Chương 196: Cá cược
"Tôi sẽ ghi nhớ lời cậu hôm nay." Lộ Tiêu cười lạnh, giọng thoảng vẻ đe nẹt. "Nhưng có một đứa con trai tồi tệ như cậu, chắc là kiếp trước tôi đã đắc tội gì với thế giới nhỉ."
"Đừng có mạnh miệng."
Ngô Hạo vốn là người chơi lâu năm, từng gặp không ít "bình hoa" như Thiển Linh. Trong đầu gã, những người ấy chỉ là mẫu vật dễ vỡ, không có gì đáng sợ. Gã tự nhủ: chuyện này chẳng có gì phải sợ.
Lộ Tiêu vẫn giữ vẻ bình thản, như không đặt nặng, nhưng mắt hắn lui tới như lưỡi dao: "Tôi rất muốn xem — đến lúc đó, ai mới là người mạnh miệng hơn."
Thái độ ấy khiến một góc trong lòng Ngô Hạo chợt se lại. Chẳng lẽ người trước mắt thực sự là một Đại thần ẩn mình, giả vờ hiền lành để che giấu thực lực?
Gã đánh giá Thiển Linh cẩn thận hơn: đùi nhỏ, da trắng bệch, trông mỏng manh như chưa từng phơi nắng — toàn thân toát vẻ vô hại. Chỉ có khuôn mặt là quá mức hoàn mỹ, đẹp hơn cả An Thanh một bậc, khiến người ta khó mà rời mắt.
"Không thể nào..." Gã tự nhạo mình rồi lắc đầu, cố gắng tin rằng mình không thể bị lừa như vậy. "Sáu ngày nữa, đúng giờ này — tôi chờ cậu ở cổng vào Ải. Đừng để tôi đợi lâu. Bé đẹp, hẹn gặp lại."
Nói xong, Ngô Hạo kéo cả nhóm rời đi. Phòng dần lắng, tiếng bước chân và lời bàn tán rút dần — chỉ còn lại ba người: Thiển Linh, Lộ Tiêu và Dịch Lâm Trần.
Lộ Tiêu quay sang, giọng nghiêm: "Thực ra lúc nãy em không cần đồng ý, anh cũng có cách để em ở lại. Ngô Hạo rõ ràng là nhắm vào em từ đầu, thằng đó hay mỉa mai anh lắm."
Thiển Linh thở ra, vẻ hơi xấu hổ: "Anh ta nghi ngờ cũng có lý. Em không bận tâm chuyện đó, chỉ là... lúc nãy em nóng vội, rồi miệng nhanh hơn não mà thôi. Giờ nghĩ lại đầu óc vẫn còn mơ hồ. Tại sao mình lại đồng ý một trò cá cược như vậy chứ? Nếu thua, em sẽ mất mặt trước nhiều người, còn kéo theo anh và mọi người nữa."
Lộ Tiêu nhìn cậu, ánh mắt vừa mềm lại vừa cứng: "Đừng lo. Nếu có chuyện xảy ra, anh sẽ không để chuyện đó trở thành vấn đề lớn. Nhưng nhớ kỹ — đừng để danh tiếng của em trở thành mồi cho bọn họ."
Thiển Linh buồn bã nói: "A.a.a...sao tôi ngu vậy nè."
"Nhưng em cũng đừng sợ. Tuy anh không thể vào Ải với em, nhưng có cách để có người bảo vệ em," Lộ Tiêu liếc ra ngoài cửa, "Ra đây đi, còn tính nghe lén bao lâu nữa ?"
Thiển Linh giật mình, nhìn theo ánh mắt hắn.
Chỉ thấy một bóng người bước vào từ cửa, nụ cười mang vẻ bất đắc dĩ:
"Cậu vẫn nhạy bén như ngày nào, tôi đã nín thở rồi mà vẫn bị phát hiện."
Khi cậu ta tiến gần hơn, Thiển Linh nhận ra đó là Tiêu Vũ — người vừa lên tiếng bênh vực cậu ban nãy.
"Cảm ơn anh vì đã nói giúp tôi lúc nãy, Tiêu Vũ." Thiển Linh vội nói.
Tiêu Vũ thoáng sững người, rồi nhướn mày cười: "Ơ, cậu biết tên tôi à? Xem ra danh tiếng tôi cũng chẳng nhỏ nhỉ — ngay cả tân binh mới vào cũng nghe qua. Nói xem, còn nghe người ta đồn gì về tôi nữa đây nhỉ ?"
Thiển Linh lúng túng, vội xua tay: "Không... Tôi chỉ nghe mọi người gọi tên anh thôi."
Nụ cười trên môi Tiêu Vũ khựng lại nửa chừng.
Bên cạnh, Lộ Tiêu khẽ cười, giơ tay vỗ vai cậu ta: "Danh tiếng thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mặt dày là có thật."
