Chu Toàn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị Lê Tĩnh Hải vứt bỏ.
Y và Lê Tĩnh Hải là hàng xóm, từ mẫu giáo đã ngồi cùng bàn. Theo năm tháng cùng lớn lên, hai người vẫn luôn học cùng trường. Tiểu học, cấp hai, cấp ba, trong mắt thầy cô và bạn bè, họ vẫn luôn như hình với bóng, tách cũng không rời. Cho đến khi thi vào đại học, hai người mới vì đăng kí học tại hai trường đại học khác nhau mà phải xa cách.
Tính cách Chu Toàn tương đối hướng nội, thích thiết kế trang phục, y đăng kí vào học tại một học viện thiết kế. Còn Lê Tĩnh Hải thi đậu khoa diễn xuất của học viện điện ảnh và truyền hình thành phố S.
Tuy nhiên mối quan hệ của hai người vẫn không hề phai nhạt bởi thời gian hay khoảng cách. Buổi họp lớp cấp ba sau khi kết thúc học kì một năm nhất trái lại làm quan hệ của họ tiến thêm một bước.
Hai người thanh niên khờ khạo, nhờ cồn tăng thêm lòng dũng cảm, thử thăm dò lẫn nhau.
Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải, người họ thích đều là cùng giới. Khi phát hiện mình và đối phương đều là người trong lòng nhau, hai người nhanh chóng vượt qua giới hạn bằng hữu đơn thuần, bước vào con đường tình yêu bị ngăn cấm.
Trên thực tế, đồng tính là loại quan hệ chỉ có thể hẹn hò nhưng không thể lộ ra ngoài sáng, Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chịu đựng tai mắt của người ngoài suốt năm năm đại học, hai người rốt cục lấy cớ ra ngoài tìm việc làm, rời xa khỏi tầm mắt người nhà, đi tới thành phố Z ở ven biển phía nam, chính thức bắt đầu chung sống.
Thấm thoát đã hơn hai năm.
Chu Toàn vào làm tại một công ti buôn bán trang phục tư nhân. Phong cách thiết kế của y gọn gàng và thời thượng, nắm bắt thị hiếu của mọi người, ứng xử lại linh hoạt, rất được tổng giám đốc tín nhiệm. Vào công ti chưa được bao lâu đã ngồi trên vị trí giám đốc thiết kế, cũng coi như có chút danh tiếng trong ngành thời trang. Năm ngoái còn chi ra một khoản đặt cọc thuê một căn hộ độc thân.
So ra, Lê Tĩnh Hãi cũng không tiến xa bằng Chu Toàn.
Thực ra ngoại hình Lê Tĩnh Hải tương đối xuất sắc, chiều cao một mét tám mươi tư cộng với màu da lúa mạch rất được ưa chuộng hiện nay, ngũ quan tuấn lãng, cực kỳ ăn hình.
Một hình tượng đẹp trai điển hình như vậy, theo lý thuyết hẳn là phải rất may mắn trên con đường diễn xuất mới phải. Lê Tĩnh Hải cũng đầy lòng tin rằng có thể trở nên nổi bật trong giới diễn xuất và truyền hình. Nhưng hai năm này, vận may của hắn chỉ ở mức độ trung bình, cũng chỉ có thể xuất hiện trong một số quảng cáo bình thường, điều này làm cho Lê Tĩnh Hải tâm cao khí ngạo có cảm giác nhục nhã sâu sắc, nhưng hắn lại không thể hạ mình thích ứng với những quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Mắt thấy người yêu sự nghiệp bất thuận, tuổi thanh xuân cũng dần trôi qua, Chu Toàn không chỉ một lần an ủi Lê Tĩnh Hải: “Chúng ta cũng không thiếu tiền dùng. Tháng sau tôi được tăng lương rồi, cho dù cậu không đi làm cũng không sao cả.”
Lê Tĩnh Hải khinh khỉnh nhìn y: “Cậu có tiền rồi thì coi tôi như MB hả!”
