Khế Ước Nhân Duyên

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyệt Cung Sương hiện giờ một thân y phục trắng đơn giản, búi tóc cao gọn, chỉ để một nửa buông dài xuống phía sau lưng. Bóng lưng thẳng tắp, mặt vô biểu cảm.

Chân trái chân phải lần lượt bước lên theo đường zíc zắc, mỗi một bước chân vô cùng nội lực, tay phải và tay trái cầm song kiếm đâm mạnh vào không trung, từ xa chạy lấy đà, chừng mười mét nhảy lên cao xoay người, bất ngờ đâm mạnh về phía sau. Người luyện kiếm như Trúc nhìn thì không có gì, nhưng Mai - Lan thì một phen hú vía. Cổ lực đạo phát ra từ người tiểu thư rất mạnh mẽ, nếu ai mà ở phía sau thì một kiếm đi tông.Kh Ước Nhân Duyên - Chương 26

Lấy chân trái trụ vững, Nguyệt Cung Sương khụy chân trái, mũi chân phải xoay thành một đường hình tròn 360 độ, hai tay cầm kiếm dang ra thành một đường thẳng 180 độ, cũng theo người của nàng xoay đi, xét nát không trung.

Cứ thế, hàng trăm chiêu thức được Nguyệt Cung Sương tung ra, chừng một canh giờ, sau chiêu thức cuối cùng, nàng thu kiếm, phía sau lưng những chiếc lá trúc vô tội rơi xuống thành hàng trăm mảnh nhỏ. Nhìn thật đáng thương.

Trúc nhận lấy hai thanh kiếm từ tay chủ tử, Mai bưng chậu nước ấm để tiểu thư rửa tay. Lan nhanh nhẹn cầm khăn bên cạnh. Đây là thói quen mỗi sáng mà các nàng phục vụ tiểu thư của mình.

Nguyệt Cung Sương lau tay, lau mặt xong thì xoay lưng đi hướng phòng của mình. Mặt nàng ửng đỏ vì tốn quá nhiều sức lực, tâm tư không thể hiện ra bên ngoài, chỉ là bên ngoài biển lặng, bên trong sóng trào.

Mặt trời lúc này đã xuống núi. Nguyệt gia lên đèn, hai lão nhân gia nhà họ Nguyệt thật tình tứ đi dạo, gặp qua nữ nhân yêu quý của mình Nguyệt lão gia vui vẻ lên tiếng:

"Nguyệt Nhi, sao giờ này lại luyện kiếm, nào nhanh đi tắm rửa, cha và nương chờ con dùng cơm tối"

Nhưng mà, Nguyệt Cung Sương thì lướt thẳng qua mặt hai lão nhân, không phải vì nàng không tôn trọng cha và nương. Thật ra lúc đó nàng đang suy nghĩ vấn đề khác, không để tâm đến hiện trạng xảy ra vấn đề gì?

Nguyệt phu nhân kéo ống tay áo Nguyệt lão gia, nói nhỏ:

"Trước giờ Nguyệt Nhi không khi nào như vậy, phải có chuyện gì làm nữ nhi của ta tâm loạn rồi"

"Phải chi có Duệ nhi ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng như vậy"

Hai người đang lâm vào trầm mặt thì nghe tiếng thỉnh an quen thuộc.

"Duệ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân"

Khỏi phải nói lúc này tâm của hai lão nhân như vừa vứt được tảng đá xuống giếng. Nguyệt phu nhân có phần gấp gáp, miệng nói nhưng mắt thì hướng về phòng của nữ nhi.

"Duệ nhi, con nhanh vào xem Nguyệt Nhi thế nào. Nương thấy sắc mặt của Nguyệt nhi không được tốt"

"Phải đó, con nhanh đi".

Nguyệt lão gia cũng mau phụ họa theo phu nhân của mình. Minh Thần Duệ lúc này hành lễ, liền rời đi nhanh chóng.

