Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 18

Khương Bảo nhìn những người đang cười, lạnh lùng nói: “Quang quác như vịt kêu, điếc hết cả tai.”
 
Người xung quanh: “…”
 
Học sinh trong lớp vây lấy lớp trưởng đang cầm bảng điểm, Khương Bảo ở bên ngoài, cô không thích chen chúc với người khác.
 
Cô đợi mất 2 phút, nghĩ thầm mấy người này vừa phải thôi chứ, xem xong rồi không đi lại còn đứng ở đó bàn tán.
 
“Lớp 4 chúng ta không ai cùng họ cùng tên với Lâm Xán.”
 
“Sao cậu ta thi tốt thế? Có nhầm không đấy?”
 
“Trời đất quỷ thần ơi!”
 
Khương Bảo nghe bọn họ gọi tên mình cũng bắt đầu sốt ruột, cô chen lên 2 bước: “Tôi đứng nhất đúng không?”
 
Bị lời này của cô doạ, mọi người đều nhường đường.
 
Lớp trưởng ngẩng đầu, rất tự nhiên đưa bảng điểm cho cô, nhỏ giọng nói: “Chuyện là cậu thi tốt lắm, bạn học Lâm Xán.”
 
Những học sinh ưu tú ngồi ở mấy bàn đầu luôn đối xử với người khác dựa trên điểm số.
 
Bây giờ trong mắt họ, Khương Bảo dường như chính là Bồ Tát đang toả ra hào quang.
 
Khương Bảo nhìn hạng nhất không phải là Lâm Xán, nhất thời cảm thấy như trời sụp đất nứt.
 
Đối với cô mà nói, hạng 2 hay hạng bét chẳng khác gì nhau là bao.
 
Lục Mẫn, cái tên nói cô dốt ban sáng, mới là người đứng nhất.
 
Khương Bảo khó khăn nhìn xuống dưới, tại vị trí thứ hai nhìn thấy tên “Lâm Xán”.
 
Đây là lần đầu tiên cô thi cử thất bại thế này, ủ rũ nói: “Đúng là tệ hại.”
 
Người khác: “…!”
 
Hạng 2 toàn khối, hạng nhất trong lớp mà gọi là tệ hại hả?
 
Cậu bảo người khác phải sống sao?
 
Khương Bảo không có tâm trạng nói chuyện với ai, cô vừa đi vừa rung vai cười ra tiếng: “Haha, hạng 2, đúng là quá nực cười rồi.”
 
Không chỉ châm biếm người khác, có lúc cô còn sẽ tự châm biếm chính mình.
 
Mọi người: “…”
 
Đại thần ơi chị đừng thế này nữa được không? Đây khác nào ép chúng tôi đi chết?
 
Tiết đầu tiên là tiết Anh văn của giáo viên chủ nhiệm, trước khi nói về bài kiểm tra, Vương San đã làm một bản tóm tắt về kì thi giữa kì lần này.
 
Nhưng chủ yếu là an ủi động viên, dẫu sao phần lớn học sinh đều thi không tốt.
 
“Đề thi lần này đã vượt quá phạm vi bài học của các em, mô phỏng theo độ khó của đề thi đại học, đây cũng là vì để mọi người có mục tiêu phấn đấu. Thi không tốt là chuyện bình thường, vẫn còn 2 năm nữa, các em đừng chán nản!”
 
Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Vị trí thứ nhất của kì thi giữa kì có tổng điểm là 675, Lâm Xán lớp chúng ta xếp hạng 2, bạn ấy thi được 664 điểm, tổ hợp lý hoá sinh được 294, toán 148, cả 2 môn đều đứng nhất khối, tiếng Anh 145 đồng hạng nhất với Lục Mẫn.”
 
Học sinh trong lớp rần rần nhìn sang, trong khi nhiều người còn thi rớt… làm thế nào Lâm Xán lại được gần trọn điểm đến mấy môn?
 
Bình thường cậu ta cũng có học hành gì đâu!
 
Thôi không muốn sống nữa, học bá lớp 11 làm đề lớp 12 mà có thể cao hơn điểm chuẩn nhiều như vậy.
 
Vài người nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm, mỗi môn của Khương Bảo đều cao như thế, so ra tổng điểm của cô có vẻ hơi thấp.
 
Sau giờ học, bảng điểm được cả lớp truyền tay nhau, mọi người chợt hiểu ra, môn văn của Lâm Xán chỉ được 77 điểm, nổi bần bật.
 
Hầu như ai cũng qua được môn văn, con điểm này thấp đến bất thường, đặc biệt là khi so với các môn khác của cô.
 
Khương Bảo lớn lên ở nước ngoài, đối với mấy câu hỏi lắt léo và phần phân tích đều dựa vào đoán mò, văn thơ cổ đại thì chẳng biết đường nào mà lần.
 
Viết văn thì rối tinh rối mù.
 
