Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 12

Editor: Chi ChiĐổng Triết mím chặt môi nhìn Từ Qua.

Lâm Phong gõ tay xuống mặt bàn: “Đừng nghĩ đến chuyện nói dối chúng tôi, ngụy tạo chứng cứ sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Đổng Triết hơi lùi về sau, vô thức nắm chặt tay, Từ Qua nhíu mày. Cô không nghĩ hung thủ là Đổng Triết, nhưng hành vi của Đổng Triết lại khiến cô nghi ngờ, anh ta không giết người thì sợ cái gì? Cô không đoán ra được.

Thời gian im lặng kéo dài, Đổng Triết lại dùng tay che mặt, khàn giọng nói: “Đúng vậy, tôi nói dối. Tôi biết cô ấy ở Thành phố C, tối hôm đó tôi đuổi theo cô ấy đến Thành phố C, hai chúng tôi có gặp nhau.”

Lâm Phong quay đầu trao đổi ánh mắt với Từ Qua, Từ Qua hỏi: “Hai người gặp nhau ở đâu?”

“Ở một quảng trường nhỏ, vị trí cụ thể thì tôi không rõ, tôi không biết nhiều về Thành phố C.” Đổng Triết bỏ tay xuống, nhìn Từ Qua: “Tôi thật sự không biết đó là chỗ nào.”

“Thời gian?”

“Khoảng 1 giờ sáng.”

“Hai người gặp mặt nói những gì?”

“Không có gì.” Đổng Triết hết sức né tránh câu hỏi này, có chút bực bội gãi gãi đầu, cao giọng: “Mấy người nên đi tìm hung thủ đòi lại công bằng cho cô ấy, chứ không phải ở đây hỏi tôi không ngừng thế này, làm vậy không có tác dụng gì, mấy người có hiểu không?”

Thẹn quá hoá giận.

“Anh đã giết cô ấy?” Từ Qua gõ tay: “Vì sao? Tiền? Hay là vì tình?”

“Tôi không giết cô ấy.” Đổng Triết đứng bật dậy: “Tôi không giết người, cô không nghe rõ à?”

“Ngồi xuống!” Lâm Phong nói: “Anh hét lên với ai đấy? Không giết người thì anh kích động cái gì?”

Từ Qua ngả người dựa vào ghế nhìn chằm chằm Đổng Triết, ánh mắt trầm xuống, trong đầu có điểm không chắc chắn.

Đổng Triết nghiến răng, siết chặt nắm đấm, anh ta ngồi xuống cúi đầu: “Tôi không giết người.”

“Vậy anh làm gì cô ấy? Anh vừa nói anh chưa từng gặp cô ấy? Tại sao lại nói dối?” Từ Qua hỏi.

Một lúc lâu sau, Đổng Triết buông tay ra ngả người dựa vào ghế: “Cô ấy muốn chia tay với tôi, cô ấy còn nói ở Thành phố C có đàn ông giàu có đang chờ lấy cô ấy, cô ấy không muốn yêu đương với tôi nữa.”

Chuông điện thoại của Từ Qua vang lên, cô cầm lên nhìn thấy người gọi là Lục Thịnh bèn ra hiệu Lâm Phong tiếp tục thẩm vấn rồi đứng dậy ra ngoài hành lang bắt máy: “Đội trưởng Lục.”

“Tìm được điện thoại và túi xách của Lưu Nhiễm trong nhà anh ta.”

“Đổng Triết?”

“Ừm.”

Từ Qua giật mình: “Thật sự là anh ta?”

“Thẩm vấn thế nào rồi?”

“Đổng Triết nói anh ta không giết người, nhưng anh ta có điều giấu diếm, có kết quả tôi sẽ gọi cho anh.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Từ Qua uống một ly nước rồi mới quay lại phòng thẩm vấn, cô kéo ghế ngồi xuống, Lâm Phong nghiêng đầu đưa ghi chép cho Từ Qua nhìn, từ lúc Từ Qua ra ngoài anh ta không hề nói một câu.

Từ Qua ngẩng đầu nhìn Đổng Triết, lông mày anh ta trùng xuống lộ ra vẻ uể oải.

“Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Đổng Triết thả tay xuống: “Hôm đó chúng tôi cãi nhau, cô ấy chọc tức tôi. Tôi giận điên người, tôi lấy điện thoại và túi xách của cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy không có tiền lẫn điện thoại, nhất định cô ấy sẽ quay lại tìm tôi. Tôi đến ga tàu nhưng không mua vé mà ngồi ở đó một đêm, tôi định quay lại tìm cô ấy mới phát hiện mình đang cầm cả túi xách lẫn điện thoại của cô ấy, tôi không liên lạc được với cô ấy, đành phải mua vé tàu về Thành phố Z.”

Lâm Phong: “Anh bỏ cô ấy một mình ở Thành phố C? Không tiền lẫn không điện thoại?”

Đổng Triết gục đầu xuống, đầu đụng vào bàn, anh ta hít mũi một cái: “Nhà cô ấy ở Thành phố C, cô ấy có thể về nhà lấy tiền hoặc mượn điện thoại ở ven đường gọi cho tôi.”

Từ Qua thật muốn nhét cây bút trong tay vào miệng anh ta, đầu óc của tên khốn này có phải bị bệnh không? Khó trách lại bị đá. Loại người một câu không hợp đã lấy túi xách lẫn điện thoại của người ta, có thể yêu đương với anh ta đúng là dũng cảm.

“Cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, anh không biết sao?”

Đổng Triết biết, nhưng anh ta muốn làm khó Lưu Nhiễm. Anh ta cúi đầu không nói lời nào, Từ Qua ném bút lên bàn: “Hai người gặp mặt ở quảng trường, xung quanh có công trình hay tòa nhà nào không? Cái này chắc anh phải nhớ chứ?”

“Hình như có một toà cao ốc có treo biển Di Động Trung Quốc.” Đổng Triết suy nghĩ đăm chiêu.

“Quảng trường Lục Đô.” Lâm Phong nói: “Thành phố C chỉ có một toà nhà treo biển Di Động Trung Quốc, chỉ cần đến quảng trường Lục Đô là nhìn thấy.

“Từ Qua đứng dậy: “Dẫn anh ta đến quảng trường Lục Đô.”

Đổng Triết vừa định cự tuyệt, Từ Qua đã quay đầu nhìn anh ta: “Lưu Nhiễm bị giết vào đêm hôm ấy, anh Đổng, anh là người bị tình nghi nhiều nhất.”

Từ Qua lái xe, Lâm Phong ở phía sau trông chừng Đổng Triết, cô lái xe đến quảng trường Lục Đô, bọn họ đến quảng trường Lục Đô lúc tám giờ tối.

Vào thời gian này, quảng trường rất đông đúc, Từ Qua tìm chỗ đậu xe rồi xuống xe.

Đổng Triết vừa xuống xe đã ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, dường như đang khóc nhỏ, Từ Qua cực kỳ chướng mắt loại người này, rất muốn cho anh ta ăn đòn. Hành động của anh ta, có lẽ đã trực tiếp khiến Lưu Nhiễm mất đi cơ hội cầu cứu cuối cùng.

“Là chỗ này phải không?”

Đổng Triết vừa khóc vừa gật đầu: “Ừ, đúng là chỗ này.”

Nếu như Từ Qua không phải là cảnh sát, chắc chắn bây giờ cô đã đạp cho anh ta một cái, cái tên đàn ông 2B* này.

2B: nguyên văn là “二逼- nhị bức” đây là ngôn ngữ mạng của bên Trung, nghĩa của nó là ngu ngốc.

“Anh khóc cái gì? Người chết cũng không phải anh, cô ấy cũng không cướp túi của anh, đứng dậy.”

Lâm Phong cũng nhìn anh ta đầy vẻ chán ghét, cố gắng không để tình cảm riêng tư xen vào công việc. Loại đàn ông khốn nạn như thế này, tất cả bọn họ đều ngứa mắt.

Lâm Phong không thể nhịn được nữa, lôi Đổng Triết dậy đi vào quảng trường: “Rốt cục ở chỗ nào? Ở đâu anh phải nhớ chứ?”

“Bên kia.” Đổng Triết chỉ góc tây nam: “Ở dưới bức tượng.”

Từ Qua đi đến, gần đây có camera giám sát, lúc quay về Đổng Triết vẫn khóc. Từ Qua móc lỗ tai, đau đầu, cô ra hiệu cho Lâm Phong dắt anh ta lên xe.

“Anh dẫn anh ta về trước, tôi đi xem camera ở gần đây.”

“Được.”

Lâm Phong dẫn người đi, Từ Qua đi đến phòng trực ban của quản lý quảng trường, chuông điện thoại vang lên, Từ Qua lấy điện thoại ra thấy người gọi là Thẩm Thiến, cô bắt máy: “Thiến Nhi, có chuyện gì thế?”

“Đã thẩm vấn xong mẹ của Lưu Nhiễm, tôi để bà ấy về nhé?”

“Có hỏi được gì không?”

“Đêm hôm ấy bà ấy trực ca đêm, có một số điện thoại lạ gọi đến, bà ấy tưởng là điện thọai lừa đảo nên không bắt máy. Chỉ có nhiêu đó, những chuyện khác không có giá trị.”

“Đêm hôm ấy nhà bà ấy có ai ở nhà không?”

“Chuyện này tôi không hỏi.”

“Cô hỏi lại đi.”

“Ừ.” Thẩm Thiến nói xong chưa ngắt điện thoại ngay, ngừng lại mấy giây: “Đội trưởng Lục đâu? Cô có số điện thoại của anh ấy không?”

“Ở văn phòng có số điện thoại của anh ấy, cô không thấy à? Sao lại hỏi tôi?”

Thẩm Thiến cười một tiếng, ho khan: “Tôi không để ý, tôi hỏi chơi thôi không có chuyện gì đâu.”

Trên quảng trường có người đang nhảy, tiếng nhạc rất lớn, Từ Qua chuyển điện thoại sang tai bên kia. Lục Thịnh vừa mới đến, người trong đội quả thật có phần bài xích anh. Giống bây giờ, mặc dù vụ án này do Lục Thịnh phụ trách, nhưng mọi người đều không liên hệ trực tiếp với anh, mà toàn đi vòng tìm Từ Qua bàn luận vụ án.

“Đội trưởng Lục là người rất tốt, cô muốn tìm anh ấy thì cứ gọi trực tiếp cho anh ấy.”

“Nhìn Đội trưởng Lục rất lạnh lùng, tôi không dám nói chuyện với anh ấy.” Ngữ điệu của Thẩm Thiến có vẻ thăm dò: “Cô và anh ấy có quen biết từ trước à?”

Hết chương 12.
Bình Luận (0)
Comment