Khế Ước Chuộc Tội

Chương 8.2

Mơ hồ thấy bóng người lay động trước mặt, mùi thuốc tê gay mũi…

Chu Toàn mờ mịt không biết chính mình bây giờ đang ở đâu, liền từ từ khép mắt lại.

“Cám ơn trời đất, Chu tiên sinh y cuối cùng cũng tỉnh lại rồi…” Teresa đôi mắt đã khóc đến đỏ chót, mới vừa nín khóc mỉm cười, lại nhìn thấy Chu Toàn hôn mê bất tỉnh tiếp, vội vàng đi kêu bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính Rogge rất mau cùng y tá chạy tới phòng theo dõi, sau khi kiểm tra tỉ mỉ cho Chu Toàn liền an ủi Teresa: “Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm. Bởi vì mới vừa rửa dạ dày, thân thể mọi mặt đều đặc biệt suy yếu, cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy y. Y tá và chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bệnh nhân.”

“Tôi biết rồi, cám ơn anh, bác sĩ Rogge.” Teresa lau nước mắt, cùng bác sĩ Rogge đi ra khỏi phòng hồi sức.

“Đúng rồi, có chuyện tôi không biết có nên hỏi hay không.”

Bác sĩ Rogge lúc đi ra tới cửa phòng theo dõi đột nhiên dừng bước, nghiêm túc hướng Teresa nói: “Lúc tôi chữa trị cho Chu tiên sinh, phát hiện toàn thân y có rất nhiều vết thương, hơn nữa——” Hắn hơi nhíu lại lông mày thô đen, mang theo lúng túng ho khan một tiếng: “Hơn nữa có dấu hiệu vừa mới bị người khác xâm phạm.”

Rogge bác sĩ sở dĩ dùng từ xâm phạm này, bởi vì hắn nhìn thấy hai bên cổ tay Chu Toàn có vết trói, rõ ràng bị buộc chặt quá.

Teresa biểu tình có chút cứng ngắc, lúc đưa Chu Toàn đến bệnh viện cấp cứu cô biết việc này khẳng định không giấu nổi bác sĩ.

“Tôi nghĩ đây là chuyện riêng của Chu tiên sinh, tôi không tiện nói lung tung.”

Bác sĩ Rogge gật đầu: “Xin đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải muốn biết chuyện riêng bệnh nhân, chỉ là lo lắng tình cảnh trước mắt của Chu tiên sinh.” Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng theo dõi rồi liếc nhìn dãy ghế tựa dài bên ngoài hành lang. Trên ghế, là một nam nhân cùng Teresa đồng thời đưa Chu Toàn tới đây.

Hắn nhìn lại Teresa nghiêm mặt nói: “Tôi không biết có phải tiên sinh ngồi bên kia, là người đã khiến Chu tiên sinh thuốc ngủ tự sát không. Nếu đúng, hi vọng cô có thể ngăn cản hắn tiếp cận Chu tiên sinh. Người bệnh không thể chịu thêm bất kỳ kích thích gì.”

“Không không không, hắn là bạn của bệnh nhân.” Teresa vội vàng làm sáng tỏ.

“Vậy thì tốt.” Bác sĩ Rogge mở cửa ra, Teresa cũng đi theo sau ra khỏi phòng theo dõi.

Nghe tiếng giày cao gót hướng bên này đi đến, đầu Lê Tĩnh Hải vẫn luôn chôn sâu ở giữa hai tay, hắn ngẩng đầu lên run rẩy dùng tiếng anh hỏi Teresa: “Chu Toàn, y thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm, cần nghỉ ngơi.” Teresa ngồi xuống bên cạnh Lê Tĩnh Hải.

Lê Tĩnh Hải trái tim treo lên cao rốt cuộc cũng có thể hạ xuống, lần thứ hai che mặt, không muốn để cho Teresa nhìn thấy khóe mắt lệ quang của hắn. Làm sao cũng không nghĩ ra, tối hôm qua còn cùng hắn đi xem nhạc kịch, đi ăn khuya, chuyện trò vui vẻ, đáp ứng hắn đêm nay cùng đi ăn tối, tự nhiên lại tự sát.

Cho dù ở trên bàn làm việc thấy được di thư viết tay của Chu Toàn, Lê Tĩnh Hải vẫn không thể nào tiếp thu được sự thực. Sau khi đến bệnh viện, hắn vẫn ở bên ngoài chờ đợi tin tức, căn bản không dám đi vào. Hắn sợ, sẽ thấy thi thể lạnh lẽo  của Chu Toàn.

