Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 46

Editor: Chi Chi

***

Từ Qua chớp mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn camera, thức đêm khiến đầu óc cô không giữ được sự tỉnh táo, bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người trong cơ quan đều nhìn thấy cô chủ động nhào vào người Lục Thịnh. Khóe miệng Từ Qua giật giật, năng lực phản trinh sát của cô đâu mất rồi? Tố chất cơ bản của một cảnh sát hình sự đâu rồi? Mặt cô nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm Lục Thịnh, “Có phải em xong đời rồi không?”

Lục Thịnh nhìn cô chăm chú, ý tứ sâu xa, “Xong.”

Từ Qua giơ tay bụm mặt, chỉ để lộ một khe nhỏ nhìn Lục Thịnh, “Camera ở đây chắc là không có ai xem đâu, anh sẽ không bị khó xử.”

“Anh nghe nói.” Lục Thịnh nói không to, ngữ điệu chậm rãi, “Em muốn đốt pháo ở cổng Cục Công An Thành Phố?”

“Hả?” Ai nói với anh vậy?

“Hử?”

Từ Qua bỏ tay xuống, bừng tỉnh hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, “Anh đừng nghe bọn họ nói bậy. Em đi trước đây, anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút đi, đừng để mình mệt mỏi quá.” Mặt Từ Qua chỉ kém chưa chôn trong quần áo, cúi đầu xông ra ngoài nhanh như chớp, mất mặt quá.

Sao anh lại biết chuyện cô từng tuyên bố, nếu cô và Lục Thịnh yêu nhau thì cô sẽ đi đốt pháo ở cổng Cục Công An Thành Phố thông báo cho cả thế giới.

Ông trời ơi! Hãy mang cô đi đi.

Lục Thịnh nhìn Từ Qua rời đi, lúc này mới ép khóe môi đang cong cong xuống, xoa bóp mi tâm, che giấu cảm xúc của mình. Anh không nhịn được giơ tay sờ lỗ tai, dường như nụ hôn ấm áp ẩm ướt vẫn còn ở đó.

Từ trước đến giờ cô luôn là một người thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của chính mình.

Lục Thịnh quay người đi về một hướng khác, thì ra cảm giác thích một người là thế này, rất tốt.

Từ Qua ngủ ở phòng nghỉ, mãi đến 7 rưỡi sáng, chuông điện thoại vang lên đánh thức cô. Từ Qua mở mắt ra mờ mịt mấy giây, vội vàng ngồi dậy nhận điện thoại. Người gọi là Thẩm Thiến, giọng của cô ấy truyền vào lỗ tai cô, “Cô đến đơn vị chưa?”

“Tôi đang ở phòng nghỉ.”

“Không về?”

“Ừm, hôm qua bận đến tận khuya.” Từ Qua đi rửa mặt, nhìn đôi mắt thâm quầng ở trong gương, cô cảm thấy hơi rầu rĩ, “Có chuyện gì thế?”

“Cuộc họp lúc 8 giờ 30 sẽ chuyển xuống 8 giờ, họp chuyên án, tôi báo với cô một tiếng.”

“Ừ, tôi sẽ đến ngay.Cô đi hỏi xem đã có báo cáo DNA chưa?”

“Đã có rồi, cô đến đây xem đi.”

“Ừ.”

Từ Qua bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng rửa mặt xong. Cô lấy một chai sữa chua để trong ba lô ra, vừa uống vừa đi đến cơ quan. Chuông điện thoại vang lên, là thông báo tin nhắn đến, Từ Qua nhìn thấy tin nhắn thì mặt mày biến sắc.

Sữa chua phun ra từ ống hút bắn tung tóe lên mặt cô, cô hoàn hồn, giơ tay lau qua mặt rồi vội vàng đi về phía văn phòng. Trên đường đi cô gặp Lục Thịnh và một người đàn ông đang vừa đi vừa nói chuyện, Lục Thịnh mặc đồng phục cảnh sát chỉnh chu, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, còn người đàn ông kia thì cô chưa nhìn thấy bao giờ nên liếc anh ta nhiều hơn một chút.

“Từ Qua?”

