64. Bệnh không tiện nói
Tiêu Mộ Tuyết nhìn thấy hoàng hậu đến, muốn đứng dậy. Hoàng hậu nâng váy, nhanh chóng đi tới, "Tuyết Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh, mẫu hậu lo chết. Bây giờ con thấy như thế nào? Cần gọi thái y đến không?"
Tiêu Mộ Tuyết yếu ớt cười, "Mẫu hậu, độc tố trong người con đã giải rồi, hiện tại chỉ cần nằm tĩnh dưỡng là được."
Hoàng hậu đến gần, vuốt ve gương mặt Tiêu Mộ Tuyết, đau lòng nói: "Gầy thật nhiều đi rồi, mẫu hậu cảm giác thật khó chịu. Ta để Lạc Mai mang theo rất nhiều nhân sâm tới bồi bổ cho con đó."
Nói đến nhân sâm, Tiêu Mộ Tuyết nghĩ ngay đến canh gà hầm nhân sâm... Cái món không phải nàng yêu thích nhưng không thể phật hảo ý của hoàng hậu.
"Đa tạ mẫu hậu." Nàng nói.
"Tuyết Nhi, lần này ngoại trừ đến thăm con, mẫu hậu còn có một tin tốt muốn nói cho con nghe." Hoàng hậu cười xán lạn, "Tam hoàng tẩu con có tin vui rồi."
"Thật ạ?" Tiêu Mộ Tuyết cười, "Tốt quá. Bảo đảm tẩu tẩu rất vui đây."
An Vương Tiêu Trạm văn võ song toàn, An vương phi Liễu thị hiền lương thục đức, vợ chồng trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, nếu quả thật muốn tìm khuyết điểm thì đó là An Vương phi chưa có tin vui. Hoàng gia xưa nay trọng con nối dòng, Liễu thị biết điểm ấy, thành hôn ba năm qua, trăm phương ngàn kế muốn mang thai, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà từ đầu đến cuối đều không thể. Tiêu Mộ Tuyết có thể tưởng tượng được An vương phi mừng biết bao nhiêu.
"Đúng vậy." Hoàng hậu cảm khái, "Ngàn trông vạn mong cuối cùng cũng được." Làm mẹ chồng, bà rõ ràng hơn ai hết An vương phi vì chuyện dòng dõi mà đau khổ biết bao nhiêu.
"Vợ chồng bọn họ cũng muốn tới thăm con, nhưng An vương phi nghén quá, hoàng huynh con bận chiếu cố nàng rồi."
"Con khỏe rồi, mẫu hậu nói Tam hoàng huynh đừng lo cho con mà hãy chiếu cố hoàng tẩu thật tốt."
"Trạm Nhi có huyết mạch, hai cọc tâm sự của ta cuối cùng giải quyết xong một cọc." Hoàng hậu nói, "Không biết cọc còn lại lúc nào mới giải quyết xong."
Tiêu Mộ Tuyết hiểu rõ ý hoàng hậu nói, đó là hi vọng nàng cũng mau có tin mừng, và lời này thật đúng là khiến nàng lúng túng. Tiêu Mộ Tuyết vô thức nhìn Cố Vân Cảnh, đúng lúc phò mã cũng nhìn công chúa, hai người nhìn nhau với ánh mắt xấu hổ - chỉ riêng hai bên mới hiểu.
Cố Vân Cảnh biết điều hoàng hậu sắp muốn nói khẳng định là liên quan đến thủ cung sa. Mặc dù xấu hổ nhưng nàng đã có lý do. May mà hoàng hậu còn chưa kịp hỏi, Cố Vân Cảnh đã được gọi ra ngoài. Là Phó thống lĩnh Vũ Lâm Quân Tưởng Sĩ Đường cầu kiến, đến hỏi phò mã cụ thể chi tiết vụ án thích khách đêm hôm đó. Cố Vân Cảnh cáo biệt hoàng hậu và công chúa, vui vẻ rời đi. Không khí lúng túng như thế, Tưởng Sĩ Đường đến đã giải vây cho nàng.
Phò mã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Hoàng hậu không cố kỵ nữa.
"Tuyết Nhi, mẫu hậu có chút việc riêng muốn hỏi con."
