Đại giáo trường bên trong biệt trang, binh sĩ chỉnh tề sắp xếp đông nghìn nghịt. Tất cả đều mặc áo giáp. Người người cường tráng. Ánh mắt đầy can đảm thẳng tắp nhìn về phía trước như có thể xông ra tiền tuyến bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ quân đội do cha mình - Cố Uy dẫn đầu, Cố Vân Cảnh rất ít khi gặp được quân sĩ hăng hái như thế này trong Hoàng Thành. Nàng không khỏi thở dài nói: Ích vương có khác. Suất lĩnh binh lính cũng anh khí bừng bừng.
Người vừa nãy đi Hầu phủ liên hệ Cố Vân Cảnh tên là Trương Đạt. Một vị thủ hạ tâm phúc của Ích vương Tiêu Miễn. Trương Đạt gỡ đấu bồng đen xuống, giới thiệu lai lịch Cố Vân Cảnh với Trình Tỉnh đang thao luyện binh sĩ:
"Vị này là Phò mã. Vương gia đã giao binh phù cho Phò mã, để Phò mã điều động binh lính trong biệt trang. Các ngươi phải nghe lệnh Phò mã sắp xếp."
Sau đó Trương Đạt lại giới thiệu thân phận Trình Tỉnh cho Cố Vân Cảnh.
Trình Tỉnh tuy là võ tướng nhưng da dẻ trắng nõn giống văn nhân, hắn ở Ích Châu cũng đã từng nghe đến đại danh Cố Vân Cảnh, lúc này thấy Phò mã, chắp tay làm lễ:
"Mạt tướng tham kiến Phò mã. Sau này nghe theo Phò mã sai phái. Phò mã có việc cứ dặn dò."
Cố Vân Cảnh giơ tay:
"Trình tướng quân không cần đa lễ. Triều đình bây giờ tình thế nguy cấp, bản phò mã cần mau chóng điều động binh tướng."
Cố Vân Cảnh dương cao binh phù trong tay để thủ hạ tướng sĩ Ích vương vui lòng phục tùng và phân chia hơn hai vạn binh mã trong giáo trường làm ba đường. Cố Vân Cảnh chỉ vào đội binh mã thứ nhất:
"Các ngươi nhanh chóng thay đổi thành bách tính, ẩn náu bên cạnh dịch quán bảo vệ Ích vương an toàn."
"Đội thứ hai hóa thành Tát Man pháp sư, vào cung bảo vệ An vương an toàn."
"Đội thứ ba ở lại đây, chờ xem pháo hoa tín hiệu lại hành động."
Cố Vân Cảnh hướng đến Trình Tỉnh nói:
"Trình tướng quân sẽ chỉ huy đội thứ nhất."
"Đội thứ hai sẽ do ta chỉ huy."
"Đội thứ ba sẽ do Trương Đạt chỉ huy."
Phò mã gầy yếu vậy mà làm việc dứt khoát, không dài dòng, rất có phong độ của một đại tướng. Điều này làm cho Trình Tỉnh và Trương Đạt càng thêm kính nể.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vân Cảnh lấy danh nghĩa cầu phúc cho Đế - Hậu, dẫn theo đông đảo binh lính cải trang thành Tát Man pháp sư vào cung. Trên đường đi tuy có không ít Chiêu vương Tiêu Tông gian tế nhưng những binh sĩ này vẫn rất dễ dàng qua ải. Tất cả mọi người đi tới nội cung, Tiêu Trạm nhìn thấy rất là kinh ngạc nhìn Cố Vân Cảnh:
"Phò mã, đây là?"
"Nghe nói Tát Man pháp sư khá tinh thông cầu phúc diên thọ cho nên ta để bọn họ đến cầu phúc vì phụ hoàng, mẫu hậu, hi vọng hai người sớm ngày khôi phục." Cố Vân Cảnh đáp.
"Phò mã có lòng."
"Chỉ là phương pháp của họ tốn không ít thời gian, điện hạ có thể cho phép họ ở lại trong cung ít ngày được không?"
"Đương nhiên có thể." Chỉ cần là Cố Vân Cảnh yêu cầu, Tiêu Trạm chưa bao giờ từ chối; hắn không hề nghĩ ngợi gật đầu nói.
Sau khi phân phát mọi người, Cố Vân Cảnh nói khẽ với Tiêu Trạm:
"Điện hạ, ta có mấy lời cần nói riêng với ngài."
"Ừ."
Khi tất cả mọi người đều rời đi, Cố Vân Cảnh nói:
"Điện hạ, thật ra bọn họ không phải là Tát Man pháp sư, mà là thủ hạ binh lính của Ích hoàng thúc. Tình hình gần đây rất căng thẳng, ta sợ Tiêu Tông sẽ ra tay với điện hạ, bởi vậy để những binh sĩ này hoá trang thành Tát Man pháp sư vào cung, phòng ngựa sự cố."
Tiêu Trạm sững sờ, sau đó tràn đầy cảm kích nói:
"Phò mã lúc nào cũng lo lắng bản vương an nguy, thực sự là làm ngươi nhọc lòng rồi."
Dần dần sau đó, vẻ mặt Cố Vân Cảnh nghiêm túc càng nghiêm trọng, nói:
"Điện hạ, kẻ địch chúng ta phải đối mặt không chỉ có Tiêu Tông và Tần Nhiếp, mà còn có Khang vương Tiêu Liên."
Tiêu Trạm nhất thời cảm thấy cực kỳ không thể tin - Tam hoàng đệ Tiêu Liên vẫn luôn luôn nghiêm ngặt giữ bổn phận đàng hoàng, làm sao có khả năng là kẻ thù của hắn? Tiêu Trạm vừa định hỏi Cố Vân Cảnh có phải có nhầm lẫn chỗ nào, nhưng nghĩ lại Phò mã tài trí vô song, chưa từng tính toán việc gì sơ suất.
"Phò mã, chuyện gì đang diễn ra?" Tiêu Trạm chỉ cảm thấy thời cuộc càng hỗn loạn.