Khế Ước Ngày Xuân

Chương 46

Mơ thấy mình hôn nhau với Lục Sâm, tỉnh giấc rồi nhận ra đã phát sinh một chuyện đáng xấu hổ.

Dù Trác Dật Nhiên thiếu kinh nghiệm về mặt tình cảm đến mấy cũng chưa đến mức không hiểu chút nào về nó.

Rõ ràng chỉ định giả ghép cặp với Lục Sâm thôi, và trong quá trình này, Trác Dật Nhiên đều luôn xem như nhu cầu cần thiết để diễn kịch, nhưng giấc mơ đã tình cờ phá vỡ mọi thứ mà trước đây cậu đã lầm tưởng, khiến cậu bỗng chốc cảm thấy hoảng loạn, chẳng biết phải làm sao.

Cậu chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, nó quá xa lạ với cậu, đâu ngờ lại phải dựa vào cơ thể để cho ra một phản ứng chân thật nhất, sau đó đầu óc mới muộn màng cảm nhận được dường như có hạt mầm nào đó đã bắt đầu sinh trưởng một cách điên cuồng.

Hóa ra những lần đỏ mặt tim đập mạnh, những suy nghĩ dè dặt, sự tin tưởng và ỷ lại đã thành thói quen từ trước đến nay… vốn chẳng phải xấu hổ ngượng nghịu gì, mà còn vượt trên cả phạm trù diễn kịch, mọi thứ đã có dấu hiệu sẵn từ trước rồi.

Trác Dật Nhiên bỗng thấy lòng rối như tơ vò, cậu hối hả tắm rửa, lúc ra thì Cố Nghiêu cũng vừa về đến ký túc xá.

Vừa thấy Trác Dật Nhiên ra khỏi phòng tắm, cậu ta đã vui vẻ hô: “Người Yêu Khế Ước đã kết thúc mỹ mãn, các cậu hạng nhất rồi!”

Cặp đôi yêu nhau hiếm thấy, nhưng tính cách quá ăn ý, hiểu nhau bên nhau cùng trưởng thành, Lục Sâm và Trác Dật Nhiên chính là tấm gương tốt nhất của tình yêu, đứng hạng nhất từ đầu chí cuối.

Không ngờ hoạt động này lại thật sự ghép đôi được một cặp tuyệt vời, tôi đã chảy mấy giọt nước mắt khi bị tọng bánh chó đầy mồm, chúc Lục Trác bên nhau mãi mãi!

Tuy tôi vẫn FA nhưng thấy CP của tôi hạnh phúc như vậy, cuộc đời tôi xem như hoàn hảo rồi. Không cần nói gì nữa, ngày Lục Trác kết hôn phải nói với tôi đấy.

Là Beta đã yêu thầm một Alpha nhiều năm, trước đây ngày nào tôi cũng rối rắm, cho đến khi theo dõi hoạt động này, nhận ra có lẽ pheromone không bắt buộc phải là nhân tố cần có của tình yêu, nên tôi đã dũng cảm bày tỏ với nam thần của mình, bây giờ anh ấy đã là bạn trai tôi! Nếu không vì nhìn thấy Lục Sâm và Trác Dật Nhiên, tôi sẽ không có đủ can đảm như thế, cảm ơn các cậu!

Yêu đương không phân biệt giới tính, linh hồn luôn chiến thắng bản năng! Không có pheromone vẫn sẽ có một mối tình tuyệt đẹp thôi!



Màn hình đèn led ở giữa khu hoạt động Hội sinh viên đang chạy dòng chữ bình luận của những người theo dõi hoạt động Người Yêu Khế Ước, Trác Dật Nhiên nhìn những con chữ thật lòng thật dạ trong màn hình, chợt cảm thấy hoảng hốt không rõ lý do, cậu bỗng chốc như về lại cái ngày công bố kết quả ghép đôi.

Khi ấy vì đôi giày phiên bản giới hạn, cậu đã mặt dày cầu xin Lục Sâm giả làm người yêu khế ước với mình, thậm chí còn được yêu cầu phải làm “tấm gương cho tình yêu không phân biệt giới tính” gì đó nữa, nào ngờ hai con người trông chẳng hợp nhau gì lại thật sự kiên trì đến bây giờ.

Trác Dật Nhiên bất giác xoay người nhìn người vẫn đang đứng sóng vai với mình, thấy Lục Sâm cũng đang rũ mắt nhìn cậu.

Không chờ họ lên tiếng, thành viên Hội sinh viên cầm máy ảnh đã nói: “Lát nữa các cậu phải quay cả quá trình để làm tài liệu tổng kết đêm nay, các cậu chuẩn bị xong chưa.”

Trong lúc nói, màn hình đã bắt đầu chiếu lại những chiếc video mà hai người họ từng tự quay, Lục Sâm lái xe máy chở cậu, lần hẹn hò đầu tiên của cả hai, những buổi luyện tập bóng rổ hằng ngày, Lục Sâm đưa cậu về nhà…

Những thứ này đều là video do chính tay Trác Dật Nhiên quay, ban đầu chỉ để giành thêm nhiều phiếu hơn thôi, giờ xem lại, nó đã có thêm một ý nghĩa khác thường nào đó rồi.

