83.
Cố Vân Cảnh hồi phủ lập tức triệu kiến Tố Thu. Nhìn xem nàng bình an trở về, phò mã thấy thoải mái và an tâm.
"Tố Thu cô nương, lần này toàn dựa vào cô cơ trí linh mẫn mới có thể đẩy Lữ Trọng vào tù." Đoạn, Cố Vân Cảnh nói tiếp, "Tuy vậy, chuyện vẫn chưa kết thúc. Lữ Lâm sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Lữ Lâm rất lợi hại, có lẽ sẽ tìm được cô, vì vậy tạm thời cô hãy ở tại Hầu Phủ, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ an bài cho cô về An Vương Phủ."
"Được, đều nghe phò mã phân phó." Tố Thu không do dự nói.
Cố Vân Cảnh mỉm cười: "Công chúa điện hạ bị bệnh, không xuống giường được, nghĩ cũng nhàm chán. Cô nương huệ chất lan tâm, nếu không ngại thì lúc rảnh rỗi hãy tiếp công chúa. Hai người đều là nhân gian tuyệt sắc, đồng dạng mỹ lệ và thông minh, nhất định có thể trò chuyện hợp nhau."
Vì Cố Vân Cảnh phải đi thẩm tra xử lí án Lữ Trọng, và phải nghĩ biện pháp triệt hạ Lữ Lâm, nàng lo lắng mình không có nhiều thời gian bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết, sợ người thương cô đơn nhàm chán nên muốn để Tố Thu bồi công chúa điện hạ. Kỳ thật nha hoàn trong phủ một nắm lớn, làm bạn Tiêu Mộ Tuyết có khối người, nhưng Cố Vân Cảnh cảm thấy tầm nhìn và trí tuệ của công chúa điện hạ không phải người thường sánh bằng. Nha hoàn có thể làm bạn với nàng, nhưng trò chuyện thì chắc không dám. Tố Thu thông minh cơ trí, Tiêu Mộ Tuyết nếu có thể tương giao cũng là chuyện tốt.
Trước khi chưa đến đô thành, Tố Thu cũng đã nghe nói qua đại danh đương kim công chúa điện hạ: trong truyền thuyết, công chúa phong hoa tuyệt đại, bễ nghễ chúng sinh.... Tố Thu xác thực muốn gặp Tiêu Mộ Tuyết phong thái. Nàng nói:
"Tốt. Ta vốn muốn thăm công chúa điện hạ lâu rồi. Chỉ là nàng đang dưỡng thương, ta đi quấy rầy, có phù hợp không?"
"Không sao, vết thương điện hạ đã lành, tu dưỡng mấy ngày có thể bước đi được rồi." Chỉ cần nghĩ tới Tiêu Mộ Tuyết, mặt Cố Vân Cảnh đều toàn mềm mại, "Thật ra nàng cũng muốn kết bạn với cô. Vì điện hạ nghe ta kể về cô xong nàng vạn phần kính nể, nói cô không phải người tầm thường."
Tố Thu khiêm tốn cười: "Công chúa điện hạ quá khen rồi."
"Hiện tại cũng không làm gì, cô không ngại đi theo ta thăm hỏi công chúa chứ?"
Tố Thu vui vẻ đáp: "Đã như vậy, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh."
Rồi hai người đi vào phòng Tiêu Mộ Tuyết.
"Nàng thuộc về thiên thượng, nhân gian khó gặp được mấy lần?" Nếu để Tố Thu dùng từ gì để hình dung mỹ mạo Tiêu Mộ Tuyết, nàng nhất định sẽ không do dự lựa chọn câu thơ này. Nghiêng nước nghiêng thành? Dung mạo như thiên tiên? Cũng không cách nào biểu đạt ra công chúa điện hạ mỹ mạo.... Tố Thu tự nhận tướng mạo không tầm thường nhưng cũng sẽ tự ti mặc cảm khi nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết. Chưa kể công chúa điện hạ xưa kia là cao quý lãnh ngạo, tựa như núi tuyết cao vạn trượng không cho ai khám phá, song kể từ khi bày tỏ với phò mã, trải qua tình yêu hun đúc, công chúa đã biến thành người khác, không còn lãnh ngạo nữa mà đã trở thành con gái rượu tại nhân gian - dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng mi tâm thỉnh thoảng sẽ toát ra nhu tình, và càng thêm nhu tình khi nhìn thấy Cố Vân Cảnh.
