Dưới ánh đèn mờ nhạt, tiếng bánh xe lăn trầm đục càng làm không khí trở nên căng thẳng. Mọi ánh mắt như bị níu chặt vào chiếc xe đẩy đang tiến gần lại trung tâm đài đấu giá. Tấm vải màu champagne phủ lên vật phẩm cuối cùng khẽ rung nhẹ trong làn gió thoảng, vô tình vén lên một góc nhỏ để lộ ra cổ chân trắng mịn như ngọc xinh đẹp đến nghẹt thở.
Một chi tiết tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến cả hội trường lặng đi một nhịp. Mắt cá chân kia thon gầy mảnh khảnh, xương chân như được điêu khắc tinh xảo, trên làn da trắng ngần ửng lên sắc hồng phơn phớt như cánh hoa đào mới nở. Dưới ánh đèn, nó phản chiếu thứ ánh sáng mơ hồ, vừa mong manh vừa cám dỗ.
Rõ ràng là cảnh tượng quen thuộc trong những buổi đấu giá hạng sang, vậy mà lần này lại khiến người ta thấy tim đập nhanh hơn một chút. Không ai nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều trào dâng một sự thôi thúc khó tả mong muốn được tận mắt nhìn thấy toàn bộ thứ được giấu sau lớp vải mỏng kia như thể chỉ cần chạm vào thôi, họ sẽ nắm được một thứ gì đó cực kỳ quý giá và không thể lặp lại.
Tiết Trì mở to hai mắt. "Thiển...Thiển Linh !"
Du Hành nhanh tay ấn chân cậu ta xuống. "c** nh* tiếng thôi, muốn cả hai chúng ta bị phát hiện sao?"
Tiết Trì sốt ruột gạt tay Du Hành ra. Du Hành ghét bỏ buông tay, còn rút khăn giấy lau lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: "Ngồi yên một chút đi. Mới chỉ lộ mắt cá chân, cậu đã chắc chắn đến vậy à?"
Tiết Trì khinh bỉ "phì" một tiếng, dùng mu bàn tay xoa mạnh lên môi vừa bị Du Hành chạm vào, hậm hực đáp: "Tất nhiên là tôi biết chứ! Thiển Linh đẹp từ đầu đến chân, chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên được. Huống hồ là một cái mắt cá chân xinh xắn như vậy!"
Hiếm lắm Du Hành mới đồng tình với lời cậu ta. Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Thiển Linh thay giày....
Mu bàn chân trắng mịn như tuyết đầu mùa, căng bóng và tinh tế, từng đường gân xanh nhạt mờ ẩn dưới lớp da mỏng manh gần như trong suốt. Những móng chân nhỏ xíu được cắt tỉa cẩn thận, tròn đầy và đều đặn, trông chẳng khác nào những viên ngọc trai non tơ, quý giá được sàng lọc từ ngàn vỏ sò.
Chỉ một hình ảnh thoáng qua ấy thôi cũng đủ khiến Du Hành cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn đưa tay cầm ly nước đá trên bàn, uống một hơi cạn sạch như muốn dập tắt ngọn lửa đang thầm bùng cháy trong lòng ngực.
"Giá khởi điểm cho vật phẩm lần này là...."
Diêu Hạc Chu bình thản đọc lên một con số cao đến mức khó tin. Hội trường vốn yên ắng nay bắt đầu rộ lên tiếng xì xào kinh ngạc. Nhưng chưa dừng lại ở đó, giọng anh ta vẫn thong thả tiếp lời:
Dưới ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, Diêu Hạc Chu đứng nơi trung tâm sân khấu như thể một vũ công điêu luyện đã bước đến đoạn cao trào. Anh ta mỉm cười, ánh mắt lướt qua một lượt đám đông đang ồn ào như ong vỡ tổ không chút che giấu sự khinh thường trong đôi mắt nửa khép nửa mở.
"Nếu mức giá đạt gấp đôi, tôi sẽ vén một nửa tấm vải. Còn nếu ai đó đưa ra giá gấp năm lần..." – anh ta cố tình ngừng lại một nhịp, môi cong lên, "Tôi sẽ vén toàn bộ tấm vải lên."