Hoạt động sắp kết thúc, sau này tất nhiên cậu sẽ không miễn cưỡng Lục Sâm phải quay mấy video buồn nôn này với cậu nữa.

Cũng sẽ không có thêm nguyên nhân đường hoàng nào để hai người họ thân thiết chẳng hề cố kỵ gì nữa.

Dốc sức cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được hạng nhất mà mình ngày đêm mong ngóng, nhưng lúc này Trác Dật Nhiên lại chẳng kích động như cậu tưởng, mà ngược lại, giờ đây trong cậu lẫn lộn rất nhiều cảm xúc.

Có lẽ do giấc mơ quá đỗi khác thường ngày hôm qua đã quấy rối tinh thần của cậu; hoặc có lẽ vì mọi thứ đã sắp kết thúc, cậu mới nhận thấy sự mất mát và buồn bã một cách muộn màng.

Khán giả bên ngoài rung động trước kỹ thuật diễn nhập tâm, nào ai biết rằng diễn viên trong phim đã lạc lối bên trong mất rồi.

Trác Dật Nhiên đang sững sờ thì chợt có người nắm tay cậu.

“Bên kia đang chụp.” Lục Sâm khẽ khom lưng nói nhỏ bên tai cậu: “Ngơ ra làm gì vậy?”

Trái tim Trác Dật Nhiên đập thình thịch, ngoài mặt lại nhanh chóng nở nụ cười như thường ngày: “Tôi chỉ đang nhớ về chuyện xưa thôi.”

“Không biết hai cậu còn nhớ buổi phỏng vấn lúc bắt đầu hoạt động không.” Chị gái phóng viên cũ lại đi đến: “Đoạn video đó đã lập kỷ lục mới về lượt xem của bọn này đấy.”

“Nên bây giờ thêm lần nữa sao?” Trác Dật Nhiên nhếch môi, đã đoán được ý của đối phương.

“Tự do phát huy là được.” Phóng viên cười rạng rỡ: “Dù sao thì hai cậu làm gì trông cũng ngọt ngào mà.”

Thật à? Hình như tất cả người xem đều nói vậy.

Nhưng dù sao mấy thứ đó cũng là giả thôi, thật được bao nhiêu chứ…

Không chờ Trác Dật Nhiên nghĩ kỹ về vấn đề này, ống kính bên cạnh đã quay về phía họ.

Thợ quay phim ra hiệu, chị gái phóng viên lập tức nở nụ cười tinh nghịch: “Hai người còn nhớ khoảnh khắc rung động với đối phương không?”

Trác Dật Nhiên sửng sốt.

Cậu không biết phải làm sao để trả lời câu hỏi này, lúc gặp Lục Sâm cậu có rất nhiều cảm giác và hành động, gần như đều cố ý cả, sau này thì diễn kịch trở thành thói quen, thậm chí nếu không nhờ giấc mơ lộ liễu đêm qua, cậu còn chẳng nhận ra tình cảm của mình đã đột nhiên biến chất từ lâu rồi.

“Có nhiều thứ trở nên ăn ý trong thầm lặng.” Suy nghĩ vài giây, Trác Dật Nhiên cười: “Giới tính của hai chúng tôi cũng không có gì thúc đẩy nhỉ? Nên chắc là lâu ngày nảy sinh tình cảm thôi.”

Dứt lời, cậu bèn quay đầu nhìn Lục Sâm với vẻ hồi hộp, thấy Lục Sâm hơi rũ mắt, dường như khá thất vọng về đáp án này của cậu.

Trác Dật Nhiên chợt không phục lắm. Dù sao thì đây cũng chẳng phải thi cử, đâu được chuẩn bị trước; với sự hiểu biết của cậu về con người Lục Sâm, chắc chắn đối phương cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

E là không phải vì không nhớ, mà là vốn chẳng từng rung động.

Ngay khi Trác Dật Nhiên tưởng Lục Sâm sẽ đáp theo câu trả lời của cậu, Lục Sâm lại nói: “Tôi chờ cậu ấy dưới táng hoa anh đào, cậu ấy chạy từ xa đến, gió thổi cánh hoa vương trên tóc cậu ấy.”

Trác Dật Nhiên lại sửng sốt.

Chuyện Lục Sâm kể hình như là cảnh hai người họ cùng đi giao nước lần đầu, Trác Dật Nhiên vẫn nhớ như in hôm ấy, nhớ dáng vẻ Lục Sâm lái xe chờ cậu dưới táng cây, đẹp như bức tranh trong phim vậy.

Đó chỉ là ngày thứ hai khi vừa ghép đôi trong Người Yêu Khế Ước thôi, sao Lục Sâm lại “rung động” với cậu vào lúc ấy được, Trác Dật Nhiên biết đáp án này của anh chỉ để diễn kịch trước ống kính.

“Đó là lần đầu tiên cảm thấy,” Lục Sâm lại bổ sung, “cậu ấy cười lên rất đáng yêu.”

