14. Tiêu Quan
Thượng Thư Phòng, Tiêu Quan nghiến răng, mặt tối tăm lật xem tấu chương trên long án, tức giận đến lông mày dựng thẳng. Khi nhìn đến tấu chương từ Hữu Tướng Lý Triêu Thần, cơn giận dũng mãnh bùng lên, hai mắt sắc bén phun hỏa.
"Vô liêm sỉ, vì Thái Tử dám uy hiếp trẫm! Thiên hạ này rốt cuộc là của Lý Triêu Thần hay là của trẫm!"
Tiêu Quan gầm lên, xé tấu chương của Lý Triêu Thần thành từng mảnh, vứt ra đất, để nó bay lả tả đầy Thượng Thư Phòng.
"Bệ hạ bớt giận a, ảnh hưởng đến long thể không đáng a." Trần Hoài Sinh vội buông phất trần trong tay, đi đến trước mặt Tiêu Quan vỗ lưng cho hắn.
Tiêu Quan chưa tiêu cơn giận, lạnh lùng nói:
"Hừ, trẫm có thể không tức sao? Đều là bọn họ bức ra!" Hắn chỉ vào tấu chương trên án, hùng hổ nói, "Nhìn xem chúng thần tử này, một đám to gan lớn mật, thông đồng lên lớp dâng thư cầu tình vì Thái Tử. Nếu chỉ có thế thì thôi, nhìn xem bọn hắn nói cái gì?"
"Đây là Tôn Tỉnh Chi viết!" Tiêu Quan châm chọc đọc, "Thái Tử là xã tắc chi trọng, bệ hạ bãi Thái Tử chính là hủy giang sơn xã tắc! Vu cổ án quá mức kỳ quái, mong bệ hạ tra rõ!"
"Đây là Vương Sùng viết!" Tiêu Quan lật tấu chương khác đọc, "Thái Tử trung hậu nhân nghĩa, danh dương thiên hạ, là phúc của giang sơn xã tắc, không thể phế! Thái Tử tuyệt sẽ không hại bệ hạ, cựu thần nguyện lấy mạng bảo đảm!"
Tiêu Quan nhăn mày, môi run bần bật vì giận, râu cũng run lên, tiếp tục nói:
"Bọn họ coi như khách khí; ngươi hãy nghe Lý Triêu Thần tấu cái gì đây!"
"Bệ hạ nếu khư khư cố chấp, cựu thần chỉ có thể lấy cái chết can gián!"
Tiêu Quan đứng phắt lên, chắp tay sau lưng, lớn tiếng cười nói:
"Ha ha, cỡ nào cảm động, cỡ nào trung liệt thần tử a?! Trẫm xem mà động dung!"
Trần Hoài Sinh nghe ra châm chọc. Khó trách hắn tức giận như vậy. Tiêu Quan mấy năm nay luôn chèn ép Thái Tử, hắn không thích trọng thần thiên về Thái Tử. Mà Thái Tử cố tình không biết thu liễm, bộc lộ tài năng, nơi chốn muốn chứng minh cho thiên hạ nhìn thấy năng lực. Trước khi Tiêu Trạm bị định tội, triều thần tuy có theo hắn nhưng bất quá số lượng không nhiều. Không ngờ sau khi hắn bị định tội, quan viên cầu xin cho hắn cư nhiên nhiều hơn mười vị. Binh Bộ Thị Lang Tôn Tỉnh Chi, Lễ Bộ Thị Lang Vương Sùng, Hữu Tướng Lý Triêu Thần làm đại biểu... Nhất là Hữu Tướng làm Tiêu Quan tức nhất, đau đầu nhất. Lý Triêu Thần là nguyên lão hai triều, là phụ thần Tiên Đế ủy nhiệm, là đại thần có tư lịch nhất trong triều. Lão là người ngay thẳng, ghét ác như cừu, bình thường đắc tội không ít quyền quý, Tiêu Quan thu không ít tấu chương buộc tội. Nhưng nghĩ Lý Triêu Thần dù sao tư lịch quá sâu, Tiêu Quan mắt nhắm mắt mở với những tấu chương buộc tội này, chỉ lén nhắc nhở lão ăn nói cẩn thận thận. Không ngờ, Lý Triêu Thần không những không cảm kích mà ngược lại lấy cái chết uy hiếp quân thượng. Vu cổ án vốn là Tiêu Quan an bài, Lý Triêu Thần dâng tấu không thể nghi ngờ là đá cản đường Tiêu Quan phế Thái Tử. Các đại thần khác dễ đối phó, duy chỉ Lý Triêu Thần cứng mềm không ăn. Chỉ cần thấy có người phạm luật Tiêu Quốc, lão cho tới bây giờ đều thẳng thắn, mặc kệ ngươi là đương kim thiên tử hay vương hầu. Tiêu Quan muốn trừng trị Lý Triêu Thần lại không được, dù sao lời Tiên Đế năm đó vẫn còn tại đó. Tiêu Quốc lấy hiếu trị thiên hạ, Tiêu Quan tuy có chút ngu ngốc cũng không dám vi phạm lời nói của Tiên Đế, làm người bất hiếu. Không trị, Lý Triêu Thần kêu gào không ngừng, trong mắt còn có quân chủ? Nhìn xem bộ dáng lão quyết tâm bảo trụ Thái Tử, Tiêu Quan chỉ cần nghĩ tới gương mặt già không hề sợ hãi, thời khắc chuẩn bị xả thân đã cảm thấy đau đầu không thôi. Tiêu Quan vứt đống tấu chương, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Xem ra Thái Tử thu nạp không ít người, hắn trái lại đúng là có bản lĩnh, có thể làm Hữu Tướng máu chảy đầu rơi vì hắn! Chờ hắn đủ lông đủ cánh, phỏng chừng ngay cả Hoàng Đế trẫm đều phải chịu kiềm chế!"
