Khi Thiển Linh nghiêng người qua, trong đầu cậu không chút gợn sóng, chỉ một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh, xem bước tiếp theo sẽ là gì.
Cậu hơi nhoài người về phía trước.
Đáng lẽ môi chạm môi, lại bị một bàn tay bất ngờ chặn lại.
Cậu đột ngột mở to mắt.
Thẩm Lâm Xuyên đặt một tay giữa Thiển Linh và cậu ta, khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Làm gì đó ?"
— Ủa alo???
— Vợ chủ động đưa môi thơm tới sát mặt mà còn giả ngu cho được, Thẩm Lâm Xuyên này chắc là động vật đơn bào rồi, thôi đổi thằng khác liền đi vợ ơi !!
— Giờ tới phiên tui lên sàn. Không cần vợ ra tay đâu nha, tui tự phi vô luôn. Hít hít, thơm muốn xỉu.
— Nhìn cái Ải này thấy cũng chill đồ đó. Dù chưa rõ phần trừng trị ra sao, mà cái nội dung mệnh lệnh thì như sinh ra chỉ để vợ chơi.
— Không nói vòng vo nữa, tui chỉ muốn hét to lên cho tên Thẩm gà mờ kia nghe mới được: Biết ngay mà, cơm đưa tận họng rồi mà không xơi, tức thiệt chứ.
Ah ah xấu hổ quá đi mất.
Thiển Linh định mím chặt môi, chợt nhận ra miệng mình vừa chạm vào lòng bàn tay đối phương.
Cứ thế, môi cậu cọ nhẹ qua lòng bàn tay của Thẩm Lâm Xuyên,
Vẻ mặt cậu ta thoáng biến sắc, như thể bị điện giật, Thẩm Lâm Xuyên đột ngột rụt tay lại. Giây tiếp theo, cậu ta nhận ra thứ vừa chạm vào tay mình.
Động tác định đẩy gọng kính cũng khựng lại.
Thiển Linh vẫn chưa nhận ra mình bị từ chối, lại nhích người tới gần thêm chút nữa.
"Tớ có làm gì đâu, chỉ là muốn ở gần cậu một tí thôi mà."
Thẩm Lâm Xuyên vội kéo ghế ra xa, rồi lại bê thêm một chồng sách vở từ ngoài vào, cố tình tạo một khoảng cách lớn giữa hai người.
"Chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó."
Thiển Linh nhíu mày.
Dường như không hiểu nổi vì sao Thẩm Lâm Xuyên lại né tránh cậu như tránh tà.
Sau màn "thân mật" bất đắc dĩ ở Ải lần trước, Thiển Linh cứ tưởng lần này mệnh lệnh của quốc vương sẽ dễ như ăn kẹo, ai ngờ Thẩm Lâm Xuyên chẳng thèm hợp tác gì hết.
Thiển Linh đảo mắt đánh giá vóc dáng đối phương.
Nếu phải dùng vũ lực, mười người như cậu cộng lại chắc cũng chẳng địch nổi một tay Thẩm Lâm Xuyên.
"Vậy chúng ta phải thân thiết đến mức nào, mới được chạm môi hả bạn học Thẩm ?"
Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên ho khan dữ dội.
Thiển Linh vội vàng lo lắng muốn vỗ lưng cho cậu ta, nhưng cậu bạn đã giơ tay ngăn lại. Thẩm Lâm Xuyên nhìn cậu, hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Thiển Linh nghĩ cậu bạn không nghe rõ, liền lặp lại một lần.
Thẩm Lâm Xuyên nói: "Hôn môi là chuyện chỉ có người yêu mới làm, không phải vấn đề thời gian thân nhau bao lâu."
Thiển Linh "à" một tiếng, ra vẻ đã hiểu.
Nhưng Thẩm Lâm Xuyên còn chưa kịp thở phào, Thiển Linh đã đột ngột hỏi: "Vậy tớ có thể làm người yêu cậu một ngày trước được không?"
Thẩm Lâm Xuyên: "......?"
Cậu bạn đưa tay chạm nhẹ lên trán Thiển Linh, mu bàn tay truyền đến độ ấm bình thường, không nóng như Thẩm Lâm Xuyên tưởng tượng.
Không sốt.
"Nếu không sốt, sao lại nói những lời kỳ quặc như vậy?"
Thiển Linh nắm lấy bàn tay cậu ta, kéo từ trán xuống.
"Tớ nghiêm túc thật mà."
