*Sô: Rơm, Ki: Ngọc thường, ngọc không tròn, tuy nhiên mình đoán Sô Ki lại là tên một ngôi sao nào đó? (ko tìm ra)Lời này vừa nói ra, người người đều khẩn trương, từ ‘tử vong’ đối với trẻ con đã rất xa xôi, huống chi là hồn phi phách tán.
“Với bất luận loài nào, niên ấu đều là giai đoạn yếu ớt nhất trong cuộc đời, đối với người Thiên Túc chúng ta, thì càng là thế.”
"Bởi vì linh hồn chúng ta là luân hồi, bất kỳ một linh hồn nào tan biến, đối với cả tộc đàn đều là tổn thất không thể bù đắp. Để duy trì số lượng trong quần thể, từng người Thiên Túc trưởng thành đều không tiếc trả giá bảo hộ sinh mệnh thiếu niên. Thân là thiếu niên, các em cũng phải thời khắc nhớ kỹ, không có bất luận cái gì tôn quý hơn so với tính mạng của các em, vĩnh viễn đem việc bảo hộ mình đặt ở vị trí đầu tiên, gặp nguy hiểm, lựa chọn hàng đầu chính là đào thoát, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng cậy mạnh, nhớ kỹ chưa?” Trực Thượng thật nghiêm túc dặn dò.
Trong lòng mỗi học sinh nơi này nháy mắt tràn ngập giác ngộ sứ mệnh, lần đầu tiên biết được thì ra bảo vệ tốt chính mình cũng quan trọng như vậy.
“Vậy người của những tinh cầu khác, không có linh hồn và luân hồi, cuộc đời của họ là dạng gì a?”
“Đó là một câu hỏi hay,” Trực Thượng khen ngợi, “Từng loài đều có phương thức sinh sản độc đáo, cứ lấy ví dụ Lang Túc tinh ở gần chúng ta nhất,” anh điều chỉnh máy chiếu một chút, trên phần đất trống bên cạnh xuất hiện hình ảnh ba người Lang Túc tinh.
“Lang Túc ấu tể
(trẻ nhỏ/thú con) có hình thái thuần thú
(là thú nguyên con lun ấy), so với ấu tể của các loài khác, người Lang Túc lấy hình thái dã thú ra đời, năng lực sinh tồn càng mạnh, nhưng thời gian có được trí tuệ bậc cao cũng khá muộn. Người Lang Túc khi còn nhỏ dần dần nắm giữ kỹ năng biến thân, đến kỳ thiếu niên là có thể thuần thục chuyển hóa giữa hai loại hình thể. Tuổi thọ trung bình của họ từ hai trăm đến ba trăm năm, thời tráng niên chiếm chín mươi bảy phần trăm, chỉ có một đoạn thời gian già yếu ngắn ngủi, khi già yếu giống thời ấu tể, chỉ có thể tồn tại dưới hình dạng thú, sau đó tử vong."
“Sau khi người Lang Túc tử vong, tộc nhân khác sẽ đưa thi thể của họ về mặt đất. Nói ra cũng rất thú vị, tuy rằng bọn họ là giống người chỉ ăn thịt, nhưng lại tôn thờ đất hơn so với bất kỳ một tộc người nào, thức ăn giúp họ sinh tồn là dùng cây cỏ để nuôi sống, sau khi chết họ hóa thành chất dinh dưỡng làm dịu thổ nhưỡng để báo đáp lại. Đây là một dân tộc tràn ngập dã tính nguyên thủy, nhiệt tình tự nhiên, tôn trọng tự do, bây giờ là hàng dân của chúng ta.”
“Hàng dân là cái gì?"
“Chính là tộc người bại trong chiến tranh, chủ động đầu hàng, hàng năm sẽ theo định kỳ dâng lên cống phẩm, bày tỏ sự thần phục. Những tộc người giống như thế, trong thiên hà này còn có sáu.”
Các học sinh kinh hô, "Thì ra chúng ta mạnh như vậy sao?"
