Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 8

Khương Bảo đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, ngồi lên ghế.
 
Tác dụng của lực là qua lại lẫn nhau, mông của cô lãnh đủ, chân của đối phương cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
 
Việc gì phải làm tổn thương nhau như thế.
 
“Vừa nãy anh duỗi chân ra làm tôi bị vấp ngã, đây là một hành động rất nguy hiểm.” Khương Bảo nói.
 
“Cô đâu có được ngồi đây.” Tạ Liệu Nguyên nhìn bảo vệ đang đuổi người ở hàng ghế sau, nói tiếp: “Gan lớn thật đấy, lại dám trà trộn vào đây.”
 
Anh giơ tay lên, ra hiệu cho bảo vệ đuổi cái người đi vào bất hợp pháp này.
 
Khương Bảo rất bất ngờ, Tạ Liệu Nguyên hành xử khác xa trong ấn tượng của cô, không có phong thái quý ông gì hết! Mình khó khăn lắm mới lẻn được vào trong đây, không thể bị đuổi ra được.
 
Cô thật sự chán ngấy việc chen chúc trên xe buýt và ở phòng kí túc xá 6 người lắm rồi, rồi ngày nào cũng phải kiểm tra số dư trong tài khoản.
 
Khương Bảo không có thời gian suy nghĩ, vội đè bàn tay đang giơ lên của anh, thấy đối phương mở miệng, liền dùng tay kia bịt luôn miệng.
 
Tạ Liệu Nguyên mở to mắt, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã nghi ngờ cô gái này tiếp cận mình là có mục đích.
 
Đã giả làm bạn của Khương Bảo, bây giờ lại còn dán cả người vào mình? Đúng là không biết xấu hổ!
 
Tạ Liệu Nguyên trở mình định đẩy cô ra, khoảng cách giữa hai người rất gần, khoảnh khắc đối diện, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được ập đến.
 
Tạ Liệu Nguyên sững sờ, nhất thời quên mất phản ứng.
 
Mãi cho đến khi bảo vệ ở đi hết, phía sau không còn động tĩnh nào nữa, lúc này Khương Bảo mới buông anh ra, hơi thở của đối phương phả vào khiến lòng bàn tay cô có hơi ngứa.
 
“Tôi làm như vậy là có nguyên nhân, anh cứ xem như chưa từng gặp tôi, với lại tôi muốn nói rõ, không phải tôi cố tình không mua vé, tôi có thể bù tiền vé cho anh!”
 
Nói xong, Khương Bảo mở túi vải bên người ra, nếu có thể nói chuyện với anh năm thì số tiền này cũng không cần thiết nữa.
 
“Vé vào cửa đắt nhất là 750 một cái, trong này có 5000 tệ anh cầm lấy đi, coi như là tiền bồi thường.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Cô lại định giở trò gì đây? Cầm lấy tiền của cô rồi lập tức cút đi cho tôi, đây không phải chỗ của cô.”
 

Khương Bảo sẽ không đời nào cút đi, cô nhét tiền vào túi của đối phương, âu phục phẳng phiu lập tức phồng lên.
 
“Tôi biết anh chê ít, có điều tạm thời tôi chỉ có chừng này thôi, xin anh cầm lấy tiền bồi thường của tôi rồi nghe hoà nhạc trong yên bình, bạn anh không đến, đền bù 666% tiền cũng không phải là thấp, anh một vừa hai phải dùm tôi với.”
 
Tạ Liệu Nguyên cảm thấy quái đản, cô gái điên khùng này nói năng chẳng khác gì Khương Bảo.
 
Anh còn muốn nói nhưng lại bị khán giả phía sau nhắc nhở: “Đã là người yêu thì đừng có hở ra là cãi nhau, trưởng thành lên chút đi.”
 
“Xin lỗi ngài, chúng tôi sẽ không làm ồn nữa, anh ta mà còn nói chuyện tôi sẽ bịt miệng anh ta lại.” Khương Bảo vô cùng sẵn lòng xin lỗi và cam đoan.
 
Mặt Tạ Liệu Nguyên đen sì, có điều không nói thêm lời nào nữa, trong âm thanh du dương của tiếng đàn, hai người đạt được sự cân bằng tinh tế. 
 
Ở khúc nhạc cuối cùng, Khương Bảo định đi một vòng xem có lẻn được vào hậu trường không.
 
Cô cảm thấy rất có khả năng, phòng hoà nhạc này rất nhỏ, bảo vệ sẽ không đi lùng mọi ngóc ngách, dù sao ban nãy bọn họ cũng vừa mới đi kiểm tra rồi.
 
Khương Bảo đứng lên định rời đi, lại bị người bên cạnh kéo lại vào chỗ ngồi, đồng thời đè tay cô lại.
 