Từ Qua ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh, nhanh chóng phản ứng, “Đội trưởng Lục.”

Lục Thịnh nhíu mày, nhướng cằm ra hiệu, “Sữa chua dính trên mặt.”

Từ Qua sững sờ, vội vàng giơ tay lau, “Cám ơn anh đã nhắc nhở, em đi làm việc đây.”

“Cuộc họp chuyển sang 8 giờ.” Lục Thịnh nói với sau lưng.

Từ Qua gật đầu, “Em biết rồi, vừa nãy Thẩm Thiến có gọi điện thoại báo cho em biết.” Nói xong rồi Từ Qua mới cảm thấy mình nói thế có vẻ thân thiết quá, dễ khiến người khác nghi ngờ, cô vội vàng quay đầu, “Cám ơn đội trưởng Lục đã thông báo.”

Khóe miệng Lục Thịnh giật giật.

Từ Qua: “Em đang vội nên đi trước nhé, không làm phiền anh nữa.”

Từ Qua rời đi, Trương Vũ nghiêng đầu nhìn bóng lưng Từ Qua, cười nói, “Từ Qua? Bạn gái trong truyền thuyết?”

“Lắm chuyện.” Giọng nói của Lục Thịnh lạnh lùng, “Nói chuyện chính.”

“Không phải anh muốn sống độc thân cả đời à? Sao lật lọng nhanh thế? Dáng dấp không tồi, rất đáng yêu.”

Lục Thịnh nhíu mày, dừng bước nhìn Trương Vũ, “Cậu rất rảnh rỗi?”

Trương Vũ sờ mũi, ôn tồn nói, “Em đang thay mặt tổ chức quan tâm đến chuyện lớn của đời anh, cuối cùng lại bị mắng là nhiều chuyện. Đội trưởng Lục, không phải anh đã nói yêu đương rất nhàm chán, chỉ tổ lãng phí thời gian à? Cô ấy không nhàm chán?”

Lục Thịnh trầm mặt, quay người bước đi nhanh chóng.

Trương Vũ đuổi theo, “Không thú vị.”

Lục Thịnh nghĩ đến Từ Qua, lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra, anh trầm mặc khoảng một phút rồi mở miệng, “Cô ấy không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

Lục Thịnh khẽ liếc cậu ta một cái, “Hai câu hỏi.”

Trương Vũ: “…”

Từ Qua đi vào văn phòng, ném chai sữa chua vào thùng rác, Thẩm Thiến bước đến cạnh cô, “Đã có kết quả DNA, xác định người bị hại là Sử Yến, đứa bé là Trần Hoan, con gái của Sử Yến.” Từ Qua nhận báo cáo rồi lật ra xem, Thẩm Thiến nói, “Lời khai của Trần Long cũng ở đây, anh ta chắc là không có vấn đề gì.”

Trần Long ngoại tình nên mới ly hôn với Sử Yến, tính tình của Sử Yến mạnh mẽ, lúc ly hôn đã làm ầm lên, kinh động đến nhà mẹ đẻ của Sử Yến. Hai bên vì việc phân chia tài sản và tranh quyền nuôi dưỡng con gái đã sử dụng đủ loại thủ đoạn, cha mẹ Sử Yến cũng vì vậy mà căm giận Trần Long. Con gái của bọn họ vốn có một tương lai sáng lạn, bởi vì bị Trần Long lừa gạt, nên vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Trần Long rồi sinh con gái. Sinh con gái xong thì Trần Long lại bội tình bạc nghĩa, khiến con gái của bọn họ không có chỗ dung thân.

“Cha mẹ Sử Yến cứ khăng khăng là Trần Long giết Sử Yến, nhưng quả thực không có chứng cứ, Trần Long cũng không có động cơ giết người. Vừa nãy bạn gái bây giờ của Trần Long đến đây, tôi sẽ đến công ty của anh ta một chuyến để xác nhận lại tình hình.”

“Ừm.”

Từ Qua ngồi xuống chỗ của mình, lấy tư liệu của bốn người bị hại ra so sánh. Lưu Tĩnh là người Thành phố B, trên tư liệu cũng hiển thị là người Thành phố B, đây là người bị hại đầu tiên.