(MB=money boy: trai bao)Chu Toàn biết lòng tự trọng của Lê Tĩnh Hải rất cao, bị mỉa mai như vậy cũng chỉ biết tự trách mình mồm miệng vụng về, gãi đầu cười làm lành. Còn Lê Tĩnh Hải cũng không phải thật sự tức giận, chỉ mượn chuyện để nói nhằm gỡ bỏ muộn phiền trong lòng mình mà thôi, sau đó lại nhanh chóng cười đùa cùng Chu Toàn.
Hai người đi tới hiện nay, có va chạm cũng là điều không thể tránh được, tình cảm cũng dần trở nên sâu sắc. Chu Toàn vô cùng hài lòng với cuộc sống như vậy, thậm chí cho rằng bọn họ cứ như vậy sống tới già.
Chia tay, là chuyện Chu Toàn có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra với y và Lê Tĩnh Hải.
Cho nên hiện tại, sau khi nghe Lê Tĩnh Hải nói lời chia tay trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của y là Lê Tĩnh Hải đang nói đùa.
“Cậu hồ đồ rồi có phải không? Ngày mai mới là Cá tháng tư.” Y cười nhắc nhở Lê Tĩnh Hải: “Hôm nay tôi mua món thịt bò nấu bia và cổ vịt hầm cậu thích ăn nhất, còn có cá lư hấp nữa, mau về nhà ăn cơm đi.”
Ngày ba mươi mốt tháng ba là sinh nhật Lê Tĩnh Hải. Chu Toàn cố ý xin tổng giám đốc cho về sớm, đến siêu thị mua rượu, thức ăn và bánh ga-tô, chuẩn bị chúc mừng Lê Tĩnh Hải.
Đầu dây bên kia bỗng trở nên yên ắng.
Chu Toàn liên tục “A lô” vài tiếng, mới nghe tiếng thở dài thật rõ ràng của Lê Tĩnh Hải trong điện thoại: “Chu Toàn, tôi không về ăn đâu. Ngày mai tôi sẽ bảo người đến dọn đồ đạc của mình đi, chìa khóa nhà cũng trả lại cho cậu.”
Lần này, Chu Toàn không có cách nào coi đây là chuyện đùa nữa, ý thức đột nhiên trở nên trống rỗng, một hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Vì sao?”
Không có chút gì báo trước, không có chút gì chuẩn bị tâm lý, trở tay không kịp.
Nắm thật chắc tai nghe, y vừa sợ hãi vừa khó hiểu: “Tiểu Hải, có phải tôi có chỗ nào không tốt không? Tiểu Hải, cậu nói đi chứ! Tiểu Hải…”
Đầu dây bên kia yên lặng trong một lúc lâu, làm trái tim Chu Toàn càng thêm bất an, cảm giác như một phạm nhân chờ phán quyết cuối cùng của tòa án.
“A lô, Tiểu Hải…”
“Chẳng vì sao cả.” Lê Tĩnh Hải đột nhiên mở miệng, ngữ khí rất bình tĩnh, ít nhất cho đến thời điểm Chu Toàn còn có thể bình tĩnh nghe được.
“Cậu không có chỗ nào không tốt cả. Mấy năm nay chúng ta sống cũng không tệ, nhưng tôi cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Cứ như vậy đi, tôi dập máy đây.”
“Tiểu ——” Chu Toàn còn muốn hỏi lại, ống nghe đã truyền đến tiếng “Tút…tút…”.
Y cầm điện thoại đứng ở phòng khách, cả người choáng váng.
Nhạt nhẽo ư? Vì một lý do như vậy ư? Người ta nói hôn nhân bảy năm mới rạn nứt, nhưng y và Lê Tĩnh Hải thật sự ở chung với nhau còn chưa đầy ba năm!
Y không tin cái cớ Lê Tĩnh Hải đưa ra.
