Khế Ước Chuộc Tội

Chương 2.1

Edit: Sec

Beta: Bon

Hai phút sau, “I want to be a model” lại gửi tới một tin nhắn, giọng điệu rất đáng thương:

“Anh trai à, sao anh không trả lời tôi vậy?”

Chờ cậu bước vào xã hội, còn có cơ hội đối mặt với cả đống khó khăn. Trong bụng Chu Toàn thầm cười nhạo đối phương, vừa tiếp tục đốt thêm một điếu thuốc, vừa đánh chữ: “Cậu còn muốn làm gì?”

“Không có gì. Chỉ là nhàn rỗi phát sợ, sắp mốc meo mọc lông luôn rồi, muốn tìm người tán dóc.”

“Oh, vậy sao?” Chu Toàn cũng không biết rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao, thế mà lại cùng cậu ta câu được câu chăng.

Có lẽ trong tiềm thức, y cũng đã từng nếm trải cảm giác trống trải khi bị một người xem thường. Chu Toàn tự cười giễu.

Không thể phủ nhận, “I want to be a model” nói khá là nhiều, đại đa số thời gian đều là một mình cậu thao thao bất tuyệt. Nội dung từ trò chơi ma thú đến quan hệ bạn bè cùng lớp, rồi cả chê đồ ăn trong căn tin trường. Chu Toàn nhịn không được bắt đầu liên tiếp ngáp dài.

Quả nhiên có sự khác nhau.”Tôi muốn đi nghỉ rồi.” Y quyết định kết thúc cuộc trò chuyện dong dài này.

“Ngủ sớm vậy sao?”

“I want to be a model” hiển nhiên còn đang trò chuyện rất hưng phấn, liên tiếp gửi tới hai cốc cà phê hòng giữ Chu Toàn lại: “Này, uống chút cà phê nâng cao tinh thần. Mới vừa rồi toàn là tôi nói, anh cũng nói một chút về mình đi.”

Chu Toàn gửi tới một cái icon mắt lé: “Cậu là cảnh sát điều tra hộ khẩu đấy à, hay là phóng viên báo lá cải?”

“I want to be a model” cười to: “Anh à, anh thật hài hước. Hì hì, em rất muốn gia nhập làng giải trí, đáng tiếc không có cửa.”

Chu Toàn dường như quên mất cả nickname của đối phương, liền bị cậu nhắc tỉnh. Cảm giác khó chịu trong lồng ngực như cỏ dại lan tràn. Y hút vào một ngụm khói lớn, rồi lạch cạch gõ một hàng chữ: “Vì sao muốn làm người mẫu? Muốn kiếm nhiều tiền?”

“Ai không muốn kiếm nhiều tiền chứ?” “I want to be a model” thẳng thắn thừa nhận.

“Đi làm theo ca không thể so được, từ khi tinh mơ gà gáy đến buổi tối quỷ kêu, mỗi tháng trả tiền thuê phòng, tiền xe cộ xong thì chỉ còn nước uống gió Tây Bắc. Vẫn là giới nghệ sĩ sống dễ chịu hơn. Không nói đến những Đại Minh tinh, cho dù chỉ làm người mẫu, chụp hình quảng cáo cũng đủ dư dả. Làm người, dù sao cũng sống vài chục năm, như vậy dù sao cũng tốt hơn đi làm thuê cho ngân hàng.”

Lê Tĩnh Hải cũng nghĩ vậy sao? Cho nên giống như muốn thoát khỏi chướng ngại vật mà đá y đi thật xa… Chu Toàn nhìn những con chữ trên màn hình, bỗng nhiên cảm thấy đau buốt trong tim.

“Đi đâu rồi?” Đối phương không thấy Chu Toàn phản ứng, gửi tới mấy dấu chấm hỏi to đùng.

Chu Toàn cười lạnh, trả lời “I want to be a model”.

“Giới giải trí chính là một chảo nhuộm, vô cùng phức tạp, Cậu bạn, cậu cứ tiếp tục nằm mơ đi. Tôi out.”