Tiêu Vũ liền đấm hắn một cú nhẹ: "Cái miệng thiếu đức của cậu, bảo sao bị Ngô Hạo và đám kia ghét như ghét nợ."
"Ghét thì ghét," Lộ Tiêu khịt mũi, "tôi nể mặt Hội trưởng nên mới chưa động tay. Nếu không, bây giờ chẳng còn ai trong đội đó mà ồn ào nữa."
Hắn dừng lại một nhịp, rồi nói với vẻ lơ đãng: "Nhưng... vào Ải rồi, chuyện sẽ khác."
Tiêu Vũ lập tức hứng thú: "Ồ? Cậu định giở trò gì đấy?"
Lộ Tiêu nhoẻn môi, ghé tai thì thầm.
Tiêu Vũ nghe xong, mắt trợn tròn: "Á đù má... Cậu bị điên rồi hả Lộ Tiêu ?!"
Thiển Linh há hốc miệng, mặt hiện rõ ba dấu chấm than: "!!!"
Từ nãy vẫn im lặng, Dịch Lâm Trần đứng bên cạnh khẽ ho khan hai tiếng:
"Các cậu có phải quên mất tôi vẫn còn ở đây không?"
Ba cái đầu đồng loạt quay lại nhìn anh.
Bị họ nhìn chằm chằm vài giây, Dịch Lâm Trần giơ tay đầu hàng, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Được rồi, coi như tôi không nghe thấy gì đi. Cứ coi như tôi là không khí đi nhé."
Nói xong, anh xoay người, bình thản rời khỏi phòng, để lại ba người vẫn còn đang nhìn nhau, mỗi người một vẻ.
Lộ Tiêu và Tiêu Vũ rào rào nói một tràng dài, càng nói càng hăng, đến mức cuối cùng còn lôi ra cả "mười đại hình phạt man rợ" để minh họa.
Thiển Linh nghe đến choáng váng, quên luôn cả cảm giác căng thẳng ban đầu.
Lộ Tiêu cười khẽ: "Cuối cùng cũng chịu cười rồi."
Thiển Linh "A" một tiếng, có chút ngơ ngác, không hiểu mình vừa bị dỗ kiểu gì.
"Vừa nãy thấy em căng thẳng quá, anh chỉ trêu thôi."
Giọng Lộ Tiêu dịu đi, mang theo chút ấm áp hiếm thấy.
"Anh đâu phải loại đại ma đầu như lời đồn. Nhưng để chắc ăn, anh sẽ nhờ Tiêu Vũ đi cùng để bảo vệ em. Dù thực lực tên này chẳng ra gì, nhưng cẩn thận, thích hợp làm vệ sĩ cho em."
"Ê ê! Tôi chưa chết đâu nhé!"
Tiêu Vũ nhảy dựng lên, ném cho Lộ Tiêu một cú đấm.
"Cái gì mà 'thực lực chẳng ra gì'? Tôi chỉ kém cậu một chút thôi, được chưa. Dù sao cũng là cao thủ đấy!"
Lộ Tiêu né sang một bên, cười giễu.
Hai người giằng co qua lại, trông chẳng khác gì trẻ con cãi nhau.
Thiển Linh nhìn mà bật cười — tiếng cười nhẹ, trong veo, vang lên như gió xuân lướt qua mặt hồ.
Cả hai đồng loạt khựng lại.
Lộ Tiêu và Tiêu Vũ cùng quay đầu nhìn về phía cậu.
Thiếu niên khi cười, khóe mắt cong lên, rạng rỡ mà dịu dàng. Dường như ánh sáng trong phòng cũng bị kéo về phía cậu — trong thoáng chốc, mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ còn lại nụ cười ấy.
Thiển Linh thấy bị nhìn chằm chằm thì ngẩn ra, hỏi nhỏ: "Có chuyện gì sao ?"
Lộ Tiêu phản ứng đầu tiên. Hắn khẽ cau mày, ấn Tiêu Vũ xuống ghế sofa, rồi nửa che nửa đỡ kéo Thiển Linh về sau lưng mình: "Cậu nhìn cái gì đấy?"
Tiêu Vũ nhướng mày, chọc tức: "Cậu không nhìn thì sao biết tôi nhìn gì?"
Lộ Tiêu khẽ chửi thề một tiếng, trong lòng âm thầm rủa bản thân — giao Thiển Linh cho tên này đúng là quyết định ngu xuẩn nhất trong ngày.
Như thể cố tình châm thêm lửa, Tiêu Vũ nói giọng nửa trêu nửa thật:
"Yên tâm đi, vào Ải rồi tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Không để cậu ấy bị thương dù chỉ một chút đâu."
"Cậu bớt giở trò đi."