Trác Dật Nhiên bị nghẹn, nghĩ bụng lời sến súa vậy mà cậu cũng nói ra được, quả thật kỹ năng diễn xuất của Lục Sâm đã có tiến bộ lớn rồi.

“Nên vẫn là yêu khuôn mặt trước rồi mới sinh tình à.” Chị phóng viên cười tít mắt.

Lục Sâm nhướng mày thật khẽ, không tán thành cũng chẳng phủ nhận.

“Lúc bắt đầu hoạt động từng hỏi ấn tượng ban đầu của hai người về đối phương.” Phóng viên hỏi tiếp: “Vậy ấn tượng bây giờ thì sao? Nếu phải dùng một từ để hình dung.”

Trong đầu Trác Dật Nhiên nhảy thẳng ra từ “công chúa”, nhưng cậu biết nói như vậy sẽ khiến Lục Sâm tức giận, không chừng còn bị các fan của Lục Sâm mắng chết nữa kìa.

Dịu dàng sao? Hình như từ này hơi điêu.

“Cậu ấy…” Trác Dật Nhiên nghĩ cả buổi trời mới tổng kết: “Tốt lắm.”

Tuy câu trả lời này nghe đến là gượng gạo, nhưng quả thật cũng là lời thật lòng của cậu.

Ngoài việc thi thoảng sẽ giận dỗi đôi chút, Lục Sâm vẫn tốt lắm nhỉ?

Một người xuất sắc đến gần như hoàn hảo, nhưng lại rất quan tâm chăm sóc cậu, Trác Dật Nhiên cảm thấy dùng từ nào để hình dung Lục Sâm cũng chẳng đủ toàn diện.

Lục Sâm liếc nhìn cậu, Trác Dật Nhiên biết anh đang chê câu trả lời của cậu quá qua quýt.

Lục Sâm nhìn lại vào ống kính, nói: “Đáng yêu.”

Ấn đường Trác Dật Nhiên giật giật, nghĩ bụng chẳng phải tên này cũng chỉ nói qua nói lại một từ đó à.

Là một chàng trai rắn rỏi, Trác Dật Nhiên luôn cho rằng từ “đáng yêu” vốn chẳng dính dáng gì đến mình, thực tế thì ngoài Lục Sâm ra, cũng chưa từng có ai khác hình dung cậu bằng từ này cả, thế nhưng đối phương vẫn có thể nói nhiều lần với vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên như thế, xem ra kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn cả cậu nữa.

“Nghe nói ‘đáng yêu’ là tính từ mang cấp bậc cao nhất, khi cậu cảm thấy một người đáng yêu nghĩa là đã vô thức chấp nhận và bao dung mọi thứ của người đó.” Chị phóng viên nháy mắt với Lục Sâm: “Anh Lục chung thủy quá.”

Trác Dật Nhiên chợt nhớ lại từ “đáng yêu” khi Lục Sâm bị ép phải đóng kịch, bỗng phì cười, một cảm xúc khác lạ chợt thoáng qua trong tim.

“Nhiều người cho rằng giữa Alpha và Beta không có sức hút từ pheromone, nên không phải cặp đôi thích hợp.” Phóng viên nói: “Hai người cảm thấy thế nào?”

“Không liên quan đến pheromone.” Lục Sâm nói: “Tình yêu vốn nên vượt trên bản năng.”

Trái tim Trác Dật Nhiên chợt nảy mạnh.

Vì biểu hiện của Lục Sâm hôm nay khác hẳn nên cậu luôn cho rằng đối phương đang đóng kịch, chỉ vì để đặt một dấu chấm tròn viên mãn cho hoạt động mà họ đã giành hạng nhất lần này, nhưng câu nói ban nãy của Lục Sâm là quan điểm xưa nay của anh, Trác Dật Nhiên biết, ít ra câu này là lời thật lòng.

Lục Sâm vẫn đang đóng kịch à? Hay thật ra cậu ấy cũng có chút…

Không chờ Trác Dật Nhiên suy nghĩ kỹ càng, chị phóng viên đã lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu: “Buổi phỏng vấn ngắn đến đây là hết, cuối cùng chúng ta sẽ chụp một tấm kết thúc để làm ảnh bìa của bài viết lần này.”

Máy chụp đối diện chớp sáng vài cái, nhiếp ảnh gia đang thử độ sáng.

Là một Beta thẳng đuột, Trác Dật Nhiên chẳng biết cách tạo dáng chụp ảnh, thế là cậu ngước mắt nhìn Lục Sâm, mong anh sẽ gợi ý chút ít.

Lục Sâm quay đầu, rũ mắt nhìn cậu.

Đèn flash sáng lên lần nữa như đang thúc giục, Trác Dật Nhiên chợt có hơi nôn nóng, cậu muốn nói hãy cho bọn cậu chút thời gian thương lượng đã.

Nhưng không để cậu mở lời, khoảnh khắc đèn flash lóe lên lần nữa, Lục Sâm đã cúi đầu hôn lên môi cậu.
Bình Luận (0)
Comment