Sau khi mặt trời đỏ rực lặn về phía tây, bóng tối dường như chỉ trong chớp mắt đã nhuộm kín mặt đất. Những dãy nhà thấp tầng chen chúc lên đèn, ánh sáng vàng rọi qua các ô cửa sổ mờ đục, lẫn với mùi cơm canh bốc lên từ phía sau những tấm màn lưới dầu mỡ loang lổ. Tiếng trẻ con nô đùa vang cao và lanh lảnh, hòa cùng âm thanh dõng dạc của một chiếc tivi nào đó đang phát tin tức:
“…Để đảm bảo sức khỏe cho các vận động viên và khán giả, ban tổ chức Thế vận hội Olympic lần này đã thực hiện một loạt các biện pháp nhằm cải thiện chất lượng không khí…”
Một cổ tay gầy guộc chi chít vết cắt với độ dày khác nhau buông tay khỏi lan can gỉ sét trên sân thượng, rơi xuống từ trong bóng tối.
“Ầm!”
Một vật nặng rơi xuống sau lưng khiến cho người giao đồ ăn tên là Ngụy Chỉ ở khu dân cư Lam Thiên giật nảy mình. Suýt chút nữa, cô đánh đổ cả túi canh nhỏ trong chiếc túi nilon trong suốt. Vừa sửa lại hộp cơm bị méo mó trong túi, cô vừa quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một chậu cây hoa gốm đỏ vỡ tan trên nền đất, đó là một bụi hoa canna dường như vẫn còn tươi.
Không kịp nghĩ đến chuyện may mắn khi chậu cây không rơi trúng đầu mình, Ngụy Chỉ vòng qua nắp cống trước hành lang, hấp tấp chạy vào tòa nhà số 2, một hơi leo liền bảy tầng mà không dừng lại.
“ Thật vô cùng xin lỗi, đã để anh đợi lâu…”
Cánh cửa vừa mở, cơ thể Ngụy Chỉ theo phản xạ lập tức cúi người xin lỗi. Lời chưa dứt, người đối diện đã giật lấy túi đồ ăn trên tay cô rồi đóng sầm cửa lại.
Cô còn chưa rời khỏi tòa nhà đã nhận được thông báo đánh giá kém do giao hàng trễ quá thời gian. Ngụy Chỉ vừa nhẩm tính cần thêm bao nhiêu đơn hàng nữa mới bù được số tiền bị trừ lúc nãy, vừa phóng chiếc xe điện thuê từ trạm giao hàng, len lỏi qua những con hẻm của thành phố.
Một giờ sáng, giao xong đơn cuối cùng, Ngụy Chỉ trở về trạm giao hàng. Thành thạo hoàn trả xe, tháo mũ bảo hiểm và đồng phục, cất vào tủ cá nhân.
Người quản lý trạm nằm ngủ ngáy rất to trong phòng nghỉ mở cửa toang gần đó.
Lúc này, đường phố Giang Đô gần như không một bóng người. Chỉ thỉnh thoảng mới có chiếc taxi hoặc xe máy điện phóng qua để lại chút âm thanh.
Từ trạm giao hàng về nhà mất mười lăm phút đi bộ. Cô băng qua đại lộ vào hẻm nhỏ, rồi từ nơi sáng trưng bước vào khu vực tối tăm tĩnh lặng, cuối cùng dừng lại trước căn nhà thấp tầng duy nhất còn sáng đèn, chính là nhà họ Ngụy.
Vương Lâm đang ngồi trên một chiếc ghế mây cũ, hai chai Coca đỡ bên dưới làm thành giá đỡ, ánh mắt lơ đãng dán vào điện thoại đang phát phim.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần tiến lại, bà lập tức dừng phim, bước ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ quan sát.
Khi nhìn thấy bóng Ngụy Chỉ hiện ra từ màn đêm, ánh mắt lo lắng của bà như một vật rơi xuống đất hóa thành nhẹ nhõm xen lẫn một nỗi lo khác.
“Tiểu Chỉ, con ăn tối chưa? Để mẹ nấu mì cho con nhé?”