Lưu Nhiễm và Sử Yến là người Thành phố C, nhưng trừ cái đó ra thì không còn điểm chung nào.

Nhìn phương thức gây án có thể nhân định, ba người bị hại trước hẳn là hung thủ đã có kế hoạch gây án. Người bị hại thứ tư, cũng chính là con gái của Sử Yến, có lẽ không nằm trong kế hoạch của hắn, hắn chỉ thuận tay giết.

Ba người này có điểm chung gì? Tiêu chuẩn tìm kiếm mục tiêu của hung thủ là gì?

Từ Qua xem đi xem lại tư liệu của ba người, ba nạn nhân không có điểm giao thoa, chẳng lẽ tuổi tác mới là tiêu chuẩn giết người? Tuổi của ba nạn nhân tương tự nhau, đều từ hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, nếu vậy thì phạm vi này rất rộng, không có cách nào phán đoán mục tiêu kế tiếp là ai.

Từ Qua đau đầu, có lẽ là lúc ngủ đã bị cảm, mũi cô hơi nghẹt. Với sức ăn của Từ Qua thì một chai sữa chua chả thấm vào đâu, dạ dày cô dường như nhói đau.

“Thẩm Thiến.”

“Hử? Sao thế?”

“Cô có gì ăn không?”

“Có bánh mì, tôi ném cho cô.”

Từ Qua còn chưa quay đầu, bánh mì đã bay đến, nện vào mặt cô chính xác không chệch một phân.

Từ Qua: “…”

Cô nhặt bánh mì lên, xé vỏ cắn một miếng, “Thẩm Thiến, hai chúng ta có thù à?”

Mắt Thẩm Thiến vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, “Từ Qua, bao giờ thì cô đi đốt pháo ở Cục Công An Thành Phố? Một vạn tiếng nổ.”

Từ Qua ngừng động tác gặm bánh mì, vội vàng quay đầu lại. Chắc chắn không có ai xem camera trong Cục, sao cô ấy lại biết? Không ai biết chuyện này mới đúng, “Hả? Cô nói cái gì? Cái gì mà một vạn?”

“Không phải đội trưởng Lục có bạn gái sao? Không phải là cô à?”

Từ Qua gãi gãi tai, cô và sếp mới đến yêu nhau, chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó. Chuyện cô và Lục Thịnh yêu nhau, vẫn chưa được xác định, sao đã lan truyền ầm ĩ rồi?

“Không phải đâu.”

Thẩm Thiến đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt với Từ Qua, “Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là mời tôi ăn cơm nhận lỗi rồi tôi sẽ tha thứ cho cô. Hai là, cô tiếp tục giấu diếm, hai ta tuyệt giao.”

Lục Thịnh thật sự hẹn hò với Từ Qua, chuyện này quả thực đã phá vỡ tam quan của cô. Hôm qua lúc Trịnh Húc nói ra tin này, cáic cằm của Thẩm Thiến suýt rơi mất. Cô quan sát Từ Qua lần nữa, vẫn không nhìn ra điểm sáng, ngũ quan Từ Qua tinh xảo, nhưng cô ấy không thích trang điểm, xuề xòa như đàn ông. Tất cả mọi người trong đội đều không xem Từ Qua là con gái, khẩu vị của Lục Thịnh nặng thật.

Cô không thể tưởng tượng ra lúc hai người bọn họ ở chung sẽ như thế nào, có lẽ là Từ Qua luôn nằm ở trên, ép buộc Lục Thịnh. Cô ấy bổ nhào vào Lục Thịnh, ăn xong thì chùi mép, ngồi bên giường vừa mặc áo sơ mi vừa cười khà khà.

Thẩm Thiến vừa tưởng tượng đến đây, liền cảm thấy lo lắng cho tương lai của đội trưởng Lục.

Thẩm Thiến thu thập xong tài liệu, đứng dậy đi đến chỗ Từ Qua, cô dựa vào bàn làm việc, nghiêng người nhìn Từ Qua, “Có phải cô cưỡng ép đội trưởng Lục không?”