Chu Toàn rốt cục tỉnh táo lại, trở về gọi lại vào di động của Lê Tĩnh Hải, lại nghe thanh âm máy móc của hệ thống: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Bấm số, gọi lại… Hết lần này đến lần khác, đáp lại y vẫn là câu nói đã tắt máy.
Mùi cháy khét càng ngày càng đậm xông vào mũi, khiến cho Chu Toàn phải quẳng điện thoại, chạy vào bếp.
Hắn đã quên còn nồi cá hấp trên bếp gas.
Nước trong nồi đã cạn khô, chỉ còn lại con cá lư đen thui dưới đáy nồi. Ngọn lửa men theo đáy nồi lan ra phía ngoài, chậm một bước nữa, cả căn bếp đều cháy rụi.
Chu Toàn luống cuống tay chân xử lý xong, đặt mông ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách, ôm lấy đầu.
Ngày hôm nay, tất cả đều rối loạn.
Y dùng lực day hai bên huyệt thái dương đang đau muốn nứt ra, cố gắng để đầu óc tỉnh táo lại, tự vấn lương tâm. Nhưng càng ấn, đầu lại càng đau nhức hơn.
Trên bàn ăn còn bày bữa tối thịnh soạn cùng bánh ga tô và rượu đỏ. Chu Toàn hoàn toàn không muốn ăn, thu mình trong chiếc salon nhìn đồng hồ treo tường chỉ đến mười giờ, y lần thứ hai gọi vào di động của Lê Tĩnh Hải.
Vẫn như cũ tắt máy.
Chu Toàn không gọi nữa, tự mình châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vào một hơi, lại chậm rãi nhả ra làn khói trắng, nhắm mắt lại.
Phiền não trong lòng cuối cùng bị mùi vị của điếu thuốc lá nén xuống.
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Chu Toàn quyết định, ngày mai nhất định phải tìm được Lê Tĩnh Hải đối mặt để hỏi cho rõ ràng.
Y hung hăng hút vào một ngụm lớn dường như để hả giận, nhưng ngay lập tức bị sặc ra nước mắt. Ho mãnh liệt một hồi sau đó dụi tắt tàn thuốc, lại dội qua loa vài gáo nước lạnh, y đem mình thả vào giường lớn.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Chu Toàn đứng trong đại sảnh tòa nhà Thiên Tư.
Tập đoàn Thiên Tư được coi là doanh nghiệp lớn nhất nhì ở thành phố Z này. Mấy quảng cáo Lê Tĩnh Hải đóng gần đây cũng đều là cho sản phẩm tập đoàn Thiên Tư mới đưa ra thị trường. Dĩ nhiên công ty chế tác quảng cáo cũng thuộc tập đoàn Thiên Tư.
Ở thành phố Z trừ nhà trọ của Chu Toàn, Lê Tĩnh Hải không có nơi ở khác. Huống hồ hôm nay là ngày làm việc, bởi vậy Chu Toàn muốn thử vận may, xin nghỉ thẳng với tổng giám đốc, đi tới tòa nhà Thiên Tư tìm người.
Vận khí của y không tệ, ở trước đại sảnh nói chuyện với mấy cô lễ tân một hồi liền hỏi được thông tin mình cần.
“Ngài là bạn của ngài Lê ư, vậy mời ngài ngồi chờ một lát, mười giờ hôm nay ngài Lê có lịch thử vai.”
Cô lễ tân này rất có cảm tình với người thanh niên cử chỉ văn nhã, rất có khí chất của người làm nghệ thuật trước mắt, nên tiếp đãi Chu Toàn ân cần đến mức làm mấy vị khách vào sau không nhịn được quay đầu lại đánh giá mấy lần.
Áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản cùng quần màu cà phê, không phải là hàng hiệu nước ngoài, mặc ở trên người chàng trai trẻ này, nhưng đặc biệt làm lộ rõ vóc người, đem đường cong thắt lưng của anh ta càng làm nổi bật. Dung mạo chàng trai này tuy không khiến người khác kinh ngạc, nhưng lại nhã nhặn thanh tú rất ưa nhìn, da trắng nõn, hiển nhiên không phải vận động nhiều ở bên ngoài.
