74.
Nhìn bìa sách vẽ những bộ xương, Cố Vân Cảnh nhướn mày và đưa sách lên cao. Tiêu Mộ Tuyết thấy thế, sốt ruột và đỏ mặt, vươn tay giành lại. Cố Vân Cảnh cười, xê dịch về sau khiến công chúa điện hạ không với tay tới được.
"Phò mã..."
Thời khắc này Tiêu Mộ Tuyết cực kì xấu hổ, mặt ửng hồng nhanh chóng biến thành đỏ rực. Nàng hận không thể tìm lỗ đất chui vào để Cố Vân Cảnh không nhìn thấy mình quẫn bách.
"Điện hạ lại gọi sai."
Cố Vân Cảnh cười, mở sách ra hăng hái lật xem.
Từ trang bìa, Cố Vân Cảnh đã biết đây là xuân cung đồ, bất quá khi nhìn thấy nội dung nội tâm của nàng vẫn dậy sóng, bởi vì đây là phiên bản mài kính - đa số xuân cung đồ chỉ miêu tả nam và nữ, nhưng quyển này lại là nữ nữ - và nó lập tức gợi phò mã hứng thú. Ngoài ra, quyển sách không chỉ có hình, mà còn có chú giải rất-tình-cảm. Cố Vân Cảnh tiếp tục xem, và càng nhìn nội tâm càng thêm sôi trào, như phát hiện được nơi thần bí.
Hóa ra thú vui tại giường còn có nhiều tư thế như vậy? Còn có nhiều chú ý như vậy? Đôi mắt nhu hòa của phò mã chậm rãi bừng lên ngọn lửa lập lòe như có như không, chú tâm nhìn xem các tư thế...
"Phò mã..."
Tiêu Mộ Tuyết lại gọi, nhưng Cố Vân Cảnh đã hoàn toàn đắm chìm trong sách, thể nào nghe thấy công chúa điện hạ ẩn ý đưa tình gọi?
Mặt, tai, cổ phò mã đồng loạt đỏ lên, kéo theo nội tâm phập phồng. Dáng vẻ đọc sách của Cố Vân Cảnh rất nghiêm túc, như muốn ghi nhớ vào óc toàn bộ tri thức - nàng xem xong một tờ, không vội lật trang kế tiếp, mà vuốt cằm, mắt híp híp tinh tế thưởng thức xong mới xem tiếp trang sau.
Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn Cố Vân Cảnh đứng xem sách, cảm thấy phò mã thật đáng yêu, nhìn xem xuân cung đồ cũng có thể trịnh trọng, quang minh lẫm liệt như thế? Nhìn xem Cố Vân Cảnh mặt mày đỏ bừng, tập trung tinh thần cầm sách tựa như thư sinh chăm chỉ học Tứ thư ngũ kinh hay thi từ ca phú.
Rất lâu sau, Cố Vân Cảnh xem xong, liếm môi, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
"Quả nhiên sách hay, tuyệt diệu cực điểm, rất được tâm ta."
Cố Vân Cảnh khép sách lại, bước tới giường, mắt híp mê ly,
"Tuyết Nhi..."
Tựa như khối ngọc thô toát ra lực hấp dẫn, tựa như thanh nam châm tản ra lực hút, ánh mắt Cố Vân Cảnh như thế rất là câu hồn người, Tiêu Mộ Tuyết chỉ nhìn xem đôi mắt ấy đã say mê ba phần.
"Tuyết Nhi làm sao có sách này?" Cố Vân Cảnh mím môi cười, "Xem ra Tuyết Nhi của ta cũng không đơn thuần. Có một câu nói rất hay là, nào có cô gái nào không độn.g tình, nào có cô gái nào không tư xuân? Tuyết nhi nói xem, có phải đạo lý đó hay không? Mà, hãy cho ta sờ xem tâm nàng nào, xem xem Tuyết Nhi của ta còn cất giấu điều gì không muốn cho ai biết không."
Dứt lời, Cố Vân Cảnh vươn tay, nhào tới Tiêu Mộ Tuyết. Công chúa điện hạ cuống quýt lại kịp thời che người lại. Cố Vân Cảnh ngả ngớn như thế, nếu là người khác Tiêu Mộ Tuyết sẽ nói người này nhất định là đăng đồ lãng tử, nhưng vì là từ phò mã xuất ngôn Tiêu Mộ Tuyết ngược lại cảm thấy khoái trá, và thấy phò mã đáng yêu.
