*Khôi bạt: Chọn tướng, chọn người đứng đầu.Lăng Tiêu bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, nhất thời tìm không ra lời gì phản bác.
"Vậy ông vì sao lại không phát dục, khế tử của ông đâu?”
"Có trời mới biết," Phi Cảnh trả lời thật lạnh lùng, như đang bàn luận về một người không quan hệ, “Nghi thức trưởng thành của tôi không phải là tự nguyện, tôi sao phải cùng một người chính mình không thích sống cùng nhau.”
“Nghi thức trưởng thành của tôi cũng không phải đôi bên tình nguyện, nhưng khế chủ của tôi vẫn lưu lại."
“Vậy sao, vậy hắn cũng thật vĩ đại." Phi Cảnh rất không cho là đúng, trong giọng nói nghe không ra nửa điểm khen tặng.
"Tuy ngay từ đầu chúng tôi ở chung cũng không vui vẻ gì, nhưng trải qua thời gian va chạm tiếp xúc, cho tới hôm nay tôi rất cảm kích anh ấy có thể lưu lại. Lúc mới vừa nghe ông nói xong lời đó, tôi càng thấy may mắn lúc đầu anh ấy đã không đi, nếu anh ấy đi rồi, liền giống như ông bị giam một chỗ, mà tôi lại cứ cho là anh ấy quả thật sống rất tốt, đến tương lai hiểu rõ chân tướng sẽ càng khó chấp nhận.”
Phi Cảnh giễu cợt, "Cậu cứ luôn miệng nói va chạm tiếp xúc, trong mắt tôi cậu bất quá thân là khế tử, sau từng cái từng cái mâu thuẫn bị mài mòn cả nhân cách, cuối cùng bị tẩy não thành một kẻ lệ thuộc người khác. Cậu bây giờ, còn dám nói cùng với lúc cậu còn là thiếu niên giống hệt nhau sao?”
"Đương nhiên không giống. Khi còn thiếu niên tôi tự cao tự đại, đối với tình cảm của mình không phân biệt rõ, lại còn vì điều này làm tổn thương người mà không tự biết. Là khế tử, tôi bỏ qua một phần tôn nghiêm, nhưng cũng loại bỏ phần hư hỏng trong nhân cách, tựa như cắt bỏ khối u ác tính tất nhiên sẽ đổ máu, tôi không hối hận tôi có thay đổi đó. Hơn nữa ông cho rằng loại thay đổi này chỉ nhằm vào khế tử sao? Khế chủ của tôi trước kia đều không có bằng hữu, ngay cả ý nghĩa việc hôn cũng phải đi tra sách, giờ cũng bắt đầu học cách nhận biết cảm thụ của người khác. Chỉ cần hai người cùng một chỗ, liền nhất định sẽ vì đối phương mà thay đổi, đây không phải thoái nhượng, mà là chín chắn.”
“Ông hẳn là không thể cảm nhận được nỗi gian nan của khế tử một mình sinh tồn đi, hiệu trưởng trước kia của tôi ở Trung tâm kiểm soát bệnh tâm thần sáu năm, tận mắt nhìn thấy vô số khế tử giống như thầy tử vong, cảnh tượng như vậy chỉ cần trải qua một lần liền suốt đời khó quên. Cho đến tận bây giờ thầy cũng không thể ngủ mà không có thuốc, dù khế chủ của thầy trở về, thầy vốn đã bị tổn thương tinh thần cao độ cũng không thể rời đi đối phương một ngày."
“Tôi không biết ông và khế tử của ông có thâm cừu đại hận gì, nhưng tôi từng nghe đồng học nói qua, khế chủ rời đi khế tử cũng sẽ mang nỗi thống khổ linh hồn khuyết thiếu, thế mà ông tình nguyện chịu loại thống khổ này, tình nguyện co rúc trong cái nơi lòng người không thấy được ánh sáng cũng không chịu quay đầu lại. Ông cùng người đó ngay cả bước đầu tiên còn chưa thử, làm sao biết nhất định sẽ không hợp chứ?"