Không có hứng thú để ý tới người lòng tràn đầy công danh lợi lộc như cậu nữa, y đang muốn đóng khung chat, “I want to be a model” đã kêu gào: “Này này, nằm mơ không có phạm pháp nhé. Đại ca, làm chi phải nghiêm túc như thế? Giống như thể anh là người có tiếng tăm trong giới giải trí vậy.”

“Nói đúng đấy, tôi là người rất có tiếng trong giới giải trí.” Chu Toàn đánh xong câu này, trực tiếp cắt nguồn điện, nhưng vẫn không sao tiêu tan cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, oán hận đá một cước vào chân bàn.

Mẹ nó! Nếu y thực sự là lão đại trong giới giải trí, Lê Tĩnh Hải cũng sẽ không quăng y, thay lòng đổi dạ mà đi ôm ấp bà cô già kia. Nhưng nếu được vậy, Lê Tĩnh Hải ở lại bên người y, đến tột cùng là thích chính bản thân y, hay là thích địa vị quyền thế của y?

Quên đi quên đi, cũng đã chia tay rồi, y còn suy nghĩ những thứ này làm gì?

Chu Toàn cố áp chế những cảm xúc dâng đầy trong bụng, ngả đầu ngủ.

Lần chat này, Chu Toàn chỉ coi như làn gió thoảng qua, ngày thứ hai tỉnh dậy cũng không để trong lòng nữa, tiếp tục trôi nổi trên Internet, viết blog.

Nhưng mà trong cuộc sống lại xuất hiện một biến hóa nho nhỏ, cậu nhóc “I want to be a model” kia bắt đầu quấn lấy y.

Mỗi lần chỉ cần Chu Toàn vừa log in vào MSN đều thấy “I want to be a model” gửi tới một tin nhắn. Dường như cậu online mọi lúc, ngồi đó phục sẵn chỉ chờ Chu Toàn xuất hiện, bắt được người rồi thì bám riết lấy Chu Toàn.

Chu Toàn nhanh chóng hiểu rõ tình huống —— ngày đó vì một reply của y, “I want to be a model” đã thực sự cho rằng y có tiếng nói trong ngành giải trí.

Cậu nhoc kia là muốn thông qua y đi vào cái vòng luẩn quẩn ấy. Chu Toàn nhắm mắt lại cũng nhìn ra được tâm tư kín đáo của “I want to be a model”, y cười nhạt trước màn hình. Trên thế giới này, người tham tiền yêu hư vinh quả thực không ít. Lê Tĩnh Hải ban đầu, cũng dùng cách ấy bám lấy bà cô già của Thiên Tư mà nịnh bợ sao?

Chu Toàn hoàn toàn không cảm thấy, từ khi y và Lê Tĩnh Hải chia tay, tính cách vốn hướng nội của y đã trở nên càng ngày càng… Nói dễ nghe là hận đời, trắng ra là có chút lệch lạc.

Y căm hận Lê Tĩnh Hải vì danh lợi vứt bỏ mình, song lòng tự tôn lại không cho phép y đi tìm Lê Tĩnh Hải, không cho phép y thể hiện sự sa sút của mình trước mặt Lê Tĩnh Hải. Huống hồ hôm nay Lê Tĩnh Hải đã nghiễm nhiên trở thành cục cưng của giới điện ảnh và truyền hình, bên người nhất định không thiếu vệ sĩ bảo vệ, cho dù y muốn tiếp cận Lê Tĩnh Hải, cũng không thể như nguyện.

Nhưng lòng thù hận, cũng không vì khoảng cách giữa hai người mà dịu đi, trái lại càng ngày càng tăng thêm.

Hắn thậm chí ghét ghét tất cả những gì liên quan tới Lê Tĩnh Hải, đứng mũi chịu sào chính là “I want to be a model”. Ở trong mắt y, người này hiển nhiên là Lê Tĩnh Hải thứ hai.