Teresa cúi đầu bên cạnh, nội tâm tràn đầy hối hận cùng tự trách.

Cô nên nghĩ đến việc Chu Toàn bị người khác sỉ nhục, không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu như lúc đó cô kiên trì ở lại trong phòng làm việc với Chu Toàn, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, đều do cô quá sơ ý.

May mà có nam nhân Đông Phương này buổi chiều đến phòng làm việc, nói là bằng hữu Chu tiên sinh, muốn chờ Chu tiên sinh sau khi tan việc cùng đi dùng cơm, cô liền gọi điện thoại nội bộ vào văn phòng Chu Toàn để xác nhận, kết quả điện thoại không ngừng kêu, nhưng bên trong mãi vẫn không có người tiếp.

Cô và người đàn ông này này đều cảm giác có gì đó không đúng, mở cửa đi vào, mới phát hiện Chu Toàn đang nằm ghế dựa, không có động tĩnh gì…

Nếu như trễ một chút, Chu Toàn liền…Teresa không khỏi rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.

Hai người đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mãi đến tận khi y tá đến thông báo, nói bệnh nhân có thể chuyển vào phòng bệnh thường, mới thu lại suy nghĩ, đi làm thủ tục.

Chờ Chu Toàn chuyển vào phòng bệnh, thời gian đã qua chín giờ rưỡi tối, Lê Tĩnh Hải kêu Teresa về nhà nghỉ ngơi: “Tôi ở đây gác đêm là được rồi.”

Teresa xác thực lo lắng cho con gái đang bị thương ở nhà, hơn nữa cô nhìn ra được người tên Lê Tĩnh Hải này đặc biệt quan tâm Chu Toàn, vì vậy gật đầu nói: “Vậy tôi ngày mai sau khi làm bữa sáng cho mấy đứa nhỏ xong, sẽ đến bệnh viện trông cho anh nghỉ ngơi.”

Teresa đi rồi, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại có Lê Tĩnh Hải và Chu Toàn vẫn mê man chưa tỉnh.

Lê Tĩnh Hải lấy cái ghế, ngồi vào bên cạnh giường bệnh, nhìn Chu Toàn, cuối cùng cười khổ hỏi cái người không thể trả lời hắn: “Tại sao lại làm thế?”

Tấm di thư Chu Toàn để lại cho hắn, hiện tại đang nằm bên trong túi áo Lê Tĩnh Hải. Nghĩ đến nội dung trong di thư, Lê Tĩnh Hải trái tim chịu không nổi mà đau đớn, chua xót không chịu nổi.

Tiểu Hải, thời điểm cậu đọc được bức thư này, tôi đã đi đến một thế giới khác. Đáp ứng cùng cậu đi ăn cơm tối, nhưng tôi không chờ được đến lúc đó, xin lỗi.

Tôi đã từng làm một việc không thể tha, làm tổn thương một người, dù chết cũng chưa hết tội. Tiểu Hải, đừng khổ sở, cũng nhờ cậu khuyên nhủ ba mẹ tôi, bảo bọn họ đừng vì tôi mà thương tâm.

Tiểu Hải, cám ơn cậu.

“…Đồ ngốc…” Hắn nắm bàn tay Chu Toàn lên, lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì mà không giải quyết được? Vì sao lại giấu ở trong lòng, không nói cho tôi?”

Hắn giận Chu Toàn gạt hắn, nhưng mà trong lòng Lê Tĩnh Hải so với người khác đều rõ ràng hơn, hắn đã từng vô tình vứt bỏ Chu Toàn, không có tư cách gì yêu cầu Chu Toàn lại giống như trước đây, không giữ lại chút nào mà hoàn toàn tín nhiệm hắn, hắn đâu phải là người không có tim phổi đâu?

Nhìn xuống, đột nhiên sửng sốt, lập tức cuốn lên ống tay áo bệnh nhân của Chu Toàn.

Trên cổ tay nhỏ nhắn yếu ớt hằn vết trói, đặc biệt chói mắt.

Lê Tĩnh Hải mím chặt miệng, hít sâu, đưa tay nhẹ nhàng mở vạt áo Chu Toàn.

Không ngoài sở liệu hắn, ngực, bụng, bên hông… Đều có rất nhiều vết ứ thương tổn, trên cổ còn có lưu lại vết cắn sâu dướm máu.

Về phần hạ thân, có thể đoán được…

Lê Tĩnh Hải khuôn mặt tuấn lãng từ trắng biến thành đen, siết chặt nắm đấm: “Súc sinh!”