Có điều cô gặp may, thi lần này có nhiều đề trắc nghiệm, không thì điểm còn thấp nữa.
 
“Sao điểm văn của cậu có nhiêu đó vậy?” Lớp trưởng tò mò chạy qua hỏi.
 
Lần thi này cậu ta xếp 40 toàn khối, thứ 2 trong lớp, thế này cũng đã rất tốt rồi, nhưng chưa đủ để được vào lớp chọn của trường.
 
Khương Bảo quay sang, điểm văn của cô đúng là kém thật, nhưng không có vụ để cho người khác cười cợt mình đâu nhé, “Tổng điểm của tôi cao hơn cậu một môn.”
 
Lớp trưởng: “…!”
 
Cậu chỉ có thể câm nín ôm ngực quay về chỗ ngồi.
 
Khương Bảo đã ghi nhớ cái tên Lục Mẫn này xếp trước tên cô.
 
Hồi đại học, có một cậu trai chạy qua tỏ tình với cô, nói, rất nhiều lần mình thi được hạng 2, chắc cậu cũng có ấn tượng với mình, tên mình chỉ đứng sau mỗi tên cậu thôi.
 
Khương Bảo nói tôi không quan tâm những tên dưới tên mình, trước giờ cô luôn đứng hạng nhất, cậu chàng thương tâm bỏ đi.
 
Kì thi giữa kì lần này, Lâm Xán từ người lúc nào cũng xếp thứ 500 trở lên đột nhiên lao vọt lên hạng hai, ai ai cũng hết hồn.
 
Suy cho cùng, về cơ bản thì top 10 của khối lúc nào cũng cố định chừng đó người, chỉ là mỗi lần thứ hạng thay đổi cho nhau mà thôi, trừ có Lục Mẫn lúc nào cũng yên vị trên top 1 kia.
 
Người bình thường không hoà đồng, gọi là tự kỉ, người bình thường nói chuyện không xuôi tai, gọi là quái gở.
 
Nhưng nếu đại thần làm thế thì rất bình thường, đó gọi là có cá tính.
 
Đối với những người xuất chúng, mọi người sẽ chấp nhận sự khác biệt của họ.
 
Vốn Khương Bảo chẳng nổi tiếng gì, nhưng sau khi đề toán được phát ra đã bị 7,8 người trong lớp vây quanh. 
 
Những học sinh giỏi của lớp đều thành tâm đến hỏi cách làm câu khó cuối cùng của đề toán.
 
Nghe nói toàn khối chỉ có hơn 30 người làm đúng.
 

Khương Bảo rất không thích người khác đến làm phiền mình, nhưng vẫn lấy giấy bút ra chỉ.
 
Hiển nhiên, Khương Bảo không hề hợp với nghề giáo, cô chỉ đơn giản liệt kê các bước ra giấy nháp, “Như vậy đấy.”
 
Cả đám người ngu mặt nhìn nhau.
 
“Không hiểu chỗ này lắm, công thức này… nhìn hơi lạ.”
 
Khương Bảo: “Tôi viết rõ ràng lắm rồi đấy.”
 
Giáo viên môn toán đi vào, có người cầm đáp án Khương Bảo viết lên hỏi.
 
Câu này cũng quá đánh đố học sinh rồi, xem xong đáp án mà vẫn không hiểu!
Giáo viên xem xong rất ngạc nhiên, Khương Bảo lược bớt rất nhiều bước.
 
Nhưng cái con bé sử dụng là đại số cao cấp, cái này chỉ nằm trong chương trình khoa toán bậc đại học…
 
Hôm qua chấm tới bài này, ông đã cảm thấy rất kì lạ, đáp án của em học sinh này câu nào cũng đúng, nhưng không hề dùng phương pháp trong sách giáo khoa. Ông còn tưởng đây là học sinh lớp chọn, không ngờ lại là học sinh lớp 4, mình chưa từng chú ý đến em nữ này, phải rồi, hồi trước thường hay vắng học ở trường.”
 
“Thông thường chỉ có sinh viên đại học mới dùng cách giải của Lâm Xán, các em có thể dùng cách giải khác.”
 
Những người khác: “…”
 
Giáo viên dạy toán cười nói: “Em học toán tốt lắm Lâm Xán, em thích nghiên cứu hả?”
 
Khương Bảo hơi do dự, gật đầu.
 
Giáo viên toán nhìn xuống các môn khác của đối phương, mấy môn tự nhiên đều vô cùng xuất sắc, điểm cao chót vót làm ai cũng phải xuýt xoa.
 
Nếu không phải do môn văn hại thì còn cao hơn Lục Mẫn mấy chục điểm.
Đây là hạt giống tốt cho hai trường Thanh Bắc (Thanh Hoa, Bắc Đại), cũng rất thích hợp để cho đi thi.
 
Giáo viên toán ân cần nói: “Tiết tự học buổi tối em hãy đến văn phòng thầy một chuyến, thầy có lời muốn nói với em.”
 
