Khi Bé Mít Ướt Bị Kéo Vào Livestream Tử Thần

Chương 195.2

Thiển Linh chìm vào một cơn choáng váng quen thuộc, toàn bộ ý thức nhanh chóng rơi vào hỗn độn. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã trở lại Trạm trung chuyển nghỉ ngơi dành cho người chơi.

 

Dù đã dần quen với quy trình này, nhưng lần tỉnh lại này, Thiển Linh không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu chỉ nằm im, lặng lẽ nhìn trần nhà trắng toát trên đầu. Mãi đến khi Hệ thống 663 không nhịn được lên tiếng:

 

Ải đã kết thúc rồi, cậu mau nghỉ ngơi cho hồi sức đi.

 

Hàng mi Thiển Linh khẽ run. Cậu cứng đờ quay đầu nhìn về phía màn hình đang lơ lửng giữa không trung.

 

Một dòng thông báo màu vàng rực rỡ hiện rõ trước mắt:

 

【Chúc mừng người chơi phá kỷ lục Ải ! Thiển Linh, Lộ Tiêu, Lộ Tử Dục đã thành công vượt qua Ải nhiều người chơi: "Người Dị Tộc". Đánh giá tổng hợp: SSS

 

...

 

Trên màn hình, bên trái là bảng xếp hạng các loại, còn bên phải là khu bình luận của người chơi:

 

[Âu Mai Gót ! Ải " Dị Tộc" khó như quễ vậy mà vẫn có người vượt qua được á ? ]

 

[Lại còn là 3 người sống sót luôn mới ghê ! Thiển Linh là tân binh khủng long bạo chúa hay là Godzilla vậy trời ?!]

 

[Đại thần.....làm ơn gánh em đi mà !]

 

[Ê bây, tao nhớ không lầm là "Dị Tộc" là Ải cực khó mà, người chơi vào đông như giặc, vậy mà hầu như toàn chết hết không còn một mống nào. Nhất là nhóm bị ném vô phòng thí nghiệm – chưa kịp hiểu chuyện gì đã bay về với cát bụi. Quái vật trong đó vừa hung vừa biết lây nhiễm, bị cắn phát là xác định luôn. Sau cùng cả khu ấy biến thành phế tích, đúng vibe hậu tận thế có khác.]

 

[Chưa hết đâu, mấy con quái đó còn biết tiến hóa nữa cơ, sức mạnh tăng theo từng phút, chơi mà tưởng gặp bug. Lối ra thì bị phong tỏa toàn bộ, muốn chạy cũng không có cửa.]

 

[Mà Đại lão này đúng kiểu sói đơn độc á, không gia nhập chiến đội nào luôn. Vẫn có thể solo càn nát Ải nhiều người chơi, đỉnh của chóp thật sự!]

 

[Nói thật... Đại lão mãi đỉnh trong tim tui !!! ]

 

Hệ thống 663 lên tiếng, giọng như đang cười:

 

【Mấy tên đó đang khen cậu đấy.

 

Thiển Linh khẽ cười, nụ cười nhạt đến mức gần như không có nhiệt độ.

 

"Nhưng tớ đã không giữ được lời hứa của mình. Họ... không thể trở về hành tinh của họ nữa. Tớ đã....lừa dối bọn họ."

 

Cậu dừng lại một chút, giọng nghẹn lại. "Tớ mới là kẻ tồi tệ nhất."

 

Đó không phải lỗi của cậu.

 

Theo quy định, Hệ thống 663 vốn không nên nói nhiều.

 

Nhưng nhìn gương mặt đau khổ và ánh mắt đầy tự trách của Thiển Linh, nó vẫn lên tiếng, giọng nhỏ đi như sợ bị phát hiện:

 

【Trong Ải, luôn tồn tại những kết cục không thể thay đổi. Cho dù họ không chết vì vụ nổ trên phi thuyền, thì cũng sẽ chết vì những nguyên nhân khác.】

 

Thiển Linh khựng lại, đôi mắt khẽ run. "Cậu nói vậy... là để an ủi tớ đúng không?"

 

Hệ thống 663 im lặng vài giây rồi đáp, giọng trầm ổn hơn:

 

【Một phần  an ủi, nhưng phần lớn đều  sự thật.

 

【Trong kịch bản gốc, chủng tộc Dị Tộc chỉ  hai kết cục: một  lây nhiễm toàn bộ nhân loại, biến hành tinh ấy thành phế tích; hai  bị con người truy sát đến tuyệt diệt, phải chịu đựng nỗi đau lập đi lập lại mãi mãi.

 

Dù là kết cục nào... cũng đều thảm khốc hơn hiện tại rất nhiều.