Từ Qua suýt chút nữa bị sặc nước miếng, giơ tay đẩy đầu Thẩm Thiến, “Cô nghĩ gì thế? Chờ kết thúc vụ án tôi sẽ mời mọi người trong đội ăn cơm.”

Hi vọng đến lúc đó Lục Thịnh vẫn chưa chia tay với cô, Từ Qua nghĩ đến đây thì cảm thấy đau đớn trong lòng. Lục Thịnh đối xử tốt với cô là thật, nhưng anh sẽ không ở lại Thành phố C lâu, đây cũng là thật.

Thừa nhận trá hình, Thẩm Thiến ngậm miệng im lặng nửa ngày, vỗ bả vai Từ Qua, “Cô giỏi lắm, có đi đốt pháo nữa không?”

“Đổi cái khác đi, bây giờ toàn thành phố cấm pháo, không tiện làm thế. Là một nhân viên thực thi pháp luật, chúng ta không thể cố tình vi phạm.”

Khóe miệng Thẩm Thiến giật giật, “Không nói nhảm với cô nữa, vụ mời cơm chắc chắn cô không thoát được rồi. Năm phút nữa sẽ họp, cô đã chuẩn bị tài liệu xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì đi qua đó thôi.”

“Đi.”

Lúc Từ Qua nói chuyện với Thẩm Thiến, gương mặt bình tĩnh như một tài xế già nhưng trong lòng đã sục sôi như gió lốc, ngập tràn sóng to gió lớn, chỉ sợ bị nhìn ra manh mối.

Cô cũng không biết mình có thể yêu đương với Lục Thịnh được bao lâu.

Rất nhanh đã đến 8 giờ, cuộc họp bắt đầu, chủ đề chính là vụ án ngược đãi giết người liên hoàn. Sau khi bị báo chí tiết lộ, vụ án ngược đãi giết người nóng hơn bao giờ hết, truyền thông sôi sục, phụ nữ ở Thành phố C người người cảm thấy bất an. Họ không biết thói quen gây án của hung thủ, bọn họ trút tất cả sợ hãi trên mạng, chỉ trích cảnh sát vô năng, ép bức cảnh sát phải nhanh chóng phá án, bắt được hung thủ.

Tất cả mọi người đều muốn bắt được hung thủ, nhưng nếu dễ dàng như vậy, bọn họ đã không lãng phí thời gian đến tận bây giờ.

Dân chúng tạo áp lực cho phía trên, phía trên lại gây áp lực cho bọn hắn họ, mỗi người đều hi vọng phá được án, nhưng phá án cần phải có thời gian, cũng cần rất nhiều chứng cứ chống đỡ.

“Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát Thành phố B, tiến hành điều tra song song, văn phòng tổ chuyên án được đặt ở Thành phố C. Trong vòng một tháng, nhất định phải bắt được hung thủ, cho dân chúng một câu trả lời. Chúng tôi đã chọn ra các thành viên của tổ chuyên án, bây giờ Lục Thịnh sẽ công bố.”

Văn phòng tổ chuyên án được đặt ở Thành phố C, tổ trưởng là Lục Thịnh, có hai cảnh sát của Thành phố B tham dự là Trương Vũ cùng Bạch Thừa Nghiêm. Lục Thịnh giới thiệu hai người kia, Từ Qua đã nghe nói tên của hai bọn họ, hai người bọn họ cùng Lục Thịnh, hiện giờ Trương Vũ đang làm trung đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thành phố B, Bạch Thừa Nghiêm là chuyên gia tâm lý tội phạm do tỉnh mời về.

Có bốn người của Thành phố C tham gia vào tổ chuyên án, Từ Qua, Lâm Phong, Lý Uy và Lưu Dương.

“Từ Qua, cô đi điều tra kỹ càng bối cảnh của bốn nạn nhân, tôi muốn toàn bộ thông tin.”

“Rõ.”

Từ Qua cẩn thận, phương diện này là sở trường của cô.

Từ góc độ tình cảm riêng tư, Lục Thịnh không hi vọng Từ Qua vào tổ chuyên án. Anh cũng không đề cử Từ Qua, nhưng Từ Qua từng bước bộc lộ tài năng, đến hôm nay đã không thể lặng lẽ ở trong đội cảnh sát. Cô sắc bén, trẻ tuổi, tài giỏi lại liều mạng, đến cả Cục trưởng cũng biết có một người như thế.

Lục Thịnh không giấu được tài năng của Từ Qua, anh cũng không thể che giấu.

“Lưu Dương và Lâm Phong phụ trách kiểm tra camera.”

Hội nghị kết thúc đã là mười một giờ trưa, Từ Qua rời khỏi phòng họp, xoay đầu lắc cổ.

“Từ Qua.”

Từ Qua quay đầu nhìn thấy Lục Thịnh đang bước nhanh đến chỗ cô, anh đưa cho Từ Qua một phần tài liệu, “Chiều nay em đi Thành phố B một chuyến, đây là tài liệu về nạn nhân Lưu Tĩnh.”

“Mấy giờ? Em phải đặt vé máy bay trước đã?”

“Anh đặt rồi.” Vụ án Lưu Tĩnh lúc đầu không phải do anh phụ trách, hiện giờ anh nhất định phải tự mình đi điều tra lại một lần.

Từ Qua quay lại văn phòng lật xem tài liệu, tuy đây chỉ là một phần tài liệu nhưng tương đối tỉ mỉ. Cô xem mãi đến tận giữa trưa, vẫn không tìm ra vấn đề trong đó.

Chuông điện thoại vang lên, Từ Qua cầm điện thoại lên, không nhìn xem ai gọi đã bắt máy, giọng của mẹ kế truyền vào tai cô, “Từ Qua, con về nhà một chuyến được không?”

“Dì?” Từ Qua sững sờ, vội vàng nhìn tên người gọi, thấy quả thật là mẹ kế, mới kề điện thoại vào tai, hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Gần đây sức khỏe bố con không tốt, ông ấy rất mong con về nhà thăm ông ấy.”

Từ Qua nhíu mày, mẹ kế luôn diễn vai người phụ nữ hiền lành trước mặt bố cô, nhiều năm trôi qua, cô đã nhìn thấu bà ta.

“Chiều nay tôi về Thành phố B điều tra án, tối tôi sẽ về.”

“Vậy thì tốt, dì sẽ nói cho bố con biết, ông ấy nhất định rất vui.” Mẹ kế nở nụ cười, “Để dì đi chuẩn bị phòng cho con.”

Cúp điện thoại, Từ Qua bóp bóp mi tâm, thở dài, chỗ mẹ kế cô không muốn đối phó, nhưng lại không thể không tiếp nhận gửi gắm. Hai chữ cha con quá mức nặng nề, Từ Qua không thể cắt đứt, cô cũng không có bản lĩnh đi cắt đứt.

Nhiều khi Từ Qua suy nghĩ nghĩ, có lẽ là mình quá nhạy cảm, cái chết của mẹ cô không hề liên quan đến bố cô.

Trước khi mẹ cô xảy ra chuyện, bố rất yêu thương cô. Từ Qua biết ông ấy thương mình, lúc ấy sự yêu thương của ông không hề trộn lẫn với bất cứ thứ gì, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Lòng Từ Qua loạn như cào cào.

Nghĩ cũng chỉ phí sức, Từ Qua ném điện thoại lên bàn, tiếp tục xem tài liệu.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Thu dọn tài liệu, bây giờ chúng ta sẽ đi.”

“Nhanh vậy à?” Từ Qua vội vàng đứng dậy, nhét tài liệu vào trong ba lô, xách ba lô đi ra cửa, lúc đứng lên mới cảm thấy đói bụng. Bên ngoài không chỉ có Lục Thịnh, mà còn có cả Trương Vũ.

Trương Vũ nhìn thấy Từ Qua thì cười gật gật đầu, “Chào cô.”

Từ Qua luôn cảm thấy nụ cười này của anh ta có chút quỷ dị, vội vàng đáp lễ, “Chào anh, rất hân hạnh được biết anh.”

Trương Vũ liếc Lục Thịnh, cười nói, “Tôi cũng thế.”

Lục Thịnh nhíu mày, vẻ mặt không vui.

“Ăn chung một bữa cơm, đội trưởng Lục mời khách.” Trương Vũ nói khá nhiều, huých bả vai Lục Thịnh, “Đúng không, đội trưởng Lục?”

“Mời.” Mặt Lục Thịnh không đổi sắc, giọng nói lạnh lùng, “Đồ ăn vặt ở huyện Sa.”

Từ Qua bật cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Thịnh làm trò hài. Ở trước mặt cô, anh luôn luôn nghiêm túc trưởng thành, hành động cư xử điêu luyện.

Lục Thịnh liếc mắt nhìn sang, Từ Qua lập tức ngừng cười, “Tôi rất thích đồ ăn vặt ở huyện Sa, đem lại lợi ích kinh tê thiết thực.”

Lục Thịnh nhướng mày, Từ Qua rất dễ nuôi cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

Anh thích.

Bọn họ đến một nhà hàng ở gần đơn vị, Lục Thịnh đưa menu cho Từ Qua, thuận tay rót nước cho cô.

Trương Vũ ngồi ở phía đối diện trợn mắt há mồm, đội trưởng Lục nhà bọn họ biết hầu hạ người khác từ bao giờ? Còn thành thạo như thế. Không phải anh luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, như thể toàn thế giới không có ai xứng để anh xách giày? Từ khi nào lại thân thiện thế này?

“Đừng gọi món cay.” Lục Thịnh liếc qua thực đơn, nhắc nhở cô, “Em không ăn được.”

Từ Qua loại bỏ mấy món đồ ăn khẩu vị nặng, chọn hai món khác rồi đưa thực đơn cho Lục Thịnh. Cô cầm ly uống nước, thỉnh thoảng ngắm sườn mặt của Lục Thịnh.

Lục Thịnh trả lại menu cho nhân viên, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn, trên đùi đột nhiên có thêm một cái tay. Anh ngẩn người mấy giây, quay đầu nhìn Từ Qua. Một tay của Từ Qua đặt trên đùi anh, mắt thì nhìn bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ vô tội như không làm gì.

Trên bàn ăn có khăn trải bàn, người ngồi đối diện không nhìn thấy hành động phía dưới của cô.

Lá gan Từ Qua rất lớn, rất tốt.

Lục Thịnh thầm kết luận trong lòng, tiếp tục gửi tin nhắn.

Tay Từ Qua không để yên được bao lâu, bắt đầu cào cào quần anh.

Lục Thịnh: “…”

Dũng cảm.

Anh bỏ điện thoại xuống, nắm chặt tay cô giật ra, liếc Từ Qua một cái.

Từ Qua không nhìn anh, cô vuốt ve lòng bàn tay của anh, lỗ tai đỏ bừng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt cô. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng nõn Từ Qua trong suốt, như đang tỏa sáng long lanh.

Lông mi của cô run run, trông dáng vẻ rất căng thẳng.

Lục Thịnh nắm chặt tay Từ Qua, lại rót nước cho cô.

Anh hoàn toàn không nghe thấy Trương Vũ ngồi phía đối diện đang nói gì, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Từ Qua.

Mãi đến khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Lục Thịnh mới buông tay Từ Qua ra, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hơn phân nửa là của cô, lúc Từ Qua căng thẳng thường đổ mồ hôi tay.

Một bữa cơm gây chấn động lòng người, Từ Qua rất thích kề sát Lục Thịnh, nếu như không phải Trương Vũ còn đang ngồi ở đây thì Từ Qua đã hôn anh. Ma xui quỷ khiến cô sờ đùi Lục Thịnh, rất rắn chắc, cảm giác rất tốt.

Từ Qua uống một ngụm canh, liếm liếm khóe miệng, vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên, sinh vật mang tên đàn ông có hình tượng cụ thể trong cuộc sống của cô.

Bốn giờ chiều họ lên máy bay, Từ Qua vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi, gần đây cô thiếu ngủ trầm trọng trọng. Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là sườn mặt gần trong gang tấc của Lục Thịnh, cằm anh rất đẹp, đường cong vô cùng sắc nét.