Hồi chiều các giáo viên tự nhiên khác cũng nói câu này, kêu Lâm Xán đến văn phòng vào tiết tự học buổi tối.
 
Dù sao cũng đứng nhất môn đơn, hơn nữa còn bứt phá như vậy, cách tư duy giải quyết vấn đề của em học sinh này rất thú vị.
________
 
Khương Bảo ra khỏi căn-tin, cô đã quen với mấy món khó ăn ở đây.
 
Có điều hôm nay cô không ăn một mình, mấy người bạn học cùng lớp đều chủ động tới ngồi bên cạnh cô.
 
Trường học là như vậy đấy, vô số nhóm nhỏ được sinh ra.
 
Nhóm học giỏi, nhóm có gia đình xuất chung, nhóm thích đánh lộn trốn học.
 
Khương Bảo một phát nhảy vọt lên thành nhân vật trung tâm của nhóm học giỏi, chung quy những người thường nằm trong top 30 của khối đều học ở lớp nâng cao.
 
Bài thi của cô được truyền tay nhau tới lui, nguyên nhân bị trừ điểm không phải do chủ quan mà là do không làm theo trình tự, công thức quy định mới bị trừ mấy điểm.
 
Lớp trưởng lớp 4 Trương Triết mới đầu ngứa mắt việc Lâm Xán ngày nào cũng xin nghỉ, bây giờ thì thái độ quay ngoắt 180 độ.
 
Cậu còn hẹn Khương Bảo đi cùng đến phòng tự học làm đôi bạn cùng tiến nhưng bị đối phương từ chối không thương tiếc, còn bị nhìn bằng nửa con mắt.
______
 
Chu Tử Di đến tối mới lên trường, dù sao chuyện lần trước đã làm cô ả mất mặt một phen cho nên phải tạm lánh đi vài ngày.
 
Cô nàng đứng từ xa nhìn Khương Bảo sao quanh trăng sáng*, trong lòng vô cùng tức tối.
 
Nghe người khác nói Lâm Xán thi được hạng 2, làm sao có thể chứ?
 
Cô ta nhờ người trong lớp nâng cao truyền đáp án cho cũng không được điểm cao như thế… Cho nên đây chắc chắn là gian lận, chỉ là không ai biết mà thôi.”
 
Khương Bảo để ý tới ánh mắt laze đang chiếu vào mình, cô nói với cái người đang lải nhải không ngừng, “Bây giờ cậu đi gọi Lục Mẫn tới đây cho tôi.”
 
Trương Triết lo lắng hỏi: “Cậu muốn làm gì? Có phải lại muốn đánh nhau không? Đó là con trai đấy.”
 
Lần trước đối phương đánh nhau trước cổng trường nên mới bị phạt.
 
Khương Bảo: “Lôi thôi quá, phắn lẹ đi.”
 
“Ơ, được.”
 
Đây phải chăng là cuộc chiến giữa các vị thần? Vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi! Hình như Lâm Xán rất không hài lòng với việc bị xếp hạng 2.
 
Cô hoàn toàn có thực lực để đứng nhất, cậu fanboy Trương Triết vội vàng chạy đến toà dạy học, cậu nhất định sẽ gọi Lục Mẫn ra cho bằng được.
 
Khương Bảo đi về phía Chu Tử Di cùng vài người khác còn đang ngơ ngác.
 
Chu Tử Di, xoay người định đi.
 
Nhưng Khương Bảo đã bước tới túm chặt cổ tay đối phương, “Chạy đi đâu?”
 
“Con điên này thả tao ra.”
 
Khương Bảo: “Sao cậu nóng nảy thế, chúng ta không phải là bạn học sao?”
 
Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, hai người này tuyệt đối không phải bạn bè tốt gì cho cam.
 
Chu Tử Di thực sự rất hay bôi nhọ Lâm Xán trong lớp, còn đi bóc phốt đối phương.
 
Ví dụ như là Lâm Xán đã vì tiền mà làm…
 
Những người ngồi bàn đầu điểm cao thì có ấn tượng không tốt về Lâm Xán, hai dãy bàn sau bình thường không học hành gì, vì không muốn đắc tội với nhóm của Chu Tử Di nên cũng không nói chuyện với cô.
 
Điều này đã tạo thành cục diện Lâm Xán bị cả lớp cô lập.
 
Một người bị cả lớp cô lập thì chứng tỏ người đó là người sai, sau đấy cả khối đều truyền tai nhau.
 
Có rất nhiều nữ sinh hùa theo chế nhạo, còn có những tên con trai rảnh rỗi sinh nông nỗi cố tình chặn đường Lâm Xán, hỏi cô còn hay mất trinh rồi? Có phải đã qua tay nhiều ông chú rồi không?
 