Muốn giáo huấn người như thế. Thực sự, rất muốn. Xuất phát từ tâm lý u ám đó, Chu Toàn không hề phủ nhận những hiểu lầm của “I want to be a model”, rất nhiều lúc còn cố ý nói những lời lập lờ nước đôi để cho sự hiểu lầm kia càng thêm sâu sắc.

Một người trưởng thành, có chủ tâm lừa gạt một cậu học sinh kinh nghiệm sống chưa nhiều, kỳ thực không khó lắm.

Hai tháng trôi qua, “I want to be a model” đã hoàn toàn tín nhiệm Chu Toàn, hoàn toàn tin Chu Toàn là ngôi sao trong giới giải trí, còn đem tất cả gia cảnh và lý lịch của mình nói tuốt cho Chu Toàn.

Người thành phố H, mồ côi cha, mẹ làm việc ở nước ngoài để nuôi cậu ăn học, hiện nay đang ở trong một nhà dân thuộc ký túc của một trường học dành cho quý tộc.

Mới vừa lên lớp 11, điều này làm phỏng đoán của Chu Toàn về việc cậu đã học đại học có chút khác biệt, nhưng cũng không thể làm giảm ác cảm của y đối với cậu ta.

“I want to be a model” còn gửi cho Chu Toàn một tấm ảnh chụp.

Mặc dù ôm thành kiến với “I want to be a model” này, nhưng khi Chu Toàn thấy ảnh chụp thì, không thừa nhận cũng không được, đối phương xác thực có tư cách để nằm mơ.

Trên ảnh chụp, một thiếu niên cao gầy cắt tóc ngắn hai tay bỏ vào trong túi quần đồng phục, lười biếng tựa lưng vào gốc cây, ngửa đầu tắm nắng. Bình thường, những người mặc đồng phục chụp ảnh nói chung trông đều có phần ngốc nghếch, nhưng thiếu niên đã phá vỡ dáng vẻ quê mùa của đồng phục học sinh, tạo nên một phong cách tự nhiên phóng khoáng đầy sinh động.

Bằng vào ánh mắt của một nhà thiết kế thời trang như Chu Toàn, liếc mắt một cái là có thể đoán được vóc người thiếu niên gần sát với tỉ lệ hoàn mỹ (chính là tỉ lệ vàng 1,618 đó).

Còn khuôn mặt của thiếu niên, bởi ảnh chụp từ mặt bên, Chu Toàn chỉ nhìn thấy sống mũi cao thẳng ít thấy ở người phương Đông và đôi môi rất đẹp. Cằm đầy. Chỉ có trong những bức hình chụp người mẫu thời trang, Chu Toàn mới gặp những khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng trên cơ bản đều là đã qua máy vi tính xử lý, mới có thể có hiệu quả như vậy.

Nếu như ảnh chụp của thiếu niên là chân thật, Chu Toàn có thể dự đoán một ngày nào đó trong tương lai, mộng tưởng của thiếu niên nhất định có thể trở thành hiện thực. Dung mạo xuất sắc như thế, đã định trước sẽ không bị lu mờ trong đám đông.

Tựa như Lê Tĩnh Hải, đến cuối cùng cũng không cam lòng sống cuộc đời bình thản, cố ý cùng y mỗi người một ngã…

“Thế nào?” Thiếu niên hiển nhiên biết sức hấp dẫn của bản thân, đắc ý dào dạt hỏi Chu Toàn: “Không thể so với người mẫu trên TV ư?” Không đợi Chu Toàn trả lời, thiếu niên lại tự sướng một tràng: “Kỳ thực tôi thích để tóc dài hơn một chút, trông càng cao hơn, đáng tiếc trường tôi không cho phép.”

“Đã rất đẹp rồi.” Lời này Chu Toàn nói là thật tâm.

Thiếu niên đánh ra một chuỗi khuôn mặt tươi cười, rèn sắt khi còn nóng hỏi Chu Toàn có thể dẫn y đi chụp quảng cáo hay không: “Nếu như thành, đại ca anh sẽ là người đại diện của tôi.”

