90. Phi Khanh
"Tất nhiên. Tình tỷ tỷ kinh doanh nơi này đến thuận buồm xuôi gió, bà chủ rất tín nhiệm nàng."
Tiêu Mộ Tuyết: "Nơi này tụ tập rất nhiều quan to hiển quý, ta muốn hỏi công tử Ninh Quốc Công Lữ Trọng là khách quen chăng?"
Cô gái suy nghĩ một hồi mới nói:
"Lữ Trọng công tử cũng không tính là khách quen. Đúng là một hai năm trước hắn thường đến dạo, chỉ là hiện tại gần như không tới nữa."
Tin.h trùng xông não không thể rời nữ sắc- Vạn Xuân Lâu mỹ nữ như mây, Lữ Trọng vậy mà kềm chế được? Thật sự khó hiểu.
Tiêu Mộ Tuyết không hiểu nhưng Cố Vân Cảnh thì hiểu. Lữ Trọng nuôi dưỡng số lượng lớn mỹ nữ ở trạch viện ngoại ô để hầu hạ như thế đương nhiên sẽ không mạo hiểm thanh danh đến Vạn Xuân Lâu.
Tiêu Mộ Tuyết đang muốn tiếp tục hỏi, bỗng từ cửa đi tới một nàng xinh đẹp tuyệt luân, mặc đỏ y, mày nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, sóng mắt yêu kiều lưu chuyển, gương mặt câu hồn phách... Toàn thân cao thấp tản ra vũ mị, dã đãng khí tức (diêm dúa + phó.ng đãng). Tư sắc nàng vượt trội hơn bất kì cô nương nào trong Vạn Xuân Lâu. Đó là Khúc Phi Khanh – diễm danh tại Vạn Xuân Lâu không ai không biết. Tuy gần đây rất ít xuất hiện nhưng chỉ cần xuất hiện là oanh động. Thời khắc này Vạn Xuân Lâu tựa như bị ném bom nặng ký, nháy mắt nổ tung trời - tình cảnh không thua gì lúc Tiêu Mộ Tuyết xuất hiện.
"Oa, Khúc Phi Khanh bà chủ đến!"
"Hiếm khi bà chủ lộ mặt, không biết hôm nay ngọn gió lành nào thổi nàng tới? Chậc chậc, tuyệt sắc dung mạo như thế thật sự là trăm nghe không bằng một thấy."
"Nếu có thể cùng nàng một đêm, ta chết cũng không tiếc."
......
Khúc Phi Khanh cười dụ hoặc- gương mặt thật sự khiến đàn ông muốn phạm tội. Nàng ưu nhã đi tới. Mỗi một bước luôn thu hút vô số ánh mắt. Xưa nay nàng sẽ không nhìn người nào quá lâu, bất quá khi đi qua Tiêu Mộ Tuyết, lần đầu tiên nàng phải chăm chú nhìn đối phương. Tung hoành chốn gió trăng nhiều năm, thấy qua đủ loại màu sắc hình dạng nam nhân: cao, thấp, mập, gầy nhưng chưa từng có ai có thể so sánh với thiếu niên trước mắt - dung mạo tuyệt sắc, khí chất thanh lãnh xuất trần, như không dính sự phàm trần... Khúc Phi Khanh âm thầm quan sát Tiêu Mộ Tuyết tiên nhân. Là người thận trọng, nàng cũng có chú ý tới người xấu xí bên cạnh thiếu niên. Một đẹp một xấu thật sự chênh lệch rõ ràng, ngược lại khá là thu hút người khác chú ý.
Đám công tử bình thường đến Vạn Xuân Lâu đều ẩn chứa ánh mắt d,ục vọng, say mê thưởng thức sắc đẹp. Nhưng thiếu niên này lại khác. Từ lúc Khúc Phi Khanh đến đến bây giờ thiếu niên vậy mà không có nhìn qua nàng một chút, trái lại nhìn người xấu xí bên cạnh nhiều hơn.
Khúc Phi Khanh thấy hai người này hứng thú, dừng bước bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết, nhìn đối phương:
"Vị công tử này trông thật đẹp." Khúc Phi Khanh cười phong tình vạn chủng.
Mặc kệ Khúc Phi Khanh phong tình vạn chủng cỡ nào cũng không lay động được Tiêu Mộ Tuyết. Vốn lấy cá tính của nàng, nàng cũng không muốn phản ứng tới mấy cô mềm mại đáng yêu, bất quá từ đám đông vui sướng hoan hô biết được đối phương là Khúc Phi Khanh, Tiêu Mộ Tuyết mới phản ứng.
