba hướng dần dần áp tới, cậu ngẩng đầu nhìn máy đếm ngược, đã không còn thời gian.

Hệ liên hợp tác chiến… Quả nhiên vẫn là thua ở hai chữ ‘liên hợp’ a…

Doanh Phong đẩy ra cánh cửa tiếp theo, trên ghế giám khảo rất nhiều người đều đứng lên, người mà xác suất mở ra cánh cửa chính xác chỉ có 30%, thế nhưng một đường xông được đến cửa cuối cùng.

Nhưng một cửa cuối cùng, cũng là cửa khó khăn nhất, Doanh Phong thân ở giữa quảng trường hình tròn, bốn phía xung quanh anh, có mười hai cánh cửa, Lăng Tiêu ở ngay sau một cánh cửa trong số đó, nhưng một khi chọn sai, anh sẽ bị quay lại điểm khởi đầu.

Máy đếm ngược còn 30 giây, 29, 28...

Toàn bộ những người đứng xem đều vì bọn họ đổ mồ hôi, Phục Nghiêu cũng đứng lên, tầm mắt chặt chẽ dán vào người đang đứng tại trung ương quay nhìn xung quanh trên màn hình: Doanh Phong, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nhất định phải chọn đúng.

"Căn cứ vào trực giác mà chọn, đừng có do dự a!" Ngay cả huấn luyện viên cũng nhịn không được kêu lên.

"Doanh Phong anh còn suy nghĩ cái gì a? Không có thời gian!" Đây là Tóc đỏ gấp đến độ giậm chân.

Băng Xán âm thầm nắm chặt quyền, cố lên!

Vòng vây bên người hai người ngày càng thu hẹp, Lăng Tiêu vô lực dựa lên vách tường, Doanh Phong cũng dần dần bị truy binh vây lại.

"Doanh Phong."

Thanh âm Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện trong tai nghe.

“Tôi biết chúng ta phải dừng bước ở đây, không thông qua cuộc thi, tôi rất tiếc, nhưng tôi không hối hận."

“Bởi vì cuộc thi hôm qua, đã cho tôi nhìn thấy một anh càng cường đại.”

20, 19, 18...

Doanh Phong từ tốn xoay tròn tại chỗ, một vòng quái vật chung quanh như hổ rình mồi tiếp cận anh, đang chuẩn bị chớp thời cơ mà động bất cứ lúc nào. Thời gian đã không còn, dù anh có biết chính xác cánh cửa nào, cũng vô pháp trong thời gian quy định phá tan vòng vây mở nó ra.

Thanh âm Lăng Tiêu vẫn vang lên trong tai nghe.

“Nhưng cũng chính vì mạnh mẽ đó của anh, mạnh đến mức khiến người khác cho rằng anh không cần bất cứ lời reo hò ủng hộ nào. Kỳ thật ngẫm lại, vô luận tôi đạt được vinh dự lớn đến cỡ nào, tôi đều khát vọng có tiếng vỗ tay, nếu không có một ai hoan hô tôi, ngay cả niềm vui thắng lợi cũng sẽ giảm xuống.”

“Tôi nói những lời này, có thể là bản thân tự mình đa tình, có thể anh căn bản không cần, nhưng cho dù đã trễ một ngày, thì tôi vẫn muốn nói."

10, 9, 8, 7, 6...

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn không trung.

“Anh thực sự rất tuyệt."

Cậu nói.

“Tôi rất kiêu ngạo."

Doanh Phong trong vòng vây phát ra một tiếng gầm, trước mặt Lăng Tiêu xuất hiện một bàn tay.

Cánh tay đó, xuyên qua sương mù, gắt gao bắt lấy tay cậu, dùng sức kéo cậu về phía trước một cái, kéo vào trong đoàn sương trắng.

Cánh tay đó, từng đem cậu kéo từ trên đỉnh xuống tận đáy cốc, cũng từng kéo cậu từ trong ánh sáng vào bóng tối. Mà hôm nay, cũng cánh tay đó, đưa cậu từ khốn cảnh cùng tuyệt vọng, một phen kéo tới bên mình.

Nhật nguyệt đổi vị trí, càn khôn đã chuyển dời, khi Lăng Tiêu lấy lại tinh thần thì, hết thảy bên người vừa rồi đều không thấy nữa.

Chỉ có một đôi tay gắt gao nắm lấy nhau.

Còn có Doanh Phong.
Bình Luận (0)
Comment