Trực Thượng mỉm cười, "Vấn đề này, chờ các em thành niên rồi, có cơ hội đến những tinh cầu khác, sẽ phát hiện, khác biệt giữa chúng ta cùng những loài khác, không chỉ đơn giản nằm ở phương thức sinh sản mà thôi.”
Đám học trò rất thú vị, "Thế còn có những phương thức sinh sản khác không ạ?”
“Còn, như là,” Trực Thượng nhấn xuống nút điều khiển, nội dung hình chiếu lại thay đổi, “Đây là người Địa Cầu cách chúng ta xa hơn, họ lấy hình thái trẻ sơ sinh thế này mà sinh ra."
Hình ảnh một em bé địa cầu đang bò hiện lên giữa không trung, ngẫu nhiên sẽ tập tễnh đứng lên, ngã, rồi lại đứng.
"Oa, thật đáng yêu a, " thiệt nhiều nữ sinh nhịn không được kêu lên.
“Trẻ nhỏ địa cầu hoàn toàn không có trí nhớ và năng lực sinh tồn, điều này có nghĩa họ phải trong thời gian ngắn nhất biết nhiều tri thức nhất, từ cơ bản là đi, ăn uống, ngôn ngữ, đến việc tự bảo hộ mình, những điều đó đều phải thông qua học tập mới có thể nắm bắt.”
“Vậy chẳng phải là mệt chết sao?”
“Đúng là mệt chết đi, nhưng sẽ rất có cảm giác thành tựu, người Thiên Túc chúng ta có lẽ vĩnh viễn đều không thể thể hội được hạnh phúc của việc lớn dần từng ngày này, cũng chính là cái mà họ gọi là thơ ấu."
Em bé rốt cục đứng vững sau nhiều lần té ngã, dần dần không cần dựa vào lực lượng phụ trợ nào khác mà tự mình đi, chạy, nhảy, bộ dạng sinh ra biến hóa, thân thể bắt đầu dậy thì, chậm rãi biến thành bộ dáng tương tự thiến niên người Thiên Túc.
“Mọi người đang xem lúc này chính là kỳ thiếu niên của người địa cầu, ước chừng trên dưới mười lăm mười sáu tuổi, tiêu chuẩn trưởng thành của họ được quy định thống nhất, bình thường giới hạn này là mười tám tuổi, thỉnh thoảng cũng có khác biệt. Một khi vượt qua tuổi quy định, liền đại biểu một người đã trưởng thành, hoàn toàn không quan trọng tâm tính người này đã thành thục chưa."
"Người địa cầu tới kỳ thành niên, là có thể hợp pháp giao phối và sinh sản, tuyệt đại đa số quốc gia thực thi chế độ một vợ một chồng, chỉ là chế độ vợ chồng của họ có thể tùy thời tùy chỗ giải trừ, không vững chắc như quan hệ phối ngẫu ở Thiên Túc.”
Hình chiếu tiếp tục động, nhóm học trò xem lướt người địa cầu khi còn sống, trưởng thành, kết hợp, sinh sản, già, chết đi, hoả táng thành tro.
"Thật sự là rất bất khả tư nghị,” họ lần đầu tiên biết trong vũ trụ mênh mông thì ra còn có chủng loài có hình thái sinh tồn như vậy, trong lòng đều cảm thấy rung động.
"Tuổi thọ người địa cầu so với chúng ta ngắn hơn nhiều, vì họ là sinh sản hữu tính, cho nên mỗi người đều có gia đình, có người nhà, theo ngôn ngữ Địa Cầu, họ gọi những người này là ba, mẹ, ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội…”
Đám học trò không tự giác thấp giọng đọc theo, những từ ngữ hoàn toàn xa lạ đó, cư nhiên đọc ra miệng lại rất lưu loát.
"Người Thiên Túc không có hệ thống gia tộc khổng lồ như người địa cầu, càng không tồn tại quan hệ huyết thống, nhưng chúng ta cũng có thể có người nhà," anh cười nhìn về phía Dao Đài, "A Dao chính là người nhà của tôi, sau này các em cũng sẽ có người nhà thuộc về mình."