“Cậu thì biết cái gì?" Phi Cảnh hung hăng nói, "Cậu chỉ nhìn thấy khế tử sinh tồn gian nan, căn bản không biết tôi vì đoạn quan hệ này đã hy sinh những gì.”
“Tôi quả thật không hiểu, tôi ngay từ đầu không hiểu vì cái gì có người bởi vì yêu một người mà cam tâm tình nguyện làm khế tử người đó, cũng không hiểu vì sao có người trở thành khế tử rồi lại muốn chấm dứt sinh mệnh. Mà sau khi tôi trở thành khế tử, tôi lại không hiểu vì cái gì có người trở thành khế tử lại còn có thể tiếp tục sống sót... Mỗi khi tôi giải đáp được một vấn đề cũ, sẽ có vấn đề mới xuất hiện. Tôi vĩnh viễn trong trạng thái không hiểu, nhưng tôi không vô tri vô giác, vấn đề của tôi theo sau kinh nghiệm của tôi, luôn được giải đáp. Tựa như vấn đề đầu tiên tôi vừa nói, cho đến hiện tại tôi cũng không hiểu được, nhưng tôi tin chắc chỉ cần tôi còn sống, luôn có một ngày nhận được đáp án."
“Tôi ở trong lồng, nhưng khe hở lồng sắt so với một cái chuồng rộng hơn, khi ánh nắng chiếu vào, diện tích nắng so với bóng tối luôn lớn hơn. Ông hướng tới tự do bên ngoài chuồng giam, mà lại cố chấp đứng trong bóng tối, thì có tư cách gì cười nhạo tôi đứng dưới ánh mặt trời đây?”
Phi Cảnh im bặt chốc lát, “Cậu muốn biết mâu thuẫn giữa chúng tôi không thể hòa giải đến mức nào không?”
Hắn đến gần Lăng Tiêu, từ lúc hắn giang tay ôm lấy vũ trụ vừa rồi, Lăng Tiêu đã chú ý thấy cái bao tay rất cao trên tay trái hắn, mà giờ khắc này hắn không chỉ tháo bao tay xuống, còn xắn tay áo lên.
Lăng Tiêu không thể tin được điều mình thấy.
“…Tay giả? Sao lại… Không phải nói chỉ cần trị liệu kịp thời, ngay cả bộ phận quan trọng cũng có thể tái sinh sao?”
"Đúng vậy, đó là đối vết thương bình thường. Tôi thuộc tình huống không thể, đồng bạn của Thái Ân tìm được tôi, cung cấp cho tôi nơi cư trú, còn đồng ý một ngày kia thí nghiệm thành công, tôi sẽ có thể khôi phục tự do, giá phải trả chính là làm vật thí nghiệm cho họ."
“Tôi không biết đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm như vậy, trong cơ thể bị tiêm quá nhiều thuốc thiên kỳ bách quái, có loại có thể khiến người đau muốn chết, có loại từng bước xâm chiếm thân thể vật thí nghiệm. Trong một lần thí nghiệm thất bại, tay trái của tôi từ đầu ngón tay bắt đầu tan như sáp, dù Thái Ân kịp thời chặt đứt cánh tay này, nó cũng bất kể thế nào đều không thể tái sinh.”
Lăng Tiêu trong lòng hoảng hốt, nếu lúc trước cậu tiếp nhận lời mời của Chẩm Hạc, chỉ sợ hiện tại mình cũng sẽ giống người này, thành một vật thí nghiệm tàn khuyết bất toàn. Ngày xưa mình từng trước mặt Chẩm Hạc dõng dạc nói cho dù mất đi một cánh tay cũng không để ý, nhưng hôm nay gặp được Phi Cảnh, cậu thà rằng chính mình cho tới bây giờ đều chưa từng nói ra loại lời này.