“Con ăn ở công ty rồi.” Ngụy Chỉ liếc qua chiếc ghế mây vẫn còn hơi ấm và chiếc điện thoại đang tạm dừng phát, một cơn bực dọc không tên bỗng trào dâng khiến không gian chật hẹp, đầy ắp gạo, dầu, mì gói và đồ tạp hóa càng trở nên ngột ngạt khó thở. “Hai kẻ vô công rồi nghề kia chết rồi à? Sao ngày nào mẹ cũng phải thức đêm trông tiệm? Mẹ không biết mình còn đang bệnh à?”
Cô trút giận trong từng lời nói cay nghiệt xen lẫn sự bực dọc.
“Đừng nói vậy con… Ba con thì khỏi trông mong, em trai con dạo này bận xin việc. Lúc không có khách mẹ cũng nghỉ ngơi chút, không sao đâu.” Vương Lâm ngập ngừng, không biết nên thuyết phục Ngụy Chỉ hay tự vấn bản thân, cuối cùng lựa chọn đánh trống lảng đổi chủ đề khác.
“Con thật sự không đói à? Bà mỉm cười với Ngụy Chỉ: “Mẹ làm sốt thập cẩm vào ban ngày rồi, để mẹ nấu mì thập cẩm cho con ăn nhé?”
Ngụy Chỉ đè nén cảm xúc sôi sục trong ngực, lạnh lùng quăng lại hai chữ: “Không ăn.” Rồi bước vào lối đi chỉ đủ cho một người len qua đống đồ tạp hóa. Cô mở cánh cửa gỗ dột nát bước vào phòng khách phía sau.
Căn nhà tầng trệt này rộng chưa đầy tám mươi mét vuông, là tài sản mà Ngụy Sam đã dùng toàn bộ tích cóp trong đời để mua cách đây hai mươi sáu năm. Hồi đó luật quy hoạch đô thị vừa được ban hành thực hiện nên sẽ luôn có những thiếu sót. Ngụy Sam đã phá bỏ bức tường hướng ra đường lớn trong phòng khách và cải tạo nó thành một cửa hàng tạp hóa nhỏ để bày bán. Hai phòng còn lại được dùng làm phòng ngủ, một cho hai vợ chồng, một dành cho đứa con trai sắp chào đời.
Đáng tiếc, đứa trẻ sinh ra đời lại là một bé gái là Ngụy Chỉ.
Vào những năm 1990, không chỉ dễ dàng xây dựng trái phép ở Giang Đô, mà việc nhập hộ khẩu cũng vậy. Ngụy Sam định bán đứa con gái duy nhất của mình cho một gã đàn ông độc thân chưa kết hôn đã bốn mươi tuổi với giá năm trăm nhân dân tệ, nhưng Vương Lâm đã dọa tự tử mới giữ được đứa bé gái này lại.
Con gái thì làm được gì chứ?
Không truyền được tông, không nối được dõi.
Con gái sẽ làm dòng họ Ngụy tuyệt tự.
Lúc đăng ký hộ khẩu, Ngụy Chỉ suýt nữa đã trở thành Ngụy Chiêu Đễ. Là Vương Lâm khẩn cầu mãi, nói rằng tên “Chiêu Đễ” nghe khó nghe mới đổi được thành “Chỉ”, nghe gần giống “dừng lại”, nghĩa cũng tương tự vậy.
Cứ như vậy, Ngụy Chỉ trở thành Ngụy Chỉ.
Cô vẫn thường nghĩ, nếu như cô cũng có thể yêu hay hận một người rõ ràng như Ngụy Sam thì tốt biết bao. Làm sao để trái tim không bị kéo đi kéo lại giữa yêu thương và căm ghét?
Tắm rửa, lau mặt, uống thuốc.
Chớp mắt, hít thở.
Mọi thứ đều tràn ngập trong mỏi mệt.
Khi ngả lưng xuống giường, thân thể cô như mới chợt nhận ra: một ngày đã kết thúc. Cảm giác kiệt quệ trào dâng khắp tứ chi.
Cô nhìn lên cửa sổ lưới trên trần nhà.
Muỗi lượn mình dưới ánh trăng, cố gắng tìm một khe hở đã bị mục ruỗng theo thời gian ăn mòn để chui vào.
