*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: SecNote nhỏ: Mình để lại tên truyện là “Khế ước chuộc tội” cho hợp ngữ cảnh nha. Đoạn này hơi nhiều chú thích nên dù ngắn mình vẫn post nửa chương như trước nhé.Tiếng nhạc êm ái từ đồng hồ báo thức truyền đến.
Chu Toàn bị chuông báo thức làm tỉnh lại, y chậm rãi mở mắt ra nhìn, tiếng chuông đồng hồ báo thức còn đang vang lên trên bàn làm việc.
Mới từ giấc ngủ trưa tỉnh lại, đầu vẫn có chút mộng mị, y tựa vào chiếc ghế xoay da bò màu đen nhắm mắt dưỡng thần. Khi đứng dậy, thần thanh khí sảng.
Ấn nút điều khiển cửa sổ, tấm mành che chắn cả bức tường thủy tinh không tiếng động mau chóng được kéo lên, khiến tất cả mọi đồ vật trong phòng làm việc đều được tắm nắng.
Chu Toàn đi tới trước chiếc gương dài đặt gần cửa sổ, nương theo ánh sáng sửa sang lại đầu tóc trang phục.
Vẻ ngoài thanh tú, màu da trắng như tượng, mái tóc ngắn và đôi con ngươi đen sẫm, không thay đổi nhiều so với bảy năm trước khi vừa tới Milan (1) du học.
Bảy năm này đã tôi luyện tính cách của y trầm lặng điềm tĩnh hơn. Dường như dấu vết của thời gian cũng không lưu lại trên người y. Hơn nữa người phương Đông và người phương Tây khác nhau, nên họ đều không rõ số tuổi thực sự của Chu Toàn, lần đầu tiên tiếp xúc đều nghĩ y mới hơn hai mươi tuổi. Điều này cũng mang lại cho Chu Toàn những phiền toái không nhỏ trong giới thiết kế.
Sau khi hoàn thành khóa học bồi dưỡng, y không trở về nước mà lựa chọn ở lại Milan mở phòng thiết kế của riêng mình.
Vì bề ngoài trẻ tuổi nên khách hàng nghi ngờ y. Chu Toàn gặp khó khăn trong một thời gian thật dài mới hiểu được, cho nên y tháo bỏ kính sát tròng, thay vào đó đeo một cặp kính gọng vàng. Kiểu tóc cũng được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, nom chững chạc hơn không ít.
Hình tượng mới này quả nhiên có tác dụng. Y phát triển sự nghiệp ở Milan tuy cũng gặp phải khó khăn vấp váp, nhưng nói chung vẫn được coi là thuận lợi, phấn đấu cho tới nay đã có chút danh tiếng tại thành phố xa hoa lộng lẫy bậc nhất Italy này.
Đối với một người một thân một mình, ở dị quốc tha hương phấn đấu mà nói, thành tựu như vậy là rất đáng quý. Nhưng Chu Toàn có hoài bão lớn hơn nữa, y muốn chiếm một vị trí tại giới thời thượng của toàn bộ châu Âu.
Phương pháp chính là càng không ngừng làm việc, từ các phương diện tìm kiếm linh cảm, đi trước người khác một bước.
Bận rộn có thể làm người ta không rảnh quan tâm đến rất nhiều thứ.
Khi vừa tới Milan, thỉnh thoảng Chu Toàn còn bị cơn ác mộng nửa đêm đánh thức, sợ ánh sáng quá mạnh, thậm chí lo lắng một ngày nào đó cảnh sát hình sự quốc tế sẽ tới học viện bắt y. Nhưng dần dần, bài vở và bài tập cùng áp lực công việc ngập đầu biến thành trọng tâm cuộc sống của y, đem bóng ma Tạ Ân thoát khỏi đầu y.
Về phần Lê Tĩnh Hải từng là người Chu Toàn thích nhất và hận nhất, một lần cũng chưa từng hiện ra trong mộng của Chu Toàn.