"Nơi này từng có rất nhiều người, bọn họ cũng giống như tôi, đều muốn giải trừ huyết khế, cam tâm tình nguyện làm vật thí nghiệm cho Thái Ân. Nhưng càng ngày càng nhiều người vì thực nghiệm thất bại mà chết, thậm chí tử trạng thê thảm. Tôi trước mắt cậu, là người thể chất mạnh nhất trong toàn bộ, là người ít tổn thất nhất, mà khi tôi vĩnh viễn mất đi cánh tay kia thì tôi đã biết huyết khế đối với người Thiên Túc là không cách nào thay đổi, đó chính là cái giá phải trả cho việc tôi mưu toan thay đổi huyết khế.”
“Giờ thì cậu hẳn là hiểu, tôi có bao nhiêu khát vọng thoát khỏi đoạn quan hệ này rồi chứ. Ngay từ đầu nó chỉ là một nguyện vọng của tôi, hiện tại lại trở thành toàn bộ ý nghĩa sinh tồn, nếu không làm chuyện này, tôi không biết mình còn có thể đi nơi nào, làm việc gì nữa."
“Ông còn có thể trở về tìm khế tử của mình, một lần nữa bắt đầu a," Lăng Tiêu vội la lên, nghe xong lời Phi Cảnh, cậu càng thêm thống hận hành động của Thái Ân, cũng hận Phi Cảnh cam chịu không tranh đấu. Nếu giờ phút này cậu tự do, nhất định phải ép Phi Cảnh quay về mặt đất, tìm kiếm khế tử của hắn không biết lưu lạc ở phương nào.
“Có phải cậu cảm thấy bộ dạng tôi giống thiếu niên, cho nên tuổi cũng nhất định rất nhỏ? Nói cho cậu biết, nghi thức trưởng thành của tôi đã qua hơn một trăm năm, cho dù người đó chịu qua thời kỳ nguy hiểm, hiện tại cũng chuyển sang kiếp khác từ lâu."
“Cái đó không hẳn!” Lăng Tiêu phản bác, "Ông từng khóc cho khế tử chưa?”
"Khóc? Vì sao phải khóc?"
“Tôi đã thấy một khế tử ly khai, khế chủ của chú ấy rõ ràng không biết rõ tình hình, lại khóc đến thực thương tâm. Giữa khế chủ và khế tử có linh hồn cảm ứng, nếu một phương rời đi, một phương khác nhất định sẽ cảm thấy khổ sở."
Phi Cảnh lẳng lặng hồi tưởng chốc lát, "Không, tôi xác định chưa từng vì y chảy qua một giọt nước mắt."
"Vậy nghĩa là người đó còn sống, thầy hiệu trưởng của chúng tôi từng nói, chỉ có còn sống mới có cơ hội gặp lại, nói không chừng người đó đang kiên trì chờ ông trở về. Ông tựa như một con bạc thất bại, bởi vì thua quá nhiều, nên không cam lòng rời đi sòng bạc. Nhưng nếu ông tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ thua càng ngày càng nhiều thêm, không chừng ngay cả cánh tay còn lại, thậm chí tính mạng ông cũng đều thua sạch.”
“Cậu cho là cậu khuyên được tôi? Cậu bao nhiêu tuổi, trưởng thành được một năm chưa?”
"Tuy tôi trưởng thành chưa lâu, nhưng thời gian tôi và khế chủ ở chung, tuyệt đối so với ông và khế tử của mình lâu hơn. Thử nghĩ lại nếu hai người cùng một chỗ, ông có thể một lần nữa thực hiện giấc mộng của mình, đi thăm những tinh cầu xa xôi hơn. Dù bảy cũng không phải quá nhiều, nhưng vẫn tốt hơn ba không phải sao? Hai người kết bạn lữ hành, vẫn tốt hơn một người cô đơn lẻ bóng không phải sao?"