Lộ Tiêu nheo mắt, giọng trầm thấp mang theo cảnh cáo.
"Tôi nói thật đấy — đừng có đánh chủ ý lên em ấy."
Tiêu Vũ hơi nhướng mày, nửa cười nửa không: "Sao? Chú em sợ à ! "
Lộ Tiêu bật cười khinh miệt: "Sợ? Trong từ điển của tôi chưa từng tồn tại chữ sợ. Cậu không đẹp trai bằng tôi, thực lực không mạnh bằng tôi — tôi có gì phải sợ."
"Nhưng so với cái miệng thối và tính cách tệ hại của cậu, tôi có vẻ chiếm ưu thế hơn đó."
Tiêu Vũ cười, cố tình liếc nhìn về phía Thiển Linh, giọng mang ý trêu ghẹo:"Đúng không, bé cộng sự đáng yêu ?"
Cậu ta còn chưa kịp xoay người lại thì đã bị Lộ Tiêu ấn mạnh xuống ghế sofa.
Lộ Tiêu cúi thấp đầu, giọng hắn khàn đặc, từng chữ rít qua kẽ răng:
"Em ấy là của tôi."
Tiêu Vũ khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói nhẹ như gió nhưng từng chữ như dao cứa:
"Cậu chưa từng nghe à? — Thứ mà người khác có thể cướp mất... vốn dĩ chẳng bao giờ thuộc về cậu thật sự."
Thiển Linh đứng một bên, hoàn toàn không nghe rõ họ đang nói gì.
Chỉ thấy Lộ Tiêu đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đen sầm, khí thế lạnh buốt.
Thiển Linh vội nói: "Không sao chứ?"
"Không sao, hai bọn tôi ngày thường vẫn vậy."
Tiêu Vũ vẫn nở nụ cười, quay sang Lộ Tiêu châm chọc: "Đúng không?"
Lộ Tiêu hừ lạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao:
"Đồ của tôi... trước nay chưa từng có ai cướp được."
Dứt lời, hắn nắm lấy tay Thiển Linh, kéo cậu rời khỏi phòng. Bước chân hắn dài và gấp, mạnh đến mức Thiển Linh phải gần như chạy theo để không bị bỏ lại phía sau.
"Lộ Tiêu?"
"Lộ Tiêu!"
Thiển Linh cuối cùng chịu không nổi, dừng bước.
Cậu th* d*c, giọng mang theo chút bực bội:
"Rốt cuộc là anh muốn kéo tôi đi đâu ? Nếu anh không nói rõ, tôi sẽ không đi nữa!"
Lộ Tiêu khựng lại.
Hắn quay đầu, lặng lẽ nhìn cậu.
Ánh mắt ấy... sâu, tối, ẩn chứa thứ cảm xúc khó đoán — như đang cố dằn nén một cơn sóng dữ sắp vỡ tung.
Bị hắn nhìn đến rợn người, Thiển Linh khẽ cau mày:
"Anh bị sao vậy? Tự dưng nổi giận, em cũng phải biết lý do chứ."
Lộ Tiêu vẫn im lặng.
Đợi một lúc, Thiển Linh rút tay khỏi tay hắn: " Thôi, em đi trước."
Nhưng cậu vừa quay đi, đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại. Cánh tay hắn siết chặt, lồng ngực nóng hổi áp sát lưng cậu.
Giọng Lộ Tiêu khàn, thấp, mang theo khẩn cầu: "Đừng đi với tên đó. Anh sai rồi. Anh sẽ cố kiềm chế bản thân... chỉ là hiện tại vẫn chưa làm được. Em đừng đi với tên đó, được không?"
Thiển Linh ngây người. "Đi với ai cơ?"
Cậu thật sự chẳng hiểu nổi hắn đang nói gì.
Lộ Tiêu, người vừa nói năng lạnh lùng lúc trước, giờ lại nhỏ giọng như sợ hãi điều gì:
"Không biết... dù sao cũng đừng ghét anh. Đừng rời xa anh được không ? "
"..."
Người này thật đúng là... hết cách cứu mà.
Thiển Linh vừa buồn cười vừa bất lực:
"Anh có thể buông tôi ra trước đã rồi nói chuyện được không?"
"Không được. Nếu anh buông ra, em sẽ đi mất."
Hắn lại siết chặt hơn, như muốn hòa cả người cậu vào cơ thể mình.
"Em hứa sẽ không đi, được chưa?"
Nghe vậy, Lộ Tiêu mới chịu nới lỏng tay, nhưng vẫn không buông hẳn — ngón tay vẫn quấn lấy cổ tay Thiển Linh, như sợ chỉ cần thả lỏng, người kia sẽ tan biến.
Giọng hắn dịu đi, mang theo ý lấy lòng:
"Đói bụng không? Nhà ăn thành bang có nhiều món ngon lắm. Anh dẫn em đi ăn nhé?"