"Nhưng mà chúng ta không có ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội…”
Trực Thượng suy nghĩ một chút, “Các em có ai tò mò không, nếu chúng ta đều là do linh hồn chuyển hóa, tên của chúng ta từ đâu mà có?”
Mọi người đúng là lần đầu tiên phát hiện vấn đề này, đối với câu trả lời hoàn toàn không biết.
"Đáp án nằm ở lồng năng lượng. Sau khi từng linh hồn trở về, chúng ta đều được an trí theo thứ tự, mỗi lồng đều có dòng họ của mình, mà tên người cũng có một bộ trật tự cố định, chúng ta đem dòng họ cùng tên người tổ hợp lại, chính là tên của mọi người hiện tại."
Mọi người tỉnh ngộ, thì ra là như vậy.
"Cho nên... Kỳ thật cũng chỉ là tôi trộm nghĩ, những người ngủ say trong cùng một lồng năng lượng với chúng ta, tỉnh dậy, có dòng họ giống nhau, không phải cũng chính là anh chị em của chúng ta sao?”
"A, " rất nhiều người đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng ngời, "Thì ra chúng ta cũng có rất nhiều người nhà mà lại chẳng hay biết gì, tiến sĩ, em có thể đi xem lồng năng lượng từng an trí mình không?”
"Đương nhiên," Trực Thượng mỉm cười nói, "Mọi người đừng ngại tra cứu khu vực dòng họ mình trên bảng phía trước bên tay phải tôi, sau đó trong khu tương ứng tìm kiếm lồng trữ năng lượng của mình.”
Đám học sinh hưng phấn lập tức vọt tới trước bảng tra cứu, Lăng Tiêu mắt sắc đã sớm giữa một loạt dòng họ tìm ra khu vực họ Lăng. Cậu theo bảng hướng dẫn một đường tìm tới, khi đi rồi mới phát hiện đại điện so với trong tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, những nhân viên công tác gặp ven đường đều dùng loại xe di chuyển loại nhỏ thay vì đi bộ, có thể thấy được nơi này diện tích rất rộng.
"Lăng, Lăng, Lăng..." Cậu tìm trong từng dãy lồng trữ năng lượng, rốt cục đã phát hiện lồng của dòng họ Lăng.
"Nơi này, chính là nơi mình thức tỉnh…” Tay cậu đặt lên nắp lồng đóng kín, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thân thiết.
Ở bên cạnh lồng năng lượng, một bản ghi chép chi chít tên những người đã từng thức tỉnh từ nơi này, tên Lăng Tiêu rất rõ ràng ở vị trí cuối cùng, phía trước cậu, đều là các tiền bối của dòng họ Lăng.
“Lăng Dương, Lăng Lang, Lăng Đạo Hi... Thì ra đây chính là tiền bối của mình, cũng không biết bọn họ còn sống không nữa, " Lăng Tiêu lẩm bẩm.
(Họ đều đang sống happy ở địa cầu a ;), đều là tên các em thụ lần lượt trong Võng du chi ngã bất phối, Đẳng nhĩ ngưỡng vọng, Túc hạ đích luyến nhân)Linh hồn giờ phút này đang hôn mê trong lồng có tên phá lệ bắt mắt, Lăng Tiêu kìm lòng không đậu liền đọc ra, “Lăng, Tiểu, Lộ, em hẳn là đệ đệ của anh đi…”
Cậu cảm thấy cái từ ngữ khi đọc cần đầu lưỡi và răng tiếp xúc những hai lần này phi thường đáng yêu, lại đọc to lên một lần, “Đệ, đệ, mình cũng là người có người nhà.”
Cậu thật cẩn thận úp người lên nắp lồng, dán lỗ tai lên, nhắm mắt, dường như thực sự có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng tim đập, "Em nhất định phải nhanh tỉnh lại nha..."