Nếu là Khương Bảo sẽ trực tiếp gọi Alva tới xé rách mồm đối phương, nhưng Lâm Xán thì không thể thoát ra được vòng xoáy đó.
_______
 
Lục Mẫn đang ngủ trong lớp thì bị người khác đánh thức, cậu tỏ ra khó chịu.

 
Nhưng nghe đến Lâm Xán có chuyện muốn tìm mình, cậu do dự một giây rồi đứng dậy ra ngoài.
 
Việc cô ấy thi được hạng 2 làm ai cũng phải mắt tròn mắt dẹt.
 
Mấy người trong lớp nâng cao ngơ ngác nhìn nhau. Chuyện gì thế này? Không lẽ gọi ra để tỏ tình hả?
 
Lâm Xán? Nghe nói tiếng xấu đồn xa. Có điều kết quả thi lần này của cô tiến bộ vượt bậc làm cả lớp bọn họ phải há hốc mồm.
 
Cố Thời cũng hóng được tin, từ sân bóng rổ chạy tới.
 
Tại sao Lâm Xán lại tìm Lục Mẫn chứ, không phải mình mới là người cô ấy 
nên tìm sao?
 
Sau khi có kết quả thi, hắn nhìn thấy tên mình ở vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, nhưng ở vị trí thứ 2 đếm ngược lại không thấy tên Lâm Xán, lúc đó liền cảm thấy vô cùng thất vọng.
 
Lâm Xán hẳn đã coi phao, nếu không sao lại thấp hơn Lục Mẫn có mười mấy điểm?
 
Cái đồ điếm thúi này, không lẽ làm đôi bạn cùng lùi với cậu không tốt sao?
 
Lục Mẫn đã đến, phía sau cậu còn có mấy nam sinh lớp nâng cao đi theo.
 
Cố Thời cũng dẫn mấy người trong đội bóng rổ tới.
 
Dù sao hiện tại Lục Mẫn và Lâm Xán đều là người nổi tiếng, ai mà chẳng muốn đến hít drama?
 
Chỗ này nhanh chóng cuồn cuộn biển người.
 
Khương Bảo nhìn Lục Mẫn, hỏi thẳng: “Mẹ kiếp, cậu thích tôi đúng không?”
 
Lục Mẫn: “…”
 
Tất cả mọi người đều không nhặt được mồm, một lời tỏ tình hết sức thẳng thắn! 
 
Cứng quá!
 
“Cậu không thích tôi, ừm, tôi cũng không thích cậu.” Khương Bảo kéo Chu Tử Di tới, hỏi tiếp: “Thế cậu thích cô ta không Lục Mẫn?”
 
Lục Mẫn nhíu mày: “Không thích.”
 
Khương Bảo bật cười, cô thương hại nhìn Chu Tử Di: “Cậu nghe thấy chưa?”
 
Trái tim của Chu Tử Di như bị tàn nhẫn bóp nghẹt, cô muốn chạy nhưng không giãy ra được, đối phương dùng sức rất mạnh.
 
Khương Bảo nói tiếp: “Cô ta thì thích cậu lắm đấy, vì thế nên mới suốt ngày bôi nhọ đặt điều tôi, cậu sớm nên nói rõ với cô nàng, cho dù không có tôi cậu cũng sẽ không để mắt đến cô ta.”
 
Lục Mẫn nhìn Chu Tử Di: “Cậu thật quá đáng, tôi rất ghét những hành vi như thế.”
 
Những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
 
“Hèn chi lúc nào cũng nghe tin đồn không tốt về Lâm Xán, thì ra là vậy.”
 
“Trời đất, cô ta nghĩ mình là ai chứ?”
 
Trong chốc lát tai của Chu Tử Di như ù đi, cho dù có tự mãn thế nào thì cũng chỉ là một cô gái 17 tuổi.
 
Không gì đau lòng bằng việc bị người trong lòng nói ghét mình trước mặt đám đông.
 
Cô nàng nói lớn: “Lần thi này Lâm Xán đã gian lận! Nói không chừng cô ta đã biết trước đề thi rồi.”
 
Lời này chỉ làm trò cười cho mọi người.
 
Nếu kết quả vừa ra mà nói như vậy, có thể còn có người đặt ra nghi vấn, nhưng giáo viên các môn đều khen cô.
 
Cứ cho là đầu óc Lâm Xán nhanh nhẹn, có căn bản tốt, thì đó cũng phải là đáp án mà một kẻ gian lận có thể viết ra.
 
Khương Bảo nhìn đối phương: “Tôi không thèm gian lận, nhưng cậu thì có đi chép đáp án của người khác đấy, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.”
 
Chu Tử Di: “Dựa vào đâu mà mày nói thế?”
 
Khương Bảo: “Điều này còn cần tôi nói à, ngày nào không đi phá rối thì cậu cũng đi dẩy đầm, giả bộ làm quái gì?”
 
Có người nhỏ giọng nói: “Đúng đấy, lần nào cũng đút tiền cho người khác để gian lận.”
 