Phi Cảnh cùng cậu không tiếng động giằng co một lát, rồi xoay người một lần nữa đeo bao tay vào, "Quên đi, nói với cậu chuyện này thật lãng phí thời gian."
“Đừng đi a, " Lăng Tiêu dùng sức đập lên thủy tinh trước mặt, “Có phải ông thấy tôi nói có lý mới trốn tránh không? Khế tử của ông tên gì a, không chừng tôi đã gặp đó.”
“Nè! Đừng đụng cái đó!" Phi Cảnh lớn tiếng cảnh cáo, nhưng không kịp ngăn cản động tác Lăng Tiêu. Một cỗ luồng điện thật mạnh đánh úp lại, Lăng Tiêu bị điện giật cả người run rẩy, thanh âm tách tách xẹt xẹt trong không khí tác hưởng. Phi Cảnh chạy tới bảng điều khiển nhập vào mật mã, "123456... Không đúng, 888888, cũng không đúng..."
Hắn liên tiếp nhập vài lần khác nhau, luồng điện rốt cục đình chỉ, Lăng Tiêu một tay chống đỡ thủy tinh gục đầu, chu vi cánh tay kia còn bao quanh điện quang lam sắc.
Cậu hơn nửa ngày mới từ trong thống khổ bị điệt giật hồi phục, nghiến răng nghiến lợi, "Mật mã quan trọng như vậy mà ông cũng quên được?”
Phi Cảnh đúng lý hợp tình, "Ai kêu cậu dùng sức đập nó? Đây chính là trang bị chuyên dùng để giam cầm người Thiên Túc, không chỉ có lá chắn tinh thần, nếu có người bạo lực công phá, còn có thể tự động phóng thích 3600 Volt điện áp, cho dù là người trưởng thành đã hoàn toàn phát dục cũng chịu không nổi."
“Phải a, tôi cảm nhận được," Lăng Tiêu hữu khí vô lực giơ tay phải lên, điện quang trong lòng bàn tay bắn khắp nơi, dần dần ngưng tụ thành một quả cầu xoay tròn tốc độ cao. Nhưng khi quăng điện quang cầu trong tay vào môi trường trong suốt thì lại chỉ phát ra một tiếng xoẹt liền biến mất, ngay cả một vết rạn cũng chưa lưu lại.
“Giờ cậu chịu thành thật một chút chưa?” Phi Cảnh nhướng mày nói.
Lăng Tiêu lui về mấy bước dựa vào vách sau, dùng cách này chống đỡ thân thể mềm nhũn, "Ông tuy ngoài miệng cố gắng hung ác, nhưng nhìn bộ dạng ông vừa rồi sốt ruột cứu tôi, kỳ thật ông là một người tốt, vì sao phải nối giáo cho giặc chứ?”
Phi Cảnh cười nhạo cậu, “Đều ra dạng này rồi, còn không buông tha thuyết giảng cho tôi sao? Tôi khuyên cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cứu cậu là vì có người muốn giữ lại mạng cậu để dùng, tôi phải phụ trách đem cậu bình yên vô sự đưa đến điểm chuyển tiếp, cho nên cậu tốt nhất không cần cho tôi thêm phiền toái."
“Vậy sao?” Lăng Tiêu xoay trái phải, hồn tinh trên người quả nhiên đã không thấy, bất quá nơi này nếu che chắn tinh thần lực, vậy dù có hồn tinh cũng không xài được.
Nhưng chủy thủ thì còn, xem ra bọn họ đối với thiết bị giam cầm của mình rất có lòng tin, cánh tay Lăng Tiêu run lên, chủy thủ liền trượt vào tay.
“Cậu làm gì?” Phi Cảnh thủy chung lưu ý nhất cử nhất động của cậu.
Lăng Tiêu đem chủy thủ để ngay tâm khẩu, “Thả tôi ra ngoài, bằng không tôi sẽ tự sát."
"Ha?"
"Nhiệm vụ của ông không phải bảo hộ tôi sao? Nếu tôi mà chết thì ông không bàn giao được đi.”