Lực của đối phương rất lớn, cô không thoát ra được.
 
Năm phút sau, chỉ có thể giương mắt nhìn anh năm chơi xong khúc hạ màn, biến mất khỏi sân khấu.
 
Tạ Liệu Nguyên: Quả nhiên cô đúng là có mưu đồ, cô là fan cuồng của Khương Vi Ngôn à?”
 
Thế này thì cũng không có gì lạ.
 
“Tôi không hiểu anh đang nói gì hết, mau buông tay ra.”
 
Tạ Liệu Nguyên cười nhạt: “Toàn là nói dối, nếu cô thật sự yêu thích âm nhạc đến đây để thưởng thức thì không nói làm gì, thế nhưng trong suốt buổi diễn cô chỉ toàn lơ đãng, ban nãy là muốn đi đâu?”
 
Khương Bảo: “…” 
 
Khán giả bắt đầu rời đi, mặc kệ Khương Bảo phản đối cỡ nào, Tạ Liệu Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay cô.
 
“Anh bỏ ra, tôi là… bạn tốt của Khương Bảo, thật đấy! Anh đang làm tôi đau!”
 

Ra ngoài phòng hoà nhạc, lúc này Tạ Liệu Nguyên mới buông tay, anh nói một cách trịch thượng: “Người nên một vừa hai phải là cô thì có, đây đâu phải là nơi của cô, bệnh viện số 7 mới là chỗ cô cần đi.”
 
Bệnh viện số 7 là bệnh viện tâm thần có tiếng của địa phương.
 
Cổ tay của Khương Bảo đỏ lên, ban nãy người này không hề giảm lực một chút nào, cô quay đầu nhìn thấy hai bảo vệ đứng trước cửa, không vào được nữa rồi.
 
Khương Bảo hung hăng ghi thù trong lòng, anh chết chắc rồi!
 
Hôm nay không gặp được anh năm, tiếp theo phải làm thế nào đây…
 
Khương Bảo nhìn chằm chằm người trước mặt, đúng rồi, cô có số của tên này!
 
Vì để yên tĩnh, cô đã thiết lập chế độ chống làm phiền cho điện thoại, chỉ những số được lưu mới có thể gọi được cho cô, có lẽ mình có thể nhờ Tạ Liệu Nguyên giúp.
 
Chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi!
 
Khương Bảo dịu giọng, nhẫn nại nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thực sự là bạn của cô ấy.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Không thể nào.”
 
Khương Bảo không nản chí: “Dựa vào đâu anh lại chắc chắn như thế!”
 
“Ồ, bởi vì cô ấy làm gì có bạn hả lừa đảo.”
 
Khương Bảo: “…”
 
Thôi được rồi, cái này thì không thể phản bác.
 
Khương Bảo hít một hơi thật sâu, chưa một ai từng nói chuyện với cô kiểu này bao giờ, cô cố gắng nhẫn nhịn nói tiếp: “Sao cô ấy lại không có bạn, anh chẳng phải cũng là bạn của cô ấy đó sao? Cô ấy từng nói với tôi, sáng nào chạy bộ anh cũng sẽ ghé qua trước cửa nhà cô ấy, sở thích của hai người cũng giống nhau, cấp 3 học 6 môn giống nhau trong chương trình AP, lại còn thường xuyên chọn các hoạt động ngoại khoá giống nhau, cô ấy nói anh rất phong độ, tôi rất bất ngờ khi thấy anh thế này.”
 
Tạ Liệu Nguyên sửng sốt, sắc mặt không tốt hỏi: “Sao cô biết những chuyện này? Cô từng thám thính điều tra chúng tôi sao? Ai nói cho cô biết?”
 
Hai người thường xuyên gặp nhau, nhưng đây không phải là chuyện tình cờ, anh cố tình để lại ấn tượng cho đối phương mình là một người phong độ.
 

Bọn họ theo học một trường cấp 3 rất có tiếng, lấy các môn vật lí, khoa học công nghệ làm trọng, có rất nhiều người ưu tú, mức độ cạnh tranh rất cao.
 
Ngày nào Tạ Liệu Nguyên cũng thức dậy lúc 6 giờ, anh cảm thấy bản thân rất chăm chỉ, cho đến khi biết rằng Khương Bảo kế bên mình mỗi ngày đều thức dậy vào 5 giờ sáng.
 
Có một năm, tất cả các môn AP của anh đều đạt A, vốn dĩ anh cảm thấy rất hài lòng, sau đó Khương Bảo lại quay về với một chiếc cúp trong tay.
 
Tạ Liệu Nguyên làm bộ thuận miệng hỏi, Khương Bảo cũng thật sự trả lời, chỉ cần 9 môn AP đều đạt điểm cao thì sẽ được thưởng cúp. 
 