Bằng vào cảm giác, Tiêu Mộ Tuyết đại khái đoán được hoàng hậu muốn hỏi hẳn là chuyện chăn gối của nàng.
"Mẫu hậu có gì cứ hỏi ạ."
"Tuyết Nhi, " hoàng hậu bỗng nghiêm túc, "Mẫu hậu muốn hỏi thủ cung sa của con vì sao vẫn còn?"
Tiêu Mộ Tuyết không ngờ hoàng hậu lại hỏi chuyện này, nàng không biết vì sao hoàng hậu biết thủ cung sa của nàng vẫn còn. Sắc mặt công chúa bỗng tái nhợt hơn. Nếu hoàng hậu chỉ hỏi chuyện giường chiếu thì nàng có thể qua loa, nhưng đằng này là thủ cung sa, đại biểu nàng và phò mã chưa có... Vấn đề này nghiêm trọng hơn việc đời sống vợ chồng không hòa thuận a.
Thấy con gái cụp mắt không nói, hoàng hậu nhẹ giọng hỏi:
"Tuyết Nhi, có phải phò mã có vấn đề?"
Là người từng trải, là mẹ - trên danh nghĩa - của Tiêu Mộ Tuyết, bà không thấy thẹn thùng khi hỏi những điều này, nhưng đối với công chúa chưa trải sự đời nàng rất xấu hổ. Tuy vậy, hoàng hậu đã vô tình cho công chúa bậc thang trong khi nàng đang lo không biết nên trả lời như thế nào. Cũng không thể nói thẳng rằng giữa bọn họ có khế ước.
Tiêu Mộ Tuyết ngưng mắt, chậm rãi nói: "Dạ."
"Ai, " hoàng hậu thở dài, "Sớm biết như thế, mẫu hậu sẽ không chuẩn mối hôn nhân này. Con còn trẻ, lại sống như thủ tiết..."
Hai mắt hoàng hậu đẫm lệ: "Mẫu hậu có lỗi với mẫu phi con a..."
"Mẫu hậu đừng thương tâm." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Nhi thần không cảm thấy ủy khuất, con sống rất tốt mà."
"Mặc dù... phò mã không được, nhưng rất tri kỷ, hắn đối xử con rất tốt."
"Vân Cảnh là đứa trẻ tốt, ta mười phần vừa ý." Hoàng hậu ngừng một chút nói, "Nhưng vợ chồng là gắn bó, mỗi người phụ nữ đều cần được hưởng thụ chồng chân chính yêu thương."
"Con bây giờ như hoa ngậm nụ chưa nở, dĩ nhiên cảm thấy không quan trọng, nhưng ngày sau con sẽ cảm thấy cuộc sống cỡ nào thống khổ và tịch mịch."
Hoàng hậu như đang nói về mình, bởi Lệ quý phi độc sủng hậu cung nhiều năm, hoàng đế mê bà ta đến thất điên bát đảo, hàng đêm ngủ lại Dưỡng Tâm Cung. Triệu thị - bà ngoại trừ có cái danh hoàng hậu ra thì chẳng có gì cả - Tiêu Quan không ân sủng bà. Nói khó nghe hơn một chút là bà hiện tại sống không khác gì thủ tiết.
"Tuyết Nhi, mẫu hậu hỏi con, nếu phò mã đã không được, con còn nguyện ý tiếp tục sống với hắn sao?"
"Nguyện ý." Tiêu Mộ Tuyết dứt khoát nói, "Nhi thần nguyện ý theo hắn. Chỉ cần hắn không rời bỏ con, con nguyện ý làm vợ hắn."
"Xem ra, con yêu phò mã thật. Khó trách lúc trước khăng khăng đòi gả cho hắn." Hoàng hậu nói, "nếu con đã kiên trì như vậy, mẫu hậu sẽ không nói thêm nữa."
