Có lẽ thật sự do mấy hôm nay nghỉ ngơi không tốt, trạng thái “mộng du” trong mơ màng của Trác Dật Nhiên kéo dài khoảng một tuần thì dần bình thường lại, vài hôm sau, cậu không còn xuất hiện tình trạng bất ngờ nào nữa, tính cậu vốn cũng hời hợt, chẳng mấy chốc đã quên bẵng chuyện này.
Có điều phải dậy sớm hằng ngày với cậu vẫn là một nan đề khá nhức nhối.
Thật ra tiết tám giờ sáng không phải sớm lắm, chủ yếu là quá trình đến lớp khá mất thời gian.
Là một trong những “trường đại học đẹp nhất cả nước” trong lời đồn, diện tích của Đại học Giang Thành to như một công viên vậy, địa hình sân cũng chỗ nhô chỗ trũng, nếu phải học ở những tòa lầu cách ký túc xá hơi xa thì chí ít cũng cần mất nửa giờ đồng hồ.
Thêm việc người trong trường rất đông, mỗi sáng từ khoảng bảy giờ mấy, các căn tin ở mọi ngóc ngách trong trường đều đầy người, muốn ăn một bữa sáng nóng hổi phải tranh thủ đi sớm, muộn chút thôi là phải xếp hàng dài.
Với người thích “nướng” như Trác Dật Nhiên, tất nhiên cậu sẽ dứt khoát từ bỏ bữa sáng lãng phí sinh mệnh chỉ để được ngủ thêm vài phút.
Vậy thì đúng là thời gian cũng dư dả hơn, trước đây Trác Dật Nhiên đều bước vào lớp cùng lúc với tiếng chuông báo hiệu vào tiết, cũng nhờ có Lục Sâm giữ chỗ giúp cậu, hôm nay thì sớm hơn chút, gặp được cậu ở cách dãy lầu học không xa.
Gần đây Trác Dật Nhiên không xuất hiện tình trạng mộng du nữa, mâu thuẫn đơn phương của Lục Sâm với cậu cũng không gay gắt hơn, thế nên hai người vẫn là “cặp đôi thần tiên” “hòa hợp khắn khít”.
Trác Dật Nhiên chào anh từ xa, sau khi đến gần, Lục Sâm hỏi: “Hôm nay đến sớm vậy?”
“Dậy sớm.” Trác Dật Nhiên cười khà khà, che giấu sự thật về cái bụng đang đói meo của mình.
Còn mười mấy phút nữa mới chính thức vào học, bấy giờ đang là lúc có nhiều sinh viên trên đường nhất, hai người họ đi theo dòng người đang ùa vào lớp, nào ngờ vừa đến cửa đã đột nhiên chứng kiến một cảnh nguy hiểm…
Chợt có một người lăn xuống từ trên cầu thang rộng lớn đối diện cửa vào dãy lầu đối diện, cầu thang rất dài, người này lăn nhanh quá không kịp đề phòng nên đã va vào rất nhiều người, những người lên cầu thang phía sau cũng bị vướng chân, ngã sõng soài đè lên nhau.
Trác Dật Nhiên vốn tưởng chỉ là một sự cố giẫm đạp bình thường, nào ngờ ngay sau đó lại có thêm chuyện khó tưởng tượng nổi…
Trong sảnh nơi cách cầu thang không xa chợt có người đứng không vững, ngay sau đó, rất nhiều người như chợt bị lây nhiễm, trạng thái của họ trở nên quái lạ, thậm chí còn có người ngã hẳn xuống đất.
Tuy chưa từng gặp, nhưng nhìn cảnh tượng xảy ra đột ngột chỉ trong mấy mươi giây ngắn ngủi, Trác Dật Nhiên cũng đoán được đại khái chuyện đã xảy ra.
“Là cảm ứng phát tình!”
Không biết ai hô lên, ngay sau đó dòng người như vỡ òa, ai chưa bị ảnh hưởng đến đều nhanh chóng xoay người rời khỏi tòa lầu.
Tòa lầu dạy học đa số là Beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi tình trạng pheromone tỏa ra đột ngột thế này, bấy giờ đều nhao nhao tránh sang bên cạnh, tạo ra con đường cho các Alpha và Omega rời đi.