Khương Bảo nhỏ hơn anh 4 tuổi, các bé gái phát triển tâm lí sớm hơn các bạn cùng tuổi.
 
Khương Bảo lại học vượt cấp, cho nên hai người không gặp bất kì rào cản nào trong giao tiếp.
 
Lúc ban đầu, Tạ Liệu Nguyên không thích Khương Bảo lắm, đa phần con trai sẽ có xu hướng thích những cô gái đáng yêu, mà Khương Bảo lại có tham vọng, có mục tiêu, và đầy kiêu hãnh. Cô cho rằng trong bất kì bảng xếp hạng nào chỉ có đứng nhất mới có ý nghĩa.
 
Khương Bảo nhẫn nại, cô nghĩ mình cần phải nói ra những điều không thể nghe ngóng để lấy được lòng tin của đối phương. 
 
“Cô ấy còn nói bản thân thích các chuyên ngành nghệ thuật hơn, nhưng anh hai cô ấy khuyên cô ấy nên học kinh doanh, đến MIT học kinh tế và quản lý kinh doanh quốc tế, đó là vào một bữa cơm tối, lúc ấy anh cũng có mặt ở đó, đúng không?”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Cô thực sự biết sao?”
 
“Tôi đã nói rồi, tôi là bạn thâncủa cô ấy, bạn rất thân”
 
Tạ Liệu Nguyên: “…”
 
“Nếu anh vẫn không tin thì có thể gọi điện hỏi cô ấy.” Cô tiếp tục thuyết phục từng chút một.
 
Tạ Liệu Nguyên hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
 
Khương Bảo: “Tôi còn có thể làm gì, anh cứ việc cầm điện thoại bật loa ngoài, tôi sẽ đứng ra xa nói vài câu, cô ấy nhận được điện thoại chắc chắn sẽ vui mừng về nước thăm tôi!”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Nằm mơ đi, không có chuyện đó đâu.”
 
Anh rất hiểu Khương Bảo.
 
Tuy nói là vậy, nhưng Tạ Liệu Nguyên vẫn đồng ý.
 
Ở đây nhiều người, không thích hợp nói chuyện, anh dẫn đối phương vào trong xe mình, sau đó gọi điện.
 
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bíp, sau tiếp bíp thứ sáu, bên kia cuồi cùng cũng bắt máy.
 
“Alo.”


 
Nghe thấy giọng nói của mình, Khương Bảo có hơi thất thần, cô bình tĩnh nói: “Xin chào, Lâm Xán.”
 
Điện thoại bên kia trầm mặc khoảng 10 giây, sau đó mới hỏi, “… Cô là Lâm Xán?”
 
Khương Bảo liếc mắt nhìn Tạ Liệu Nguyên bên cạnh đang cực kì kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Nếu tôi không phải là Lâm Xán thì còn là ai được nữa?”
 
“Rầm” một tiếng, điện thoại bên kia liền cúp máy.
 
Tạ Liệu Nguyên hỏi: “Rốt cuộc cô đang giở trò gì vậy?”
 
Khương Bảo cười nhẹ: “Chắc là nhận được điện thoại của tôi nên cô ấy xúc động quá! Cho nên mới làm rớt luôn di động, không bằng anh gọi lại lần nữa xem.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “…”
 
Khương Bảo chớp chớp mắt.
 
Nếu không vì nhận thấy thể lực giữa hai bên quá chênh lệch thì cô đã sớm nhào lên đấm cho anh một phát rồi! Hồi nãy bị anh kéo cả một đoạn đường, cổ tay vẫn còn đau đây.
 
Tạ Liệu Nguyên: “Rốt cuộc hai người quen nhau như thế nào? Bạn bè?”
 
Anh không gọi, nhưng 3 phút sau, chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí kì quái.
 
Lần này là “Khương Bảo” chủ động gọi tới.
_______
Lâm Xán nhìn một chiếc cúp trong tủ sách rơi xuống đất, giơ tay che đầu.
 
Hạng nhất toàn quốc về kinh tế vi mô, huy chương vàng cuộc thi tranh luận, giải thưởng cuộc thi tiếng Pháp, cúp đua ngựa,…Thành tích của chính mình rất xuất sắc, hiện đang theo học MIT.
 
Cô bệnh cả một tuần hôm qua mới tỉnh lại, có rất nhiều kí ức mơ hồ. 
 
Cũng lờ mờ cảm thấy đây không phải cuộc sống của mình.
 
“Nếu tôi không phải là Lâm Xán thì còn là ai được nữa?”
 
Lời này của người bên kia điện thoại, khiến cô trong chốc lát nhớ ra tất cả mọi chuyện.
 
Phải rồi, mình không phải là Khương Bảo, mà là Lâm Xán.

 


Bình Luận (0)
Comment