Đó là bảo Tiêu Mộ Tuyết bỏ Cố Vân Cảnh, chọn phò mã khác. Tuy xưa nay chỉ nghe nói có chồng bỏ vợ, nhưng lệ này ở Hoàng gia là vô nghĩa, nhất là công chúa bảo bối thì càng không. Hoàng quyền chí thượng, chỉ cần công chúa gật đầu nói không thích, cho dù là thành hôn, Hoàng gia vẫn có trăm ngàn lý do huỷ bỏ chức vị phò mã của Cố Vân Cảnh. Dù là hoàng hậu nhìn trúng Cố Vân Cảnh đi chăng nữa, so với hạnh phúc của công chúa cũng chỉ có thể hi sinh người khác mà thôi.
"Đứa ngốc, mẫu hậu thật sự đau lòng con a." Hoàng hậu vén tóc mái của công chúa, nói, "Tuyết Nhi, phò mã bệnh nghiêm trọng đến mức nào? Ta cần biết để gọi thái y trị liệu."
Cái này hoàn toàn khiến Tiêu Mộ Tuyết đứng hình thật. Nàng chưa bao giờ nhìn xem phò mã thế nào, làm sao biết phò mã bệnh nặng hay không? Càng chết người hơn là Cố Vân Cảnh không có bệnh!
Nghĩ tới nghĩ lui mới có lý do.
"Mẫu hậu, sư phụ phò mã là danh y, Thượng Quan tiền bối vẫn đang chữa trị cho hắn. Nếu lúc này lại để thái y chẩn trị, dược hiệu e cũng không khá hơn chút nào." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Đây là chuyện riêng của vợ chồng con, mẫu hậu vốn không nên nhúng tay. Nhưng vì hạnh phúc của con, mẫu hậu cảm thấy phải quản. Nếu phò mã một mực không tốt, điều này cho thấy thuốc của Thượng Quan Lan vô dụng, ta sẽ mời thái y trị liệu cho hắn."
Hoàng hậu kiên quyết khiến Tiêu Mộ Tuyết không tìm ra lời phản bác, song trước mắt nàng chỉ có thể mặc kệ, đi bước nào hay bước đó.
Đại sảnh Hầu phủ.
"Tưởng đại nhân, đã lâu không gặp." Cố Vân Cảnh cười nói, và cho người pha trà.
"Không cần pha đâu phò mã, nhân thô như ta phẩm không ra trà tốt hay xấu." Tưởng Sĩ Đường nói, "Phò mã, ta tới đây là vì hỏi thăm ngài chi tiết về ngày đó."
"Trước mắt công chúa còn chưa tỉnh, tiếp xúc với thích khách chỉ có ngài và Hàn Tuấn. Hàn Tuấn cung cấp manh mối lại có hạn... Tưởng mỗ biết phò mã xưa nay túc trí đa mưu và thận trọng cho nên tới hỏi thăm một hai."
Công chúa tỉnh lại chưa được thông báo bởi vậy Tưởng Sĩ Đường nghĩ công chúa còn hôn mê, bằng không hắn đã hỏi thăm Tiêu Mộ Tuyết chớ không phải Cố Vân Cảnh.
"Bệ hạ thúc giục, nếu không bắt lấy thích khách, Vũ Lâm Quân thật không có cách nào báo cáo."
Tiêu Mộ Tuyết trọng thương chưa lành, mới vừa tỉnh lại không lâu, Cố Vân Cảnh sẽ không để cho những chuyện rắc rối quấy rầy công chúa tĩnh dưỡng. Tra được hung thủ hay không nàng không quan tâm, bởi vì nàng đã biết đó chính là Lữ Trọng.
"Áp lực như thế, xác thực không dễ dàng. Nếu có thể giúp, ta sẽ tận lực." Cố Vân Cảnh nói.
"Đa tạ phò mã." Tưởng Sĩ Đường chắp tay nói.
"Tưởng đại nhân, tra xét lâu như vậy bên ngài tra ra manh mối gì chưa?" Cố Vân Cảnh hỏi. Nàng muốn nghe Tưởng Sĩ Đường nói trước để mình có thể bổ sung thêm.
Tưởng Sĩ Đường bất đắc dĩ thở dài nói: "Bắt được bốn tên thích khách nhưng bọn chúng đều uống thuốc độc tự sát. Độc tố cực kì hung tàn, uống vào liền tử vong, toàn thân mục nát rữa ra. Huynh đệ Vũ Lâm Quân lật khắp những thi thể bốc mùi này cũng không tra được gì."