“Tôi vốn muốn thả cậu đi, chỉ là đang tìm một chỗ an toàn mà thôi, lẽ nào cậu muốn tôi tìm đại một chỗ trong vũ trụ bỏ cậu lại?”
"Như vậy a, " nhãn châu Lăng Tiêu xoay động, "Tôi đổi ý rồi, tôi không đi, ông nếu cường hành đuổi tôi đi, tôi sẽ chết cho ông xem."
“Cậu có bệnh hả?”
"Trừ phi ông đi cùng tôi, tôi muốn đem ông cùng với Thương Dương đều về mặt đất, nơi đó mới là chỗ hai người hẳn nên ở.”
Phi Cảnh phát hỏa, “Đừng có xem tôi như thiếu niên mà đùa giỡn, tôi không muốn cùng cậu chơi trò chơi ngây thơ như vậy.”
“Tôi là nghiêm túc đó, ông và khế chủ của tôi bộ dạng rất giống nhau, tôi nhìn ông sẽ có loại cảm giác thân thiết. Vừa nghĩ tới khế tử bị ông vứt bỏ, cảm giác giống như bản thân tôi trong một trường hợp khác, tôi liền không đành lòng..."
Phi Cảnh không thể nhịn được nữa đè xuống một chốt thao tác gì đó, không gian trong hình tám cạnh nhanh chóng tràn ngập khí thể thôi miên chỉ hữu hiệu đối với người Thiên Túc, Lăng Tiêu một câu còn chưa nói xong, cả người cùng chủy thủ đều ngã ra sàn.
Khỏi phải nghe cậu ta lôi thôi nữa rồi, Phi Cảnh khó chịu trừng mắt nhìn người trên mặt đất một cái, "Thật là dong dài."
Phi Ưng đang theo đúng kế hoạch dần hướng Tinh Môn tiếp cận, một Hộ vệ hạm loại nhỏ một mực không lượng sức mình gây rối, Phi Cảnh trong lòng có hỏa, giải trừ ẩn thân một quả ngư lôi đem nó oanh thành hai đoạn.
Cùng một phương hướng, trên chiếc phi thuyền khác phía trước họ, Thái Ân rũ mắt nhìn cây súng đang chĩa vào ngực mình, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì, “Đây là lần thứ hai trong hôm nay tao bị người dùng súng chĩa vào, mày và khế tử của mày đều là gia hỏa không có lễ phép."
"Khôi phục diện mục thật của ngươi, " Doanh Phong không để tâm lời ông ta.
Thái Ân nâng tay nhẹ nhàng chạm vào huyệt thái dương, hình ảnh trước mắt Doanh Phong vặn vẹo, không quá mấy giây đối phương liền biến thành nam nhân cao lớn mà anh từng thông qua tầm nhìn tâm linh nhìn thấy trước đó, đôi mắt hẹp dài toát ra uy nghiêm bễ nghễ chúng sinh.
"Ông là ai?" Doanh Phong hỏi.
"Thái Ân." Gọn gàng lưu loát hai chữ, không cần bất luận tiền tố nào.
Giống như Doanh Phong đã đoán, thiếu niên nằm phía sau chính là Thương Dương, thì ra họ mượn vũ trụ làm công sự che chắn, khó trách quân đội luôn luôn tìm không thấy người.
“Hỏi thì phải có qua có lại mới công bằng,” Thái Ân bình tĩnh hỏi, "Mày từ lúc nào phát hiện tao không phải là khế tử của mày?”
"Ở trạm không gian, khi ông nói ra bốn chữ ‘khế chủ của tôi’.”
Thái Ân nhớ lại một phen, hình như ông ta từng nói như vậy, nhưng ông ta không thể tưởng được chính là vì điều này mà lộ chân tướng.
Vì thế ông ta hỏi, "Bốn chữ này có vấn đề gì sao?"