Chung quanh hết thảy đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập có quy luật trầm ổn vang lên, Lăng Tiêu nhắm mắt lại, an tường như đang ngủ. Đây là điều người Thiên Túc vĩnh viễn không thể lý giải, cảm giác an toàn khi trở về cơ thể mẹ, ở một khắc này lại rõ ràng truyền vào não Lăng Tiêu.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt ra, một văn tự phức tạp xuất hiện trong tầm nhìn. Tầm mắt điều chỉnh tiêu cự nhiều lần, hình ảnh mơ hồ mới dần dần rõ ràng, cuối cùng hiện ra một chữ Doanh.
Lăng Tiêu ý thức hỗn độn giật mình, cái chữ này nhìn thật là quen mắt a, hình như mình từng thấy ở chỗ nào rồi ấy?
Cậu xem xét cái lồng trữ họ Lăng của mình, lại trộm ngó ngó qua họ Doanh kế bên, lại cảnh giác nhảy lùi lại nửa thước, ngay sau đó dư quang liền quét đến Doanh Phong, cũng không biết đối phương đứng đó từ hồi nào, có khi nào…?
Vừa nghĩ tới hành động ngây thơ của mình vừa rồi, Lăng Tiêu liền hận không thể múc một thùng nước trong tịnh hóa trì tạt qua, tẩy trừ trí nhớ đối phương.
“Cậu, sao cậu lại ở trong này?" Lăng Tiêu đứng trước địa bàn của mình, đúng lý hợp tình hỏi.
Doanh Phong cho cậu một ánh mắt đồ thần kinh, lập tức đi đến lồng trữ kế bên, bên đó giờ phút này cũng có linh hồn ngủ yên, trên thẻ tên đề Doanh Chính.
Lăng Tiêu dùng sức nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cục nhớ ra tại sao mình nhìn cái chữ đó thấy quen mắt, thì ra sát bên chính là lồng mẹ của Doanh Phong. Lăng Tiêu nhìn nhìn khoảng cách giữa hai cỗ lồng năng lượng, ngay cả một thước cũng chưa tới, này so với cùng giường cũng không có gì khác nhau, cứ tính theo mười mấy hai mươi năm ngủ say này, thì mình với Doanh Phong luôn là quan hệ hàng xóm?
Doanh Phong không thèm nhìn Lăng Tiêu đang chân mày dựng ngược một bên, bắt chước hành vi vừa rồi của cậu, nâng lên tay phải, lẳng lặng đặt lên đỉnh lồng. Lăng Tiêu đột nhiên không hiểu sao bắt đầu khẩn trương, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu đó sao?
Hai người ai cũng không phát ra âm thanh gì nữa, không khí như ngưng trệ.
Một thanh âm đánh vỡ yên tĩnh, "Gì? Hai người các cậu đã ở đây rồi a?”
Lăng Tiêu giật mình bừng tỉnh quay đầu nhìn, "Sao cậu lại tới đây?"
Người tới là Bình Tông, "Tớ cũng ở khu này.” Cậu chỉ vào cái lồng bên người trên đó viết chữ ‘Bình’, cách bọn Lăng Tiêu chỉ một cái hành lang, "Xem ra chúng ta trước đây nằm thật là gần nhau nha.”
“Phải a,” Lăng Tiêu liếc nhìn Doanh Phong, cậu ta vẫn duy trì tư thế kia, văn ti vị động
(chẳng nhúc nhích gì), “Cũng không biết là theo nguyên lý phân chia nào."
"Hẳn là phát âm, cậu không thấy ‘Lăng’, ‘Doanh’, còn có ‘Bình’*, những từ đó phát âm đều rất tương tự sao?"
*Lăng [líng], Doanh [yíng], Bình [bǐng]Lăng Tiêu cẩn thận nhẩm đọc, quả thật như thế, cậu lập tức nhìn bên mé tay trái của mình, “Hình như vậy thật, bên này là Minh
[míng].”