Thẩm Lâm Xuyên muốn rụt tay về, nhưng lần này Thiển Linh đã nhanh hơn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay cậu ta, kẹp vào lòng mình.
Thẩm Lâm Xuyên không thể động đậy, lại sợ dùng lực mạnh sẽ làm cậu bị đau.
"Cậu thấy tớ có chỗ nào không tốt sao? Tại sao tớ không được làm người yêu cậu? Tại sao?"
Khi Thiển Linh khẽ "Tại sao" ra hai âm cuối, mang theo một chút bướng bỉnh của trẻ con.
Cậu hơi ngước mặt lên, để lộ trọn vẹn khuôn mặt sạch sẽ, xinh xắn dưới ánh mắt đối phương, tựa như một dòng suối trong veo, khiến người nhìn vào cảm thấy một vị ngọt thanh mát dịu.
Thẩm Lâm Xuyên nhìn sâu vào đôi mắt ấy vài lần, cuối cùng kìm nén thu lại ánh nhìn, dời xuống mặt bàn.
"Cậu làm tất cả những chuyện này đều là vì cái tin nhắn đó, đúng không?"
Thiển Linh bị nói trúng tim đen, thoáng lộ vẻ chột dạ.
"Dù sao mọi người đều nhận được tin nhắn mà, tớ lo nếu không làm theo yêu cầu, thật sự sẽ có hình phạt gì đó,"
Thiển Linh hạ giọng, giọng mềm nhũn nói: "Tớ sợ đau lắm, tớ không muốn bị phạt đâu."
"Cậu không sợ tớ là hung thủ đứng sau mọi chuyện ư ?"
Thiển Linh lắc đầu, "Tớ đã kiểm tra điện thoại cậu rồi mà, với lại nếu cậu không cần phải đem chuyện đùa của mình ra nói, nếu tớ không tin, cậu cũng bị phạt chung đấy."
Cậu bí mật hạ giọng, "Còn có một cách giải thích nữa, cậu không xem phim truyền hình à, chẳng phải luôn có những nhân vật phụ không làm theo lệnh mà bị 'bay màu' sao?"
"Cậu nói cũng có lý."
Ánh mắt Thiển Linh sáng lên, tưởng rằng Thẩm Lâm Xuyên đã đồng ý với mình, nhưng trước mặt cậu lại bị đặt một chồng bài thi luyện tập.
Thẩm Lâm Xuyên nói: "Bớt xem phim truyền hình lại đi."
Hóa ra Thâm Lâm Xuyên căn bản không tin lời cậu.
Thiển Linh ủ rũ cúi đầu.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng đúng thôi, nếu không phải đang ở trong cái môi trường kỳ lạ của Ải này, cậu cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa của kẻ nào đó rảnh rỗi bày ra.
Cậu mở quyển bài thi khoa học tự nhiên trước mặt ra, liếc qua vài lần rồi bỏ cuộc.
Dù sao đây cũng chỉ là Ải mà thôi, chẳng cần thiết phải học hành cho mệt xác.
Cậu nằm dài cả người trên bàn, bụng thầm tính kế dưỡng sức cho màn "tấn công" sắp tới, đầu óc thì không ngừng xoay vần những chiêu trò để Thẩm Lâm Xuyên chịu làm bạn trai của mình.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thiển Linh, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến việc gọi đám lưu manh, chặn Thẩm Lâm Xuyên ở một góc khuất nào đó, nếu Thẩm Lâm Xuyên không chịu hôn mình thì đừng hòng cậu cho cậu ta đi về.
Cậu liền không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó, mặt bàn bị gõ "cốc cốc" hai tiếng.
Thiển Linh cứ tưởng thầy giáo đến, theo phản xạ có điều kiện liền thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn kỹ lại thì ra là tay Thẩm Lâm Xuyên.
"..."
Thiển Linh nhẹ nhàng thở ra, vừa định nằm xuống trở lại, khi mặt chỉ còn cách bàn vài centimet, Thẩm Lâm Xuyên đã nâng cằm cậu lên, chặn ngang động tác.
"Bài thi làm xong chưa?"
"Chưa."
Thiển Linh đáp thẳng tưng: "Tớ không muốn làm."
"Tại sao?"
"Không tại sao hết. Chỉ là không thích làm thôi."
Thẩm Lâm Xuyên rụt tay về, Thiển Linh như trút được gánh nặng, lập tức bò rạp xuống bàn. Cậu vừa nghĩ đối phương không định quản mình nữa thì giọng nói thản nhiên kia lại vang lên: "Chỉ cần ngoan ngoãn làm xong bài thi này, tớ sẽ đồng ý với cậu chuyện vừa nãy..."