Chiếc ban công rộng 1,2 mét vuông, ban ngày là chỗ phơi đồ, ban đêm đặt một chiếc giường gấp xuống trở thành phòng ngủ của cô. Hai đầu phòng là hai cánh cửa luôn đóng kín, tiếng ngáy đều đều được vọng ra từ mỗi cánh.
Khi cô được một tuổi, em trai cô chào đời. Ngụy Sam giơ đứa con trai lên cao, cười rạng rỡ gọi: “Ngụy Lai! Ngụy Lai ! Bố là bố của con đây!”
Mãi đến khi vào tiểu học, Ngụy Chỉ mới biết: không phải chị gái nào có em trai cũng có phòng ngủ riêng, nếu không tính ban công rộng 1m2 kia.
Đồ đạc của cô chen chúc trong những chiếc hộp đựng rẻ tiền, sắc sỡ. Còn bị mắc kẹt trên chiếc giường gấp bé nhỏ sáu mươi nhân dân tệ.
Cô nhìn con muỗi đang ra sức lao vào chiếc lồng, khẽ nói:
“…Đồ ngu ngốc.”
...
Năm tiếng sau, chiếc đồng hồ báo thức dưới gối cô reo lên. Ngụy Chỉ tắt điện thoại, ngồi dậy, hương thơm mùi sữa đậu nành bay lẩn quẩn thoang thoảng trong không khí.
Bữa sáng hôm nay đặc biệt gọn gàng. Ngoài Vương Lâm vẫn đang trông coi cửa hàng, ngay cả Ngụy Sam và Ngụy Lai, hai người thường ngủ đến trưa cũng đã dậy.
Ngụy Sam là vì có hẹn chơi mạt chược sớm. Còn Ngụy Lai thì đơn giản là vì bố anh ta không thích ai dậy muộn hơn mình.
“Mới mấy giờ chứ… bắt con dậy, con chẳng muốn ăn gì cả,” Ngụy Lai lầu bầu khi ngồi xuống bàn ăn, uể oải mắt còn chưa mở hết.
“Bảy giờ rồi đấy! Không dậy nộp thêm vài bộ sơ yếu lý lịch thì biết bao giờ mới xin được việc?”
“Bây giờ là thời đại internet rồi, ai còn đi nộp bản giấy nữa?” Ngụy Lai không phục lầm bầm.
“Nộp còn hơn không!” Ngụy Sam cầm quả trứng luộc, đập liên tục vào góc bàn nhẵn bóng. Đến khi trứng rạn nứt đầy vỏ, ông mới dùng những ngón tay chai sạn vì chơi mạt chược, lột vỏ ra từng mảnh chỉ bằng một cái búng.
Trứng trắng nõn nổi bật giữa những ngón tay nứt nẻ, khô vàng.
Ngụy Sam đột nhiên quay sang, nở một nụ cười hòa nhã với Ngụy Chỉ: “Này con gái, tháng sau bố tròn năm mươi tuổi rồi, con tính tặng gì cho bố chưa?”
“Ngụy Lai định tặng gì?”
“Đó là chuyện của nó, bố đang hỏi con.” Trong những khoảnh khắc như thế này, ông ta mới nghe ra sự khó chịu và lạnh nhạt trong giọng nói của cô. Mắt người đàn ông ánh lên vẻ tham lam, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Mấy hôm trước bố có thấy một chiếc vòng tay vàng ở tiệm trang sức, đẹp lắm! Còn khảm cả hình tỳ hưu nữa cơ! Con nên mua cái đó tặng bố, vừa trừ tà vừa chiêu tài, đúng lúc xua tan luôn vận đen mấy năm nay!”
“Ông cần xua đi không chỉ là vận rủi mấy năm qua.” Câu này Ngụy Chỉ nuốt xuống, bởi cô biết nếu nói ra, chắc chắn hôm nay sẽ đi làm trễ.
Cô uống cạn ly sữa đậu nành, cầm chiếc túi xách LV đứng dậy rời khỏi nhà.
“Không có tiền.”
“Cái thái độ gì vậy hả?!”