Trác Dật Nhiên đang định đi theo dòng người tránh vào chỗ vắng thì chợt nghĩ đến người bên cạnh, cậu quay đầu, thấy trạng thái của Lục Sâm dường như vẫn bình thường, cậu vội kéo lấy bàn tay anh, chẳng nói chẳng rằng xông thẳng ra ngoài.
Chỗ sảnh đã rối tung lên, trong lúc chen chúc, cổ tay của Trác Dật Nhiên bị người ta đẩy, ngón tay không nắm chặt cũng mất sức buông lỏng.
Cậu sợ bị lạc mất Lục Sâm, bèn vội vã xoay người tìm, may mà ngay sau đó, tay của cậu được nắm chặt lần nữa.
“Đừng sợ.” Lồng ngực ấm nóng dán sát lên lưng, cậu được người nọ bảo vệ trong lòng, bên tai là giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Tôi sẽ không bị ảnh hưởng.”
Trác Dật Nhiên chưa kịp thấy ngượng đã trợn to mắt đầy ngạc nhiên: “Nhưng chẳng phải cậu là Alpha đó à?”
Chưa chờ Lục Sâm đáp, nữ sinh đi phía trước họ chợt rên lên một tiếng kỳ lạ, ngay sau đó thì chân nhũn ra ngã sấp về phía trước, đã vào trạng thái phát tình.
Trác Dật Nhiên chắn Lục Sâm phía sau theo bản năng, còn mình thì xông đến định dìu cô gái, nào ngờ vẫn chậm, Lục Sâm đã đỡ thân thể nhỏ bé của cô nàng Omega này trước khi cậu kịp vươn tay rồi.
“Cậu thật sự không sợ…” Trác Dật Nhiên vừa vô thức hô một tiếng với Lục Sâm, vừa dìu cô gái ở phía bên còn lại, thấy sắc mặt cô đỏ bừng, gần như đã mất đi ý thức.
Cậu quay đầu nhìn Lục Sâm, phát hiện đối phương quả nhiên không có chút mất kiểm soát nào, vẻ mặt điềm nhiên chẳng khác gì ngày thường, trông như một tên khác loài đặc biệt giữa những Alpha và Omega đang bị cảm ứng phát tình bởi pheromone.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì tiếng xe cấp cứu vang lên bên ngoài.
Không bao lâu sau, một chuỗi xe cấp cứu của trường đậu lại trước cửa tòa lầu, hai người vội đưa cô gái sang.
Anh chàng đẹp trai rõ ràng là Alpha dang dìu một Omega đang trong trạng thái phát tình mà lại chẳng bị ảnh hưởng gì cả, nhân viên y tế phụ trách cấp cứu đều xôn xao lấy làm lạ.
Nhưng bấy giờ tình hình nguy cấp, ai hơi đâu mà hỏi nhiều, hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường theo yêu cầu.
Cả tòa lầu đều bị niêm phong, nhân viên cầm súng nước cao áp phun lượng lớn nước khử ra không khí, các Beta tình nguyện thì lần lượt đưa Alpha và Omega bị ảnh hưởng ra ngoài.
Thấy tình hình nhanh chóng được kiểm soát, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới thở phào, vừa định hỏi chuyện Lục Sâm, nào ngờ vừa quay đầu đã hoa mắt chóng mặt, hai chân không nghe lời khiến toàn thân mất trọng tâm ngã sấp về phía trước.
“Cậu sao vậy?” Trước mắt tối đen không thấy gì, chỉ còn mỗi tiếng gọi của Lục Sâm vang lên trên đỉnh đầu.
Đầu óc cũng rối bời, nhưng cảm giác lại nhạy cảm hơn cả ngày thường, Trác Dật Nhiên có thể cảm nhận một cách rõ ràng cánh tay đang ôm eo mình, nhiệt độ nơi lòng bàn tay của đối phương truyền vào người cậu qua lớp áo mỏng, khoảnh khắc ấy, cơ thể cậu chợt dâng lên một sự xúc động xa lạ khó nói nên lời.
Như bị rút cạn sức lực, Trác Dật Nhiên nhũn người thuận theo động tác của anh, mất kiểm soát ngã vào lòng anh.
Như người sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng, cậu muốn đến gần anh theo bản năng, dường như đây là nơi duy nhất trên thế giới này mà cậu có thể ỷ lại.