Một Tạ Ân đã đủ cho Chu Toàn cuộc sống hàng ngày khó được yên bình, hắn không dư tinh lực đi nhớ Lê Tĩnh Hải.
Một ngày nọ, phát hiện mình đã không e ngại ánh sáng Mặt Trời nữa, Chu Toàn cảm giác rốt cục mình sống lại. Có lẽ, chỉ có ở Milan, ở nước ngoài, hắn mới an toàn nhất … Đây chính là lý do cơ bản khiến Chu Toàn quyết định cư ở nước ngoài.
Mặc dù ngày đó đã qua bảy năm, y vẫn không có dũng khí trở về, ngay cả ý nghĩ trở về nước thăm cha mẹ, cũng mấy lần thành hình, rồi cũng mấy lần từ bỏ.
Hốc mắt hơi có phần chua xót, Chu Toàn kinh ngạc nhìn mình trong gương hơi có vẻ hoang mang, nhất thời hoảng hốt. Nghe được tiếng gõ cửa vang lên, y bỗng hoàn hồn, sửa sang đầu tóc, trở lại trước bàn làm việc đeo kính rồi ngồi trở lại ghế.
“Vào đi.”
“Chu tiên sinh.” Trợ thủ của y Theresa, một người phụ nữ Italy tóc đỏ mắt sâu đẩy cửa bước vào.
Theresa là dân bản xứ Milan, vẫn chưa tới ba mươi tuổi, là bà mẹ đơn thân của hai đứa trẻ. Cô giúp Chu Toàn xử lý phòng làm việc đã được một thời gian, làm việc tỉ mỉ chu đáo, Chu Toàn hết sức hài lòng, chỉ trừ…
“Tiên sinh! Ngài lại không ăn hết thức ăn buổi trưa!” Theresa thấy trên bàn làm việc còn dư lại nửa phần thức ăn nhanh, nhất thời nhăn mặt.
“Nửa phần đã đủ no rồi.” Chu Toàn dùng tiếng Italy lưu loát giải thích, nhưng ngay sau đó cười khổ. Đây chính là điểm duy nhất y không hài lòng về Theresa —— quá quan tâm đến y, coi y như con nít, quản từ ăn đến ngủ, còn lấy lượng cơm tiêu chuẩn của người phương Tây so sánh với bữa ăn của y.
Miếng thịt bò lớn như vậy, chỉ mới nhìn thôi, Chu Toàn đã ợ một cái. Y không muốn cùng Theresa tranh luận vấn đề thức ăn nữa, bèn chuyển đề tài: “Phải đi chưa?”
“Rồi. Tiên sinh.”
Theresa khinh khỉnh lườm vị BOSS phương Đông vừa không biết yêu quý sức khỏe, luôn làm việc thêm giờ, lại không chịu dùng bữa theo sách dinh dưỡng một cái, sau đó dọn dẹp hộp thức ăn nhanh còn sót lại, rồi cùng Chu Toàn rời phòng làm việc, vào thang máy xuống bãi đậu xe ngầm dưới lầu lấy xe.
Sáng mai là ngày nghỉ, họ muốn đi Roma (2) nghỉ.
Nói đến cũng thật buồn cười. Ở Italy bảy năm, phạm vi hoạt động của Chu Toàn chỉ vẻn vẹn cực hạn ở Milan, ngay cả thủ đô Roma của Italy được khen là “Bảo tàng lộ thiên lớn nhất toàn cầu” cũng chưa từng đến.
Gần đây trong lúc vô tình Theresa biết được, sau đó thật sự không cách nào dễ dàng tha thứ cho sự “lười biếng” của người đàn ông phương Đông này. Vì thế cô cứ càm ràm bên tai Chu Toàn nhiều lần, cố gắng giật giây Chu Toàn đi Roma du lịch.
Chu Toàn suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Coi như cho mình mấy ngày nghỉ ngắn hạn, huống chi lịch sử thành Roma nổi tiếng cũng có thể đáng giá đi tham quan. Vả lại học viện IED (3) ở Roma cũng có chi nhánh, nếu như có đủ thời gian, có lẽ y còn có thể tranh thủ đến phân viện IED Roma tham quan một chút.