“Còn sát bên tớ là… Cảnh
[jǐng ], còn có Băng
[bīng].”
Hai người phát hiện chỗ thú vị mới, lập tức nhìn lại, chạy đến cạnh một cái lồng năng lượng liền báo ra một cái họ, sảnh đường mới rồi còn im lặng, nháy mắt tràn ngập tiếng kêu khoái trá của họ.
“Ồn muốn chết,” Sau khi Lăng Tiêu chạy xong một vòng trở lại điểm đầu, vừa lúc nghe được Doanh Phong thấp giọng nói.
Lăng Tiêu vừa định nói mắc mớ gì tới cậu, trên không đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo dồn dập chói tai, từng hồi tiếp từng hồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Tiêu cảnh giác.
"Tập hợp đã rồi nói sau!" Bình Tông đã cất bước chạy về phía phòng điều khiển, Lăng Tiêu theo thật sát phía sau cậu, chạy được một nửa lo lắng quay đầu nhìn lại, phát hiện Doanh Phong thế nhưng không đuổi theo.
Cậu chần chừ, cước bộ cũng không tự chủ thả chậm, Bình Tông phát giác dị thường của cậu, “Cậu làm sao vậy?"
Lăng Tiêu nắm chặt tay, “Cậu đi trước đi, tớ sẽ đến ngay!”
“Nè!” Bình Tông muốn gọi cậu lại, nhưng Lăng Tiêu đã quay đầu chạy như điên về đường cũ, tốc độ cực nhanh, chỉ chừa cho Bình Tông một bóng dáng mơ hồ.
Bình Tông chỉ đành tùy ý cậu, bản thân thì bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới khu điều khiển, thuận lợi tìm được Lam Thịnh, lúc này mới yên lòng.
“Chuyện gì vậy?”
Lam Thịnh đến sớm hơn cậu, ít nhiều cũng rõ tình huống hơn, “Dự báo thiên văn, một hành tinh nhỏ phụ cận ngoài ý muốn tan rã, dự báo nói có thể sẽ có thiên thạch rơi xuống gần khu này.”
Hành tinh tan rã là sự kiện thiên văn thông thường ở nơi này, Bình Tông quan sát chung quanh một chút, tuy báo động vẫn vang không ngừng, nhưng từng nhân viên công tác đều yên vị làm việc ngay ngắn trật tự, không ai có biểu hiện hoảng loạn.
Bảng quản lý lồng năng lượng đã sớm được chia thành các đài theo dõi thiên văn thật lớn, số liệu phức tạp và ký hiệu lướt nhanh trên màn hình chiếu, bọn Lam Thịnh đối với thứ này dốt đặc cán mai, chỉ biết ngay trung ương màn hình là kiến trúc trọng yếu nhất Thiên Túc tinh —— hải đăng linh hồn.
Nhân viên phụ trác bảo an tổ chức để học sinh rút lui đến khu vực an toàn, ai cũng lo sợ bất an, quay sang nhóm người lớn hỏi han tán loạn.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
“Chỗ này mà cũng bị thiên thạch rơi trúng sao?"
“Chúng ta có thể bị nguy hiểm không?"
Nhân viên công tác một bên trấn an, một bên giữ gìn trật tự, “Không cần lo lắng, đây chỉ là sự kiện nhỏ, căn cứ hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn cho các em.”
Bình Tông vật lộn để chen ra phía trước đám người.
"Chúng ta còn có một... Không, hai bạn học chưa có về đội.”
Lời của cậu khiến cho nhân viên công tác chú ý, "Bọn họ ở đâu?”
“Lần cuối cùng nhìn thấy là ở khu G3.”
Đối phương nhanh chóng dùng điện đàm đem tin tức truyền lại cho đồng nghiệp, sau một phen trao đổi, mới tắt máy đi, “Yên tâm đi, đã cử người đến khu vực đó tìm kiếm, nhất định sẽ không để cho bất kỳ một học trò nào xảy ra sự cố!"