Ngụy Sam đứng bật dậy đuổi theo tới tận cửa, suýt bị cánh cửa gỗ đóng sầm lại.
Ông ta tức tối vươn cổ hét về phía lưng cô:
“Đừng tưởng mày lớn, mọc cánh rồi là ngon! Tao nói cho mày biết, cho dù mày có bay lên trời, tao vẫn là bố của mày! Chỉ là một cái vòng tay thôi, đáng để mày làm mình làm mẩy à? Thiển cận! Đợi tao giàu lên, mày sẽ phải hối hận. Đáng lẽ ngày xưa tao không nên cho mày học cái đại học quỷ quái gì đó! Học xong thì sao? Mày học đến quên luôn chữ ‘hiếu’ viết thế nào à?!”
Ngụy Chỉ không ngoảnh đầu nhìn lại, sải bước rời khỏi tiệm tạp hóa.
Tầm nhìn vừa mở rộng, không khí dường như cũng trở nên trong lành hơn. Cô cố điều chỉnh lại cảm xúc, rảo bước về phía trạm xe buýt.
Thiên đường ở trên, địa ngục ở dưới, còn chốn không sống cũng không chết mà cô đang bước đi được gọi là nhân gian.
Từ nhà họ Ngụy đến công ty mất nửa tiếng xe buýt. Khi Ngụy Chỉ lên xe, ghế đôi gần cửa sổ còn trống một chỗ, bên cạnh là một nhân viên công sở đang bận điện thoại.
Cô mừng thầm, vội vàng ngồi xuống trước khi người khác kịp chen tới.
Hai bác lớn tuổi đang nhích lại đành phải rút lui trong bực bội. Nhân viên công sở bị cô va vào đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ngụy Chỉ khẽ xin lỗi, người kia lại cúi đầu tiếp tục lướt màn hình.
Sau khi ngồi yên rồi, cô định lướt mạng xã hội một cách thoải mái, nhưng dòng đầu tiên đập vào mắt chính là một bài đăng mới của Ngụy Sam:
"Người ta nói con gái là chiếc áo bông nhỏ giữ ấm trái tim cha. Còn con gái tôi thì tim đã bị chó tha đi mất rồi. Bảo sao gần đây tôi thường xuyên tức ngực, khó thở. Tất cả chỉ vì cái tính trẻ con của nó mà ra.”
Bên dưới là ảnh một vỉ thuốc giảm đau, đã uống hơn nửa.
Ngụy Chỉ cười khẩy để lại một bình luận: “Ông uống hết rồi.”
Cô biết chắc rằng chỉ lát nữa thôi, điện thoại sẽ nổ tung vì chuỗi cuộc dồn dập. Nên dứt khoát, cô chặn luôn số và cả WeChat của ông ta.
Không muốn tự tìm phiền não nữa, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Chiếc xe buýt lắc lư nhẹ nhàng trong quá trình di chuyển, hai người đàn ông trung niên phía cuối xe đang nói chuyện rất to, giọng vọng từ phía sau ra phía trước, như muốn tất cả cùng nghe. Câu chuyện của họ trải dài từ nhiệt độ kỷ lục của Thế vận hội năm nay, đến cuộc bầu cử Mỹ đang diễn ra căng thẳng, rồi lan sang chính sách kinh tế của tỉnh, càng nói càng hăng.
Còn gần cô hơn là tiếng thì thào của hai người phụ nữ trung niên ngồi phía sau:
“Lại có một người nữa nhảy lầu tự tử…”
“Giới trẻ bây giờ ngày càng mong manh quá rồi.”
Không khí phảng phất đầy mùi nước bọt, mùi mồ hôi, định kiến, im lặng và bất lực.
Giang Đô đã thay một nửa xe buýt bằng xe sử dụng năng lượng mới có điều hòa, nhưng tuyến đường mà Ngụy Chỉ đi vẫn là loại cũ, chỉ còn biết mở cửa sổ để thông gió, giảm bớt cái nóng ngột ngạt. Cô kéo cửa sổ mở lớn nhất có thể, để gió lùa vào xua đi hơi nóng, cũng như lờ đi sự ồn ào bên trong.