Thiển Linh háo hức quay đầu lại.
Ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn Thẩm Lâm Xuyên đến mức cậu ta có chút mất được tự nhiên. Thẩm Lâm Xuyên dừng lại vài giây, rồi cực kỳ gượng gạo thốt ra hai chữ kia: "...thì là hôn cậu đó."
"Ah bá chấy luôn ! Nhưng mà phải chạm môi đó nha."
Thẩm Lâm Xuyên khẽ "ừ" một tiếng.
Vì ánh sáng phản chiếu của tròng kính, Thiển Linh không nhìn rõ vẻ mặt cụ thể của đối phương.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Thiển Linh dương như được tiếp thêm động lực mở bài thi ra, gian nan tìm lại chút ký ức ít ỏi về kiến thức văn hóa, cố gắng mười phút sau cả người đều uể oải không phấn chấn.
"Bạn học Thẩm ơi, có thể đổi điều kiện khác không?"
"Đây là đề rất dễ và cơ bản."
《Đề rất dễ và cơ bản》 trong mắt học sinh giỏi như cậu thôi.
Thiển Linh thề là cậu đã dốc hết sức để nuốt cái đề này rồi, nhưng cái "cơ bản" mà Thẩm Lâm Xuyên nói, dù cậu có lật đi lật lại hai trang sách đến mòn cả mắt, vẫn cứ trơ trơ, lạnh lùng như tảng băng.
Thẩm Lâm Xuyên thờ ơ liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu chẳng chút lay động: "Còn bảy tiếng nữa là tan học, cậu vẫn còn thời gian."
Bảy tiếng? Thậm chí bảy ngày, bảy đêm, Thiển Linh cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cậu hoàn toàn bất lực.
Kỷ Gia Dự từ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Thiển Linh. Nhìn cậu cả buổi sáng cứ ngồi trên ghế, hết vò đầu bứt tai đến rối tung cả mái tóc mềm mại, trông chẳng khác nào một viên kẹo bông gòn xù xì, ngọt ngào nhưng mang một xíu bất lực. Trong lòng Kỷ Gia Dự không khỏi dâng lên một nỗi vừa buồn cười vừa thương cảm cho cậu thiếu niên.
Giờ tan học buổi trưa, Thiển Linh vẫn chôn chân trên ghế.
Kỷ Gia Dự tò mò tiến lại, cúi người xem cậu đang mải mê với thứ gì mà nghiêm trọng vậy.
Rồi hắn thấy một tờ bài thi nhàu nhĩ tả tơi, bên cạnh là tờ giấy nháp ghi chằng chịt những dòng nguệch ngoạc, tái hiện chân thực hành trình tâm lý sụp đổ của Thiển Linh.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Thiển Linh giật thót mình bởi giọng nói bất ngờ của Kỷ Gia Dự.
"Làm bài."
Kỷ Gia Dự "à" một tiếng kéo dài, rồi bất thình lình vươn tay giật lấy tờ bài thi của cậu.
Thiển Linh kêu khẽ một tiếng, vội vàng đưa tay muốn giằng lại.
"Trả lại cho tớ !"
Kỷ Gia Dự vươn tay xoa xoa mái đầu rối bù của Thiển Linh, tay kia vẫn giữ chặt bài thi, "Sáng sớm đến giờ mới viết được có mấy dòng này? Không ngờ cậu còn tệ hơn cả tôi đấy."
Thiển Linh hừ khẽ một tiếng.
Kỷ Gia Dự nhếch mép: "Bài thi này của cậu, tôi làm một buổi trưa là xong."
"Tớ không tin đâu !"
Cái tên tóc tai bù xù, lại chẳng bao giờ chịu nghe giảng này, chắc chắn cũng là một kẻ học dốt chẳng kém gì cậu.
"Vậy cũng được." Kỷ Gia Dự gấp gọn tờ bài thi của cậu lại, "Cậu đi ăn cơm đi, ăn xong quay lại đây, tôi đảm bảo với cậu khi cậu ăn xong là tôi đã hoàn thành bài rồi."
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thiển Linh.
——Thẩm Lâm Xuyên chỉ nói muốn làm xong bài thi, chứ không hề bảo nhất định phải do chính tay cậu làm.
Nghĩ đến đây, Thiển Linh nhìn Kỷ Gia Dự, bỗng dưng cảm thấy người này cũng không đáng ghét đến thế.