"Lăng Tiêu chưa bao giờ giáp mặt xưng hô với tôi như vậy.”
Thái Ân ra bộ giật mình, “Nhưng nó sau lưng lại gọi rất thuận miệng đó, xem ra tao đã đánh giá cao quan hệ tụi mày rồi. Khó trách mày lúc ấy trầm mặc, mày hẳn là thử sử dụng khế chủ năng lực đối với tao đi."
Hắn hướng khoang bên trong liếc mắt một cái, "Chính là tao lại không hiểu, nếu khi đó mày cũng đã hiểu rõ thân phận của tao, vì sao còn muốn tương kế tựu kế đem người mang đi? Rõ ràng vừa rồi mày có cơ hội lấy em ấy trao đổi con tin, nhưng mày lại bỏ lại khế tử của mình không quản, mặc kệ một mình nó ở lại chỗ nguy hiểm như vậy, hiện tại lại đổi ý rồi phải không?"
“Tôi chưa từng nói muốn bắt thiếu niên trao đổi con tin, Lăng Tiêu cũng sẽ không đồng ý tôi làm như vậy. Tôi dẫn cậu ấy đi chẳng qua là bởi vì cậu ấy không thích hợp tiếp tục lưu lại nơi đó, hơn nữa hiện tại tôi có người thích hợp hơn có thể trao đổi."
“Ý mày nói tao sao? Mày cảm thấy một khi tao cùng đồng bạn gặp lại, cục diện còn có thể do mày làm chủ sao?" Thái Ân cười lắc đầu, như đang nói, ‘ngây thơ’, "Bất kể thế nào, vẫn là cảm tạ mày tự mình đưa Thương Dương lại đây.”
“Kẻ nực cười là ông, ông đại khái còn chưa phát hiện đây là một bộ phi thuyền song động cơ đi."
Thái Ân vội ngước mắt lên, nhưng Doanh Phong đã đi trước ông ta một bước đè xuống khóa ‘tách rời’ trên bàn điều khiển, cửa ngăn giữa buồng lái và khoang phi thuyền đóng lại, ngay sau đó xóc một cái, khoang sau phi thuyền thoát ly khỏi khoang chủ, hoàn toàn chia làm hai.
Ánh mắt Thái Ân nhanh chóng chuyển động, chuyện phát sinh trước mắt đều nằm ngoài dự liệu, ông ta nhất định phải nắm chắc thời gian nghĩ ra đối sách.
"Không cần nghĩ nữa, bọn họ sẽ chuyển tiếp đến tinh hệ kế tiếp, tôi đã thừa dịp ông không chú ý liên lạc quân đội bên kia, sẽ có người đưa bọn họ tùy cơ hộ tống đến trạm không gian. Xem như tôi có gì ngoài ý muốn, ông cũng vô pháp dựa vào tôi có được tung tích của họ.”
Thái Ân âm vụ nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, chợt tự giễu nở nụ cười, "Mày trưởng thành còn chưa tới một năm đi? Không thể tưởng được tao thế nhưng lại thua trong tay một thằng nhóc. Mày và khế tử của mày thật đúng là tuyệt phối, vì một thiếu niên không quen biết, một đứa tiếp một đứa chạy tới chịu chết."
“Ông nói sai rồi, tôi không phải tới chịu chết, chỉ cần có thể, tôi đương nhiên là muốn sống sót trở về, mang theo cả khế tử của mình. Tuy ông trong vòng một ngày bị người dùng nòng súng nhắm vào hai lần, nhưng ông có biết khác biệt lớn nhất giữa tôi và cậu ấy nằm ở đâu không?”
Thái Ân không cho là đúng hỏi, "Ở đâu?"
"Ở chỗ cậu ấy vô nghĩa rất nhiều, luôn bỏ lỡ thời cơ, mà khi nên nổ súng, tôi sẽ không chút do dự."
Nói xong, anh nhắm vào vị trí trái tim đối phương, gọn ghẽ bóp cò súng trong tay.