Ngụy Chỉ từng nghĩ đến cái chết, nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước. Giờ đây, dù vẫn khó khăn lờ mờ từng bước không thể nhúc nhích, cô vẫn nhìn thấy hy vọng.
Làn gió mùa hè mang theo oi ả thổi bay mái tóc dài của cô. Ngụy Chỉ đưa tay vén gọn ra đằng sau.
Chiếc nhẫn đính hôn bạch kim trên ngón giữa lấp lánh.
...
“Đây là nhật ký của con gái tôi, nó viết rõ ràng rằng mùa đông năm nay muốn đi học trượt tuyết”
“Đây là vé triển lãm nghệ thuật tuần sau. Con gái tôi đã mua rồi, nghĩa là chắc chắn sẽ đi xem”
“Đây là chiếc váy mới nó đặt, hôm qua tôi còn mới nhận được hàng”
“Con bé còn hay tài trợ cho học sinh nghèo nữa, nó là đứa tốt bụng, nhiệt tình như vậy làm sao có thể tự sát được chứ?”
Ông Tú Việt, mặc một bộ vest nữ chỉn chu, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đang cẩn thận lấy ra từng “bằng chứng” được đựng trong túi hồ sơ ra, trình bày với cảnh sát điều tra.
Tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những món đồ vẫn run rẩy nhẹ trong tay.
“Đồng chí cảnh sát, anh xem đi, rõ ràng là vậy, con gái tôi tuyệt đối không thể tự tử được, xin các anh nhất định phải điều tra ra sự thật.”
Dù biết những thứ Ông Tú Việt mang đến sẽ không thay đổi được gì, nhưng cảnh sát phụ trách là lão Ngô vẫn kiên nhẫn xem hết. Có lẽ vì ông cũng có một đứa con gái trạc tuổi.
“Bà Ông này, nguyên nhân không thể khởi tố vụ án chúng tôi cũng đã giải thích rồi. Trong vụ việc này, con gái bà đã nhảy lầu với ý chí là tự nguyện. Đội điều tra hình sự không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy có sự ép buộc ở trên sân thượng. Hôm đó không mưa, dấu chân rất rõ ràng, với khoảng cách giữa Quý Kì Côn và con gái bà, cậu ta hoàn toàn không thể có cơ hội ra tay.”
Lão Ngô ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói tiếp:
“Hơn nữa… con gái bà có thói quen tự làm tổn thương bản thân.” Chỉ riêng bằng chứng này thôi đã đủ sức nặng hơn tất cả những gì bà mang tới.
Chẳng lẽ bà không biết sao? Ông nuốt ngược câu đó vào lòng, không thốt ra thành lời.
Dù ông không nói ra, nhưng Ông Tú Việt lại như thể nghe được tiếng nói đó trong đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Dẫu vậy, bà vẫn nhìn chằm chằm vào lão Ngô, như đổ dồn hết sức lực còn lại trong cuộc đời bà vào ánh mắt ấy, bùng cháy hừng hực như lửa thiêu.
“Là nó bị người ta bức ép… Con gái tôi trước kia không như vậy, là từ khi quen Quý Kì Côn mới bắt đầu thay đổi. Các người đều biết rõ cả mà, nếu không có Quý Kì Côn, nó đã không tự hành hạ mình, chứ đừng nói đến việc nhảy lầu tự tử! Là cậu ta bức chết nó đấy! Lẽ nào cứ để cậu ta không có tội lỗi nào thế sao?!”
“…Sự việc là như vậy, theo điều tra từ nhiều phía, cái chết của Mai Mãn đúng là do tự sát.” Lão Ngô tránh ánh mắt bà và câu hỏi sắc như dao, nói, “Bên phía Quý Kì Côn đồng ý đưa ra khoản bồi thường trên tinh thần nhân đạo, hôm nay chúng tôi cũng đã gọi cậu ta đến, mức bồi thường cụ thể hai bên có thể thương lượng với nhau, nếu không thỏa thuận được thì có thể kiện ra tòa”
“Tôi không cần bồi thường!”
Tiếng hét của Ông Tú Việt xé rách gương mặt điềm tĩnh, cắt ngang lời lão Ngô.