Lần đầu tiên, hắn có kích động muốn giết người.

Máu loãng  theo dòng xoáy nước, trong bồn tắm trôi đi.

Tạ Ân bước ra bồn tắm lớn, cầm lấy một cái khăn mặt sạch sẽ, đem đè cái trán lại, sau đó đem cái khăn mặt dính đầy vết máu ném vào sọt rác. Sau khi rời đi, hắn không có đi bệnh viện, cũng không có đến phòng khám tư nhân, liền trực tiếp trở về phòng, dùng khăn mặt cầm máu, cuối cùng chịu không nổi cảm giác choáng váng mất máu, ở trên giường ngủ mất.

Khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ, vậy mà đã là sáng ngày hôm sau.

Tắm xong, vén rèm cửa cửa sổ sát đất ra, ánh mặt trời đã lên cao.

Tạ Ân mặc áo tắm, từ quầy bar cầm bình rượu đỏ ướp lạnh, đổ vào ly rồi ngồi vào ghế bàn đọc sách, mở máy vi tính ra, kết nối với  DV.

“… Nha a… Ân…” Hình ảnh một nam nhân đang liều mạng nhẫn nại rên rỉ, ngay lập tức hiện ra.

Tạ Ân lạnh lùng nhìn màn ảnh, sờ lên trán mình, lạnh lùng cười: “Tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh.”

Thời điểm quay DV, hắn kỳ thực không muốn đem phim phát tán, chỉ là muốn kích thích Chu Toàn, muốn nhìn Chu Toàn ở trước mặt hắn lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng sợ hãi. Nhưng bây giờ, Tạ Ân thật sự hạ quyết tâm.

Hắn bị kia xú nữ nhân kia đập đến chảy máu đầy mặt, Chu Toàn lại chỉ quan tâm  DV.

Chu Toàn khẳng định ước gì hắn bị đập chết tại chỗ, là có thể thoát khỏi hắn.

“Anh đừng nghĩ sẽ vứt bỏ được tôi…” Tạ Ân lẩm bẩm thì thầm. Đoạn phim này đưa lên internet, nhất định có thể khiến cho nam nhân kia triệt để hỏng mất. Hắn đã không thể chờ đợi được muốn thưởng thức biểu tình thống khổ của Chu Toàn.

Bất quá, trước tiên cần phải dùng phần mềm biên tập đem phim xử lý một chút, đem những đoạn có gương mặt Chu Toàn cắt đi.

Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Nhân viên phục vụ nào không hiểu quy củ như vậy, không thấy ngoài cửa đèn báo xin chớ quấy rầy sáng?

Tạ Ân lên tiếng nói: “Không cần dọn dẹp.”

“… Là tôi, David Ford.” Người ngoài cửa thở dài.

Tạ Ân mặt biến sắc, đóng DV, đứng dậy mở cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi của David Ford: “Anh làm sao không nói tiếng nào mà đến Milan?”

“Tôi chính là đi máy bay suốt đêm tới thăm cậu a! Thái độ của cậu làm tôi đau lòng quá đi.” David Ford oán trách đi vào phòng, đem mình quẳng lên trên ghế sa lông, ngáp liên tục mấy cái.

Hắn thật là mệt. Ngày đó cùng Tạ Ân chat webcam, hắn càng nghĩ càng không yên lòng, tăng ca xử lý tốt công việc liền bay tới Milan. Vì để không kinh động lão gia tử, không sử dụng máy bay trực thăng tư gia, liền chen chúc lên máy bay tới.

Áo tắm, dép lê, rượu đỏ, hắn thấy tên em trai này thoạt nhìn rất nhàn nhã, chỉ có điều…

“Này, trên đầu cậu quấn cái khăn lông làm chi? Dùng máy sấy tóc thổi khô không được sao.” David Ford tò mò hỏi.

“Kệ tôi, ai cần anh lo.” Tạ Ân lạnh mặt.

“Cậu làm gì mà như lão già thời mãn kinh, hỏa khí lớn như vậy?” David Ford bất mãn nói, lại nhìn một chút cái khăn quấn đầu trông rất buồn cười kia, hơi nhướng mày, bỗng dưng đứng lên, duỗi ra cánh tay kéo khăn mặt.

Quả nhiên là bị đánh bể đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn sắc mặt nghiêm túc lên, trực giác cảm thấy có liên quan tới Chu Toàn: “Cậu có phải là đi tìm người đánh nhau?”

