157. Tin dữ
Cố Vân Cảnh vò lông mày, lông mi dính chút hơi nước run rẩy. Nàng đương nhiên biết chuyện cần giải quyết dứt khoát, nhưng vừa nghĩ tới Thượng Quan Hề Nhược bị tổn thương, trong lòng nàng cuối cùng vẫn là không dễ chịu. Chuyện này không liên quan đến ái tình, mà chỉ là tình thân không đành lòng.
Tiêu Mộ Tuyết giúp Cố Vân Cảnh sửa sang lại tóc mai tán loạn, trông thấy ánh mắt Phò mã toát ra vẻ thống khổ, nàng thấp giọng gọi: "Vân Cảnh..."
Cố Vân Cảnh hướng về Tiêu Mộ Tuyết cười cười, lắc đầu: "Ta không sao... Chỉ là ta cần thêm thời gian một chút."
Theo cách nghĩ của mình, Tiêu Mộ Tuyết hi vọng Cố Vân Cảnh có thể mau chóng giải quyết chuyện này, song nhìn đến dáng vẻ Phò mã đau khổ và liên tưởng đến tình cảm giữa hai người bọn họ (Cố Vân Cảnh và Thượng Quan Hề Nhược), trong lòng Tiêu Mộ Tuyết dường như bị một thứ gì đó chạm tới... Nàng quyết định không can thiệp vào chuyện này nữa, để Phò mã chút thời gian. Nhất thời không khí trở nên đau thương, Tiêu Mộ Tuyết quyết định thay đổi chủ đề.
"Trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, triều đình phát sinh rất nhiều chuyện."
Cố Vân Cảnh không chỉ quan tâm nữ nhi tình trường, mà còn quan tâm đại sự hơn. Quả nhiên, nàng dời chú ý, hỏi:
"Xảy ra đại sự gì rồi?"
"An Vương ca ca đã biểu đạt trước cả triều văn võ đại thần là hắn muốn kế thừa hoàng vị, dĩ nhiên gặp phải đảng Chiêu Vương cực lực phản đối, cho nên nó phải kéo dài." Tiêu Mộ Tuyết nói. "Còn một việc nữa, Ích hoàng thúc đã đến vương thành."
Cố Vân Cảnh ngã tay trong nước ấm, bắt hai cánh hoa đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, mắt híp híp:
"Có phải Ích vương gia luôn bảo trì trung lập?"
"Uh." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Ngoài trừ phụ hoàng, ông ta sẽ không ủng hộ bất luận kẻ nào lên làm hoàng đế. Mấy ngày trước, An Vương ca ca đã đi tìm ông ta nói chuyện. Không chỉ như thế, ta nghe mẫu hậu nói hoàng thúc muốn đưa quân ở Ích Châu về trú đóng trong vương thành cho đến khi nào phụ hoàng tỉnh dậy mới lui binh."
Nghe được tin này, Cố Vân Cảnh cũng không có chấn kinh kinh ngạc, nàng chỉ cười nhẹ:
"Xem ra vương gia vì bệ hạ thật sự là nhọc lòng, vậy mà không tiếc điều quân tới. Ích vương gia không sợ Ích Châu sinh loạn chăng?"
Tiêu Quan đăng cơ năm đó cực kỳ ưu đãi Tiêu Miễn, vốn muốn đưa tặng mảnh đất có diện tích bao la nhất, kinh tế giàu có nhất là Giang Châu, nhưng vị vương gia này cũng là có huyết tính nam nhi, biết Ích Châu không yên ổn, tới gần Đông Cảnh là đạo phỉ hoành hành, mà nơi này lại là vị trí yết hầu của triều đình, thế là hắn chủ động xin mảnh đất phong Ích Châu, rồi chọn thêm ba vạn binh sĩ và dẫn binh đóng quân tại đây. Tiêu Miễn năng chinh thiện chiến, rất có tài năng quân sự, mấy năm sau đã quản lý Ích Châu hỗn loạn đến ngăn nắp rõ ràng. Có điều, Ích Châu hiện tại tương đối thư thái trấn tĩnh nhưng càng gần Đông Cảnh, tiếp giáp với Bắc Minh thì – mấy năm qua, Tiêu Quốc tập trung binh lực đánh với Tây Lương, hao phí rất nhiều quốc lực, nếu lúc này biên cảnh khác dấy lên khói lửa thì triều đình nhất định sẽ không có quân mà đi thảo phạt. Các tiểu quốc xung quanh đúng là có ý định như thế, cho nên mấy năm qua họ luôn nhìn chằm chằm biên cảnh Tiêu Quốc, nhất là Bắc Minh – nếu lúc này, Tiêu Miễn rút ba vạn tinh binh khỏi đóng giữ biên cảnh mà điều động họ tới đóng giữ vương thành vậy Ích Châu chỉ sợ cũng sẽ rơi vào miệng hổ. Ích Châu thông hướng Trung Nguyên, mấy năm qua nó như một bình phong che chắn giữa đất trung nguyên và đất man di, nếu nó bị thủng, địch nhân sẽ tấn công vào, tiến quân thần tốc đến thẳng vương thành. Tiêu Miễn biết rõ tầm quan trọng của Ích Châu như vậy mà vẫn khăng khăng như thế, Tiêu Mộ Tuyết không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Ích hoàng thúc lúc này quả thật có vẻ không biết đại cục, ngày mai ta lại đi bái phỏng hắn một chút." Công chúa nói.
Cố Vân Cảnh nâng mắt: "Ích vương gia tuyệt đối không phải là người không biết đại cục. Ông ta dám triệt binh tất nhiên là có an bài khác. Chỉ là, ta không biết sự an bài này có giống với những gì ta suy nghĩ hay không."
"Còn có huyền cơ khác ư?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Huyền cơ ra sao thì ta cũng không rõ, ta chỉ là mới phỏng đoán mà thôi. Cụ thể thế nào, còn cần thỉnh giáo Ích vương gia." Cố Vân Cảnh dặn dò, "Tạm thời ta không tiện lộ diện cho nên không thể đến nhà bái phỏng, nàng để Cố Trung ngày mai đi mời Ích vương gia tới đi."
Cố Vân Cảnh mới tỉnh lại trong đầu đều toàn là Tiêu Mộ Tuyết, thủ hạ trung tâm như Cố Trung vứt bỏ đến một bên đến bây giờ mới nhớ tới. Cố Vân Cảnh hỏi:
"Tuyết Nhi, Cố Trung thế nào? Có phải bị thương rất nghiêm trọng không?"
Tiêu Mộ Tuyết nghẹn ở họng, không biết đáp lại như thế nào. Bởi vì Cố Trung mất rồi. Toàn bộ những người đi đến Vạn Xuân Lâu, ngoại trừ nàng, Cố Vân Cảnh, Lữ Trọng vẫn còn sống sót, còn lại đều chết hết.
Cố Vân Cảnh phát giác được sắc mặt Công chúa trắng bệch, mi tâm run lên, cẩn thận hỏi:
"Tuyết Nhi, tình hình của Cố Trung có phải rất tồi tệ?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Tuyết rất là đau buồn bi thương, nàng chậm rãi nói:
"Cố Trung... Cố Trung... Không còn nữa rồi."
Cố Vân Cảnh lập tức như bị sét đánh, đôi mắt dại ra, cả người đờ đẫn, không ngừng lặp lại tên Cố Trung...