Hai phu thê Nguyệt lão gia lại dạo hoa viên, mọi việc của nữ nhi bảo bối hiện giờ đã có hiền tế lo rồi nên tâm tình trở nên tốt.

- -----

Nói về Nguyệt Cung Sương, sau khi trở về phòng liền nhanh chóng thoát y để tắm rửa. Ngăm mình trong bồn nước ấm khiến tâm tình nàng bớt căng thẳng hơn. Nàng nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu vẫn quanh đi ngoảnh lại cảnh tượng kia. Lại bất chợt xuất hiện những câu hỏi vốn dĩ nàng chưa từng nghĩ tới:

"Rốt cuộc Thần Duệ trở lại sao không về Nguyệt gia?"

"Mối quan hệ giữa hai người họ là gì? sao có vẻ thân thiết?"

Bla bla....

Rồi nàng thiếp đi.........

Còn Minh Thần Duệ đến phòng, được Mai và Lan thông báo tiểu thư đang tắm, vì thế cũng nhờ hạ nhân chuẩn bị nước ấm để tẩy rửa. Sau đó đi xuống nhà bếp, dặn làm một ít cháo trắng, thịt kho tiêu.

Không giống như Nguyệt Cung Sương có cả phòng tắm riêng. Minh Thần Duệ chỉ tắm tại thư phòng nên cũng có vài bộ đồ để sẵn. Nhanh chóng chỉ một khắc đã một thân y phục sạch sẽ, không rờm rà. Dạng y phục mát mẻ này là tự Minh Thần Duệ vẽ ra cho thợ may may theo.

Rời khỏi thư phòng, đi đến phòng tắm của Nguyệt Cung Sương, Mai - Lan nhìn đến cô gia liền hành lễ, Minh Thần Duệ nhanh chóng khoát tay.

"Tiểu Thư tắm đã lâu vẫn chưa xong sao?"

"Dạ, bình thường tiểu thư tắm đến hơn nữa canh giờ"

"Để ta vào xem".

Nói vừa dứt lời đã đẩy cửa bước vào. Phía sau bình phong không có tiếng động, Minh Thần Duệ nhẹ nhàng bước vòng ra phía sau, đèn ở cổ đại không sáng như đèn huỳnh quang thời hiện đại, Minh Thần Duệ đang tập làm quen với ánh sáng hắt hiu thế này, thầm ngưỡng mộ những người ở đây có thể đọc sách, làm việc vào buổi đêm như vậy.

Nhìn thấy nữ nhân ngoài lạnh trong nóng đang mệt mỏi thiếp đi trong hồ nước, khu vực nước cạn, tóc nàng xỏa đen mượt tán loạn phía sau thành hồ, tóc mai phía trước có phần mất trật tự. Những cánh hoa hồng đỏ trải đều trên mặt nước không gợn sóng, che mất đi cảnh xuân bên dưới, mà dù có không che thì lúc này Minh Thần Duệ cũng khó nhìn thấy được. Minh Thần Duệ có chút đau lòng, khom người xuống bên cạnh hô nhẹ:

"Nguyệt Nhi! nàng tỉnh"

Nguyệt Cung Sương mở mắt, sau đó nhắm mắt, xoay mặt đi chỗ khác, cũng không thèm phản ứng gì thêm. Minh Thần Duệ lúc này cũng chưa suy nghĩa đây là tình huống gì, chỉ nghĩ bản thân gọi nhỏ, chưa đủ âm lượng làm nàng tỉnh giấc, vì vậy hắng giọng, chuẩn bị thay đổi âm lượng:

"Nguyệt Nhi, nàng ngâm mình trong nước đã lâu, nhanh lau khô người"

Nguyệt Cung Sương vẫn không trả lời, Minh Thần Duệ lúc này đứng dậy, lấy khăn lớn trải lên ghế dựa dài, mới quay lại khom người, xoắn tay áo bế Nguyệt Cung Sương.