Câu nói vừa dứt, không khí hội trường như bùng nổ. Những tiếng bàn tán vốn râm ran đã biến thành cơn sóng âm thanh nhấn chìm cả không gian: "Các người điên rồi sao? Đây rõ ràng là cướp tiền mà!"
"Ngay cả mặt cũng không dám lộ mà đã đòi giá cao, không biết có phải vì quá xấu hổ không dám gặp người không!"
"Tôi có nhiều tiền như vậy để làm gì không tốt hơn sao ?"
"Dù sao thì nhìn người trước đó, tôi không thể ra nhiều tiền như vậy được. Ngay cả một phần mười tôi cũng thấy lãng phí!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi muốn kiểm tra hàng !"
Những tiếng la ó, mỉa mai, chế nhạo dồn dập đổ tới như nước vỡ đê. Nhưng Diêu Hạc Chu vẫn thản nhiên như đang đứng giữa khu vườn mùa xuân, giọng nói nhẹ như gió mà rắn như sắt:
"Nếu ai có ý kiến," anh ta lười biếng hất cằm, "thì có thể chọn rời đi."
Anh ta phất tay, ra hiệu.
Nhân viên phục vụ lập tức hiểu ý, cung kính mở toang hai cánh cửa lớn phía sau, ánh sáng lạnh từ hành lang ùa vào. "Tiễn khách."
Cánh cửa như một nhát dao sắc lạnh, xé đôi không khí căng như dây đàn — những kẻ vừa hùng hổ chất vấn nay lại bắt đầu do dự.
Diêu Hạc Chu liếc Du Hành một cái. Anh ta biết người kia tuyệt đối sẽ không rời đi. Lửa trong mắt anh ta còn rực hơn cả giá khởi điểm vừa được nêu.
Thế nhưng, những tiếng phản đối ban nãy giờ im bặt. Không một ai đứng dậy. Trong giới những kẻ kiêu ngạo, giàu có và ngạo mạn, cảnh tượng này hiếm có đến mức gần như không thể xảy ra.
Từng người ngồi đó như bị một hình ảnh ám ảnh—vệt trắng như tuyết vừa được làn gió khẽ lật lên lặp đi lặp lại trong đầu, cào vào nỗi tò mò nguyên thủy nhất.
Dưới tấm vải kia... rốt cuộc là một mỹ nhân thế nào mà có thể khiến bọn họ mất kiểm soát đến vậy?
Diêu Hạc Chu đảo mắt nhìn một vòng những kẻ đầu trâu mặt ngựa, bụng dạ khó lường, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra mọi người đều không có ý kiến gì. Vậy thì buổi đấu giá chính thức bắt đầu."
Chỉ vài giây sau khi lời hắn dứt, cả hội trường lặng tinh.
Rồi bỗng nhiên một bàn tay chậm rãi giơ lên.
"Tôi ra giá..."
Mọi ánh nhìn lập tức dồn về phía người kia.
Người kia vẫn bình thản nhìn lên đài, dứt khoát nói: "Gấp đôi!"
Vừa mở màn đã chơi lớn đến vậy? Cảm giác như có một kẻ phản bội đang lặng lẽ châm lửa trong hàng ngũ chúng ta hành vi này thật đáng khinh bỉ !
"Giá được nhân đôi trên cơ sở ban đầu." Diêu Hạc Chu giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng, bởi vì anh ta biết đây chỉ là khởi đầu. Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của người đó, sự điên cuồng đêm nay mới thực sự bắt đầu. "Tiếp tục đi, các quý ông."
Tiết Trì ngồi không yên: "Tôi ra........"
"Này, đừng làm loạn," Du Hành nói.
"Chỉ là chút tiền đó thôi, tôi vốn không để vào mắt." Trong thế giới của Tiết Trì, chỉ cần có thể đưa Thiển Linh trở về, những thứ khác đều không đáng kể. "Anh đừng cản tôi chứ."
Du Hành thản nhiên đáp: "Cậu quên chúng ta đã trà trộn vào đây bằng cách nào rồi à? Nếu bị phát hiện sớm, cậu chịu trách nhiệm nổi không?"