Đúng, điển hình là con nhà trí thức.
Chu Toàn bỏ qua ánh mắt của cô gái lễ tân, lấy một quyển tạp chí thời trang từ trên kệ xuống giết thời gian. Ánh mắt dừng lại trên trang sách, nhưng trên thực tế, y chẳng xem vào được cái gì.
Toàn bộ suy nghĩ, đều xoay quanh Lê Tĩnh Hải. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm cho Tiểu Hải đột nhiên quyết định chấm dứt tình yêu mà hai bọn họ không dễ gì mới có được đó?
Chu Toàn cúi đầu, lâm vào trầm tư.
“Chào Nhan đổng, ngài Lê.”
(Nhan đổng = CEO của tập đoàn)Nghe thấy bảo vệ ngoài cửa chính ân cần chào hỏi, Chu Toàn ngẩng đầu, tầm mắt thoáng cái đã bị một thân ảnh quen thuộc đang đi vào đại sảnh cuốn lấy.
Chiều cao một mét tám mươi tư, vai rộng chân dài, vóc dáng trời sinh, đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm.
“Tiểu Hải!” Chu Toàn buông tạp chí, đứng dậy bước nhanh về phía Lê Tĩnh Hải.
Lo lắng rằng trong đại sảnh nhiều người, y đã tận lực khắc chế tâm tình, biểu hiện giống như một bằng hữu bình thường. Nhưng trong nháy mắt Lê Tĩnh Hải nhìn thấy Chu Toàn, trong phút chốc lại cứng đờ lại, sau đó khẽ nhíu mày.
Vẻ mặt đó, tuyệt đối không phải là hoan nghênh.
“Tiểu Hải, anh ta là ai vậy?” Đang hỏi là người phụ nữ đi cùng Lê Tĩnh Hải vào đại sảnh.
Chu Toàn lúc này mới đem lực chú ý chuyển dời đến trên người người phụ nữ nọ. Từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, thân hình cũng được chăm sóc khá tốt, tuổi tác rõ ràng không còn trẻ, nhưng nhờ trang phục, che được không ít dấu vết của năm tháng. Xương gò má hơi cao được những lọn tóc xoăn lớn làm cho mềm mại hơn rất nhiều, nhưng vẫn như trước lộ ra nhuệ khí mà chỉ người lăn lộn trong thương trường nhiều năm mới có được.
Y vừa nghe bảo vệ gọi “Nhan tổng”.
Chu Toàn không phải người làm ăn, cũng biết chủ tịch tập đoàn Thiên Tư là một người đàn bà thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng hiện tại, người phụ nữ đó một tay xách chiếc túi hàng hiệu, tay kia, vô cùng thân thiết khoác khuỷu tay Lê Tĩnh Hải.
Người sáng suốt đều có thể hiểu tư thế này có ý nghĩa như thế nào. Hai chân Chu Toàn nhất thời cứng đờ, những lời muốn nói đang chất đầy trong bụng cũng nghẹn đắng ở cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.
Trước khi đến y còn có ảo tưởng có thể xoay chuyển tình thế, nhưng hiện thực tàn khốc hơn nhiều so với suy nghĩ của y. Kỳ thực mấy tháng gần đây, y phát hiện khi Lê Tĩnh Hải về nhà thì, trên y phục thường mang theo mùi hương son phấn của phụ nữ. Có lúc, còn dính tóc của phụ nữ nữa.
Công việc của Lê Tĩnh Hải, không thể tránh khỏi tiếp xúc gần gũi với những người mẫu nữ, cho nên Chu Toàn cũng không suy nghĩ nhiều.
Cho tới giờ y cũng không biết, Lê Tĩnh Hải lại là bi…
(bi = bisexual)Lê Tĩnh Hải lúc này tỉnh táo lại, cúi đầu cười dịu dàng với người phụ nữ bên cạnh: “Đây là người bạn cùng lớp tôi đã nói với Nhan tổng.”