Bị người bất ngờ nhất bổng lên, Nguyệt Cung Sương theo phản ứng là hai tay vòng quanh cổ Minh Thần Duệ để không bị ngã, đầu vô thức tựa vào vai Minh Thần Duệ theo tư thế dễ chịu nhất mà cũng ái muội nhất.

Một đoạn đường từ hồ nước đến ghế tựa rất ngắn, chỉ chừng hai mươi bước chân, nhưng khoảng cách rất gần, Minh Thần Duệ có thể nghe được hương thơm thoang thoảng, thật dễ chịu khiến tâm trí bay bỏng.

Như một cái chớp mắt, đã đến nơi Minh Thần Duệ vẫn không có phản ứng cho đến khi người trong lòng mệt mỏi lên tiếng:

"Cho ta xuống"

Lúc này Minh Thần Duệ hít thở thật sâu, sau đó mới đặt nữ nhân trong lòng xuống ghế. Nguyệt Cung Sương vội vàng nắm lấy khăn bên cạnh che đi cơ thể đang phô bày trước mắt Minh Thần Duệ.

"Thần Duệ đi ra, ta tự mình làm"

Sẵn trong người có chút men say, Minh Thần Duệ đánh liều trả treo.

"Tại sao ta phải đi ra, ta không thể nhìn nàng một chút sao?"

Vừa nói vừa cười, Nguyệt Cung Sương thật không biết người kia là ý gì? Lại nhớ đến chuyện lúc chiều, âm lượng nặng nề hơn:

"Ta đếm đến ba, nhanh chóng rời khỏi phòng"

Minh Thần Duệ lấy khăn trên người Nguyệt Cung Sương,ngồi bên cạnh cẩn thận lau đi những giọt nước đang bám trên da thịt trắng nỏn, vì có chút tức giận lúc nãy mà gương mặt nàng ửng hồng. Lúc nghiêng đầu để lau phía sau lưng, lại thuận thế ôm nàng vào lòng, Nguyệt Cung Sương vùng vẫy xô ra:

"Nàng không cần đếm, để yên cho ta ôm nàng một chút"

Nguyệt Cung Sương đã mỏi mệt cả ngày, không còn sức lực, vì thế buông xuôi thả lỏng đôi tay ngọc ngà. Mặc cho Minh Thần Duệ ôm nàng.

"Nói ta nghe, có phải nàng đang lo lắng cho Nguyệt Tửu Lâu không? Đừng quá căng thẳng. Ta hứa sẽ xử lí tốt việc này"

Nguyệt Cung Sương vẫn im lặng, vì thế Minh Thần Duệ lại nói tiếp.

"Hôm nay ta có đến Ngưng Lâu Tửu, ngồi cả buổi ăn thức ăn và nếm các loại rượu của họ. Ta nhận biết được sẽ làm gì để Nguyệt Tưởu lâu vượt mặt đối thủ"

Nguyệt Cung Sương được giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp thổi vào tai, nhưng nghe tới đoạn đó chuẩn bị vùng dậy để tiếp lời, thì người kia bất ngờ hôn nhẹ vào phía sau vành tai.

"Ta thích hôn nàng như vậy, ta thích hương thơm này, thật nhẹ nhàng"

Nguyệt Cung Sương còn chưa được bình tĩnh với "nụ hôn" không được nàng cho phép kia, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang ý tứ tra hỏi:

"Chỉ là thử rượu thôi sao?"

Không cần suy nghĩ, Minh Thần Duệ liền ngồi ngay ngắn gật đầu.

"Còn làm gì sau đó?". Nguyệt Cung Sương tất nhiên không hài lòng với thái độ của Minh Thần Duệ.

"Nàng còn chưa mặc y phục vào, sẽ bị cảm mất thôi". Minh Thần Duệ vừa định đứng lên đến tủ lấy y phục cho Nguyệt Cung Sương liền bị Nguyệt tiểu thư kéo mạnh ống tay áo, kèm theo là ánh mắt lạnh toát, có chút hơi nước.

"Tại sao không trả lời?"

- -----------------------------------
Bình Luận (0)
Comment