"Nhắc tới lại trùng hợp." Tưởng Sĩ Đường nói, " vụ án không có tiến triển, tuy nhiên trong lúc đuổi bắt, đến khu rừng ở ngoại ô chúng ta phát hiện một thi thể không trọn vẹn."
Nghĩ tới cổ tàn thi này, Tưởng Sĩ Đường cảm thấy ớn hơn so với cái bốc mùi nát rữa.
"Một bộ tàn thi?" Cố Vân Cảnh hỏi.
"Ừ. Cỗ thi thể này chết đã nhiều ngày, bộ vị bị dã thú ăn sạch sẽ, chỉ còn xương trắng. Lúc chúng tôi tìm được vẫn còn không ít giòi bọ đục khoét."
"Dưới chân thiên tử, lại có người dám giết người vứt xác hoang dã?" Cố Vân Cảnh trầm giọng nói.
"Phò mã gia có điều không biết, vô danh dã thi như thế này có nhiều lắm. Đa số là nạn nhân của thổ phỉ. Thực ra nó cũng không có gì lạ, vấn đề là vì công chúa vừa bị ám sát, bệ hạ có khẩu dụ không được bỏ qua bất kì điều lạ thường nào cho nên cỗ tàn thi này được chú ý. Vũ Lâm Quân đang bận xử lý vụ thích khách nên ta giao thi thể ấy cho Hình bộ xử lý."
"Dù sao đây cũng là Hình bộ phụ trách, hài cốt tại nơi hoang dã như thế nhìn xem cũng chạnh lòng, sớm tra ra thân phận để người nhà đến lãnh, nhập liệm, coi như an ủi người ta."
"Tưởng đại nhân không chỉ có trung nghĩa mà còn rất hiền lành, hi vọng Hình bộ sớm ngày phá án." Cố Vân Cảnh nói.
Cỗ tàn thi chỉ là tiện thể đề cập, Cố Vân Cảnh chỉ có đồng tình, nàng không tính lãng phí thời gian.
"Ngoại trừ phát hiện bộ tàn thi, Vũ Lâm Quân còn phát hiện gì khác không, liên quan tới hung thủ? Tỉ như quần áo, binh khí linh tinh?"
"Đều là áo đen phổ thông, và binh khí là kiếm. Ta cho người cầm thanh kiếm đi các tiệm rèn tra xét kết quả đều là kiếm phổ thông, nắm cả bó to, cửa hàng nào cũng có bán. Cũng tra không ra được gì."
"Khó thật." Cố Vân Cảnh chậm rãi nói, "Ngày đó chúng ta tao ngộ bị tập kích kích, giao thủ với thích khách chỉ có Hàn Tuấn và công chúa, ta không biết võ công, vẫn là công chúa bảo vệ ta. Lúc ấy ta còn vì say, đầu óc hỗn loạn, nhìn không ra địch nhân có đặc điểm gì."
"Ngài cũng biết ta không thông võ công. Những kiếm chiêu kia đối với ta mà nói tựa như ngắm hoa trong màn sương." Cố Vân Cảnh xin lỗi nói, "Tưởng đại nhân, thật có lỗi, ta rất muốn giúp nhưng đúng là không giúp được cái gì."
Cố Vân Cảnh vốn định nhìn xem Tưởng Sĩ Đường tra ra được cái gì rồi nàng sẽ thừa cơ bổ sung, NÀO biết Vũ Lâm Quân không tra ra được gì, ấy vậy mà trái lại nàng thấy vui vẻ. Nếu Vũ Lâm Quân tra ra manh mối, việc này lỡ như truyền đến Lữ Trọng, đối phương tất cảnh giác, vậy tự nhiên hắn cũng sẽ thu liễm, ngược lại phá hư mưu kế của nàng, bất lợi cho Đào Sách.
"Không sao a. Chỉ còn cách đợi công chúa điện hạ tỉnh lại hỏi thôi. Còn bệ hạ, ta không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi xin thêm thời gian. Phò mã, ta không quấy rầy ngài nữa, cáo từ." Tưởng Sĩ Đường nói.
"Tưởng đại nhân, đi thong thả."