Tiêu Quan khi nói lời này song song âm thầm cảm thấy hành động lần này là chính xác. Hắn hãm hại Tiêu Trạm vốn còn có chút áy náy, nhưng gặp đống tấu chương chồng chất như núi này áy náy đã không còn sót lại gì, mà chỉ còn phẫn nộ!
Tấu chương như đinh trong mắt, càng nhìn càng thấy đau, Tiêu Quan thịnh nộ hất tay tấu chương ào ào rơi xuống đất.
Tiêu Quan quay lưng, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Trẫm mặc dù là thiên tử, lại thủy chung là cô đơn. Thái Tử phản bội trẫm, triều thần xa cách trẫm!"
Trần Hoài Sinh cuống quít quỳ xuống, dập đầu cầu xin: "Bệ hạ có gì tức giận cứ việc trút lên lão nô, ngàn vạn lần đừng nghẹn hỏng long thể a."
Thượng Thư Phòng lạnh như băng, lời nói của Trần Hoài Sinh giống như xuân phong ấm áp, lặng lẽ hòa tan băng giá. Tiêu Quan rũ mắt nhìn Trần Hoài Sinh tóc muối tiêu quỳ dưới đất, trong lòng rốt cuộc động dung vài phần. Hoàng cung to như vậy, trong cơn lốc lục đục này chỉ có hắn vĩnh viễn trung với mình.
"Trần công công đứng lên đi, việc này không quan hệ với ngươi." Tiêu Quan hoãn giọng nói.
Trần Hoài Sinh cảm tạ, chậm rãi đứng lên.
Tiêu Quan phiền muộn nói, mặt uy nghiêm lộ ra nụ cười tự giễu trăm năm khó gặp:
"Trần công công, ngươi nói trẫm có phải là một hoàng đế thất bại hay không?"
Mới đứng dậy Trần Hoài Sinh nghe thế lại vội cúi đầu quỳ xuống, nói:
"Bệ hạ tự ngự cực tới nay, nội - nhiều lời hay, mạnh mẽ dìu dắt trung lương, ngoại – mở rộng biên cương, thiết kỵ Tiêu Quốc làm các quốc gia biên thuỳ nghe tin đã sợ mất mật. Có thể nói là minh quân khó gặp."
Trần Hoài Sinh vào cung nhiều năm đã nằm lòng quy củ trong cung, càng thêm hiểu biết hầu chủ nào là nên nói thế nào. Nếu ngay cả những lời có lệ cũng không nói vậy uổng phí cho vị trí Đại nội tổng quản lắm. Mà Trần Hoài Sinh cũng không tính là nịnh nọt, mà chỉ là cố ý cường điệu công tích, giấu đi khuyết điểm của Tiêu Quan mà thôi. Tiêu Quan ngày xưa quả thật đảm đương được danh hiệu đó.
Tiêu Quan quen tự nâng lên cao mạo, không phủ nhận Trần Hoài Sinh trả lời, trịnh trọng gật đầu:
"Trẫm mấy năm nay, vì nước tận tâm tận lực. Mặc dù không so sánh với Tiên Đế nhưng cũng tự nhận là một Hoàng Đế đủ tư cách."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ngoài Thượng Thư Phòng, than:
"Nhưng hôm nay cả triều văn võ ai coi trẫm là vua? Mỗi ngày lâm triều đều là Thái Tử khải tấu triều thần tán thành."
"Triều đình cao thấp chỉ thấy Thái Tử, không thấy Hoàng Đế. Trẫm đang độ tuổi xuân, Thái Tử đã quyền thế ngập trời như vậy, nơi chốn làm trái ý trẫm, rồi khi đủ lông đủ cánh Hoàng Đế trẫm đây còn làm được không?"
Tiêu Quan vân đạm khinh phong nói:
"Trần công công ngươi nói xem, trẫm có nên vì bảo vệ hoàng quyền mà làm chút biện pháp?"
Nghe khẩu khí của hắn, bỏ qua chuyện tình lý hãm hại Thái Tử, chỉ cần hoàng quyền củng cố, hy sinh một Thái Tử có là gì?
Bị Tiêu Quan hỏi như thế, Trần Hoài Sinh run như cầy sấy, cả người bốc mồ hôi lạnh. Hầu Tiêu Quan hơn mười năm, hắn hiểu biết rất nhiều phẩm tính đối phương. Hoàng Đế đa nghi nóng nảy, bây giờ có thể ôn hoà tâm sự cùng ngươi nhưng ngay tức khắc có thể cho ngươi đầu thân hai chỗ. Vạn nhất hồi bẩm có chỗ không đúng, chọc giận thánh ngôn, đầu hắn sẽ lập tức chuyển nhà. Mà Hoàng Đế hỏi không thể không đáp... Trần Hoài Sinh tự hỏi một lát, nắm chặt bàn tay, đầu kề sát đất, khẩn thiết nói:
"Bệ hạ là Thiên Tử, làm việc tự nhiên có đạo lý. Nô tài chỉ là một hoạn quan, kiến thức nông cạn, như thế nào có thể xoi mói việc thiên tử làm? Nô tài sợ hãi, vạn không dám vọng ngôn, mong bệ hạ thứ tội."
Tiêu Quan mỗi lần tâm tình không tốt chỉ cần nghe Trần Hoài Sinh nói luôn có thể giải sầu không ít. Nhìn nô tài cung kính quỳ dưới đất, hắn híp mắt cười và thầm nghĩ: nếu ai cũng giống Trần Hoài Sinh, hắn bớt phiền muộn.