Những người vây xem cũng bắt đầu xì xầm.
 
Mặt Chu Tử Di đỏ bừng, ánh mắt Khương Bảo nhìn cô như mèo vờn chuột khiến cô ta nổi cả gai ốc. 
 
Cô ả gân cổ lên nói: “Thành tích cậu tốt thì đã sao nào! Sau này chưa chắc gì tôi đã thi kém hơn cậu! Bill Gates là người giàu nhất thế giới cũng từng bỏ học đấy thôi!”
 
Khương Bảo cười ra tiếng, khó tin nhìn cô ả: “Rốt cuộc đầu óc cậu ngu tới mức nào thế? Tổng điểm của SAT là 1600, ông ấy thi được 1590, xếp trên nhóm 0,001%, còn nữa, chừng nào cậu thi được Harvard rồi hẵng nói tiếp, ông ấy không cần gian lận đâu.”
 
Xung quanh đều phá lên cười, chủ yếu là do giọng điệu cao cao tại thượng của Khương Bảo làm người nghe cảm thấy rất đã tai.
 
Khương Bảo: “Người gian lận trong kì thi là cậu, người có hành vi quá khích là cậu, người đặt điều nói xấu sau lưng cũng là cậu, ngu thì cũng một vừa hai phải thôi, lỡ lây cho người khác thì sao?”
 
Cô ghé vào tai đối phương khẽ nói, “Lần này đổi thành cậu bị cô lập.”
 
Cố Thời vốn luôn nghiêng về phía Lâm Xán, giờ lại càng thêm ngứa mắt Chu Tử Di, cậu lạnh giọng nói: “Sau này có hoạt động gì người này đều không được phép tham gia.”
 
Khương Bảo lớn lên trong cái giới đó, hiển nhiên cũng phải dạng hiền lành gì.
 
Đối với người này mà nói, không có gì tàn nhẫn hơn việc bị cô lập, hơn nữa, cô cũng đâu cố ý bôi nhọ con nhỏ này.
 
Bây giờ Lâm Xán có điểm đẹp, lại thêm một người bạn giàu có như tiểu thư nhà họ Khương, tình thế hoàn toàn bị đảo ngược.
 
Khương Bảo nhìn đối phương vừa khóc vừa chạy đi, quay lại nhìn Lục Mẫn, nghĩ đến việc tên này cũng có công phối hợp với mình, “Thôi vậy, cậu đi đi, lần này tha cho cậu đấy.”
 
Mọi người: “…”
 

Bà chị ơi sao bà ngang ngược quá vậy?
 
Khương Bảo nhìn Lục Mẫn liền thấy tức anh ách, người này thi còn tốt hơn cả mình.
 
Nhưng không sao, đây chỉ là tạm thời thôi.
 
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Alva: “Chú đi tìm cho tôi vài chuyên gia ngữ văn để tôi bổ túc, tôi muốn người giỏi nhất, sắp xếp càng nhanh càng tốt..”
 
Alva: “Vâng.”
 
Khương Bảo hậm hực cúp máy, ngoảnh lại thấy có hai tên lẽo đẽo theo sau mình, nhíu mày hỏi: “Sao các cậu lại đi theo? Muốn kiếm chuyện hả?”
 
Lục Mẫn, Cố Thời: “…”
 
Rõ ràng không phải mà, người này nói chuyện đúng là một mình một kiểu.
 
Cũng may bọn họ đều quen rồi.
 
Rất nhiều người khi sống chung với Khương Bảo đều hoài nghi phải chăng mình có máu M trong người nên suốt ngày cứ tìm đối phương để nghe chửi.
 
Dường như có một loại ma lực khiến mọi người không kìm được mà vây quanh cô, không ngừng bắt chuyện.
 
Hồi đi học, những học sinh được phân cùng nhóm với Khương Bảo trong quá trình làm việc tuy rằng sẽ cảm thấy thật hoài nghi nhân sinh, nhưng đến cuối cùng nhất định sẽ được A, lần sau không nhịn được mà mong lại được cùng nhóm với cô.
 
Trong công việc, cấp dưới thường cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, nhưng sau khi nhìn thấy tiền lương, tiền thưởng thì chẳng một ai nhắc đến chuyện bỏ việc.
 
Lục Mẫn nhỏ giọng nói: “Cậu muốn bổ túc môn văn, nhưng chuyên gia ngữ văn chưa chắc đã có tác dụng, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
 
Khương Bảo nghi ngờ đối phương đang giễu cợt mình, nhưng nhìn vẻ mặt thì có vẻ không giống, vì vậy cô nói: “Tạm thời không cần.”
 
Lục Mẫn: “Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, lần sau cậu tìm tôi… sẽ tiện hơn rất nhiều.”
 
Khương Bảo hơi do dự nhưng vẫn lấy điện thoại ra, “Được.”
 
