Khế Ước Phò Mã

Chương 67

Cố Vân Cảnh trằn trọc nằm ở trên giường với tâm sự nặng nề, không có hứng ăn uống bất kì cái gì. Thải Nguyệt đưa đến mấy lần cơm mà cuối cùng vẫn còn y nguyên bưng về, mặc cho nàng thuyết phục như thế nào Cố Vân Cảnh vẫn không đả động. Dưới tình thế đó, Thải Nguyệt mang Thượng Quan Lan tới. Và khi ông vào cửa, Cố Vân Cảnh đang ho dữ dội. Rồi khi ông bắt mạch Cố Vân Cảnh xong, mặt đen đi, lạnh lùng nói:

"Khí tức bất ổn, cấp hỏa công tâm. Bệnh căn con còn không có điều dưỡng tốt lại bắt đầu đày đọa bản thân mình? Sinh mệnh cần được bảo vệ chớ không phải để cho con chà đạp nó hỏng bét như thế này."

"Sư phụ..." Cố Vân Cảnh vô lực nói, "Đồ nhi không phải cố ý muốn như vậy- nhưng thật sự trong lòng con không qua được."

"Ta mặc kệ con vô tình hay cố ý, chỉ cần con làm hại bản thân vi sư liền không đồng ý." Thượng Quan Lan cau mày, "Suy nghĩ nhiều hại não, quá chú trọng cảm xúc sống không lâu. Một mực trường kỳ tích tụ tại tâm như vậy sớm muộn con cũng sụp đổ."

"Con là người thông tuệ, nhìn đời thấu triệt hơn vi sư, vì sao còn không rõ vấn đề?" Thượng Quan Lan tận tình khuyên bảo, "Nghe lời vi sư, nghĩ thoáng một chút, con và công chúa nhất định hữu duyên vô phận. Giờ con ngồi đây rầu rĩ có ích lợi gì? Cuối cùng chỉ để tâm-thân tổn hại? Con nhìn lại con xem, con đã biến mình thành cái gì?"

"Ta đã bảo Thải Nguyệt hầm canh cho con, hôm nay vô luận thế nào con cũng phải ăn. Nếu con không ăn thì đừng gọi ta là sư phụ!"

Là một người ôn hòa, Thượng Quan Lan rất ít nổi nóng, nhưng một khi ông nói ra như vậy có nghĩa là Cố Vân Cảnh đã chọc ông giận thật.

Cố Vân Cảnh lấy lòng nói:

"Sư phụ, ngài đừng giận, con sẽ ăn mà. Đồ nhi biết sai rồi, để sư phụ lo lắng, thật hổ thẹn."

"Như thế này còn coi được."

Lúc này, Thượng Quan Lan mới nhớ tới xuân tâm động, hỏi:

"Con tìm được người thử thuốc chưa?"

"Không có ạ. Người duy nhất thân với công chúa - tẩu tẩu nàng đã có thai, tạm thời con không có người thích hợp." Cố Vân Cảnh nói.

"Kế hoạch lúc nào thực hành?" Thượng Quan Lan hỏi.

"Cuối tháng này ạ. Là mấy ngày nữa. Lại trì hoãn, Đào Sách không cứu nổi."

"Vậy phải tranh thủ thời gian, vạn nhất hiệu quả không tốt thì còn kịp làm lại."

"Sư phụ, nó có phải là cơm tùy tiện tìm người ăn thử là được đâu."

"Này, vi sư có biện pháp này." Thượng Quan Lan nói, " chúng ta không nhất thiết phải tìm người, động vật cũng được."

"Nhưng động vật không có nói ra cảm thụ?" Cố Vân Cảnh phân vân nói.

"Cần gì nghe cảm thụ." Thượng Quan Lan cười gian, "Con quên vi sư làm gì à? Ta hành nghề y! Chỉ cần nhìn xem chúng biểu lộ thần thái đã đánh giá được rồi. Uh, chó có giác quan gần giống người, con tìm chó đi. Ta thấy có hai con ở hậu viện cũng không tệ đâu."

"Sư phụ nói có lý. Mưu trí của ngài luôn luôn cao hơn con mà." Vấn đề khó khăn không nhỏ trước mắt đã giải quyết.

Thượng Quan Lan vốn cũng không nghĩ tới, chỉ là vừa rồi vô tình nghe thấy tiếng sủa tại hậu viện, ông mới nghĩ tới cách này.

"Thuốc đâu, ta lấy đi khảo nghiệm."

Cố Vân Cảnh móc thuốc trong áo đưa cho Thượng Quan Lan, phát hiện thiếu vài viên.

"Quái lạ, làm sao chỉ còn nhiêu đây?" Cố Vân Cảnh khó hiểu và lục soát hết người cũng không thấy.

"Thiếu nhiều lắm, con tìm lại xem." Thượng Quan Lan lo lắng vì thuốc này không phải tầm thường.

"Sư phụ, thật không có." Cố Vân Cảnh lắc đầu.

"Có phải rơi ở đâu rồi không?"

Cố Vân Cảnh cẩn thận suy nghĩ lại, nói:

"Có lẽ rơi ở chỗ hành lang con xỉu ở đó. Con đi tìm đây."

Ngay lúc này, Cố Trung đến báo:

"Thế tử, ta có việc gấp cần bẩm báo, liên quan tới Lữ Trọng."

"Cố Trung, có chuyện gì lát nữa lại nói, bây giờ đi với ta tới hành lang tìm đan dược trước đã." Cố Vân Cảnh nói, "Ngươi đi gọi một số người đến hỗ trợ luôn."