"Vậy cậu giúp tớ nha !"
Nói xong, Thiển Linh đưa cả giấy nháp và bút cho hắn, "Cậu chỉ cần viết đáp án ra mặt này, lát nữa tớ sẽ tự chép vào bài thi. Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Kỷ Gia Dự còn chưa kịp định thần, Thiển Linh đã vừa í ới rủ đi ăn cơm, vừa ba chân bốn cẳng chuồn mất dạng.
Mà lòng bàn tay hắn, nơi vừa chạm vào mái tóc mềm mại của Thiển Linh, dường như vẫn còn vương lại chút xúc cảm mịn màng và mùi hương thoang thoảng.
Nhìn tờ bài thi nhàu nhĩ và tờ giấy nháp chi chít chữ trong tay, hắn khẽ buông một tiếng chửi thầm.
Ngay cả Kỷ Gia Dự cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại đồng ý giúp nhóc con kia làm bài tập vậy chứ.
Thiển Linh ăn vội bữa trưa, cố tình ghé vào cửa hàng tiện lợi mua thêm hộp sữa dâu và gói bánh mì, rồi nhanh chóng quay trở lại phòng học.
Cậu đặt hộp sữa và bánh mì trước mặt Kỷ Gia Dự.
Kỷ Gia Dự quả nhiên giữ lời, hắn đã viết đến câu cuối cùng, tờ giấy nháp bên cạnh chi chít những phép tính thử đi thử lại dày đặc.
Viết xong chữ cuối cùng, Kỷ Gia Dự ném cả bài thi và giấy nháp về phía cậu.
"Nè cầm đi, đồ ngốc."
Thiển Linh hớn hở đón lấy.
"Ừ đúng rùi, tớ là đồ ngốc mà, nhưng mà cũng cảm ơn cậu." Cậu đẩy hộp sữa dâu và gói bánh mì trên bàn về phía hắn, "Mua cho cậu đó, nhớ ăn nhé."
Kỷ Gia Dự liếc nhìn hộp sữa dâu kia, nhếch mép, rồi vẫn đưa tay cầm lấy, dùng ống hút chọc vào.
Vị dâu tây, ngọt gắt.
Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy Thiển Linh đang cầm bài thi có đáp án, cười tươi rói, khóe mắt cong cong như vầng trăng non.
Cái thứ ngọt ngào sến súa này, chắc chỉ có mỗi nhóc con này thích thôi.
Dù Kỷ Gia Dự nghĩ bụng như vậy, cuối cùng vẫn uống cạn hộp sữa dâu.
Có sẵn đáp án, buổi chiều Thiển Linh liền giở trò lười biếng, thỉnh thoảng lại giả vờ khó khăn, thừa lúc Thẩm Lâm Xuyên không để ý, lén lật giấy nháp, chép vài dòng đáp án vào bài thi.
Đến giờ tan học buổi chiều.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng từ ngoài cửa sổ hắt vào, phòng học đã vắng lặng.
Thiển Linh viết (chép đáp án ) xong chữ cuối cùng, hớn hở đưa bài thi ra.
"Tớ xong rồi nè !"
Thẩm Lâm Xuyên khẽ "ừ" một tiếng, cầm lấy bài thi của cậu bắt đầu xem xét kỹ lưỡng.
Thiển Linh hồi hộp đứng bên cạnh.
Thẩm Lâm Xuyên vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, "Ngồi xuống đi, tôi hỏi cậu vài câu."
Cậu ta khoanh tròn một câu trắc nghiệm đơn giản.
"Câu cơ bản như thế này mà cậu cũng làm sai, mấy câu hỏi lớn phía sau cậu định giải quyết thế nào?"
"Cái này..."
Thiển Linh nghẹn lời.
"Do tớ bất cẩn thôi."
Thực ra là lúc cậu chép đáp án, đãng trí quên sửa lại câu mình viết trước đó.
Ngòi bút Thẩm Lâm Xuyên khẽ di chuyển, lại khoanh tròn thêm vài câu khác.
"Số lần cậu 'bất cẩn' cũng không ít đâu."
Thiển Linh cắn chặt môi dưới.
"Vậy những câu làm đúng này, cậu thử nói xem hướng giải quyết bài toán như thế nào."
【Lời tác giả】
Thiển Linh: Không nhịn được nữa rồi...
Lời nhỏ edit : Qua bên Ải này là nhỏ Linh từ khờ thụ hãy quyến rũ thụ nha mấy mom. Ai không thích có thể next nhé !!