Lục Mẫn thở phào, cậu rất lo cô sẽ từ chối không thương tiếc.
 
Cố Thời giơ tay: “Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”
 
Khương Bảo cất điện thoại đi, “Cậu thì khỏi cần, cậu nhiều lời lắm.”
 
Cố Thời: “…?”
 
Sau khi Khương Bảo rời đi, Cố Thời đau khổ hỏi người bên cạnh, “Tôi những trầm cảm mất, dựa vào đâu lại phân biệt đối xử như thế, cậu có thể cho tôi số của cô ấy không?”
 
“Tất nhiên là được.”
 
“Cậu đúng là anh em tốt của tôi!”
 
Lục Mẫn không hề chần chừ đưa số cho cậu, sau đó quay người rời đi. Cố Thời lưu số, hào hứng gọi tới, bên kia nhanh chóng bắt máy.
 
Cậu cố ý hạ giọng nói: “Này, đoán xem tôi là ai nào?”
 
Đáp lời cậu là giọng của một người phụ nữ trung niên.
“Xin chào, đây là đường dây nóng toàn quốc ngăn ngừa khủng hoảng 24/24, cuộc gọi này hoàn toàn miễn phí, có thể giải quyết vấn đề tâm lí của bạn một cách hiệu quả, xin hỏi bạn đang gặp khó khăn gì?”
 
Cố Thời: “…”
 
Tại sao lại đưa cậu số này, lần này trầm cảm thật rồi.
_______
 
Tối hôm đó Khương Bảo đến văn phòng.
 
Giáo viên toán và giáo viên vật lí đồng loạt hỏi thành tích của cô tốt như vậy có muốn tham gia thi đấu không. Nhưng thế này có hơi muộn rồi, dù sao cô cũng đã học lớp 11.
 
Khương Bảo chọn môn lý.
 
Giáo viên toán rất thất vọng, cố chấp hỏi: “Tại sao em không chọn môn toán?”
 
Khương Bảo thản nhiên đáp: “Bởi vì môn lý dễ hơn.”
 
Cô từng giành được giải nhất cuộc thi vật lý quốc tế, hiển nhiên sẽ cảm thấy dễ hơn.
 
Giáo viên môn lý không cười nổi, vì dễ nên mới chọn sao?
 
Khương Bảo đã kiểm tra việc chiêu sinh hang năm của MIT, có khoảng 100 sinh viên quốc tế trên thế giới, nhưng chỉ có 1, 2 người đến từ đại lục là được nhận, có khi còn không có.

 
Điều này không chỉ đòi hỏi học lực tốt, điều kiện gia đình khá giả mà còn cần profile đẹp, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì sẽ tương đối khó.
 
Nhưng hàng năm MIT vẫn sẽ nhận những người được huy chương vàng trong các cuộc thi, bản than cũng không phải không có cơ hội.
 
Không vào được MIT thì vẫn có thể học những trường khác trong Ivy League, nếu như cô chỉ có thể làm Lâm Xán trong một khoảng thời gian rất dài.
 
Trong giới rất coi trọng trình độ học vấn, danh hiệu sinh viên tốt nghiệp loại ưu từ các trường danh tiếng hàng đầu cũng hiếm có khó tìm và quan trọng không kém thân phận phú nhị đại. Chúng đều giúp đánh bóng bản thân, thu được nhiều mối quan hệ. Xét trên phương diện này, cô nhất định phải làm cho profile của Lâm Xán trở nên rực rỡ.
 
Giáo viên vật lí đưa cho Khương Bảo mấy cuốn sách nhập môn để ôn thi, “Chuyên đề nâng cao”, “Trình thư”(*), “Thực ra bây giờ tham gia cũng hơi muộn rồi, nhưng em thích thì cứ xem trước đi.”
 
Khương Bảo: “Em không cần những thứ này, kì thi năm nay đã qua rồi, khi nào có lại thì cô hẵng thông báo cho em.”
 
Giáo viên vật lí nhìn cô hồi lâu, suy nghĩ một lúc rồi đưa cho 2 đề thi, “Cái này cuối tuần em làm cho xong, tuần sau nộp cho cô.”
 
“Dạ vâng.”
________
 
Alva làm việc rất năng suất, chưa gì đã tìm được một chuyên gia ngôn ngữ, đối phương là giáo sư khoa tiếng trung của đại học Z, buổi học bắt đầu vào cuối tuần này,
 
Mới được một buổi sáng, Khương Bảo đã cãi nhau với ông giáo sư kia.
 
Vị giáo sư này đã từng tham gia biên soạn rất nhiều sách văn học, lúc đầu ông 
nghĩ người có thể trả giá cao để mời mình đứng lớp, cho dù mới chỉ là một học sinh cấp 3 đi nữa, nhất định là một người rất có trình độ văn học.
 
Ai ngờ lại thành ra thế này.
 