“Cậu rất thiếu tiền sao?” Trong lòng Chu Toàn hiện giờ có phần mâu thuẫn. Một phương diện dĩ nhiên là chán ghét, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của cậu, y bỗng nhiên hơi do dự vì hành vi lừa dối của bản thân.

Thiếu niên nhìn qua rất xán lạn, tính cách cũng rất rất có sức hút (charismatic), và điều quan trọng nhất là, thiếu niên đối với y trăm phần trăm tín nhiệm.

Nếu phải so sánh thì y tựa như một u linh lẩn trốn trong một góc tối âm u. Nhưng hôm nay Chu Toàn đã đâm lao phải theo lao, nếu như nói toạc chân tướng, thì chắc chắn rằng sẽ bị thiếu niên coi là kẻ lừa đảo qua internet mà mắng cho thương tích đầy mình.

Y lại không nghĩ rằng, hiện tại mình đã không hơn không kém một tên lừa đảo qua internet.

“Không thiếu.” Thiếu niên gửi tới một icon khoát khoát tay: “Tiền mama gửi tiền về đủ cho tôi F&B (food and beverage: ăn uống). Tôi thích cảm giác thành công khi được lên màn ảnh, hehe. Hơn nữa tôi cũng sắp 18 tuổi rồi, không phải học xong có thể tự mình kiếm tiền sao? Tiêu tiền của mama cho dù có nhiều hơn nữa cũng không thích a!”

Suy nghĩ của Chu Toàn về thiếu niên có phần thay đổi. Y vốn nghĩ rằng những cậu nhóc xuất thân từ các trường học quý tộc kiểu như vậy đều là loại ăn không ngồi rồi, tốt nghiệp xong cũng chỉ chờ núp bóng cha mẹ cho đến già. Hiểu được đạo lý tay làm hàm nhai như cậu bé này, có thể nói là rất hiếm.

Một cảm giác tội lỗi không dễ dàng gọi tên đột ngột lan tràn trong đáy lòng Chu Toàn, y hút vào hai ngụm khói thuốc, rồi gửi đi một tin nhắn: “Hiện giờ cậu còn đang đi học! Sau này hẵng nói.”

Cậu nhóc có vẻ không bằng lòng với việc Chu Toàn trả lời qua quýt cho xong chuyện, liền gửi tới một icon buồn như đưa đám, kèm theo một loạt trái tim tan vỡ.

Trong lòng Chu Toàn hơi khó chịu, lại thấy dưới khung chat còn đang báo rằng cậu đang đánh vào một dãy văn tự, y giành trả lời trước: “Ta còn có việc, log out trước đây.”

Sau đó tắt máy vi tính. Một lúc lâu sau, Chu Toàn lại lần nữa mở máy vi tính. Y không lên net, mà chỉ mở file folder, một lần nữa tìm tấm hình của thiếu niên rồi ngắm nhìn một cách tỉ mỉ, sau đó lần thứ hai tắt máy. Tựa lưng vào ghế ngồi yên lặng hút thuốc.

Thực sự là một chàng trai rất đẹp, rất sáng sủa. Không thể phủ nhận rằng Chu Toàn yêu cái đẹp, cũng rất tự nhiên có thiện cảm với những chàng trai anh tuấn như vậy. Cho nên y quyết định dừng trò chơi này ở đây.

Mấy ngày qua, thiếu niên cũng bị y đùa bỡn không ít, nếu còn tiếp tục trò chuyện, Chu Toàn quả thật không biết sẽ phải xử lý như thế nào đây. Dù sao, y cũng chỉ bởi vì chuyện của Lê Tĩnh Hải, nên mới giận chó đánh mèo lây sang cậu nhóc này, cũng không tính dùng bất kì thủ đoạn trả thù thực tế nào đối với cậu.

