Là người gần gũi nhất, Ngụy Chỉ có thể hiểu được cuộc sống về đêm của Quý Kì Côn nhiều hơn bất kỳ ai.
Anh là một đồng nghiệp tốt, một cấp trên tốt, một người bạn tốt, một người hàng xóm tốt, một người qua đường tốt bụng. Mỗi ngày anh đều thức dậy lúc sáu giờ mỗi ngày, tập thể dục khi bụng đói rồi ăn những món lành mạnh. Khi các nhân viên khác còn chưa đến chỗ làm, anh đã ngồi trong văn phòng bắt đầu xử lý công việc. Ngụy Chỉ đã làm việc ở phòng trưng bày hơn hai năm, chưa từng thấy anh giao việc ngoài giờ làm. Mỗi dịp lễ tết, anh tuyệt đối không quên tặng thẻ mua sắm siêu thị, ngay cả những nhân viên thời vụ cũng nhận được một phần quà. Nếu gặp người cần giúp đỡ trên đường, anh sẽ không bao giờ ngần ngại.
Anh có một khuôn mặt điển trai không thua kém minh tinh, một thân hình cao ráo nổi bật. Anh ôn hòa, dí dỏm và chu đáo, không ai có thể nói được một lời không tốt về anh.
Đó là Quý Kì Côn ban ngày.
Và mặt khác của ánh hào quang rực rỡ, là màn đêm u ám và hỗn loạn.
Anh là chúa tể duy nhất của bóng tối.
Ứng dụng giám sát trên điện thoại chỉ là một trong số các phương tiện, tuyệt đối không phải là duy nhất.
Văn phòng tài chính vẫn hoạt động như thường lệ, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên đứt quãng. Hôm nay, một lô tác phẩm của các họa sĩ mới ký hợp đồng đã được chuyển đến, kế toán kho đang cặm cụi làm việc. Tiểu Thái ở vách ngăn bên cạnh đang lấp ló, chỉnh lại vị trí của hàng mi giả trên một chiếc gương nhỏ. Người đàn ông duy nhất ngồi trong phòng kính ung dung chơi điện thoại.
Ánh mắt Ngụy Chỉ lướt qua ba bức tường trước mặt, ghi nhớ lại tất cả những vị trí đáng ngờ.
Điều khiến cô bận tâm nhất, vẫn là bức tường phía đằng sau chỗ cô làm việc.
Muốn giám sát cô trong lúc làm việc bất cứ lúc nào, vị trí phía sau lưng là tiện lợi nhất.
Một tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Mọi người trong văn phòng cũng đồng loạt ngẩng đầu.
Tiểu Lâm của bộ phận hành chính vui vẻ bước vào, trên tay còn xách một chiếc bánh sinh nhật sáu inch. Trên chiếc ruy băng buộc trên đỉnh bánh còn có một bông hoa cẩm chướng màu vàng đang nở rộ.
“Tiểu Thái, chúc mừng sinh nhật cậu. Đây là quà sinh nhật công ty tặng cậu.”
Nói là công ty, nhưng những người ở bộ phận tài chính đều biết rằng, số tiền này là do Quý Kì Côn chi từ tài khoản cá nhân, như một phúc lợi dành cho nhân viên có sinh nhật. Ngụy Chỉ đã làm việc ở phòng trưng bày hơn hai năm, cô cũng đã nhận được hai chiếc bánh như vậy.
Quản lý Lý bước ra khỏi phòng kính, vui vẻ bảo mọi người nghỉ tay một lát, cùng nhau mừng sinh nhật Tiểu Thái.
“Mọi người đợi em một lát, em đi cảm ơn Quý tổng đã.”
Tiểu Thái đỏ mặt, vội vã đi ra. Thủ quỹ vô tình hay cố ý liếc nhìn Ngụy Chỉ một cái.