Thiển Linh vốn định nói thêm, nhưng ánh mắt khẽ chớp — dường như sự chú ý đã thật sự bị chuyển hướng.
Trong nhà ăn, Lộ Tiêu như biến thành người khác: hết gắp thức ăn lại đến rót nước, còn liên tục hỏi Thiển Linh có hợp khẩu vị không.
Những người chơi ngồi xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ấy đều như thấy quỷ hiện hình.
"Không nhìn nhầm chứ? Đó thật sự là Lộ Tiêu sao?"
"Anh ta chẳng phải trước giờ luôn ăn một mình à?"
"Trời đất, thái độ kia... chẳng khác nào đang hẹn hò! Mà cậu trai đối diện cũng xinh thật đấy."
Ánh mắt ngưỡng mộ lẫn kinh ngạc từ bốn phía đổ dồn đến, nhưng Lộ Tiêu hoàn toàn làm ngơ.
Hắn vừa gắp miếng thịt bỏ vào chén Thiển Linh vừa nói:
"Em phải cẩn thận. Thằng Tiêu Vũ kia không phải hạng tốt lành gì đâu. Nếu tên đó nói lời ngon ngọt, em tuyệt đối đừng tin."
Thiển Linh nhướng mày: "Tại sao anh lại nói vậy?"
Để khiến bản thân yên tâm, Lộ Tiêu đành bịa lời vu khống:
"Tên đó chuyên lừa mấy tân binh non nớt như em. Không biết bao nhiêu người đã bị tên đó dụ rồi."
Thiển Linh cảm thấy câu này nghe quen quen, như đã từng nghe ở đâu đó. Cậu thuận miệng hỏi: "Thế tại sao anh còn nhờ anh ta bảo vệ em?"
"..."
Lộ Tiêu nghẹn họng.
Dù muốn nói 'quạ đen thiên hạ đều đen' cũng chẳng dám.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn cố tỏ vẻ nghiêm túc: "Anh... quan hệ kém, không tìm được ai khác."
Thiển Linh gật đầu, hoàn toàn tin tưởng, giọng thành khẩn: "Khó cho anh rồi."
Sáu ngày tiếp theo, ngoài những bữa cơm ngẫu nhiên với Lộ Tiêu, Thiển Linh gần như ở lì trong trạm — đọc kịch bản, chơi game, cho đến khi Hệ thống 663 vang lên:
【Thời gian sắp đến rồi. Ngô Hạo đang chờ cậu.】
Lúc này Thiển Linh mới nhớ đến vụ cá cược của mình. Dù chẳng mấy hào hứng, cậu vẫn xuất hiện đúng giờ.
Những người khác thấy cậu đến đều sáng mắt.
Ngô Hạo vẫn mặc bộ đồ chiến đấu thường ngày, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường:
"Tôi còn tưởng cậu sợ, không dám đến nữa chứ."
"Nếu biết sợ thì quỳ xuống cầu xin đi. Có khi tôi sẽ cho cậu cơ hội... chơi đùa cùng bọn tôi thì sao."
"Bớt nói chuyện nhảm lờ đi."
Lộ Tiêu bắn ánh nhìn lạnh như dao về phía mấy người kia, rồi bước tới chắn trước mặt Thiển Linh. "Cẩn thận. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."
Thiển Linh chỉ khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống vang lên —
【Hệ thống 663 đang ngẫu nhiên rút thăm Ải, đã xác định tên Ải nhiều người chơi: Sờ Kim Thiên Sư.】
【Số người tham gia: 10】
【Đang tải cốt truyện chính—】
Trong thời loạn lạc, các thế lực khắp nơi vì tranh giành lương thảo mà đua nhau đào bới mộ phần của vương công, quý tộc triều trước. Nghề trộm mộ khi ấy được dân gian gọi là "Đảo Đấu".
Trong số đó, phái Sờ Kim nổi tiếng là cao tay nhất, tinh thông đủ loại thuật phá mộ và tìm báu vật. Khi tin đồn về những lăng mộ khổng lồ chôn giấu kỳ trân dị bảo lan ra, thậm chí có kẻ to gan đến mức dám động đến phần mộ tổ tiên của Hoàng đế đương triều.
Mà cậu — chính là vị Hoàng đế ngây ngô và bất lực ấy.
【Tải xuống cốt truyện hoàn tất. Điều kiện vượt Ải: sống sót và giành được Ngọc Thiền.】
【Tiến vào Ải nhiều người chơi — Sờ Kim Thiên Sư!】
(Chú thích của tác giả: Ngọc Thiền là ngọc táng đặt trong miệng người chết thời cổ đại, thường được khắc hình ve sầu.)
Quin: Ây dà !!!! Cổ đại rồi nha anh em.