 

Nghe đến đây, biểu cảm của Thiển Linh mới dịu lại đôi chút.

 

Thấy vậy, Hệ thống 663 liền tranh thủ đổi chủ đề:

 

【Cậu  muốn xem phần thưởng thông quan Ải nhiều người chơi lần này không?

 

Thiển Linh khẽ gật đầu ngay lập tức, một giao diện đặc biệt sáng lên trước mắt cậu — ánh kim nhàn nhạt phản chiếu lên đôi mắt trầm tĩnh.

 

Bảng thông tin hiện ra:

 

【Phần thưởng Ải "Dị Tộc"  Chế độ nhiều người chơi

 

Điểm tích lũy: +5800

 

Thành tựu: "Phá Kỷ Lục Toàn Cục – Hạng SSS"

 

Nhận được vật phẩm đặc biệt:

 

Tên thẻ bài: Tái Sinh (Rebirth)

 

Trạng thái ràng buộc: Chưa ràng buộc – có thể giao dịch

 

Giới thiệu: Khi sinh mệnh giảm xuống dưới ngưỡng an toàn, sử dụng thẻ này có thể hồi phục 80% giá trị sinh mệnh.

 

Hạn chế sử dụng: Người chơi tự kích hoạt, phải mang theo bên mình.

 

Thiển Linh còn chưa kịp cảm nhận hết độ "bá đạo" của tấm thẻ thì khu vực bình luận trực tiếp đã nổ tung vì kinh ngạc:

 

— Ôi trời ơi, Vợ anh đúng là luôn được phú quý gõ cửa quanh năm mà !

 

— 80% sinh mệnh tương đương với sở hữu thêm một cái mạng nữa nha. Thẻ cấp cao cỡ này mà đem ra Cảng Chính bán đấu giá thì có thể chạm đến đỉnh Penhouse luôn á.

 

— Xì, em đừng nghe thằng lầu trên phát biểu khùng điên. Bé cưng của chúng ta thiếu gì tiền, giữ lại dùng lúc khẩn cấp mới khôn ngoan đó~

 

...

 

Thiển Linh nhìn đám bình luận đang trôi vùn vụt, bỗng nhớ ra điều gì đó.
"Vậy nếu so tấm thẻ này với thẻ của Lộ Tiêu trước kia, cái nào mạnh hơn?"

 

【Còn tùy tình huống cụ thể, Hệ thống 663 đáp, giọng bình thản như mọi khi, 【Nhưng xét trên mọi phương diện... tấm thẻ này  thể xem  cực phẩm hiếm có.

 

Thiển Linh gật đầu, coi như đã hiểu.

 

Nhận xong phần thưởng điểm tích lũy, thứ hạng của cậu trên bảng xếp hạng tăng vọt — tuy vậy, vẫn còn một khoảng cách khá xa so với Top 200. Cậu vẫn nhớ lời Hệ thống từng nói: chỉ những người chơi lọt vào Top 200 mới được phép bước vào "Lĩnh vực của Thần" — nơi họ có thể tự do kết nối giữa thế giới thực và buổi phát sóng trực tiếp.

 

【Cậu  muốn tớ bật lại bộ phim truyền hình lần trước chưa xem xong không?

 

Hệ thống 663 đề nghị.

 

Bình thường, sau mỗi Ải, Thiển Linh đều như vậy — ở lì trong trạm trung chuyển, ngoan ngoãn xem TV hoặc chơi game giết thời gian. Chính vì thế mà trong mắt những người khác, thân phận của cậu ngày càng trở nên bí ẩn.

 

Hệ thống vốn nghĩ lần này cũng thế, rằng Thiển Linh sẽ lại chọn kiểu sống "nằm dài làm cá mặn" quen thuộc.

 

Nhưng lần này thì khác.

 

Thiển Linh im lặng vài giây, rồi chủ động nhấp vào biểu tượng "Bản Đồ".

 

"Cậu chuẩn bị trước đi, lát nữa tớ quay lại rồi xem."

 

Nói xong, Thiển Linh nhấp chọn 'Cảng Chính'.

 

Một luồng sáng trắng bao phủ lấy thân thể, rồi trong nháy mắt, cậu đã đứng giữa con phố náo nhiệt, nơi dòng người chơi tấp nập qua lại, tiếng rao bán và quảng cáo vang lên không dứt.

 

Sự xuất hiện của cậu lập tức thu hút vô số ánh nhìn. Nhưng Thiển Linh dường như chẳng để tâm — ánh mắt cậu kiên định, bước chân không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Không bị những cửa hàng lung linh hai bên lôi kéo, cậu đi thẳng vào trong, hướng về nơi quen thuộc.