Tiêu Mộ Tuyết nhìn lại Khúc Phi Khanh, bình tĩnh như nước hồ không một gợn sóng, nói:
"Không dám so với bà chủ."
Khúc Phi Khanh lại đến gần hơn, tươi cười nói:
"Công tử cũng quá khiêm tốn, chỉ cần ngươi đi trên đường lập tức khiến các cô gái hồng loan tâm động."
Tiêu Mộ Tuyết không nguyện ý lãng phí thời gian thảo luận vấn đề bề ngoài, nàng kết thúc chủ đề bằng giọng lạnh lùng:
"Bề ngoài chỉ là túi da, có gì đáng để nhớ? Trông mặt mà bắt hình dong rất nông cạn."
"Công tử quả nhiên không giống bình thường. Mị lực mười phần." Khúc Phi Khanh cười nói, "Phi Khanh mặc dù bất tài, cũng rất muốn kết giao với công tử, không biết công tử nghĩ thế nào?"
Tiêu Mộ Tuyết đang lo không có cơ hội tiếp xúc Khúc Phi Khanh, người ta đã chuẩn bị tốt, công chúa điện hạ không do dự nói:
"Được."
Đối với loại người tinh tường như Khúc Phi Khanh muốn kết giao với Tiêu Mộ Tuyết không thể chỉ bởi vì dung mạo của đối phương. Người nông cạn có rất nhiều, nhưng không phải Khúc Phi Khanh - nàng tiếp xúc với Tiêu Mộ Tuyết tự nhiên là có dự định khác. Nhờ vào năng lực nhìn người nhạy cảm, cộng với Tiêu Mộ Tuyết biểu lộ mà phân tích, Khúc Phi Khanh cảm thấy thiếu niên này khẳng định không đơn giản. Đối phương đã không phải vì tầm hoan tác nhạc mà đến, vậy nhất định là vì chuyện quan trọng khác.
Vạn Xuân Lâu là nơi gió trăng, đồng thời cũng là nơi tin tức tụ tập. Người vào đây nếu không phú thì quý, phần lớn đều là quan chức hay có địa vị xã hội. Vì vậy tin tức ở Vạn Xuân Lâu thiên về triều chính và quan trường.
Khúc Phi Khanh cầm bầu rượu, ngã rượu vào chén, bưng chén chạm cốc với Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Thường nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn là ít, chúng ta mặc dù tạm thời không tính là tri kỷ nhưng cũng coi là bạn. Hãy nâng ly vì tình hữu nghị!"
Tiêu Mộ Tuyết cũng không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng nâng chén cạn với Khúc Phi Khanh.
"Công tử thật sự nể mặt, thật sảng khoái, người bạn này ta thích."
Khúc Phi Khanh nũng nịu, tay vô tình cố tình lướt qua mặt Tiêu Mộ Tuyết, nàng ta nắm chắc khoảng cách vô cùng tốt, cũng không thật sự đụng tới mặt công chúa mà chỉ là cố ý chọc ghẹo.
Thấy Khúc Phi Khanh muốn đùa giỡn Tiêu Mộ Tuyết, nội tâm Cố Vân Cảnh rất phẫn hận, cấp tốc đứng dậy, miệng méo xệch nói:
"Bà... bà chủ, ta... Ta kính ngươi... Một chén, ngửa... Mộ... Đã lâu."
Khúc Phi Khanh không giống như người khác, xem thường hay ghen tỵ đối đãi Cố Vân Cảnh, mà ngược lại là thú vị nhìn vào hắn, khẽ cười nói:
"Được công tử xem trọng, Phi Khanh uống trước rồi nói."
Cố Vân Cảnh bưng rượu lên uống, chỉ là bởi vì miệng méo mà rượu tràn đầy mặt, cuối cùng một bàn đều là rượu.
Lúc này, Liễu Tình đi đến bên Khúc Phi Khanh, bên tai nhẹ giọng nói. Khúc Phi Khanh nghe xong cũng không có biểu hiện ra gì.
"Hai vị chậm thưởng nhãn. Phi Khanh còn có việc, xin đi trước."
Tiêu Mộ Tuyết cùng Cố Vân Cảnh nhìn nhau, rồi nhìn lại bóng lưng Khúc Phi Khanh.
"Người này không đơn giản." Cố Vân Cảnh âm thầm nói.