Tiết Trì lập tức câm nín. Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia không ngừng ra giá, đấu tranh giành lấy thứ mà cậu xem như bảo vật, chỉ sợ chạm mạnh sẽ vỡ tan.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, gần như nghiến răng nghiến lợi chửi: "Một lũ dưa vẹo táo nứt, cũng đòi tranh vợ với bổn thiếu gia đây sao ?!"
Du Hành nói: "Ai là vợ cậu cơ ? Một thằng nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, miệng còn hôi sữa mà dám gọi em ấy là vợ ư ? "
"..." Tiết Trì bật cười khinh một tiếng, khoanh tay trước ngực, không chút khách khí đáp trả: "Nghe nói người nhà anh sống chẳng được bao lâu, không biết anh còn cầm cự nổi mấy năm nữa không nhỉ ? "
Trong lúc hai người đấu khẩu qua lại, giá cả âm thầm leo thang, nhanh chóng gấp ba lần mức khởi điểm mà Diêu Hạc Chu đã đưa ra.
"Giá đến rồi, mau vén màn đi, nhanh lên!"
"Tôi muốn xem thử món hàng này.....liệu có xứng đáng với cái giá trên trời ấy không. Ai là người ra giá cuối cùng thì nhớ chuẩn bị tinh thần... kẻo thiếu máu đấy."
Giữa những tiếng thúc giục dồn dập, Diêu Hạc Chu chậm rãi bước tới gần chiếc lồng sắt. Mỗi bước chân tiến lại gần, nhịp tim anh ta lại đập nhanh thêm một nhịp. Anh ta bước rất khẽ dường như sợ làm kinh động đến chú nai con đang ẩn mình trong khu rừng sâu.
Cuối cùng, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng vén lên một góc tấm vải dày nặng đang phủ lên lồng sắt.
Khán phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ của những kẻ đang nín thở chờ đợi.
Một góc lồng sắt màu vàng lộ ra, để lộ người đang ngồi bên trong – làn da cậu trắng đến mức tựa hồ phát sáng. Trên người khoác chiếc áo choàng lụa màu vàng sữa, nhẹ nhàng như từng đợt sóng lăn tăn. Những viên đá quý hồng ngọc lựu đính khắp thân áo lấp lánh rực rỡ, tựa như từng giọt máu đang chuyển động trên nền tuyết trắng, tấn công mọi giác quan thị giác nhạy cảm nhất.
Cậu thu mình trong một góc, vóc dáng nhỏ bé đến đáng thương. Thiển Linh lúc này trông vô cùng ngoan ngoãn, không chống đối cũng không phản kháng. Từ góc nhìn hạn chế bên trong lồng, cậu chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của những người đang ngồi phía dưới, rải rác quanh các bàn.
Mặc dù không thể nhìn rõ hơn, nhưng bằng trực giác, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của đám đông đang đồng loạt dán chặt lên người mình đặc quánh như một thứ chất lỏng sền sệt, bị đun sôi rồi ninh đi ninh lại đến đặc quánh, sắp nhỏ giọt.
Dưới đài, những quý ông chỉnh tề trong vest và giày da đã sớm không thể ngồi yên. Chỉ trách tấm vải chết tiệt kia, dưới tay Diêu Hạc Chu lại cứng nhắc dừng lại như cố tình treo ngược lòng người trong nháy mắt mong chờ.
"Khốn kiếp!"
"Đùa à? Chẳng lẽ dừng ở đây thật sao? Mặt còn chưa nhìn rõ nữa mà!"
Có kẻ thậm chí không tiếc hy sinh hình tượng, nửa quỳ rạp xuống đất chỉ để len lén ngắm thêm một chút cảnh đẹp bị che giấu.
Một đôi chân trắng muốt, thon dài, mảnh khảnh đến mức chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Đôi giày da bệt đơn giản nhưng sạch sẽ đến không tì vết. Xương mắt cá chân tinh tế, đường cong nhô lên duyên dáng mang theo nét thuần khiết cao quý như một góc thánh điện không thể vấy bẩn nhưng giờ đây lại bị hàng trăm ánh nhìn kéo xuống bùn đen.
"Muốn được giẫm lên quá... À không,"
"Là con gái sao? Cảm giác đôi chân ấy vừa nhỏ, vừa trắng, lại còn ngoan ngoãn thế kia..."