Theresa lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Ô tô là của Chu Toàn, y cũng từng thi lái xe nhưng vì cảm giác về phương hướng không được tốt, y luôn cảm thấy khó điều khiển khi tình hình giao thông phức tạp, nên trên căn bản trừ đi làm là Chu Toàn tự mình lái xe, còn lại mỗi đi ra ngoài làm việc, Theresa đều xung phong nhận làm tài xế.
Ô tô xuyên qua khu thành thị náo nhiệt băng băng chạy về đại lộ A1 Roma (4). Trên đường đi Theresa đã vội vàng giới thiệu với Chu Toàn phong cảnh nơi bọn họ sắp tới thăm.
“Dù sao tôi cũng chưa từng tới, lộ trình do cô sắp xếp là ổn rồi.” Chu Toàn mỉm cười đem quyền quyết định cho Theresa nhiệt tình.
“Không thành vấn đề.” Theresa tràn đầy tự tin.
Theresa quả thực là một hướng dẫn viên rất tốt. Ngày tiếp theo sau khi cùng Chu Toàn đặt phòng khách sạn và dùng bữa sáng, liền chở Chu Toàn bắt đầu chuyến đi.
Làm biểu tượng của Đế quốc Roma cổ, đấu trường Colosseum (5) – một trong tám danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thế giới đương nhiên là điểm đến không thể bỏ qua. Chu Toàn đứng ở tòa di chỉ kiến trúc cổ đại bằng đá hình bầu dục này, cũng không khỏi ca ngợi trí tuệ của người cổ đại.
Quảng trường La Mã (6), quảng trường Venice (7), đền Pantheon (8), đài phun nước Trevi (9)… cũng bị Theresa thêm vào hành trình.
Quang cảnh mặc dù rất đẹp, nhưng sau hơn nửa ngày tham quan Chu Toàn cũng có phần chịu không nổi. Thế nhưng Theresa hăng hái dâng cao, thấy sắc trời còn sớm, cô lại kéo Chu Toàn đến khu nội thành mới lấy bán kinh năm ki-lô-mét quanh thành cổ tạo thành, đi thăm nhà hàng tạo hình hình nấm đặc biệt (10), tượng đài Vittorio Emanuele II (11), sân vận động (12) sau đó mới miễn cưỡng về khách sạn.
Chu Toàn tắm nước nóng xong, nằm trên giường xoa bóp hai bắp chân đã mỏi nhừ, rốt cục cảm nhận được bất kể là theo phụ nữ đi dạo phố hay đi shopping đều kinh khủng như nhau.
Nhớ đến ngày mai còn phải đi Vatican (13), y không nhịn được có chút nhức đầu. Chu Toàn không sùng đạo, cũng không có hứng thú với đất nước Công giáo này. Nhưng Theresa là một Giáo đồ Thiên Chúa Giáo ngoan đạo, mai lại là chủ nhật, giữa trưa ở quảng trường St. Peter (14) có thể có các tín đồ hành hương tụ tập nghe giảng, giờ nếu y nói không đi được, Theresa nhất định sẽ rất thất vọng.
Đi thì đi chứ sao. Y thở dài, kéo cao chăn ngủ.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi Chu Toàn đứng nghiêm trên quảng trường, tận mắt nhìn thấy cảnh đông đảo tín đồ tụ tập, y vẫn cảm thấy khâm phục sức hấp dẫn của tín ngưỡng tôn giáo.
Sau khi Giáo Hoàng diễn giảng, người hành hương vẫn kích động tụ tập trên quảng trường thật lâu không muốn rời đi. May là Theresa nhớ được nhiệm vụ của mình, cùng Chu Toàn thông qua kiểm tra an ninh, tiến vào tham quan giáo đường St. Peter – Giáo Đường Lớn đầu tiên trên thế giới.