Bà thở hổn hển như có vật gì nặng đè lên phổi, đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt và lớp trang điểm lem nhem chuyển từ mặt lão Ngô sang người mới bước vào cửa đồn cảnh sát – Quý Kì Côn.
Quý Kì Côn cũng thấy bà, không hề do dự mà bước lại gần.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, hai cảnh sát trẻ lập tức đứng chắn phía trước để đề phòng có gì xảy ra bất trắc.
Dưới cằm Quý Kì Côn đã mọc râu xanh do nhiều ngày không cạo. Không để ý đến cử chỉ nhắc nhở của cảnh sát trẻ, cậu ta cứ thế tiến lại gần Ông Tú Việt.
Đôi mắt đỏ hoe ánh lên vẻ đau thương, giọng nghẹn ngào: “Cháu xin lỗi, cô ạ, tất cả là lỗi của cháu… Dù là ngồi tù hay bồi thường, cô nói sao cháu nghe vậy.”
Ông Tú Việt đột nhiên bật phát dậy bùng nổ sức mạnh khủng khiếp, xông tới với năm ngón tay xòe rộng. Hai cảnh sát trẻ vội vàng ngăn lại, lão Ngô cũng phải vừa trấn an vừa cảnh cáo.
Những thứ bà mang đến để chứng minh con gái không thể tự tử rơi tung tóe như những bông tuyết, rối loạn nằm trên mặt đất.
Cả đồn cảnh sát nhỏ bé trở nên hỗn loạn.
Cảnh sát tập sự Trương Khai Dương chưa đủ tư cách tham gia trực tiếp, chỉ có thể cúi xuống nhặt những thứ rơi vãi như vé triển lãm và các vật dụng khác dưới đất.
Chiếc váy mới của Mai Mãn màu vàng, in hoa hướng dương trông rất hợp với mùa hè. Nhưng khi Trương Khai Dương đi cùng lão Ngô đến nhà nạn nhân, anh nghe nói suốt gần một năm nay, Mai Mãn không còn mặc đồ sáng màu nữa.
Một trang cuốn sổ tay, được mở ra dưới đất, có hình ảnh Mai Mãn đang làm dấu hiệu “yeah”. Bên cạnh đó, dòng chữ viết tay màu: "Tôi đã đỗ đại học !" Nét chữ nhanh nhẹn gợi lại cảm xúc của cô lúc bấy giờ, khiến Trương Khai Dương gần như có thể hình dung ra được một cô gái rạng rỡ, tươi tắn.
Không phải là cái người trong nhà xác, gương mặt phải mất bao công sức mới khôi phục được.
Cô mới vừa tốt nghiệp đại học.
Cuộc đời tốt đẹp còn chưa kịp mở ra, vậy mà đã khép lại mãi mãi.
“Là nó ép con gái tôi chết, các người biết điều đó mà!” Giọng của người mẹ mất con hòa giữa tuyệt vọng và phẫn nộ, không rõ là hét hay là gào khóc, vang vọng trong bầu không khí nặng nề của đồn cảnh sát.
Sự kiêu hãnh mà Ông Tú Việt cố gắng gìn giữ suốt nửa đời người giờ đây gần như tan biến cùng với đường kẻ mắt và lớp phấn nền, nước mắt trào ra.
Ngay cả những người từng trải đang khai khẩu cung cũng vô thức dừng lại, như thể vào lúc này, nếu làm vỡ cái yên lặng mong manh này là một tội ác tày trời không thể tha thứ.
Khi Trương Khai Dương đứng dậy với đống đồ đã nhặt, không khí mới bắt đầu chuyển động trở lại. Anh đưa hai tay trao lại những thứ đã phân loại cho Ông Tú Việt, nhưng bà không nhận. Đôi mắt rưng rưng vẫn nhìn chằm chằm Quý Kì Côn.
Cậu ta nở một nụ cười với bà.
Giọt nước mắt giả tạo còn chưa kịp khô, nhưng nụ cười méo mó của cậu ta lại toát lên vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Trên từng tấc da, tấc thịt, thậm chí cả hàm răng trắng muốt, đều toát ra vẻ đắc ý.
“Cô à, nếu muốn trách, cứ trách cháu đi… miễn sao cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút là được.”