Biết David Ford bắt đầu lải nhải, Tạ Ân lưng quay, lạnh lùng nói: “Anh bớt lo chuyện người khác đi.”

David Ford biết tính khí vừa đáng ghét vừa cứng đầu của tên em trai này, không có biện pháp, chỉ có thể lắc đầu, tận tình khuyên nhủ mà nói: “Cậu nên an phận một chút. Lão gia tử gần đây thân thể so với trước yêu hơn rất nhiều, không chịu nổi a!”

Tạ Ân khịt mũi coi thường: “Anh không đi mật báo? Lão già như thế nào biết được?”

“Này này! Tôi từ trước tới giờ không có ở trước mặt lão gia tử nói xấu cậu a!” David Ford ủy khuất vô cùng: “Cậu cũng không phải không biết, tôi và cậu bên người có bao nhiêu đôi mắt phóng viên đang nhìn, không có hướng lão gia tử mách lẻo. Ân…Cậu coi cái gì đây?”

David Ford nhìn thấy trên bàn có một bộ DV, lập tức ngừng kêu oan, mở máy.

“Không được xem!” Tạ Ân nhào tới muốn đóng lại DV, nhưng David Ford đã thấy hình ảnh bên trong.

David Ford hít vào một ngụm khí lạnh, bấm chuyển tiếp hình ảnh trong DV, hai mắt nhìn kỹ, xác nhận hai nhân vật chính chính là Tạ Ân và Chu Toàn, hơn nữa phần sau phim, nhà thiết kế Chu hai tay đều bị trói trụ, rất thê thảm.

Rất dễ nhận thấy, là Tạ Ân cực kỳ thô bạo.

Khuôn mặt anh tuấn của David Ford chìm xuống: “Tạ Ân, cậu hơi quá đáng rồi. Làm như vậy, là phạm tội. Cậu muốn ngồi tù?”

“Đem DV trả lại cho tôi!” Tạ Ân đỏ mắt cảnh cáo David Ford: “Đây là chuyện riêng của tôi, không cần anh nhúng tay. Tôi chính là muốn y thân bại danh liệt, coi như phạm tội, tôi cũng không quan tâm.”

“Tạ Ân, cậu rất cực đoan. Làm người như vậy đối với người khác hay là đối với bản thân cậu đều không tốt.” David Ford cảm thấy Tạ Ân lúc này giống như tẩu hỏa nhập ma, chui vào ngõ cụt, không thể nghe vào bất kỳ lời khuyên nào.

Mấy năm qua, hắn một mực cưng chiều Tạ Ân, đối với sinh hoạt phong túng của Tạ Ân cũng chỉ ngoài miệng trách cứ vài câu, cũng không can thiệp nhiều, nhưng không có nghĩa là dung túng không có giới hạn.

Người mù cũng nhìn ra được, Tạ Ân lần này đối với nhà thiết kế Chu hãm quá sâu, cũng không phải là chỉ chơi đùa một chút. Bây giờ thậm chí việc phạm pháp cũng làm ra, hắn không thể lại để cho Tạ Ân đi trên con đường sai lầm này mãi.

David Ford bấm menu, ấn xuống nút “Xóa”, xác nhận, sau đó đem DV ném trả cho Tạ Ân, bình tĩnh nói: “Chuyện này liền chấm dứt ở đây, cậu chớ hồ nháo nữa, ngày hôm nay cùng tôi về Paris. Còn nhà thiết kế Chu, tôi sẽ tìm cơ hội cùng y thương lượng, xin y không tố cáo cậu.”

Tạ Ân tìm kiếm một lần, thấy phim bị xóa, hắn giận tím mặt, căn bản không để ý tới David Ford đang nói cái gì, đem DV hướng Ford tàn nhẫn ném tới: “Cút ra ngoài cho tôi!”

David Ford lắc mình tránh DV bay tới, kháng nghị: “Này! Căn phòng này là tôi thuê hay cậu thuê đây!”

“Cút!” Lần này ném tới là ly rượu.

“Được được, tôi đi ra ngoài, cậu bình tĩnh một chút, tỉnh táo lại, suy nghĩ rõ ràng đi!” Vì để tránh xảy ra án mạng chết người, David Ford bất đắc dĩ lui ra cửa phòng, đối với cửa phòng đóng sập trước mặt cười khổ.

Một đêm không được ngủ, bữa sáng chưa kịp ăn, cứ như vậy mà bị đuổi ra khỏi cửa.

Thở dài, hướng cầu thang, chuẩn bị xuống đại sảnh giải quyết vấn đề sinh lý của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment