Editor: Chi ChiLục Thịnh nhíu mày, ánh mắt lướt qua Từ Qua dừng ở nơi xa. Gió thổi qua khiến khói bụi trên ngón tay anh rớt xuống, tàn thuốc màu đỏ tươi, anh nhìn Từ Qua: “Theo lệnh điều động công tác, có gì không?”
Từ Qua lập tức lắc đầu: “Không có.”
Lục Thịnh hạ ngón tay xuống: “Tôi có thể đi được chưa?”
Từ Qua khẽ giật mình, lập tức hoàn hồn cười ra tiếng: “Mời anh, đã làm phiền.”
Chắc là anh ấy không nhớ mình, Từ Qua nắm tay đút vào túi áo, quay người nhảy xuống bậc thang. Cô hít sâu một hơi, không khí se lạnh tràn vào phổi, Từ Qua vẫn luôn nhớ rõ anh. Năm mười sáu tuổi ấy, vào lúc mẹ qua đời cô đã nhìn thấy Lục Thịnh, từ đó đến nay cô chưa từng quên anh.
Ngồi trên xe buýt, Từ Qua dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hai ngày hai đêm không ngủ, cô vừa về đến nhà liền đi ngủ ngay, lúc tỉnh lại đã là hai mươi bốn giờ sau.
Chuông điện thoại vang vọng khắp căn phòng, Từ Qua mơ màng mấy giây mới cầm điện thoại lên bắt máy: “Bố.”
“Công việc có bận lắm không?”
“Bình thường ạ.” Từ Qua đứng dậy mở rèm cửa sổ, những tia nắng chiếu vào nhà, cô ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ, xoa bóp mi tâm.
“Tiền có đủ dùng không?”
“Đủ ạ.” Đã gần một năm nay Từ Qua không gặp bố.
“Bố tìm người quen nhờ chuyển con về Thành phố B nhé? Gia đình ta cũng có thể gần gũi hơn một chút.”
“Không cần đâu ạ, Thành phố C rất tốt.” Từ Qua hạ khóe miệng, trong mắt bố cô dường như chỉ cần có tiền là có thể làm được mọi chuyện, Từ Qua không muốn tranh luận với bố về vấn đề này: “Còn có chuyện gì không ạ?”
“Con bé này… “
“Không có chuyện gì thì con cúp máy trước nhé, con có việc.” Từ Qua cúp máy, ném điện thoại lên giường rồi xoay người đi vào nhà tắm. Cô không muốn dính líu đến những chuyện trong nhà.
Vừa ra khỏi nhà tắm thì điện thoại lại đổ chuông, Từ Qua có chút bực bội, đi qua cầm điện thoại lên, thấy tên người gọi là Lục Thịnh, mới đè ép cơn nóng giận. Cô cầm điện thoại bắt máy: “Đội trưởng Lục.”
“Cô đã đến cơ quan chưa?”
“Chưa, có việc gì thế?”
“Khi nào đến cơ quan thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
“Vâng.”
Lục Thịnh liền cúp điện thoại, thẳng thắn dứt khoát. Khóe miệng Từ Qua không được nhịn nhếch lên, anh ấy tìm mình làm gì? Có chuyện tốt sao? Cô mở tủ quần áo ra chọn một cái áo len trong đống áo hoodie. Từ Qua khoác túi xách vội đi xuống lầu, một đường đạp xe như điên đến cơ quan. Vừa dừng xe đạp lại thì thấy mấy người Lục Thịnh bước nhanh về hướng này, động tác của Từ Qua ngừng lại, ngước mắt nhìn sang: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Thịnh quay sang nhìn cô. Từ Qua mặc áo khoác màu đen, quần jean và áo len màu nhạt, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú.
“Có vụ án mới.”
Từ Qua há to miệng: “Hả?”
An ninh của Thành phố C khá tốt, hai ngày gần đây làm sao vậy không biết?
“Lại có vụ án hả?”
Ánh mắt Lục Thịnh đảo qua người cô, bước nhanh đến bãi đỗ xe đi, Từ Qua khóa kỹ xe đạp, chạy nhanh đuổi theo: “Có người chết à?”
“Một người.” Lưu Dương đáp lời: “Ở đường Tân Hà.”
Người của Đội cảnh sát hình sự không nhiều, bây giờ còn phân ra một nhóm tiếp tục xử lý vụ án Tô Lệ, Từ Qua suy nghĩ một chút rồi đi theo lên xe. Lục Thịnh ngồi ở ghế phụ nghe điện thoại, trong xe lập tức yên tĩnh.
Thi thể được phát hiện trong hào nước bao quanh công viên Tân Hà, mấy ngày trước có mưa, nước trong hào dâng lên. Sáng hôm nay nước rút xuống, trên lưới phòng hộ dính không ít rác rưởi, lúc công nhân vệ sinh đang dọn rác làm sạch lòng sông đã phát hiện ra thi thể, họ vội vàng báo cảnh sát.
Từ Qua xuống xe quan sát xung quanh, lúc này mực nước rất thấp, vị trí gần lưới phòng hộ đã lộ ra mảng xi măng ở đáy sông. Thi thể nằm ngửa trong đống rác, mặt bị túi nylon bịt kín, tóc dài trải trong bùn, có đặc trưng của phái nữ rất rõ, là một thi thể phụ nữ. Xung quanh có không ít người vây xem, Lục Thịnh bước xuống bờ kè, Từ Qua cũng đi xuống dưới theo.
“Kiểm tra hiện trường.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Thịnh vang lên, Từ Qua vén tay áo đeo găng tay, đến gần thi thể liền ngửi thấy mùi thối của xác chết. Với thời tiết này mà thi thể bị thối rữa, chứng tỏ thời gian tử vong không ngắn.
Từ Qua ngẩng đầu nhìn về phía thượng du, thu tầm mắt lại. “Trận mưa này của Thành phố C đã được một tuần, thời gian tử vong ước chừng hơn một tuần.”
“Ít nhất là nửa tháng.” Lục Thịnh lội xuống nước, vén túi nylon trên mặt xác chết lên, tay nạn nhân bị vắt chéo sau lưng. Làn da trắng mịn phồng lên, ngũ quan rất mơ hồ. Ánh mắt liếc nhìn Từ Qua không đi ủng cao su đã lội vào trong nước bẩn, anh hơi nhíu mày.
Từ Qua lục tìm trong đống rác gần đó, không tìm được bất kỳ đồ vật nào có liên quan đến nạn nhân. Pháp y Trần rất nhanh đã đến, sau khi kiểm tra sơ bộ tình trạng thi thể, anh ta nói: “Trước tiên vớt thi thể lên đã, không thì không có cách nào kiểm tra thi thể.”
“Lưu Dương, Lâm Phong, đến đây.”
“Rõ.”
Lâm Phong chạy nhanh đến còn Lưu Dương thì lề mề.
Từ Qua nhìn cậu ta một cái, vội vàng đi tới hỗ trợ đưa thi thể lên bờ. Thi thể ngâm trong nước một thời gian dài, làn da trắng muốt lạnh lẽo đã có dấu hiệu thối rữa. Lưu Dương mới được điều vào Đội cảnh sát hình sự không lâu, trước kia chỉ làm trong văn phòng, phỏng chừng không chịu được cảnh tượng này. Di chuyển được một nửa thi thể lên bờ, Từ Qua bỗng ‘A’ một tiếng.
Lục Thịnh nhìn cô, nhưng thu hồi ánh mắt rất nhanh, ngữ điệu lạnh lùng: “Nếu sợ thì đừng đến đây.”
Từ Qua làm cảnh sát hình sự lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta nói như thế, mặt cô nóng bừng nhưng vẫn kiên trì đưa thi thể lên bờ, mím môi không giải thích.
Lúc nãy nửa người của cô gái nằm trong nước, hiện tại khiêng lên bờ, Từ Qua mới thấy rõ, cơ quan sinh dục bị khoét ra. Miệng vết thương đã thối rữa, tỏa ra mùi hôi thối. Từ Qua nhíu mày, hung thủ là tên biến thái kiểu gì? Quả thực là tên điên! Cô khẽ cắn môi hỗ trợ đưa thi thể lên bờ.
Tay nạn nhân vắt chéo sau lưng, cổ tay và cổ chân đều có vết thương do bị trói. Bên ngoài cơ thể đã bắt đầu phân hủy, tỏa ra mùi xác thối.
“Trong miệng và mũi không có bùn đất.” Pháp y Trần nói: “Về phần có phải sau khi chết mới vứt xác hay không, cần phải kiểm nghiệm thêm bước nữa mới biết được.”
“Trước tiên mang thi thể về đã.”
Người qua lại ở công viên Tân Hà rất nhiều, đông người vây quanh như vậy, không thích hợp để kiểm nghiệm thi thể. Thi thể được đưa lên xe, Từ Qua muốn đi vòng trở lại thì Lục Thịnh gọi cô một tiếng: “Về cơ quan.”
Từ Qua cởi bao tay ra ngửi ngửi tay, mùi thối của xác chết hình như còn dính trên tay. Cô lấy một tờ khăn giấy trong túi ra lau tay, bước nhanh lên bờ kè, Lục Thịnh đã đi rất xa. Từ Qua do dự mấy giây, đuổi kịp Lục Thịnh.
“Đội trưởng Lục.” Lục Thịnh lên xe, Từ Qua mở cửa ra ngồi ở ghế phụ: “Có việc gì thế?”
Lục Thịnh đang định nói chuyện, điện thoại bỗng đổ chuông, anh đưa tay ra hiệu Từ Qua đợi một lát rồi hãy nói rồi nhận điện thoại. Từ Qua cài dây an toàn, Lục Thịnh rất nhanh đã cúp máy, nói: “Cô đi điều tra danh tính của nạn nhân, nơi này không phải hiện trường gây án đầu tiên, không thể tìm thấy gì ở đây.”
“Vứt xác?”
Lục Thịnh gật đầu, ánh mắt dừng nửa ống quần ẩm ướt của cô: “Còn nữa, về nhà thay quần áo đi.”
Từ Qua vội vàng nhìn lại bản thân: “Quần áo của tôi có vấn đề gì à? Tôi thấy ổn mà.”
Lục Thịnh khởi động ô tô, nhíu mày: “Cô không lạnh sao?”
“Bây giờ phải làm việc ngay, sẽ khô nhanh thôi.”
Đôi mắt Lục Thịnh trầm xuống, anh đánh một vòng bánh lái, quẹo xe vào đường chính. Ngón tay thon dài gõ nhẹ, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Sắp tới trong đội không thể xin nghỉ phép, cô nên suy xét.”
Sợ cô bị cảm sao? Hệ thống sưởi trong xe thổi một luồng gió ấm qua người, Từ Qua vốn đang lạnh liền đỡ hơn rất nhiều, không nhịn được nhếch khóe miệng: “Tôi biết, tôi rất khó bị cảm.”
Xe dừng lại ở cơ quan, cô xuống xe đi thẳng vào văn phòng. Thành phố C là một thành phố khá yên bình, ít khi xảy ra án mạng, số lượng người mất tích không nhiều. Từ Qua mới kiểm tra được một nửa thì Lục Thịnh gọi điện thoại đến.
“Người chết là nữ, thời gian tử vong khoảng hai mươi ngày, hai mươi sáu tuổi, người cao một mét sáu ba.”
“Tôi biết rồi.”
Từ Qua kiểm tra xong số người mất tích một năm gần đây, không có ai phù hợp với nạn nhân. Chẳng lẽ nạn nhân không phải người Thành phố C? Từ Qua lại kiểm tra số người mất tích trong cả nước.