Gương mặt của ác quỷ, lại thốt ra những lời tử tế hoàn toàn trái ngược.
Lần này, Ông Tú Việt thực sự phá vòng vây trong giây lát. Bà muốn xé nát cổ họng, cắt đứt khí quản, bóp nát trái tim cậu ta – nhưng vài cánh tay từ tứ phía đã chặn lại, bà chỉ kịp để móng tay cào rách da cổ.
…
Ngụy Chỉ đứng trước phòng trưng bày được thiết kế hiện đại thời thượng, không vội vào trong mà trước tiên bước sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Trong cửa hàng mát lạnh, cô quen đường đến ngay góc “giảm giá hàng gần hết hạn” phía sau. Nhìn lướt qua rồi cầm lấy một hộp sữa tươi nguyên chất đã hết hạn từ hôm qua.
Thanh toán xong, cô đi thang máy lên tầng hai, nơi đặt văn phòng của phòng tranh.
Văn phòng cô nằm trong phòng tài chính. Cô cười bước vào với nụ cười trên môi, chào hỏi các đồng nghiệp đã đến sớm.
Sau vài câu xã giao, cô để túi xách ở chỗ bàn làm việc, rồi cầm hộp sữa đi đến khu nghỉ ngơi của nhân viên. Cô rót sữa vào một cốc cà phê, làm nóng lên, rồi mới từ từ chậm rãi đi về phía văn phòng của Giám đốc nghệ thuật nằm ở cuối hành lang tầng hai.
“Anh Quý, là em đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bên trong truyền ra tiếng trầm thấp đầy từ tính.
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại bằng tay không cầm cốc.
Quý Kì Côn ngồi nghiêng người trên ghế sofa, tay phải cầm tờ báo địa phương mới từ bộ phận hành chính gửi đến. Bộ vest màu xám nhạt ánh kim, đôi chân dài bắt chéo, giày da đen bóng loáng không một hạt bụi.
Khi cô đưa cốc sữa tới, hắn không nhận. Thay vào đó hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Ngụy Chỉ vội giữ chặt cốc sữa tránh làm đổ.
Hắn vừa hôn cô, vừa tiện tay đặt chiếc cốc xuống bàn trà.
Hơi thở cô bắt đầu dồn dập. Bàn tay phải rảnh rỗi của cô v**t v* cổ hắn, chợt nghe hắn rít ên một tiếng.
“Sao thế?” Cô lập tức hỏi.
“...Hôm trước chơi bóng với em, bị đập trúng.” Quý Kì Côn kéo cao cổ áo che lại, rồi vòng tay ôm lấy eo cô.
“Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà chúng ta đã quen nhau một năm rồi.”
“Chớp mắt một cái là sắp kết hôn.” Ngụy Chỉ nâng cằm hắn, nhìn vào đôi mắt đen tuyền, nhẹ giọng nói.
“Anh không thể chờ đợi thêm để có thể tưởng tượng ra cảnh đó hạnh phúc đến thế nào.”
Quý Kì Côn nâng cằm theo cử chỉ của cô, nhìn ngang hàng với một nụ cười nửa miệng. Như mèo con duỗi người ra để lộ móng vuốt, một sự khiêu khích được cho phép.
Hắn không khỏi nhớ tới khoảnh khắc lần đầu bị cô làm cho rung động.
Cô ngồi trước bàn làm việc, dường như đang do dự chuyện gì. Ngay lúc hắn đẩy cửa kính bước vào phòng tài vụ, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong veo ngập ngừng mở to, môi nhanh chóng mím chặt. Làn da trắng trẻo mịn màng, vẻ đẹp vừa mong manh vừa kiên cường ấy, dù khoác lên bộ quần áo giản dị, vẫn không thể nào che lấp được ánh sáng từ người thiếu nữ.
Không, nó còn rực rỡ hơn thế.
Hắn còn nghe thấy máu trong huyết quản mình đang gào thét.
Một con bướm dưới làn mưa bị ướt đẫm, nhưng vẫn cố gắng vỗ cánh bay lên.
Khiến người ta chỉ muốn ngay lập tức… xé toạc đôi cánh ấy ra.