Y và cậu, không có thâm cừu đại hận gì. Nếu thực sự muốn trả thù, cũng nên đi tìm Lê Tĩnh Hải mới đúng.

Trong khoảnh khắc hút xong điếu thuốc, Chu Toàn giống như là bị gáo nước lạnh dội lên đầu làm cho tỉnh lại, bỗng nhiên ý thức được rằng mấy ngày nay y hệt như một khúc gỗ mục, chỉ lãng phí sinh mệnh một cách vô ích.

“Ha ha… Khụ…” Chu Toàn cười một trận lại bắt đầu ho khan.

Không phải là bị đá sao? Kẻ vứt bỏ y đã đem y bỏ lại đằng sau, vậy mà y còn thương tiếc cho mối tình đã sớm hóa thành hư không của hai người họ ư. Thật không đáng.

Chu Toàn hai tay bưng kín mặt, hít vào một hơi thật sâu.

Lòng bàn tay ram ráp, những sợi râu rậm rạp trên mặt. Chu Toàn không cần soi gương, cũng biết hiện tại mình có bao nhiêu nhếch nhác.

Y lẳng lặng nghe tiếng hít thở của bản thân trong căn phòng cô quạnh, cuối cùng buông hai tay ra, vào toilet tắm rửa. Dòng nước lạnh lẽo từ trên đầu chảy xuống toàn thân, xóa đi mùi vị nồng đậm của rượu và thuốc.

Nên tỉnh lại rồi.

Chu Toàn đã quên rằng trên các diễn đàn về tình yêu mà y thường thấy, dù là tình yêu sâu sắc đến đâu cũng không thể tránh khỏi bị thời gian xóa nhòa. Dòng chảy thời gian sẽ hủy diệt tất cả. Nó là vũ khí sắc bén nhất để chôn sâu tất cả.

Y còn chưa chứng thực câu nói này có chính xác hay không, nhưng khi mới chia tay cảm xác đau đớn cào xé tâm can. Thời gian dần trôi, qua những lần thổ lộ tâm sự trên internet, nỗi đau ấy cũng dần trở nên mơ hồ.

Cũng có thể, chỉ là bởi vì y mệt mỏi rồi, y không muốn lại bị ràng buộc bởi một đoạn quá khứ này, cho nên cố gắng khóa chặt những ký ức ấy tại một góc sâu trong trái tim.

Chu Toàn dùng thời gian một ngày để thanh toán hết những vỏ lon bia, chai rượu rỗng, vỏ bao thuốc lá, vỏ hộp đồ ăn nhanh…chất cao như núi trong nhà mình. Lại tốn thêm hai ngày nữa để dọn dẹp quét tước trong ngoài căn nhà, còn đi cắt lại tóc, đem mình xử lý gọn  gàng sạch sẽ, sau đó ngồi vào máy tính, bắt đầu lên mạng.

Y không vào những diễn đàn đã đăng kí trước kia, cũng tắt MSN, tập trung tìm kiếm tin tức về việc du học.

Chu Toàn muốn ra nước ngoài. Thực ra từ trước khi vào đại học y đã mơ ước một ngày nào đó trong tương lai có thể đến kinh đô thời trang Châu Âu, tiếp tục học lên. Nhưng vì Lê Tĩnh Hải, y đã từ bỏ ước mơ của mình, chọn một công việc ở trong nước, bởi vì ở nước ngoài càng không có không gian để Lê Tĩnh Hải phát triển sự nghiệp.

Hiện tại, sợi dây thừng buộc chặt đôi cánh của y đã bị Lê Tĩnh Hải tự tay chặt đứt. Chu Toàn không nghĩ ra mình còn lý do gì để ở lại thành phố Z nữa. Thành phố ven biển bốn mùa đều ấm áp này đã lưu giữ những khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của y, song đồng thời cũng ghi dấu những vết thương đau. Nếu như có thể, Chu Toàn muốn ngay lập tức rời khỏi thành phố Z, vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Bình Luận (0)
Comment