Người phụ nữ à một tiếng, cũng nở nụ cười: “Thì ra là cậu Chu bạn học của Tiểu Hải a. Tôi nghe Tiểu Hải nói, anh ấy ở nhà cậu Chu, vẫn đều được cậu Chu quan tâm chăm sóc. Cậu Chu có công việc của mình, Tiểu Hải cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh nữa, vừa lúc công ty cũng cho Tiểu Hải một nơi ở xứng tầm, anh ấy có thể ra ngoài ở.
Ngày hôm nay Tiểu Hải còn phải thử máy, chờ hôm nào rảnh rỗi, tôi cùng Tiểu Hải mời anh Chu ra ngoài gặp.”
“Nhưng…” Đối mặt với những lời khách sáo liên tiếp không ngừng của cô ta, Chu Toàn ngay cả cơ hội chen vào cũng không có. Thật vất vả chờ cô ta nói xong, y định chất vấn Lê Tĩnh Hải, lại bị vẻ mặt lạnh như băng của Lê Tĩnh Hải làm cho rét run.
Hỏi thế nào đây? Học Tần Hương Liên trong kinh kịch than thở khóc lóc, tố cáo người chồng bạc tình Trần Thế Mỹ có mới nới cũ, tham phú phụ bần?
Lê Tĩnh Hải xác thực cặp kè với một người phụ nữ giàu có, nhưng Chu Toàn y cũng không phải Tần Hương Liên.
Y chỉ là một tên GAY luân lý xã hội không thừa nhận, chỉ có thể sống một cuộc đời bi quan và tránh né, nếu một ngày bại lộ dưới ánh mặt trời… Chu Toàn không dám tưởng tượng đến hậu quả. Y không có dũng khí đứng trước mặt nhiều người như vậy.
“Không, không cần.” Y nỗ lực ép buộc mình phát ra âm thanh, mắt mở trừng trừng nhìn người phụ nữ đó cùng Lê Tĩnh Hải bước đến thang máy.
Khi đến cửa thang máy thì, Lê Tĩnh Hải đột nhiên ghé vào bên tai cô thấp giọng nói một câu, sau đó một mình quay trở lại trước mặt Chu Toàn.
Chu Toàn còn tưởng rằng Lê Tĩnh Hải muốn giải thích với y cái gì, nhưng hắn chỉ móc ra xâu chìa khóa: “Chìa khóa này vốn định nhờ người tối nay mang đến cho cậu, nhưng giờ cậu đã tới, hiện tại hãy cầm đi đi.”
Lê Tĩnh Hải rất thẳng thắn bỏ chùm chìa khóa vào túi áo Chu Toàn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn sắc mặt tái xanh của Chu Toàn, xoay người bỏ đi.
Cứ kết thúc như vậy? Chu Toàn cảm thấy ngực như bị đá đè, hít thở khó khăn, y muốn kêu to lên, gọi Lê Tĩnh Hải lại, nhưng ra lời lại chỉ có một câu vô vị: “Vậy, vậy y phục của cậu làm sao bây giờ?”
Y muốn nói, rõ ràng không phải là câu này.
“Không cần đâu.” Lê Tĩnh Hải lạnh nhạt nhìn sắc mặt Chu Toàn từ xanh chuyển thành trắng, thoải mái nói: “Vật dụng của tôi ở bên đó, tùy anh xử lý.”
Chu Toàn ý nghĩ gì cũng không có. Y cứng ngắc đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng Lê Tĩnh Hải cùng người phụ nữ đi vào thang máy.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt Lê Tĩnh Hải chưa từng nhìn về phía Chu Toàn.
Trong đại sảnh như cũ người đến người đi, Chu Toàn đứng lặng thật lâu, máu toàn thân rốt cục mới nóng lại, lảo đảo rời khỏi tòa nhà Thiên Tư.