Từ Qua nhìn anh chằm chằm.

Lục Thịnh đọc tài liệu, cũng không quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, “Nước bọt.”

Cô chảy nước miếng? Từ Qua lập tức ngồi thẳng người, vội giơ tay lau khóe miệng, ánh mắt dừng trên vai Lục Thịnh, quả thực có dấu vết, mặt cô nóng như lửa đốt, không biết phải giấu cái mặt mo vào đâu.

“Xin lỗi.”

Cô vội vàng xoay người nhìn Trương Vũ, Trương Vũ ngồi ở bên kia lối đi, anh ta đang ngủ rất say, không chú ý đến bên này. Từ Qua xoa xoa mặt, cơn bối rối tiêu tan hơn phân nửa.

Lục Thịnh thả tài liệu trong tay xuống, lấy một chai nước ra, vặn mở nắp rồi đưa cho Từ Qua.

“Cám ơn anh.” Từ Qua cầm lấy uống hết nửa chai, bây giờ cô mới nhận ra Lục Thịnh chăm sóc cô rất chu đáo, cô đã thuận lý thành chương* hưởng thụ sự chăm sóc của Lục Thịnh mà không cảm thấy xấu hổ.

“Đội trưởng Lục.”

“Hử?” Lục Thịnh lại tập trung lật xem tài liệu. Thông tin trong này cũng không phải điều gì bí mật, chỉ là mấy tin tức khá gay gắt trên mạng.

“Anh không buồn ngủ à?”

“Tối hôm qua đã ngủ vài tiếng.”

Lục Thịnh bị mất ngủ rất nghiêm trọng, phần lớn thời gian anh đều không thấy buồn ngủ.

Từ Qua rút điện thoại nhét trong túi ra, sử dụng màn hình điện thoại làm gương soi, kiểm tra xem trên mặt mình có dính gì không, “Tối nay anh có rảnh không?”

“Làm gì?” Lục Thịnh đóng tài liệu lại, sắp xếp ngay ngắn rồi nhét vào ba lô lại, quay đầu nhìn Từ Qua.

Từ Qua đối diện với ánh mắt của Lục Thịnh, nuốt những lời muốn nói trở lại, “Không có gì.”

“Muốn về nhà?”

Từ Qua sững sờ mấy giây rồi hoàn hồn, cười nói, “Sao anh biết?”

Lục Thịnh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Đến Thành phố B đã muộn rồi, đêm nay không điều tra được. Sáng mai tám giờ em đến Cục Công An Thành phố, hoặc là gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến đón em.”

“Có ảnh hưởng đến tiến độ phá án không?”

“Thành phố B không giống Thành phố C, theo đúng quy trình thì cũng phải đợi đến sáng ngày mai, có vội vàng cũng vô dụng.” Lục Thịnh nói thẳng.

“Vậy được, sáng mai gặp.”

Máy bay hạ cánh lúc sáu giờ chiều, đã hơn một năm trôi qua, Từ Qua mới về lại Thành phố B. Đứng trên mảnh đất quen thuộc, lòng Từ Qua bách vị tạp trần, tâm trạng ngổn ngang phức tạp.

Chuông điện thoại vang lên, Từ Qua lấy điện thoại ra thấy người gọi là bố cô, do dự mấy giây mới bắt máy, “Bố.”

“Dì con nói hôm nay con về, con đang ở đâu? Bố bảo tài xế đến sân bay đón con.”

Từ Qua nhíu mày, “Không cần đâu ạ, con tự bắt xe về được.”

“Con đang ở cổng nào?” Có lẽ bố cô nghe thấy tiếng loa phát thanh trong điện thoại, đoán ra cô đang ở sân bay.

“Cổng A.” Từ Qua nói, “Con vừa đến nơi, bố không cần đến đón con đâu. Con ra ngoài bắt xe đây.”

“Con đứng im ở đó, coi chừng đi lạc. Bố bảo tài xế chạy đến.” Bố cô vội vàng cúp điện thoại, Từ Qua sờ mũi, bây giờ cô là cảnh sát làm sao mà đi lạc được.