"Tiểu nữ Tố Thu bái kiến công chúa điện hạ."
Một giọng nói êm dịu truyền vào tai Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết dời mắt, nhìn tới cô nàng xinh đẹp.... Nàng dung nhan như hoa sáng ngời, điềm đạm mà không mất khiêm cung.
"Cô là Tố Thu ư? Quả thật là giai nhân." Tiêu Mộ Tuyết tán thán, "Cô nương không cần đa lễ, mau đứng dậy đi."
Tố Thu cám ơn công chúa rồi đứng ở một bên.
Tiêu Mộ Tuyết đang nằm, thấy Tố Thu đến thì muốn di chuyển, Cố Vân Cảnh thấy thế, đi đến giường, ngồi xuống đỡ nàng vào lòng. Cố Vân Cảnh cúi đầu cười:
"Tuyết Nhi dựa vào ta này. Tố Thu cô nương hiện tại sẽ tạm thời ở Hầu Phủ, nếu nàng thấy buồn thì hãy gọi cô ấy đến trò chuyện."
Tiêu Mộ Tuyết thầm kinh ngạc: Cố Vân Cảnh ngày ngày làm bạn ở bên, hai người như hình với bóng, nhưng nay sao phò mã gọi Tố Thu đến?
"Phò mã có việc bận rộn ư?"
"Ừ. Những ngày này ta sẽ có rất nhiều việc, có lẽ không có thời gian dành cho nàng." Cố Vân Cảnh gật đầu nói, "Vì phụ hoàng đã có lệnh cho ta giúp đỡ Đại Lý Tự khanh tra án Lữ Trọng và Đào Sách. Lữ Lâm bảo vệ con trai như vậy, đoán chừng phải phí chút tâm tư."
Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh tài trí, nhưng đối thủ lần này là Lữ Lâm khiến nàng rất lo lắng.
"Phò mã hãy cẩn thận."
Cố Vân Cảnh cầm tay Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Tuyết Nhi yên tâm, trời cao xưa nay đều chiếu cố ta. Nàng đừng lo lắng, một mực dưỡng thương là được. Nếu không ta ở bên ngoài phá án cũng không an lòng."
Phò mã nói chuyện và ánh mắt rất dịu dàng như có thể tùy thời chạm đến đáy lòng yếu ớt kia. Đương nhiên cũng chỉ có ở trước mặt công chúa điện hạ mới biểu hiện như vậy. Vì khi Cố Vân Cảnh nói chuyện với người khác đều là ấm giọng thì thầm, nhưng đó là sự khiêm tốn hữu lễ, còn khi là Tiêu Mộ Tuyết mới là vô tận yêu thương.
Trước khi nhìn thấy Cố Vân Cảnh, Tố Thu chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có người tinh tế như thế cả. Mà cũng lẽ dĩ nhiên, chỉ có phò mã như vậy mới xứng với như thiên tiên công chúa điện hạ.... Nhìn thấy hai người ân ái, Tố Thu quả thực hâm mộ, đồng thời là chúc phúc.
"Phò mã công chúa quả thật là trời đất tạo nên một đôi."
Cố Vân Cảnh: "Chúng ta mãi nói chuyện, để cô nương ở một bên, thất lễ thất lễ."
Đại khái là công chúa phò mã quá mức ấm áp khiến Tố Thu cứ thế say sưa quan sát, mà còn chưa thấy đủ.
Tố Thu vội nói: "Không sao a! Nhìn thấy hai vị hạnh phúc mỹ mãn như thế, trong lòng ta cũng ấm áp."
"Cô nương không cần hâm mộ, rất nhanh cô cũng sẽ hạnh phúc giống như chúng ta thôi." Cố Vân Cảnh cười nói, "Cố Trung nhà chúng ta tuy có đôi khi bướng bỉnh, nhưng hắn đáng yêu lắm, Tố Thu cô nương nói có đúng không?"