Số lượng này quá lớn, dù có số liệu chi tiết thì vẫn khó tìm như cũ, bận rộn đến hai giờ chiều. Từ Qua đói đến nỗi hai mắt sắp biến thành màu đen, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính, tay xé vỏ thỏi socola móc từ trong túi ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rồi lại yên tĩnh như cũ. Từ Qua ngước lên theo bản năng thì nhìn thấy Lục Thịnh, Lục Thịnh đã thay đồng phục cảnh sát. Lúc cô học năm ba đại học, anh từng đến trường dạy học, lúc anh mặc đồng phục cảnh sát bước vào phòng học, cả phòng đồng thanh hút khí lạnh.
Hiện tại Từ Qua cũng muốn hút khí lạnh, ngoại hình của anh mẹ nó thật khiến người ta muốn phạm tội. Lục Thịnh tiện tay đặt hộp cơm trong tay lên bàn làm việc trước mặt Từ Qua rồi đi ra phía sau cô: “Kiểm tra có kết quả chưa?”
“Không có, tôi đã mở rộng phạm vi tìm kiếm đến nửa năm, Thành phố C không có ghi chép báo án. Tôi lại tìm số người mất tích trong vòng ba tháng của cả nước, hi vọng có kết quả.” Từ Qua ép buộc mình dời đi ánh mắt, bỏ thỏi sô cô la xuống, mắt nhìn màn hình máy tính: “Kho dữ liệu DNA có người phù hợp không?”
“Không có.”
Lục Thịnh cúi xuống nhìn màn hình máy tính, anh đột nhiên đến gần khiến lông tơ toàn thân Từ Qua dựng đứng lên, cô cảm thấy không khí xung quanh thật ít ỏi.
“Còn có chuyện gì khác à?”
Thời gian Lục Thịnh cúi xuống không lâu, rất nhanh đã đứng dậy đi ra ngoài, tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô: “Tiếp tục kiểm tra, ba giờ chiều nay họp.”
Lục Thịnh rời đi, Thẩm Thiến vội thò đầu ra: “Từ ca, quan hệ của cô với Đội trưởng Lục không tệ nhỉ, anh ấy đến đưa cơm cho cô hả?”
Từ Qua nhìn hộp cơm để trên góc bàn, khựng lại mấy giây mới vội vàng đứng lên gọi: “Đội trưởng Lục, anh có quên gì không?”
Lưu Dương ở bên ngoài đi vào, nhìn Từ Qua: “Cô gọi gì thế?”
Từ Qua nhìn chằm chằm hộp cơm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: “Không có gì.” Quay đầu nói với Thẩm Thiến: “Cô kiểm tra có kết quả rồi?”
Thẩm Thiến mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Qua: “Cô có biết tại sao Đội trưởng Lục đến Thành phố C không? Tôi mới nghe được tin tức bát quái này, cô muốn nghe không?”
“Không muốn.” Từ Qua thu hồi ánh mắt, quay đầu tiếp tục nhìn màn hình máy tính: “Bây giờ tôi chỉ có hứng thú với danh tính của thi thể vô danh này thôi.”
“Cô chưa ăn cơm hả?” Lưu Dương nhìn thấy hộp cơm trên bàn của Từ Qua, đi đến ghế cầm một tập tài liệu, vội vã đi ra ngoài: “Mẹ nó, lại có người chết, hung thủ không biết nghỉ ngơi thì phải.”
Từ Qua lại liếc nhìn hộp cơm, tự mình đa tình nghĩ chẳng lẽ thật sự là Lục Thịnh cố ý đưa cho cô? Quả thực cô muốn đem hộp cơm này cất giữ như cống phẩm.
“Lưu Dương, có phát hiện gì ở hiện trường không?”
“Một đống rác, phát hiện cái rắm.” Lưu Dương vội vàng ra khỏi cửa: “Sắp họp rồi, cô mau ăn cơm đi.”
Văn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Từ Qua nhìn chằm chằm hộp cơm trước mặt, nơi sâu thẳm của trái tim vang lên từng nhịp mạnh mẽ, từ xa tới gần.
Hết chương 7.