Sau nửa tiếng, giáo sư cả kinh hỏi, “Sao cái gì em cũng không hiểu thế? Tôi kêu em làm văn em lại làm cái gì đây?”
 
Khương Bảo còn nóng máu hơn, đối phương chẳng nói chẳng rằng đã bắt cô đi phân tích viết văn, hơn nữa cái này còn khó hơn cả đề văn lần trước.
 
“Đây chính là làm văn! Thầy đừng làm trò nữa, mau dạy em bằng năng suất cao nhất đi! Em có thể thêm tiền!”
 
Giáo sư tuy rằng nhận được lương cao, nhưng vẫn có cái tôi của một nhà tri thức, nhất thời cảm thấy bị sỉ nhục.
 
Ông nhíu mày nói: “Em đừng có mà thái độ, tố chất văn chương của em còn kém hơn cả học sinh cấp 2! Thật là buồn cười.”
 
Khương Bảo: “Thầy bị sa thải!”
 
Lâm Xán đứng xem bên cạnh nhìn ông thầy nổi giận đùng đùng bỏ đi cũng không khuyên can được.
 
Cô không dám nói, cũng không dám hỏi, cúi đầu tiếp tục làm đề toán.
 
Khương Bảo cảm thấy không ổn, lại kêu Alva tìm thêm giáo viên ở lớp phụ đạo, nhưng lớp phụ đạo của cấp 3 có rất ít giáo viên nổi tiếng chuyên về môn văn, bọn họ chỉ có thể bổ túc phần viết văn mà thôi.
 
Khương Bảo suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại gọi cho Lục Mẫn, hỏi: “Lần này môn văn của cậu thi được bao nhiêu?”

 
Lục Mẫn vừa nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi đã đoán được mục đích của đối phương, không cảm thấy bất ngờ tí nào.
 
“140 điểm, đứng nhất toàn khối. Có thấy tôi nói đúng chưa?”
 
Khương Bảo: “Được rồi, giới thiệu giáo viên của cậu cho tôi đi.”
 
Lục Mẫn bật cười: “Tôi nào có thầy bà gì. Học văn là sự tích luỹ hàng ngày, giáo viên chỉ đóng vai trò hướng dẫn, cậu phải chăm chỉ đọc sách văn học, liên hệ bên ngoài nhiều hơn. Môn văn đòi hỏi năng khiếu văn học và kĩ năng phân tích, chứ thực sự không hề khó.”
 
Khương Bảo: “Nói dễ hiểu đi.”
 
Lục Mẫn: “… Tôi có thể giới thiệu vài cuốn sách cho cậu, hình như căn bản của cậu không được vững lắm, chi bằng chúng ta gặp nhau đi, tôi cũng không biết trình độ của cậu ở đâu, tôi sẽ đem theo 2 bộ đề cho cậu làm.”
 
Khương Bảo nghĩ nghĩ: “Được.”
 
Để luôn thi được hạng nhất, ngoài tư chất trời phú, 100% nỗ lực, thì cô còn là một người cầu thị.

 
Ngoài việc mời các thầy cô giỏi nhất đến dạy thì Khương Bảo cũng thường xuyên trao đổi với bạn cùng lớp, phương pháp rất khoa học.
 
Khương Bảo hẹn cậu ở một quán cà phê gần khách sạn, vừa khéo cậu cũng ở không xa.
 
5 giờ 30 chiều gặp.
________
 
Cuối tháng này là chung kết của cuộc thi vật lí, dạo này cuối tuần nào Lục Mẫn cũng ôn tập.
 
Buổi chiều lịch học kết thúc, Lục Mẫn thu dọn sách vở đi ra ngoài.
 
Mấy người bạn cùng lớp rủ cậu đi ăn tối thì bị từ chối, lầu 1 của lớp bồi dưỡng có nhà sách bán tài liệu giảng dạy.
 
Cậu chọn một bộ đề thi môn văn cấp 3, nghĩ một hồi lại chọn thêm bộ đề cấp 2.
 
Đây là khu trung tâm, lưu lượng người rất lớn, lúc Lục Mẫn bước vào quán liền cảm thấy kì lạ.
 
Quán cà phê nằm ngay trên phố nhưng bên trong lại không có khách. Cậu cũng không nghĩ nhiều, chọn một cái bàn gần cửa sổ ở lầu 1 để ngồi, như vậy cô vừa 
vào sẽ nhìn thấy mình.
 
Khương Bảo chưa tới thì mấy cô bạn trong lớp bồi dưỡng đã tới rồi.
 
Bọn họ đi ngang qua thì thấy Lục Mẫn đang ngồi bên cửa sổ sát đất, hai mắt sáng lên hăm hở chạy qua. Nhưng vừa mở cửa đã bị nhân viên phục vụ chặn lại.
 
“Xin lỗi quý khách, tối nay đã có người bao quán, tạm thời không phục vụ bên ngoài.”
 