Tố Thu đỏ mặt, tránh đi cái nhìn của phò mã, thẹn thùng nói:
"Ta với Cố Trung đại ca chỉ mới quen biết có mấy ngày, không phải rất quen thuộc... Phò mã hiểu lầm rồi đi."
Vừa rồi Cố Vân Cảnh chỉ thử tìm hiểu, muốn biết tâm tư Tố Thu thế nào, sợ Cố Trung đơn phương. Giờ nhìn Tố Thu thần thái, Cố Vân Cảnh biết hai người có hi vọng.
Tâm sự bại lộ, tóm lại là lúng túng. Cố Vân Cảnh không tính truy đuổi; nàng nhíu mày, ý vị sâu xa cười:
"Thật sao? Vậy có lẽ là ta hiểu lầm."
Tố Thu rũ mắt, yên lặng không nói. Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, Tiêu Mộ Tuyết thức thời nói:
"Nghe nói Tố Thu cô nương tinh thông âm luật? Mấy ngày nay thời tiết trở nên ấm áp, trời trong gió nhẹ, xác thực thích hợp tấu đàn. Thương thế của ta đã không còn đáng ngại, mấy ngày nữa có thể ra ngoài, đến lúc đó sẽ lĩnh giáo cô một hai, mong cô vui lòng chỉ giáo."
Tố Thu cúi người: "Công chúa điện hạ quá khen; tinh thông thì thật sự không tới, chỉ là có hiểu biết da lông mà thôi."
Lúc này, Cố Trung đến, hành lễ xong nói:
"Hồi bẩm thế tử, hạ nhân Lữ Trọng ngoài khách sạn phát hiện Tố Thu mất tích đều nôn nóng và hoảng loạn."
Cố Trung vừa báo tin, vừa sững sờ nhìn Tố Thu; càng xem càng vui mà ngu ngơ cười.
"Ta đã biết." Cố Vân Cảnh giương mắt nhìn Cố Trung hoa si thì buồn cười, "Cố Trung, hiện tại bên ngoài chưa an toàn nên Tố Thu cô nương sẽ ở lại phủ, nàng có thể chưa quen thuộc hoàn cảnh Hầu Phủ, ngươi có rảnh thì dẫn nàng đi dạo đi."
"Vâng, thế tử." Cố Trung cao hứng bừng bừng nhận lệnh, cúi người nói, "Tố Thu cô nương, ta vừa lúc có rảnh, không biết nàng có nguyện ý đi dạo cùng ta không."
Tố Thu quyện hai tay, mím môi thấp giọng nói: "Ừm."
Chớp mắt, hai người biến mất trong tầm mắt phò mã công chúa.
Cố Vân Cảnh vỗ về gương mặt Tiêu Mộ Tuyết, cười nói:
"Tuyết Nhi hãy yên tâm. Ta đối Tố Thu cô nương vô ý, Tố Thu cô nương đối ta càng không có tâm tư. Cô ấy chính là thích Cố Trung nhà chúng ta."
Tiêu Mộ Tuyết lặng lẽ trầm mặc. Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng. Cố Vân Cảnh không chỉ là người yêu mà càng là tri kỷ của nàng. Không ai hiểu nàng hơn Cố Vân Cảnh cả! Tuy nói quan hệ giữa hai bên chỉ là hợp tác cộng thêm là bạn bè, nhưng Cố Vân Cảnh vẫn cảm giác được sự lo lắng mà Tiêu Mộ Tuyết giấu sâu trong lòng. Vì để cho công chúa điện hạ hoàn toàn yên tâm, Cố Vân Cảnh mới đưaTố Thu tới, để cho Tiêu Mộ Tuyết hiểu tâm tư của người ta.
Tiêu Mộ Tuyết phủ nhận: "Ta mới không có lo lắng; Tố Thu cô nương ánh mắt cao, e là chướng mắt ngươi."
Đương nhiên là Tiêu Mộ Tuyết cố ý nói như vậy. Cố Vân Cảnh tuy là con gái nhưng Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy mị lực của nàng đã hoàn toàn vượt qua hết tất cả con trai trên thế gian này rồi. Tố Thu cô nương có khuynh đảo cũng là bình thường. Bởi vậy mà trước đó cứ một mực lo lắng- nhưng mà bây giờ đã tan thành mây khói.