 

Nơi ấy vẫn như lần trước — một góc yên tĩnh giữa khu thương cảng ồn ào. Vài người chơi lười biếng ngả người trên ghế, ánh mắt hờ hững quan sát đám đông, hoàn toàn trái ngược với không khí sôi nổi của các chiến đội đang tích cực chiêu mộ thành viên quanh đó.

 

Thiển Linh dừng lại trước một quầy chiêu mộ. Lá cờ đội K.G treo bên cạnh nổi bật đến chói mắt, biểu tượng uy nghiêm và lạnh lùng — đúng chuẩn phong cách của bọn họ.

 

Người chơi ngồi sau quầy thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu.

 

"Muốn gia nhập chiến đội à? Điền vào tớ giấy này trước đi."

 

"Tôi không đến để tham gia chiến đội. Tôi đến tìm người."

 

Giọng Thiển Linh trong trẻo và bình tĩnh, như có dòng nước mát chảy qua không khí oi bức của khu cảng. Câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến vài người chơi xung quanh bất giác quay đầu lại.

 

Ánh mắt họ lập tức sững lại.

 

Đẹp quá đi mất.

 

Thật sự là tuyệt phẩm của nhân loại.

 

Họ từng thấy nhiều người chơi có ngoại hình bắt mắt, nhưng vẻ đẹp của Thiển Linh lại khiến người ta cảm giác như đang nhìn một bức điêu khắc sống — tinh tế, lạnh lùng, gần như phi thực. Trong khoảnh khắc đó, khung cảnh ồn ào của cả Cảng Chính như bị đẩy lùi ra xa.

 

Người chơi vừa tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn ban nãy là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn ngồi thẳng dậy, giọng đã mềm đi hẳn: "Cậu tìm ai? Chỉ cần là người trong đội tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm người đó."

 

"Tôi tìm Lộ Tiêu."

 

Chỉ một câu, không khí liền thay đổi.

 

Gương mặt của mấy người phía sau quầy đồng loạt cứng lại, ánh nhìn né tránh. Một sự im lặng nặng nề phủ xuống — giống như cái tên đó là điều cấm kỵ nơi đây.

 

"Cái này..." Người chơi kia ấp úng, nụ cười gượng gạo:

 

"Anh ấy... vừa ra khỏi Ải, chắc chưa rảnh đâu. Hay cậu nói rõ lý do tìm, với lại cho tôi biết tên cậu, để tôi tiện báo lại."

 

Thực ra, hắn chỉ đang sợ.

 

Sợ cái danh Lộ Tiêu.

 

Trong mắt những người ở đây, hắn là "Ma Vương" — kẻ cô độc, thực lực khủng khiếp, mắt cao hơn trời, chẳng buồn để tâm đến những người chơi cấp thấp như họ.

 

Cấp độ của họ, nếu so với mặt bằng chung, có thể được gọi là Đại thần.

 

Nhưng trong mắt Lộ Tiêu... họ chẳng là gì cả.

 

Thậm chí, gọi là rác rưởi còn có phần tâng bốc hơn.

 

Và Thiển Linh — một người chơi xinh đẹp nhưng không có thực lực — lại vừa khéo là kiểu người Lộ Tiêu ghét nhất. Nếu chẳng may chọc vào cái gai này, e rằng mọi chuyện sẽ chẳng dễ giải quyết.

 

Thiển Linh nói: "Anh cứ nói với anh ấy là có thứ tôi cần đưa cho anh ấy. Tôi tên là Thiển Linh."

 

Người chơi kia ngẩn ra.

 

Cái tên này... nghe quen lắm. Nhưng trong thoáng chốc, anh ta không thể liên kết người chơi có gương mặt tinh xảo, khí chất yếu ớt trước mặt — với cái tên tân binh khủng long thần bí đã mất tích bấy lâu kia.

 

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, anh ta gửi một tin nhắn thoại cho Lộ Tiêu. Quả nhiên, tin nhắn rơi vào im lặng như đá chìm đáy biển.

 

Anh ta gượng cười, giải thích:

 

"Có thể anh ấy không thấy. Hay là cậu ngồi đây một lát, xem qua tài liệu chiến đội chúng tôi nhé?"

 

K.G vốn là một chiến đội mạnh, nhưng vẫn luôn cởi mở với người chơi có tiềm năng. Dù Thiển Linh chỉ là một người "dựa vào ngoại hình để qua cửa", thì trong mắt họ, cậu cũng là đỉnh của đỉnh.

 

Thiển Linh không từ chối thiện ý ấy. Cậu mỉm cười cảm ơn, ngồi xuống chiếc ghế đối phương kéo ra. Cậu vừa lật tài liệu chiến đội, vừa nghĩ xem khi nào Lộ Tiêu mới đến — hoàn toàn không hay biết rằng, chính mình đang khiến cả khu vực nhỏ này dậy sóng.