[ Bình luận trực tiếp ]
— Đệt, tôi cũng nghĩ vậy đó. Cảm giác như muốn được vợ yêu giẫm lên thật mạnh, mới tưởng tượng thôi mà tim đập thình thịch rồi!
— Đây đúng là hiện trường "tỏa hương thơm" quy mô lớn luôn.
— Vợ yêu đúng là cao tay, biết hạ cổ thật đấy. Đám này mà muốn giành được người, chắc chắn sẽ đánh nhau vỡ đầu chảy máu cho coi.
— Biết là nhục mà vẫn đâm đầu. Mỗi ngày được nhìn vợ yêu là mỗi ngày thấy lời! Tiền lương đâu? Nạp cho vợ hết cho tôi!
...
Cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn từ khán đài truyền đến, Thiển Linh chỉ biết siết chặt hai đầu gối lại, như thể đó là hàng rào phòng thủ cuối cùng của mình.
Ngay khoảnh khắc này, cậu không khỏi cảm thấy may mắn — giữa mình và đám người kia còn có một lớp vải dày cản trở.
Thế nhưng... niềm vui ấy rõ ràng đến quá sớm.
Không còn cái không khí cầm chừng, thăm dò ban đầu, những quý ông vừa "nếm được miếng thịt" như được tiêm thẳng một liều adrenaline. Trong chưa đầy hai phút, giá cả đã bị đẩy lên gấp nhiều lần, nhanh đến mức khiến người xem ngộp thở.
"Một cái nhìn thôi có được không? Tôi sắp phát điên mất rồi..."
Kẻ nọ ngước mắt nhìn về phía chiếc lồng vàng, giọng nói vừa si mê vừa thành thật đến rợn người: "Bé cưng, em mặc bộ đồ này đẹp đến mức hồn anh suýt bị hút mất rồi..."
Thiển Linh nghe xong, vô thức khép cả mũi chân lại.
Dưới khán đài lại bùng lên một trận xôn xao.
"Đừng căng thẳng~" Diêu Hạc Chu nửa quỳ xuống trước mặt Thiển Linh, kiềm chế cảm xúc của mình, đặt tay lên tấm vải che bên ngoài. Giọng nói lãng tử lần đầu tiên trở nên dịu dàng đến vậy: "Em đừng sợ, tôi sẽ vén màn lên nhé."
Thiển Linh nhỏ giọng kháng cự: "Không cần..."
Giọng cậu thanh mảnh, mềm mại, âm lượng không lớn, nhưng từng chữ thốt ra như xuyên thẳng vào da thịt người nghe. Cả hội trường chợt run lên, từng tấc xương tủy như bị k*ch th*ch, cứ thế nghiền ngẫm câu nói ấy lặp đi lặp lại — tạo thành một cơn tê rần như bị điện giật nhẹ, lan khắp toàn thân.
Bàn tay Diêu Hạc Chu khựng lại.
Anh ta nắm chặt lấy tấm vải, toàn thân như căng cứng trong giây lát. Phía sau là tiếng thúc giục dồn dập, như một làn sóng sắp tràn qua đê, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích. Những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, rõ đến mức có thể thấy được máu đang gầm gào chảy dưới lớp da.
Diêu Hạc Chu siết tấm vải đến mức nhăn nhúm, từng nếp nhăn sâu in hằn nơi đầu ngón tay, rồi chậm rãi nâng mép vải lên từng chút một. Gương mặt anh tối sầm lại, trầm đến mức tưởng chừng có thể vắt ra nước.
Cuối cùng, Diêu Hạc Chu cúi đầu, hạ giọng: "Anh sẽ không nhường bé cho bọn họ đâu. Đừng sợ... chỉ là đang diễn một chút thôi."
Nhưng... lời anh ta nói liệu có thể tin được không?
Thiển Linh không khỏi nhớ lại những câu mà Diêu Hạc Chu từng nói trước đó. Trong tình cảnh hiện tại, cậu vốn chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành chọn cách ngoan ngoãn phối hợp.Thế là cậu khẽ đáp một tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "...Tôi biết rồi."
