163. Bi thương
Vũ Thanh U hơi có thất vọng, nhíu mày lại: "Con yêu quý thân thể của mình như thế sao? Nếu không trở về Vong Ưu Cốc, bệnh của con rất khó dưỡng. Sư nương không cần nhiều lời, chính con hẳn rõ ràng tình huống của mình."
Cố Vân Cảnh nhỏ giọng biện giải: "Trước đó đúng là không tốt lắm, nhưng bây giờ trải qua điều dưỡng đã tốt hơn nhiều rồi..."
Vũ Thanh U chau mày: "Tốt hơn nhiều?"
Cố Vân Cảnh sờ mũi, xấu hổ nói: "Cũng không kém bao nhiêu mà sư nương..."
"Chênh lệch rất nhiều đấy." Vũ Thanh U cải chính, "Thể hư, mạch tượng hỗn loạn, thân thể lại chịu tàn phá liên tiếp. Nếu không phải dựa vào đan dược kéo dài tính mạng, con cảm thấy mình còn có thể chống đỡ đến bây giờ?"
Vũ Thanh U làm người hòa ái nhưng bà lúc này cực kì nghiêm túc: "Y thuật của ta không bằng sư phụ con, miễn cưỡng chỉ có thể cứu sống con một mạng mà thôi, không có cách nào điều dưỡng con khôi phục như lúc ban đầu. Bây giờ ông ấy đã theo quân, cho nên nếu con muốn điều dưỡng thì nhất định phải trở lại Vong Ưu Cốc."
Vong Ưu Cốc cách ly cõi tục, chẳng những môi trường tốt đẹp, cảnh trí hấp dẫn hợp lòng người, đặc biệt hiếm có hơn chính là có linh tuyền. Lấy linh tuyền làm dẫn phối hợp với đan lô chỉ Vong Ưu Cốc mới có mới có thể luyện chế ra được đan dược trân quý. Nhiều năm qua, Cố Vân Cảnh được điều dưỡng bằng cách đó. Linh tuyền ngoại trừ đặc điểm đó, nó còn có thể dùng để tắm, công hiệu cường thân kiện thể, loại trừ bệnh tà. Lúc Cố Vân Cảnh tuổi nhỏ sống ở Vong Ưu Cốc là ngày ngày làm bạn với linh tuyền. Nước suối tuôn ra từ dưới đất một cách ôn hòa, một năm bốn mùa đều ở trạng thái ấm ấm với hơi nước mờ mịt. Tắm trong đó có thể khiến mệt mỏi tiêu tan, tinh thần phấn chấn ; chỉ cần duỗi người một cái đã có thể hài lòng vạn phần. Cố Vân Cảnh cực kỳ hoài niệm sự vui sướng khi được tắm suối nước nóng. Nếu nàng hiện tại nhàn rỗi, tuyệt đối sẽ không nói hai lời ngay lập tức trở về Vong Ưu Cốc. Nhưng nàng hiện tại không có nhàn rỗi, trên thân còn gánh vác trách nhiệm nặng nề. Nếu nàng tùy ý rời đi, vậy An Vương điện hạ tựa như mất đi phụ tá đắc lực, há có thể chống lại Tiêu Tông?
Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng cười: "Sư nương... con có chút không quen ngài nghiêm túc như vậy. Con biết ngài nói có lý, nhưng lúc này thực sự con đi không được."
Vũ Thanh U hỏi: "Cớ gì không đi được? Con đi Vong Ưu Cốc, bên này vẫn còn có ta và Hề Nhược chống đỡ. Con sợ chúng ta không làm được việc ư?"
Cố Vân Cảnh nhỏ giọng nói: "Không phải sư nương, ngài bác học cơ trí, Hề Nhược muội muội thông minh đáng yêu, có hai người liên thủ hỗ trợ dĩ nhiên con có thể không lo. Nhưng hôm nay không phải như lúc bình thường mà là lúc triều đình gặp phải loạn trong giặc ngoài bất thường. Để giải quyết hết những mâu thuẫn này nhất định phải cần một người giỏi về phân tích các loại tình thế, bài binh bố trận, trù tính được toàn cục. Mặc dù không có lãnh binh đánh trận nhưng thuở nhỏ vì có xem không ít binh thư, đối với mấy binh gia chi đạo con có chút quen thuộc. Một khi Tiêu Tông có lòng bức thoái vị, khởi xướng chính biến thì con cũng có thể bố trí ra được đối sách. Bởi vậy con cảm thấy mình ở lại tương đối phù hợp."
Cố Vân Cảnh không có nói thẳng ra chỗ yếu của hai mẹ con Vũ Thanh U, mà là thông qua lời uyển chuyển này để hai người họ tự nhận thức được chỗ thiếu sót của mình.
Họ chỉ tinh thông y đạo chứ không có am hiểu binh đạo... Nghe Cố Vân Cảnh nói vậy, hai người mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hiện tại thế cục hoàng thành phong vân khó lường, biến hóa đa đoan, người Tiêu Trạm cần không phải tinh thông y đạo, mà là người am hiểu binh đạo. Là mưu sĩ mà trong lồng ngực giấu vạn tướng, trong bụng ẩn hùng binh. Nói cách khác, dù Vũ Thanh U muốn hỗ trợ nhưng vẫn là hữu tâm vô lực.