 

Trước quầy hàng vốn vắng người, nay bỗng xếp thành một hàng dài.

 

"Người tiếp theo, chỉ số cơ bản của cậu không đạt tiêu chuẩn của chiến đội của bọn tôi."

 

Nhưng chẳng ai để tâm đến việc đó. Họ chỉ muốn đến gần hơn, nhìn cho rõ người chơi xinh đẹp kia. Có người còn thử gửi lời mời kết bạn trực tiếp — và tất nhiên, tất cả bị chặn lại bởi thông báo "Người chơi này từ chối lời mời kết bạn."

 

Thiển Linh, sau một hồi lật tài liệu chán nản, ngẩng đầu lên. Cậu giật mình vì lượng người đông nghẹt, đôi mắt mở to, phản chiếu vẻ hoang mang trong trẻo.

 

— Sao tự dưng lại đông người thế này?

 

Tiếng hít khí cảm thán lan khắp hàng dài:

 

"Trời ơi, sao mà dễ thương vậy chứ...Ê bắt cóc bỏ bao tải đem về được không ? "

 

"K.G vớ được người đẹp này ở đâu vậy ?  "

 

Một người chơi cao lớn, có lẽ bị sự kích động làm mờ lý trí, chen hẳn lên phía trước. Gã ta đứng trước mặt các thành viên K.G cười cười nói :

 

"Chàng trai xinh đẹp này, tôi là hội trưởng của chiến đội Star. Dù chúng tôi không mạnh bằng K.G, nhưng nếu cậu đồng ý về đội, tôi sẵn lòng nhường vị trí Phó đội trưởng cho cậu."

 

Xung quanh lập tức rộ lên tiếng xì xào:

 

"Star cũng thuộc top 10 mà, lời mời đó đáng giá thật."

 

"Nếu được đổi một vị trí Phó đội trưởng để có người thế này trong đội, tôi cũng ký ngay không cần suy nghĩ!"

 

Thành viên K.G ngồi cạnh Thiển Linh suýt bật dậy phản đối, nhưng còn chưa kịp nói, giọng Thiển Linh đã vang lên:

 

"Anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đến tìm người, không phải thành viên của chiến đội này."

 

Đôi mắt vị hội trưởng lập tức sáng rực.

 

Không phải người của K.G? Nghĩa là hắn sẽ có cơ hội !

 

Nhưng lời kế tiếp của Thiển Linh nhanh chóng dập tắt hy vọng ấy:

 

"Tôi không có ý định gia nhập bất kỳ chiến đội nào. Xin lỗi nhé."

 

Bị từ chối trước mặt bao người khiến gã hội trưởng kia có chút mất mặt. Gương mặt đang tươi cười bỗng tối sầm lại.

 

"Loại người chơi chỉ biết dựa vào vẻ ngoài như cậu, không có chiến đội chống lưng thì sống thế nào cho nổi?" — gã đàn ông nhếch môi, giọng chua chát. "Hay là cậu chê mấy chiến đội như chúng tôi không xứng cậu ?"

 

Thiển Linh khẽ nhíu mày. Cậu không muốn làm lớn chuyện, chỉ đứng dậy, định tạm biệt để ngày mai quay lại.

 

Nhưng chưa kịp bước đi, cổ tay cậu đã bị người kia thô bạo bắt lấy.

 

"Chậc." — Gã ta cười khinh, giọng mang ý trêu chọc. — "Thể chất thế này, gặp quái vật chắc chỉ biết ôm đầu khóc đợi người đến cứu thôi nhỉ ?"

 

Gã cúi người xuống, hơi thở gần như phủ lên da cậu. "Gia nhập chiến đội tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

 

Dù tính khí Thiển Linh luôn ôn hòa, trong lòng cậu cũng dâng lên một luồng khó chịu. Cậu giằng cổ tay ra, nhưng lực tay đối phương quá mạnh — trên làn da trắng mảnh đã hằn lên một vòng đỏ ửng.

 

Xung quanh, những người chơi khác chỉ biết nhìn nhau, không ai dám tiến lên. Ai cũng sợ chọc vào kẻ mang danh hội trưởng chiến đội Star kia.

 

Giữa lúc bầu không khí căng đến ngạt thở, một giọng nói trầm ổn, lười nhác mà mang theo ý cười lạnh vang lên, xuyên qua đám đông hỗn tạp:

 

"Đến địa bàn của bọn này mà còn dám làm loạn sao ..."

 

Giọng nói ấy như một lưỡi dao mảnh, chậm rãi rạch qua không gian.

 

"Có phải.....mấy người chán sống rồi không nhỉ ?"

Bình Luận (0)
Comment