Nữ sinh đi đầu sững sờ nói: “Nhưng sao cậu ấy lại được vào.”
 
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lục Mẫn đi ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì 
sao?”
 
Nữ sinh ngượng ngùng nói: “Nhân viên nói bên trong đã được bao trọn, là cậu bao hả?”
 
“Không phải tôi. Nhưng lúc tôi vào thì không bị ai chặn hết.” Nói xong, Lục Mẫn đưa ánh mắt dò hỏi nhìn người phục vụ.
 
Cửa hàng trưởng đi ra giải thích: “Là thế này, người bao chỗ này gửi cho chúng tôi ảnh của cậu, nói chỉ được cho một mình cậu vào.”
 
Lục Mẫn: “Ảnh… của tôi?”
 
Mấy cô gái cũng choáng voáng, nghe cứ quai quái thế nào ấy.
 
Đúng lúc này, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên.
 
Khương Bảo mở cửa đi vào, hôm nay cô không mặc đồng phục như ngày thường mà mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh quân đội, quần thụng màu đen kèm giày da cao cổ. 
 
Mái tóc thường ngày được búi gọn gàng nay xoã ra, sau lưng đeo một chiếc cặp màu đen. Thoạt nhìn vừa đơn giản vừa ngầu lòi.
 
Trong chốc lát mọi người đều nhìn qua.
 
“Là tôi bao quán đấy.” Khương Bảo giơ tay nhìn thời gian, “5 giờ 28 phút, tôi không có đến muộn.”
 
Cửa hàng trưởng cười nói: “Xin chào quý khách, cho hỏi đây đều là bạn của cô ạ?”
 
Khương Bảo nhìn Lục Mẫn, hỏi: “Cậu dẫn bọn họ tới à? Ok, bọn họ có thể ở lầu 1, chúng ta lên trên.”
 
Mấy cô nữ sinh không dám nói gì, người nọ vừa vào đã tỏa ra bá khí, trông không phải dạng vừa, hơn nữa vừa nhìn đã biết là rất có tiền.
 
Cô ấy bao nguyên quán cà phê rồi hẹn Lục Mẫn tới, đúng là kì lạ, hai người này có quan hệ gì đây?
 
Lục Mẫn: “Cũng được.”
 
Cậu đang định giải thích không phải mình dẫn tới, có điều đối phương cũng chẳng quan tâm, chỉ đành coi như không có gì.
 
Khương Bảo chọn một chỗ ngồi có vách ngăn, sau khi an toạ, cô lấy bút từ trong cặp ra, không lãng phí chút thời gian nào, “Bắt đầu đi.”
 
Lục Mẫn gật đầu, cậu lấy đề thi trình độ lớp 11 ra đặt lên bàn.
 
“Trước tiên cậu làm cái này, thử xem độ khó thế nào.”
 
Nửa tiếng sau, Khương Bảo ngẩng đầu nhìn cậu, cô cũng không nói là mình không làm được, nhưng ý tứ chính là: tôi không làm được, cậu xem mà giải quyết đi.
 
Lục Mẫn lại đặt trước mặt cô một tờ đề trình độ tốt nghiệp cấp 2.
 
“Vậy cậu thử làm tờ này xem.”
 
Lần này Khương Bảo cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, tên này còn có ích hơn cái ông giáo sư kia nhiều. 
 
Cô vừa làm được 20 phút đã nghe thấy bên dưới có người ầm ĩ, ngừng bút lại.
 
Cửa hàng trưởng đi lên, lưỡng lự nói: “Xin chào, có người tới tìm cô, bà ta… xưng là mẹ của cô.”
 
Người đó… nhìn thế nào cũng không giống mẹ của cô gái này.
 
Lục Mẫn mỉm cười: “Ra là bác gái, tôi có nên đi xuống chào hỏi một tiếng không?”
 
Khương Bảo mặt không cảm xúc nói: “Cậu ngồi đây đừng đi đâu, tôi sẽ trở lại ngay.”
 
Sao bà ta lại tới đây?
 
Lục Mẫn hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, có lẽ hai người vẫn chưa thân đến mức đó.
 
Cậu luôn cảm thấy người này hình như có rất nhiều bí mật, không thể nào nhìn thấu được cô ấy.
 
Vì vậy mình mới bất giác bị thu hút.
 
Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Lâm Xán đang đứng trước quán cà phê nói chuyện với một người phụ nữ trung niên.
 
Người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám, hai người nhìn rất xa lạ, cảm giác không giống mẹ con trò chuyện với nhau, nhưng từ ngũ quan của cô có thể mơ hồ thấy được sự tương đồng. 
 
Lục Mẫn đứng nhìn mấy giây rồi quay về chỗ ngồi.
 
Nhưng cậu đợi cả tiếng, cà phê cũng đã nguội ngắt mà cái người nói sẽ trở về ngay kia vẫn chưa thấy xuất hiện.

 


Bình Luận (0)
Comment