"Ngươi nha, nhìn qua ôn nhuận nho nhã, hóa ra bụng dạ suy nghĩ xấu xa." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh gật đầu cười nói:
"Xấu xa? Được lắm, hôm nay ta sẽ cho Tuyết Nhi biết thế nào gọi là xấu xa chân chính."
Cố Vân Cảnh vừa mới nhìn sách hương diễm, lửa trong lòng vốn đã bừng cháy, lại thêm Tiêu Mộ Tuyết trêu chọc...
Tiêu Mộ Tuyết tuy chưa xem hết cuốn sách, tiếp thu tri-thức cũng chưa kịp bằng Cố Vân Cảnh, nhưng xuân cung đồ tựa như rượu mạnh, dù ngửi cũng say- nói chung công chúa điện hạ cũng khát vọng không kém phò mã.
"Cái gì là xấu xa chân chính?" Ngữ khí Tiêu Mộ Tuyết trở nên mềm mại, "Ta ngược lại muốn kiến thức một chút."
Hai người ngươi tới ta đi, không khí trong phòng trở nên ám muội.
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, ta nên nhanh chóng cho Tuyết Nhi kiến thức thôi."
Cố Vân Cảnh ngứa ngáy khó nhịn lâu rồi, nóng vội cởi quần áo, tốc độ chui vào chăn với Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết tưởng rằng Cố Vân Cảnh chỉ là nói thôi chứ không ngờ nàng nóng vội như vậy, và vì chưa chuẩn bị kỹ càng mà bản năng đẩy phò mã ra.
"Tuyết Nhi làm sao thẹn thùng?" Cố Vân Cảnh dùng ngón tay điểm nhẹ cằm Tiêu Mộ Tuyết, "Vừa rồi là ai la hét đòi kiến thức ta xấu xa?"
"Đáng ghét." Tiêu Mộ Tuyết đẩy tay phò mã ra, quay đầu chỗ khác, ý bảo ta đây sẽ vắng vẻ ngươi.
Phò mã rũ vai, ủy khuất nói:
"Tuyết Nhi ghét ta như vậy, vậy ta đành phải thức thời lui ra thôi." Rồi Cố Vân Cảnh vén chăn, đứng dậy.
"Đừng..." Tiêu Mộ Tuyết vội xoay đầu, lôi kéo vạt áo Cố Vân Cảnh, "Đừng đi, ta không ghét ngươi, ta đùa thôi mà."
"Không." Cố Vân Cảnh nghiêm túc hẳn, "Ta giận rồi. Nàng chỉ bắt ta làm trò cười không thôi."
"Được rồi mà, đừng giận... Phò mã giận dỗi như vậy không đáng yêu."
Tiêu Mộ Tuyết kiên nhẫn dỗ dành, mà khi nói ra những lời như thế nàng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi - vì nàng trước kia vốn là người không có kiên nhẫn, xưa nay sẽ không dỗ dành ai - có lẽ tình yêu làm con người thay đổi đi.
"Không, ta giận rồi." Cố Vân Cảnh lắc đầu, lấy lại vạt áo, "Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
Rồi Cố Vân Cảnh kề sát tai Tiêu Mộ Tuyết thì thầm...
"Ngươi! Xấu xa..." Tiêu Mộ Tuyết đập phò mã một quyền, "Quá xấu rồi..."
"Ừ, xấu đấy." Cố Vân Cảnh bắt được tay Tiêu Mộ Tuyết, "Ta chỉ hư hỏng trước mặt Tuyết Nhi mà thôi."
Tiêu Mộ Tuyết hài lòng cười song cắn môi nói:
"Nhưng thương thế của ta còn chưa khỏi, không thích hợp..."
Nếu chưa biết xuân cung đồ, Cố Vân Cảnh đương nhiên lo lắng (Tiêu Mộ Tuyết có thương tích không nên hành phòng) nhưng mà sau khi học được tri thức trong sách rồi, Cố Vân Cảnh biết những lo lắng này là dư thừa, vì vết thương của Tiêu Mộ Tuyết ở tại ngực, xác thực không thể đè nàng, nhưng tư thế vui sướng không phải chỉ có một kiểu đó, trong sách giới thiệu kỹ càng các tư thế lắm, nếu khai thác những tư thế kia căn bản không hề ảnh hưởng đến vết thương của Tiêu Mộ Tuyết.