"Thật kỳ quái. Sao hôm nay rơi thuốc nhiều vậy? Lại còn cùng một nơi." Cố Trung kinh ngạc nói.

"Còn ai làm rơi đan dược?" Cố Vân Cảnh hỏi.

Cố Trung bỗng cảm thấy bầu không khí nghiêm túc hẳn, thành thật trả lời:

"Thưa, vốn là ta có chuyện cần báo cáo với ngài, lúc đi qua hành lang không cẩn thận va phải Ngọc Dao làm cô ấy đánh rớt đan dược. Nàng nói những đan dược đó là Thượng Quan tiền bối làm cho công chúa, rất trân quý, cần cho công chúa điện hạ dùng ngay, vì vậy ta đã gọi không ít người đi tìm. May mắn là cuối cùng cũng tìm được."

"Hỏng rồi!" Thượng Quan Lan nói thầm. Ông nhìn Cố Vân Cảnh, sốt ruột nói:

"Hỏng rồi, màu sắc xuân tâm động với bổ huyết đan đều giống nhau, hình dạng cũng không kém, nếu trà trộn rất khó phân biệt được."

Cố Vân Cảnh ý thức được chỗ không ổn, cấp tốc từ trên giường nhảy xuống, áo ngoài cũng không kịp mặc mà chỉ khoác bừa cái áo mỏng; tóc càng tùy tiện cột lại hơn. Nàng nịt ngực nên chỉ mặc áo trong cũng không ai nhìn ra bất ổn. Với tốc độ nhanh nhất của mình, nàng chạy tới phòng công chúa, như bay đẩy cửa vào. Thượng Quan Lan, Cố Trung theo sát phía sau, chỉ là khi đến cửa phòng Tiêu Mộ Tuyết, Thượng Quan Lan ra hiệu bảo Cố Trung canh giữ ở ngoài. Vạn nhất công chúa điện hạ thật sự ăn nhầm xuân tâm động, đúng lúc dược hiệu phát tác... tình cảnh này vẫn là đừng để hạ nhân nhìn thấy.

Tiêu Mộ Tuyết nghe tiếng, ngước mắt nhìn thấy Cố Vân Cảnh thì ngạc nhiên. Phò mã luôn coi trọng lễ nghĩa, dù là ăn mặc hay hành vi đều không để ai bắt bẻ nhưng sao giờ...?

Công chúa chưa kịp nói, Cố Vân Cảnh đã hỏi:

"Công chúa điện hạ, nàng ăn bổ huyết đan rồi ư?"

Tiêu Mộ Tuyết chưa hết giận, không tình nguyện để ý tới Cố Vân Cảnh.

"Trước khi trả lời vấn đề này, bản cung có mấy lời muốn nói. Ngươi cảm thấy tùy tiện xông vào phòng bản cung là phù hợp à?"

"Bản cung đã nói không cho phép ngươi không được tự tiện đến quấy rầy rồi mà? Mà ngươi không chỉ tới quấy rầy, còn ăn mặc như thế mà đến đây? Ngươi muốn gì hả?"

Lời tuy nói vậy, nhưng sự thật khi Tiêu Mộ Tuyết nhìn thấy Cố Vân Cảnh, trong lòng vẫn là vui vẻ. Bởi do nàng kiêu ngạo, sẽ không biểu lộ vui thích ở trên mặt.

Cố Vân Cảnh cúi đầu nhìn quần áo mình, biết là thất lễ.

"Là Vân Cảnh lỗ mãng. Nhưng ta thật sự có việc gấp cần đến giải thích với nàng." Phò mã thấp giọng nói.

Phò mã lại hỏi:

"Điện hạ, nàng dùng bổ huyết đan rồi ư? Nàng hãy trả lời ta trước được chứ? Việc này quan trọng lắm."

Cố Vân Cảnh lo âu làm Tiêu Mộ Tuyết cũng khẩn trương.

"Uh. Có gì không ổn?" Nàng nói.

"Nàng có cảm thấy trong người có nơi nào không đúng không?"

Khi hỏi như vậy, Cố Vân Cảnh đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, và sau lưng lạnh buốt. Nàng âm thầm cầu nguyện, hi vọng công chúa đừng uống lộn thuốc.

"Không có gì không ổn." Tiêu Mộ Tuyết nói bừa, mà ai ngờ vừa nói xong bỗng cảm giác bụng nóng lên, một cảm giác khó nói tuôn ra trong người, khiến nàng phải che bụng mình lại.

"Công chúa điện hạ nàng thế nào?" Cố Vân Cảnh hỏi. Điện hạ thật sự ăn nhầm rồi? Phò mã nghĩ.

Cảm giác nóng ngày càng mãnh liệt, Tiêu Mộ Tuyết cảm nhận được một sự xúc động trước nay chưa từng có khiến nàng không thể suy nghĩ được gì mà điều duy nhất muốn làm là giải phóng cảm giác này. Tiêu Mộ Tuyết ráng chống đỡ mà tiếng nói từ từ mất hết sức, ngược lại tạo nên sự quyến rũ:

"Ta... Ta... Không biết. Chỉ là... ta... thấy khó chịu. Cảm giác này... không nói được, nó... lâng lâng... tê."

Lòng Cố Vân Cảnh trùng xuống, nàng vô lực xoa mi tâm. Công chúa trúng chiêu thật rồi! Có cần phải trùng hợp như vậy không chứ? Tôi phải làm sao bây giờ?

"Phò mã, phò mã..." Tiêu Mộ Tuyết không ngừng gọi.
Bình Luận (0)
Comment