Vũ Thanh U thở dài nói: "Miệng lưỡi con đã lợi hại hơn xưa, luôn luôn có cách thuyết phục ta."
Cố Vân Cảnh chậm rãi cười: "Không phải trình độ con cao mà sự thật vốn là như thế."
Hình ảnh ấm áp hài hòa giữa sư đồ Vũ Thanh U và Cố Vân Cảnh là ngươi một lời ta một câu nhạo báng. Tiêu Mộ Tuyết với Thượng Quan Hề Nhược đứng ở một bên không có lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh lại dời mắt rơi vào hai người sư đồ.
Tiêu Mộ Tuyết biết hôm nay là cơ hội tốt, sao không nhân lúc mà để Cố Vân Cảnh nói rõ ràng với Thượng Quan Hề Nhược? Hạ quyết tâm xong, Tiêu Mộ Tuyết tùy tiện lấy lý do để Vũ Thanh U đi nơi khác.
Vũ Thanh U là người từng trải, huệ chất lan tâm, đương nhiên hiểu được nguyên nhân Tiêu Mộ Tuyết bảo bà đi. Thế là hai người sóng vai rời đi ra ngoài hành lang chỗ lan can, chỉ để lại Cố Vân Cảnh và Thượng Quan Hề Nhược hai người.
Mặt trời lặn về hướng tây, tà dương vàng nhạt nhàn nhạt bao phủ lan can, trên cây cột sơn son hiện lên một tầng kim hoàng sắc. Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới trên mặt Thượng Quan Hề Nhược.
Cố Vân Cảnh ngoái nhìn nhìn về phía Thượng Quan Hề Nhược, nhìn xem khuôn mặt mỹ lệ tiểu sư muội, nhất thời không đành lòng nói ra miệng, nhưng nghĩ đến đạo lý chuyện cần giải quyết dứt khoát, không mở miệng không được. Một hồi lâu sau, môi mỏng hé mở: "Hề Nhược muội muội, chúng ta thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, sư tỷ sẽ không giấu giếm. Có khả năng mấy lời ta nói sẽ tổn thương, hi vọng muội có thể tha lỗi, muội phải biết rằng sư tỷ vốn không muốn tổn thương muội."
Cố Vân Cảnh chưa từng có ý muốn tổn thương Thượng Quan Hề Nhược. Nhưng chữ tình tựa như cây đao, đả thương người biết bao nhiêu?
Thượng Quan Hề Nhược có chút thổn thức ở trong lòng. Từ khi nào giữa nàng và sư tỷ thân ái nhất trở thành xa cách như vậy. Lấy tình cảm lúc trước tới nói, Cố Vân Cảnh tuyệt đối sẽ không nói lời khách khí như người xa lạ với nàng như bây giờ.
Thời gian chầm chậm trôi, thế gian vạn vật đều biến ảo, tình cảm giữa nàng và Cố Vân Cảnh cũng giống như thế. Từ thuở vô tư, thanh mai trúc mã, đến bây giờ khách khí, sơ sơ ly ly. Thượng Quan Hề Nhược vẫn hoài niệm người sư tỷ của ngày xưa thỉnh thoảng dùng tay vò tóc nàng, hoài niệm sư tỷ của ngày xưa thường xuyên dùng tượng gỗ chọc nàng vui vẻ, hoài niệm sư tỷ của ngày xưa dưới ánh trăng cùng nàng khúc đàn hợp xướng. Nhưng mà, hoài niệm có gì hữu dụng? Sư tỷ của nàng không thuộc về nàng, chỉ thuộc về Tiêu Mộ Tuyết một người.
Thượng Quan Hề Nhược yên lặng nhìn xem Cố Vân Cảnh, nhớ tới từng li từng tí cảnh tượng hồi nhỏ, trong lòng đã có cảm khái chảy qua, cũng có bi thương xẹt qua. Cố Vân Cảnh không còn là sư tỷ của ngày xưa không có bất kỳ khoảng cách nào với nàng, mà nàng cũng không còn là tiểu nữ hài hồn nhiên ngây thơ lúc trước.
Hai người mang tâm sự riêng.
Thượng Quan Hề Nhược đè nén cảm khái vô hạn trong lòng, khẽ mỉm cười nói: "Sư tỷ có lời gì cứ việc nói thẳng đi, giữa ta và ngươi không cần tính toán, cũng không cần tị hiềm."
Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào trên mặt Thượng Quan Hề Nhược, Cố Vân Cảnh càng nhìn sư muội, trong lòng càng cảm thấy khổ sở. Nàng chậm rãi dời mắt quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Thượng Quan Hề Nhược nữa. Bờ môi nhẹ nhàng bay ra mấy câu: "Hề Nhược muội muội, thật có lỗi. Ta trước kia cũng không biết muội đối với ta có sự yêu thương kia, chỉ là ngây thơ cho rằng giữa chúng ta chỉ là tình tỷ muội. Bây giờ sau khi lớn lên ta mới phát hiện, đây là tình cảm không đơn giản giống như ta tưởng tượng. Nó rất phức tạp, phức tạp đến khiến cho ta do dự, tâm lực lao lực quá độ. Những ngày này ta luôn suy nghĩ, làm sao nên mở miệng trần thuật vấn đề này với muội và làm sao giảm bớt tổn thương đến đến thấp nhất. Nhưng ta suy nghĩ thật lâu vẫn không có nghĩ được cách nào thích hợp. Ta biết chuyện tình cảm không thể dây dưa, cho nên dù ta không nghĩ được cách thích hợp thì ta cũng muốn giải thích rõ ràng."
"Bây giờ thân phận của ta không thể so với lúc trước chỉ là Trấn Viễn Hầu thế tử, hiện tại còn thêm một thân phận, đó chính là Phò mã Tiêu Quốc, người yêu Công chúa. Ta và Công chúa điện hạ cùng nhau mà đi, kinh lịch vô số mưa gió, từ ban sơ là bạn đồng hành cho đến sau này hiểu nhau làm bạn yêu nhau, đoạn đường này gian nan nhường nào đại khái chỉ có chúng ta rõ ràng. Lúc trước ta không hiểu về tình yêu cho lắm, nhưng từ khi thích Công chúa điện hạ, ta mới hiểu được tình cảm mà ta đối với nàng khắc sâu đến cỡ nào, ta có thể nguyện ý từ bỏ sinh mệnh của mình để thành toàn nàng, bảo hộ nàng. Cả đời này ta sẽ chỉ thích Công chúa điện hạ, tâm tư sẽ chỉ đặt ở nàng ấy."
Chỉ cần là liên quan tới Tiêu Mộ Tuyết, vẻ mặt của Cố Vân Cảnh đều luôn luôn là vô tận nhu tình. Những nhu tình này, Thượng Quan Hề Nhược từ trước tới nay chưa từng gặp qua. Nàng đã từng thấy Cố Vân Cảnh khóc, từng nhìn Cố Vân Cảnh cười, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nàng biểu lộ qua loại tình hoài này ở trước mặt mình.
Cố Vân Cảnh tiếp tục chậm rãi nói: "Bởi vậy Hề Nhược muội muội, ta chỉ có thể cô phụ muội đối với ta thâm tình. Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm? Muội không cần chấp nhất quá nhiều trên người ta, muội nhất định sẽ gặp được người đáng giá để yêu. Muội nhất định sẽ có được hạnh phúc riêng thuộc về mình, trời cao sẽ không bạc đãi người thiện lương."
Thượng Quan Hề Nhược nghe xong rất muốn gào khóc nhưng lại không khóc được. Nàng rất muốn giống khi còn bé trốn ở trong ngực Cố Vân Cảnh, cảm thụ và chạm đến một phần nội tâm ấm áp kia, mà bây giờ hết thảy không thể thực hiện. Bởi vì Cố Vân Cảnh không thuộc về nàng. Cố Vân Cảnh cho nàng cái định nghĩa thân phận là sư muội, nên làm chuyện mà một người sư muội phải làm, không nên vượt quá thân phận tham luyến tình cảm không thuộc về nàng. Thượng Quan Hề Nhược cất giữ hảo tâm ngọn nguồn bi thương, đối với Cố Vân Cảnh nhàn nhạt cười, nụ cười này cỡ nào khó khăn và bất đắc dĩ cũng chỉ có chính nàng hiểu.
"Sư tỷ nói ta đều hiểu. Tỷ yên tâm, ta đã trưởng thành, sẽ không giống như còn bé tùy hứng làm bậy, càng sẽ không đi chia rẽ tình cảm của hai người. Đúng là ta đã từng rất thích tỷ, nhưng từ khi tỷ cùng Công chúa điện hạ kỷ kết liền cành, ta cũng đã dời đi tình cảm của mình. Lần trước tỷ về Vong Ưu Cốc, trông thấy hai người như bóng với hình, ta cũng đã từ bỏ. Qua mấy tháng hao mòn và chuyển dời, tình cảm đó hiện tại đã không tồn tại nữa. Nói cách khác, ta bây giờ đối với tỷ cũng không có thích ý, mà chỉ có là tình tỷ muội. Ta thực tình chúc phúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
"Sư tỷ, hai ngày qua vì trị thương cho tỷ rất là mệt mỏi. Nếu như không có chuyện gì, ta đi về nghỉ trước."
Thượng Quan Hề Nhược không dám ở lại trước mặt Cố Vân Cảnh, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bởi vì nước mắt nàng đã không tự giác chảy xuống. Nàng không muốn để Cố Vân Cảnh thấy được bộ dáng bi thương của mình, càng không muốn nhìn thấy Cố Vân Cảnh bởi vì nàng bi thương mà sinh ra áy náy, nàng chỉ muốn đem bộ dáng mình tốt đẹp nhất hiện ra cho người mình thích nhất mà thôi.
Không khí giữa hai người quả thực có vẻ xấu hổ, Cố Vân Cảnh cũng không muốn giữ Thượng Quan Hề Nhược lại, như có như không nói: "Được."