92.
Mị nhãn mang ý cười, Khúc Phi Khanh nửa tin nửa ngờ Tiêu Mộ Tuyết, tuy vậy trong giọng nói vẫn có quan tâm:
"Biện pháp đó chưa chắc đáng tin cậy. Về căn bệnh này theo ta thấy công tử nên tìm đại phu chuyên môn nhìn xem thì hơn."
Tiêu Mộ Tuyết: "Bà chủ nói có lý."
"Ta biết một đại phu chuyên về bệnh này, nếu công tử không chê, ta có thể tiến cử."
Tiêu Mộ Tuyết không đoán được Khúc Phi Khanh, không biết đối phương thật là vì quan tâm hay nhìn ra sơ hở, đành phải uyển chuyển nói:
"Giang hồ nhân gian cũng không thể tin hoàn toàn, lại cũng không thể không tin. Hãy cho ta thử xem, nếu quả thật không hiệu quả, ta lại đến xin bà chủ giúp đỡ cũng không muộn."
Khúc Phi Khanh gật đầu: "Được." Rồi ba người hàn huyên rất nhiều đề tài về sau, cuộc hội đàm mới kết thúc.
Sau đó, khi Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh đi ra Vạn Xuân Lâu, Khúc Phi Khanh cho người giám thị hai người. Cố Vân Cảnh đã đoán được sẽ có chuyện này, cho nên bảo kiệu phu quanh đi quẩn lại vài vòng, cuối cùng thoát khỏi nhãn tuyến Khúc Phi Khanh phái tới.
"Tình nhi, em có ý kiến gì không?" Khúc Phi Khanh hỏi Liễu Tình.
"Cũng không có gì, chỉ là luôn cảm thấy lạ."
"Lạ chỗ nào? "
"... Thật khó nói- có lẽ là cảm giác đi."
"Hm... Nếu như vị Bạch công tử nói thật, cũng không có gì kỳ quái." Đoạn, Khúc Phi Khanh nói tiếp, "Chỉ sợ hắn không nói thật."
Liễu Tình: "Phi Khanh tỷ tỷ có phải lo lắng quá không?"
Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng lắc đầu: "Tạm thời chưa biết, bất quá rất nhanh sẽ có đáp án thôi."
Lúc này, Liễu Tình lại nói: "Phi Khanh tỷ tỷ, còn một chuyện em cần báo cáo."
"Chuyện gì?"
"Lữ Trọng bị bắt vào tử lao."
Liễu Tình lo lắng nói. Nàng biết giao dịch giữa hai người họ. Lữ Trọng lại không phải thằng cứng cỏi, chỉ sợ còn chưa nghiêm hình đã khai. Vậy mà Khúc Phi Khanh trái lại nghe rồi cũng như không có chuyện gì, thần sắc bình tĩnh như thường. Như thế lại khiến Liễu Tình rất ngạc nhiên.
"Lữ Trọng vào tù khẳng định có liên quan đến xuân tâm động; vạn nhất hắn khai hết tất cả vậy chúng ta chẳng phải gặp phiền toái? Vì sao tỷ còn trấn định như thế?"
Khúc Phi Khanh cười: "Ta đã nghe nói chuyện đó, cho nên hôm nay mới đến."
Vạn Xuân Lâu lúc trước là hội trường để Khúc Phi Khanh hiểu rõ tin tức triều đình mới nhất, nhưng dần dần nàng phát hiện chỉ dựa vào Vạn Xuân Lâu thì còn thiếu rất nhiều. Bởi vậy, Khúc Phi Khanh nghĩ hết cách sắp xếp thế lực của mình trong triều. Thế lực này truyền tin nhanh hơn Vạn Xuân Lâu rất nhiều, vì vậy khi Lữ Trọng vào tù ngày đầu tiên Khúc Phi Khanh đã biết.
"Ngoài ra, vẫn còn một việc. Hôm qua có người cố ý tới tìm tỷ. Hắn nói hắn tên là Dư Lương, là khách khanh của Ninh Quốc Công Phủ." Liễu Tình nói.
"Dư Lương?"
Khúc Phi Khanh cố gắng lục soát kí ức, mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không có thu hoạch, không có chút nào ấn tượng về người này.
"Vâng. Hắn nói hắn có quan hệ tốt với Lữ Trọng, nay Lữ Trọng vào tù nên hắn mới đi tìm tỷ hỗ trợ, cứu Lữ Trọng." Liễu Tình nói.
Khúc Phi Khanh tự tiếu phi tiếu nói:
"Xem ra Dư Lương là người trung tâm. Coi như hắn không tìm đến ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn. Tình nhi, em sai người chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Ninh Quốc Công Phủ một chuyến."
Hôm qua Dư Lương hồi phủ đã báo cáo lại, đến hôm nay Lữ Lâm còn đang phiền não vì không biết đi tìm Khúc Phi Khanh như thế nào, bỗng hạ nhân thông báo đánh tan phiền não của hắn. Thần long thấy đầu không thấy đuôi Khúc Phi Khanh vậy mà tự mình đến Ninh Quốc Công Phủ. Bằng vào Dư Lương miêu tả, Lữ Lâm không hề nghi ngờ về sự mưu mô của Khúc Phi Khanh - một người thông minh đến người ta sợ hãi - hắn tin rằng chỉ cần nàng xuất hiện, Lữ Trọng có khả năng được cứu. Nghe hạ nhân thông báo danh tự Khúc Phi Khanh, Lữ Lâm nhanh chóng đi trước phủ nghênh đón.
Cỗ kiệu hạ xuống, một cô gái vạn phần xinh đẹp đi ra. Khi Khúc Phi Khanh xuất hiện tại trước mặt, Lữ Lâm có chút sửng sốt. Dĩ nhiên hắn không phải Lữ Trọng, thấy gái đẹp là nhào tới, hắn chỉ là cảm thán trên đời này còn có cô gái như thế. Khúc Phi Khanh rất đẹp, không phải đẹp như bình thường, mà là đặc biệt ở chỗ chỉnh hợp được hai loại khí chất ưu nhã cao quý và xinh đẹp vũ mị cùng một chỗ một cách thiên y vô phùng. Tuy vậy, cũng không thể không khiến Lữ Lâm thôi không hận Khúc Phi Khanh nữa. Bởi vì nếu không phải vì nàng, Lữ Trọng sao dễ dàng bị lợi dụng, tự mình vận dụng triều đình kho ngân?
Lữ Lâm kềm chế lửa giận trong lòng, "Ngươi chính là Khúc Phi Khanh?"
Khúc Phi Khanh cười, hạ thấp người hành lễ: "Tiểu nữ Khúc Phi Khanh tham kiến Ninh quốc công."
"Bà chủ không cần đa lễ. Ngươi có thể tự mình quang lâm hàn xá, ngược lại thật sự để lão phu ngoài ý muốn."
Lữ Lâm lạnh lùng nói. Bản chất của hắn là chính khí, xưa nay xem thường người chốn phong trần. Khúc Phi Khanh lại tâm cơ khó dò, Lữ Lâm càng sẽ không hòa nhã.