Chu Toàn cũng không hiểu quá nhiều về lịch sử phức tạp của Thiên Chúa Giáo, song nghệ thuật không có biên giới, y rất nhanh chóng bị trang trí lộng lẫy đến mức khiến người ta muốn quỳ bái của giáo đường làm cho kinh sợ.
Nơi này là hỗn hợp của văn hoá phục hưng và phong cách kiến trúc Baroque (15) hùng vĩ, nơi nơi đều có thể thấy được những bức tranh và điêu khắc có liên quan đến Thánh kinh, gần như có thể nói là những tác phẩm kết tinh nghệ thuật của Châu Âu thời Trung Cổ, càng ngưng tụ tâm huyết của các bậc thầy như Bramante (16), Michelangelo (17), Raphael (18), hoàn toàn xứng đáng được gọi là kho báu nghệ thuật.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua cửa sổ hoa hồng trên đỉnh đầu, lúc tối lúc sáng, mọi thứ trong giáo đường đều lộ vẻ thần bí và trang nghiêm, chỉ có một hướng dẫn viên du lịch, nhỏ giọng giới thiệu kho báu trong giáo đường nổi tiếng giàu có nhất này. Ví dụ như thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng Bernini (19), mái vòm có độ cao tương đương một tòa nhà năm tầng, ngai vàng thánh St. Peter…
Chu Toàn và Theresa chậm rãi đi theo đoàn người, dưới thiết kế mái vòm của Michelangelo, đoàn người dừng lại.
“Mời quý vị ngẩng đầu lên nhìn, có phải cảm thấy tất cả đều trở nên nhỏ bé không?” Người hướng dẫn dẫn dắt mọi người.
Các du khách đều ngẩng đầu lên.
Chu Toàn cũng không tự chủ được nhìn lên trên. Độ cao kinh người kia mang đến cảm giác trống trải mãnh liệt, khiến y cảm thấy mình nhỏ bé, thậm chí hèn mọn đến cỡ nào.
Trong bầu không khí trang nghiêm thần thánh này, bất luận kẻ nào đều sẽ sinh ra ảo giác, giống như trên đỉnh đầu có vô số ánh mắt Thiên Sứ, yên lặng nhìn tất cả tội trạng của thế nhân, chuẩn bị cho phán xét cuối cùng vào ngày tận thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Chu Toàn đối với cái gọi là sự tồn tại của Thiên chúa hư vô mờ mịt ấy, nổi lên lòng kính sợ.
Y không phải thánh nhân, cũng đã gây ra nhiều lỗi lầm lớn nhỏ. Trong đó không thể tha thứ nhất, là tội lỗi mà bảy năm trước y phạm phải với Tạ Ân.
Đột nhiên, cái tên đã rơi vào quên lãng thật lâu, và cả đoạn ký ức ấy một lần nữa gợn lên trong lòng Chu Toàn, y sợ hãi rũ mi mắt. Ở trong hoàn cảnh thánh thiện như thế, y không cách nào không run sợ không hồi tưởng, thậm chí có loại xúc động muốn sám hối.
Người hướng dẫn vẫn còn tiếp tục giới thiệu lịch sử giáo đường St. Peter: ” Ban đầu Giáo đường là do Đại đế Costantino (20) kiến thiết trên mộ của thánh Peter, sau đó trải qua mấy đời Giáo Hoàng xây dựng lại, cuối cùng hoàn thành vào thế kỷ mười bảy.
“Vì khoản phí tu sửa Giáo Đường Lớn St. Peter, Giáo Hoàng Leo X (21) khi còn tại vị đã ra sức kêu gọi giáo chúng ký kết khế ước chuộc tội, điên cuồng vơ vét của cải, các Giáo Hoàng nối nghiệp càng làm thậm tệ hơn, cuối cùng dẫn đến công chúng phổ thông bất mãn, đưa đến cuộc cải cách Công giáo của Martin Luther(22)…”
Để du khách có cái nhìn trực quan hơn, hướng dẫn viên còn lấy ra một tờ báo từ trong túi: “Tờ giấy này, chính là hình thức khế ước chuộc tội lúc đó. Vật này cuối cùng vào năm 1567, bị Giáo Hoàng Pius V (23) bãi bỏ.”