"Tuyết Nhi, khụ, thật ra, nếu dùng tư thế khác... nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vết thương đâu."
"Tư thế khác?"
Cố Vân Cảnh cười cười, đến bên tai Tiêu Mộ Tuyết giảng giải bí mật trong xuân cung đồ. Dĩ nhiên những chuyện này Tiêu Mộ Tuyết có thể tự học trong sách nhưng Cố Vân Cảnh cảm thấy hai người nên chia sẻ, nghiên cứu thảo luận với nhau thì hơn, vậy mới có phong vị khác. Thế là mỗi khi nghe một tư thế mới, Tiêu Mộ Tuyết sẽ ngượng ngùng cười.
Phổ cập xong cho công chúa điện hạ, phò mã hăng hái hỏi:
"Tuyết Nhi cảm thấy chúng ta dùng tư thế nào mới tốt hả?"
Tiêu Mộ Tuyết: "..."
Thấy Tiêu Mộ Tuyết không tỏ thái độ, Cố Vân Cảnh tự mình làm chủ, cười nói:
"Vậy số năm đi."
"Tại sao lại là số năm?"
"Ta tùy ý chọn đó, vả lại ta cũng cảm thấy nó đặc biệt. Mà số nào cũng như nhau, sau này đều thử hết mà." Cố Vân Cảnh rất chân thành nói.
Tiêu Mộ Tuyết: "..."
Sau đó, Cố Vân Cảnh biến hình thành sói con nhào vào Tiêu Mộ Tuyết.
Trong phòng, xuân sắc một mảnh.
......
Ngày hôm sau, Cố Trung đi dò thám trở về.
"Thế tử, bọn Lữ Trọng đang tìm người." Cố Trung siết quả đấm, hận nghiến răng, "Bọn chúng đang khắp nơi tìm kiếm Tố Thu cô nương."
"Vương bát đản, khốn kiếp! Đến bây giờ còn nhằm vào Tố Thu cô nương... Thuộc hạ thật hối hận đã không đánh hắn gãy luôn!"
Tố Thu là nữ thần trong lòng Cố Trung, chỉ có thể cho người ta ngưỡng vọng, sao có thể cho hạng người dơ bẩn như Lữ Trọng bôi nhọ?
Cố Vân Cảnh hoàn toàn bình tĩnh, nói:
"Thật đúng lúc. Bọn chúng đang tìm Tố Thu cô nương sao? Vậy chúng ta liền thuận theo, đưa Tố Thu đến trước mặt chúng."
"Ta tận lực an bài Tố Thu cho Lữ Trọng như vậy, không biết hắn sẽ vui sướng hay ôm đầu khóc rống đây?" Cố Vân Cảnh nghiền ngẫm nói.
Lữ Trọng là sói đói, Tố Thu chỉ là một cô gái yếu đuối, giao nàng cho Lữ Trọng không phải là tự chui đầu vào lưới? Cố Trung vạn lần không đồng ý.
"Thế tử, sao có thể được? Tuyệt đối không thể a! Lữ Trọng là ai? Là súc sinh a! Tố Thu cô nương không thể rơi vào tay hắn!"
Cố Trung không rõ vì sao Cố Vân Cảnh làm như vậy? Khiến người luôn luôn nghe lời thế tử như hắn giờ phút này phẫn hận trong lòng.
Cố Vân Cảnh không nhanh không chậm nói:
"Cố Trung, ngươi đừng có gấp, hãy nghe ta từ từ nói. Đây chỉ là kế sách mà thôi. Ta để Tố Thu tiếp cận Lữ Trọng là vì khiến Lữ Trọng chết dứt khoát hơn!"
"Thế tử, thuộc hạ không hiểu."
"Việc này nhất thời không thể nói rõ ràng, không lâu nữa ngươi sẽ biết. Bây giờ ngươi cứ tiếp tục theo dõi Lữ Trọng, hôm nay ta sẽ cho hắn một đại lễ."