Chỉ một câu ngoan ngoãn đến dị thường ấy đã như một đòn giáng mạnh vào lòng Diêu Hạc Chu. Rõ ràng là người đang bị anh ta đẩy vào hoàn cảnh tàn nhẫn, nhưng chú cừu non trước mặt vẫn sẵn lòng lấy bộ lông trắng mềm của mình mà dâng tặng cứ như muốn an ủi chính kẻ đang giương súng săn chĩa vào mình.
Vừa ngoan, lại vừa ngây thơ đến đáng thương.
Diêu Hạc Chu thoáng sững người.
Anh ta không biết nên bật cười hay thở dài bất đắc dĩ. Nhỡ đâu, câu nói ấy anh ta chỉ tiện miệng nói ra để trấn an cậu... mà giờ lại khiến bản thân thấy khó chịu đến mức này?
Khi tấm vải nặng nề che trước chiếc lồng sắt cuối cùng được vén hẳn lên, tầm nhìn của Thiển Linh mới thực sự được khai thông. Sau một quãng thời gian dài sống trong bóng tối, ánh đèn pha lê trên trần nhà quá chói khiến cậu phải nheo mắt lại. Cậu chớp chớp mắt liên tục hàng mi khẽ run, còn vướng vài giọt nước nhỏ li ti như sương sớm, khiến cả gương mặt càng thêm yếu ớt, mỏng manh.
Và sân khấu phía dưới chìm vào sự im lặng chết chóc.
Thiển Linh hơi sững người, còn tưởng rằng mình trông không hợp gu bọn họ. Cậu liếc xuống khán đài một cách đầy lo lắng nhưng chưa kịp rút ánh mắt về, bên dưới đã lập tức bùng nổ tiếng xôn xao phấn khích!
Người trước mắt họ, bất kể là dung mạo, làn da, hay thậm chí chỉ là hàng mi khẽ rung còn dính hơi nước, đều mang sức quyến rũ chết người. Gương mặt ngơ ngác pha lẫn nét ngây thơ khiến người ta chỉ muốn phạm tội, cảm giác sảng khoái mãnh liệt ấy chính là đến từ sự mâu thuẫn tột cùng như vừa muốn cưng chiều, vừa muốn chà đạp.
[ Bình luận trực tiếp ]
— Trời ơi, nhan sắc kiểu này là thần tiên hạ phàm chứ người phàm mắt thịt nào chịu nổi?!
— Đẹp kiểu này... lại còn ngoan ngoãn, thơm thơm nữa chứ. Nhìn như tác phẩm nghệ thuật sống! Tôi mà được ẻm đè một cái chắc lên bảng đếm số luôn mất!
— Chỉ cần nhìn thôi là tôi đã thấy mình dơ dáy không chịu nổi... vừa muốn làm bẩn em ấy, lại vừa muốn quỳ gối trước mặt, hôn nhẹ một cái lên mũi giày thôi cũng đủ ăn chay sám hối trọn đời rồi!
......
Du Hành từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh như núi cuối cùng cũng để lộ vết nứt.
Ly thủy tinh trong tay hắn phát ra tiếng "rắc" giòn tan, không chịu nổi sức bóp đang tăng dần theo từng nhịp tim. Hắn siết chặt nó đến mức chất lỏng bên trong khẽ rung lên, lan ra mép ly như muốn tràn.
Ánh mắt hắn khóa chặt vào Thiển Linh đang ngồi trên khán đài, mơ hồ, sợ sệt, thu mình như con thú nhỏ bị đưa lên bàn mổ.
Chiếc áo choàng lụa kia thật sự quá mỏng, dù Thiển Linh đã cố gắng thu người lại thành một khối, vẫn lộ ra làn da trắng muốt như men sứ. Trước ngực, lớp vải lờ mờ ôm lấy đường nét phẳng lặng, mờ nhòe một vệt hồng nhạt như dấu vết bị cố tình hé lộ khiến ánh mắt người nhìn chẳng cách nào dời đi nổi.
Du Hành siết môi, giọng trầm đến mức gần như không thành tiếng: "Thì ra... từ đầu đến cuối, mình chỉ là một thằng khờ thôi sao ? "
【Lời Tác Giả】 Biết bé yêu là trai liệu thằng cha Du Hành kia có nổi sùng phát điên lên không nhỉ. Hóng quá đi !!!