Chu Toàn có biết về khế ước chuộc tội, nhưng chỉ giới hạn trong sách giáo khoa lịch sử thời trung học. Y chỉ biết là đó là công cụ tòa thánh dùng để cướp đoạt tiền tài thời Trung Cổ. Y thoáng nhìn qua khế ước chuộc tội chi chít chữ và hoa văn của tòa thánh, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao lồng lộng không thể chạm tới.
Nếu như, nếu như trên thế giới này thật sự có một loại khế ước chuộc tội, có thể xá tội cho y, tinh lọc tâm hồn y, y nghĩ y có không tiếc hết thảy đi mua.
Y cúi đầu, nhẹ giọng nói với Theresa bên cạnh: “Trở về thôi.” Trước khi đi, Theresa muốn tới toilet trang điểm lại. Chu Toàn dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, cho nên cũng thuận đường tới toilet nam.
Chú thích:1. Milan: Một thành phố của Ý, là một trong những thành phố nổi tiếng nhất thế giới về thiết kế và thời trang. Thủ phủ Lombardy này nổi tiếng về những kiến trúc nhà và những khu mua sắm thời trang (như là via Montenapoleone) và the Galleria Vittorio Emanuele ở quảng trường Dumo (được coi là trung tâm mua sắm cổ xưa nhất thế giới). Đại đô thị Milan cũng được mở rộng tới một vài thành phố của Thụy Sĩ ở vùng phía nam Canton Ticino tuy nhiên nó không phải là một sự thống nhất về hành chính.2. Roma: Roma là thủ đô và là một trung tâm văn hóa – kinh tế, thương mại, chính trị hàng đầu của nước Ý. Dân số vào khoảng 2,5 triệu người, nếu tính cả khu vực đô thị xung quanh là 3,8 triệu. Thành phố tọa lạc trên hợp lưu của sông Aniene vào sông Tiber. Rome cổ đại được xây dựng trên 7 quả đồi liền nhau nên được gọi là thành phố 7 quả đồi. Trong thành phố có công trình kiến trúc cổ như quảng trường, nhà thờ, tu viện, hoàng cung, trường đấu mãnh thú, miếu thần, pháo đài cổ, các tượng thần, vòi phun nước.Đến thăm Rome, quý khách sẽ được chứng kiến tận mắt các tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, có cảm giác như đang trong một viện bảo tàng khổng lồ. Rome cũng khá nổi tiếng với những món ăn ngon, khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới không những được biết đến với kiến trúc đẹp mà còn được dịp nếm thử một số món ăn truyền thống của Rome.Tra thêm Wikipedia3. Học viện IED: Istituto Europeo di Design, học viện thiết kế Châu Âu có các chi nhánh ở Milan, Turin, Venice, Florence, Cagliari, Barcelona, Madrid, Sao Paulo.4. Đại lộ A1: Tra Google Map thì ra thế này.5. Đấu trường Colosseum: Wikipedia6. Quảng trường La Mã:7. Quảng trường Venice: Wikipedia8. Đền Pantheon: Wikipedia9. Đài phun nước Trevi
10. Nhà hàng hình nấm: Quattordicesimo piano11. Tượng đài Vittorio Emanuele II (Altar of the Fatherland)12. Sân vận động: Có thể là SVĐ Olimpico ở Rome, tra Wikipedia13. Tòa thánh Vatican: Wikipedia14. Quảng trường St Peter: Wikipedia15. Kiến trúc Baroque: Wikipedia16. Bramante: Donato Bramante, nhà kiến trúc người Ý.17. Michelangello: Wikipedia18. Rafaello: Wikipedia19. Bernini: Wikipedia20. Đại đế Costatino: Wikipedia21. Giáo hoàng Leo X: Wikipedia22. Martin Luther: Wikipedia23. Giáo hoàng Pius V: Wikipedia