Cố Vân Cảnh cười ha ha: "Nàng thật không có lo lắng? Nhưng ta nhớ tối hôm qua có ai cứ nói mơ... Thôi được, cũng có thể là ta nghe lầm. Lần sau ta sẽ mang mấy cái Xuân Thu, Hạ Thu tới vậy."
"Phò mã hiện tại thật sự lớn mật." Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng nhéo mặt Cố Vân Cảnh, "Còn không ngoan, ta bỏ ngươi đó!"
"Ngoan mà, ngoan mà, ha ha."
Phò mã nói xong, Tiêu Mộ Tuyết ngẩng đầu lên, môi thơm đã áp vào môi thơm... Ấy vậy mà Cố Vân Cảnh dời đi, làm công chúa điện hạ không hiểu nhìn nàng.
"Tuyết Nhi, dường như ta đã quên nội dung xuân cung đồ rồi." Cố Vân Cảnh nói, "Vì để thực chiến hiệu quả, ta phải ôn lại."
Tiêu Mộ Tuyết cười khúc khích, bưng mặt Cố Vân Cảnh, nói:
"Không cần. Vì hôm nay nhân lúc nhàn rỗi ta đã cẩn thận nghiên cứu qua. Phò mã thấy không hiểu chỗ nào, ta đích thân dạy ngươi."
Cố Vân Cảnh: "..."
......
Ninh Quốc Công Phủ.
Lữ Lâm về nhà, sắc mặt ngưng trọng. Dư Lương đã thật xa trông thấy, liền biết Lữ Lâm gặp phải chuyện khó giải quyết.
"Lão gia, có chuyện gì xảy ra chăng?"
Lữ Lâm thở dài, mặt mày tầng tầng ưu sầu, "Chuyện lớn rồi. Trọng Nhi đã bị bắt vào tử lao."
Dư Lương chấn động trong lòng, hỏi:
"Chuyện làm sao thành ra như vậy? Không phải hôm nay công tử đi dự thọ yến Chiêu vương phi ư? Làm sao lại bị vào tử lao?"
"Là đi dự tiệc, nhưng tại yến hội lại gặp chuyện.... Trọng Nhi tại thọ yến, mạo phạm người ta, chọc bệ hạ giận dữ. Nếu không phải nể tình ta, bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó."
Dư Lương mở to mắt: "Công tử mạo phạm Chiêu vương phi? Không có khả năng- công tử dù có bất nhã thế nào cũng sẽ không xúc phạm vương quyền tại đó, điểm ấy cậu ta vẫn là phân rõ ràng."
"Ta đương nhiên biết." Lữ Lâm lạnh lùng nói, "Đó là bởi vì con ta bị hãm hại."
"Công tử bị hạ dược?"
"Chuyện xảy ra sau khi nó uống rượu Chiêu vương phi mời, thần chí không rõ, dục tính bộc phát, triệu chứng giống Đào Sách như đúc."
Dư Lương thốt ra: "Xuân tâm động... Công tử trúng phải xuân tâm động."
Lữ Lâm hỏi: "Xuân tâm động là gì?"
Dư Lương thần sắc ngưng trọng. Chuyện đến đây đã liên quan đến Khúc Phi Khanh, những chuyện vốn phải bảo mật, nhưng vì an nguy Lữ Trọng, Dư Lương không muốn nó thối rữa trong bụng, vì chỉ có khi Lữ Lâm biết chân tướng mới có thể nghĩ cách cứu người. Dư Lương thầm than và chi tiết nói rõ dược hiệu của xuân tâm động cho Lữ Lâm nghe.
Lữ Lâm nghe xong kinh hãi, "Dược vật này không phải xuân dược bình thường, Trọng Nhi thế nào có được?"
"Trước đó có ả tên gọi Lục Đường cung cấp thuốc này cho công tử."
Lữ Lâm bỗng cảm thấy bắt được manh mối, hỏi:
"Nói vậy, con ta vào tù là có quan hệ với ả?"