“Có người đến đón?” Lục Thịnh hỏi.

Từ Qua gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bố em cứ nhất định muốn đến đón em.”

Ánh mắt Lục Thịnh trầm xuống, anh im lặng mấy giây rồi nói, “Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Từ Qua cũng không biết phải nói gì, cắn môi, “Vâng.”

“Giữ bí mật vụ án, em hiểu chứ?”

Từ Qua gật đầu, “Đội trưởng Lục, xin anh yên tâm, em cũng làm cảnh sát hình sự hơn một năm rồi, em biết rõ những quy tắc cơ bản.”

Trương Vũ nói chuyện điện thoại xong, bước nhanh đến, “Đi thôi đội trưởng Lục, xe của em đang ở bãi đỗ xe.”

Lục Thịnh bước nhanh về hướng khác, Từ Qua vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Trương Vũ quay đầu, “Chị —— Từ Qua đâu?”

“Cô ấy có người đến đón.”

Từ Qua nhíu mày, đột nhiên có dự cảm xấu.

Cô đứng đợi ở cổng ra chừng năm phút, tài xế của bố cô đã chạy đến, lấy lòng mời Từ Qua lên xe khiến Từ Qua cảm thấy không được thoải mái. Ngồi trên chiếc Mercedes của bố cô, cô cảm thấy khó thở.

“Ngài ấy đang chờ cô ở nhà.”

Vài phút trầm mặc qua đi, Từ Qua nói, “Bố tôi gần đây vẫn ổn chứ?”

“Hôm nay ngài ấy vừa xuất viện.”

Từ Qua hơi căng thẳng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể thì cô hãy hỏi ngài ấy, tôi không tiện nói ra.” Lái xe nói, “Mấy năm nay tiên sinh rất vất vả, cô hãy thông cảm với ngài ấy nhiều hơn.”

Từ Qua không muốn nói chuyện nữa, cô ngả lưng dựa vào ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thành phố B hay bị kẹt xe, Từ Qua phải đi mất hai tiếng mới về đến nhà, trời đã tối.

Xe chạy vào khu biệt thự, Từ Qua vừa xuống xe đã trông thấy bố cô đứng ở trong sân, tài xế chạy đi đỗ xe. Từ Qua dừng bước, đứng cách một khoảng nhìn ông.

Khoảng một phút sau, Từ Phú Xuân thở dài, “Quay về là tốt rồi.”

“Con đi công tác ở Thành phố B.” Từ Qua cảm thấy ngột ngạt, giơ tay sửa lại cổ áo sơ mi, “Nghe nói sức khỏe bố không tốt?”

“Còn chưa chết.” Từ Phú Xuân quay người đi vào nhà, mẹ kế và em trai cũng đi ra, đi cùng với bọn họ là một người đàn ông thanh tú, tuổi chừng hai mươi, trông rất ẻo lả.

Từ Qua chỉ nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, mẹ kế thân thiện xông lên xách ba lô giúp cô, “Hơn một năm rồi, cả nhà trông con về như sao trên trời ngóng mặt trăng, cuối cùng con cũng quay về.” Mẹ kế vẫn xinh đẹp như cũ, giương cặp mắt phượng, gọi người giúp việc, “Mau dọn cơm, đừng để Tiểu Qua đói bụng.”

Từ Qua cảm thấy mất tự nhiên, cô rất hối hận vì đã quay về. Sức khỏe của bố cô cũng không có gì không ổn, bệnh của ông chỉ cần vài người phụ nữ ma quỷ sẽ đỡ ngay, không cần uống thuốc nằm viện.

Từ Qua thầm chửi bậy trong lòng.

Ba lô bị người đoạt mất, người cũng bị ấn ngồi vào bàn ăn, Từ Qua vừa định mở miệng nói chuyện, mẹ kế đã nhét đũa vào tay cô, “Dì đã chuẩn bị từ trưa, ngóng con về mãi.”

Mẹ kế nhiệt tình quá mức khiến Từ Qua có cảm giác mình đã đi nhầm vào tiệm cắt tóc.

Hết chương 46.
Bình Luận (0)
Comment