“Ăn bánh kem không thôi sẽ ngán, để tôi đi mua mấy ly Starbucks mà Tiểu Thái thích.” Ngụy Chỉ cũng đứng dậy, cười nói. “Mọi người muốn uống gì?”
“Cà phê thì để tôi mời nhé, phiền Tiểu Ngụy chạy một chuyến rồi.” Quản lý Lý cười nói.
“Không sao, cũng là tấm lòng của tôi.” Ngụy Chỉ nói.
Starbucks nằm cách phòng trưng bày khoảng ba trăm mét. Mặc dù ở gần công ty nhưng Ngụy Chỉ chưa bao giờ đến đó một mình.
“Xin chào.” Người pha cà phê mặc tạp dề mỉm cười nhìn Ngụy Chỉ đứng trước quầy. Mặc dù cô im lặng nhìn vào bảng giá trên tường, đối phương cũng không thúc giục.
Mùi cà phê đậm đặc thoảng trong không khí. Một ly cà phê có giá ba bốn mươi tệ, vậy mà mỗi lần Ngụy Chỉ đi ngang qua, quán đều chật kín chỗ. Cô luôn không hiểu, những người có thể thong dong ngồi lại trong Starbucks, tùy tiện gọi một ly cà phê giá mấy chục tệ, rốt cuộc đã làm gì để cuộc sống của họ khác với cô đến vậy.
Khi trưởng thành, những thứ Ngụy Chỉ thích càng lúc càng ít đi, còn những thứ cô ghét lại càng lúc càng nhiều. Sau khi nghỉ việc ở công ty cũ, Ngụy Chỉ có thêm một thứ mà cô không thích: cà phê.
Ở công ty cũ không có căng tin, nếu chọn mang cơm theo, hoặc là tăng khối lượng công việc cho Vương Lâm, hoặc là ảnh hưởng đến công việc làm thêm ngoài giờ của cô sau khi tan làm. Nếu về nhà ăn cơm trưa, phí đi lại bằng tàu điện ngầm cũng sẽ tăng lên.
Tiền, tiền, tiền.
Ngụy Chỉ là con quay đang quay cuồng, còn tiền là chiếc roi vút trong không khí.
Trong công ty có một phòng pha trà nhỏ, nhưng vì chỉ có bánh quy rẻ tiền và cà phê hòa tan không rõ nhãn hiệu nên không ai thèm đoái hoài. Mỗi khi đến trưa, các đồng nghiệp khác đều về nhà hoặc ra ngoài ăn cơm, Ngụy Chỉ sẽ mở cửa phòng pha trà, pha từng tách cà phê, hết tách này đến tách khác.
Chất lỏng cà phê ngọt, béo ngậy, đầy phụ gia giống như cặn bẩn bám trên niêm mạc cổ họng, y hệt sự nghèo khó đã gặm nhấm vào cô như một cái gai trong da thịt.
Năng lượng từ cà phê hòa tan và mấy miếng bánh quy được cung cấp hạn chế mỗi ngày, đã giúp cô chạy hối hả trên cầu thang bộ, mồ hôi nhễ nhại, mang thức ăn cho khách.
Vương Lâm đã chết rồi.
Không còn khoản chi phí thuốc men hơn bốn vạn tệ mỗi tháng, ngay cả khi chỉ dựa vào việc bán rẻ những món quà Quý Kì Côn tặng, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả hết nợ vay online.
Ngụy Chỉ không cần phải hy sinh những điều mà cả hai người đều không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô không cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì điều đó.
Cô phải tìm được một mục tiêu sống mới, nếu không sẽ không thể thuyết phục bản thân tiếp tục sống trong thế giới địa ngục này.
Quý Kì Côn là cọng rơm cô nắm được, là hy vọng duy nhất để cô thay đổi cuộc đời.
Bất luận thế nào, cô cũng sẽ kết hôn với anh.
Xách bốn tách cà phê và một tách Frappuccino, Ngụy Chỉ quay lại cửa văn phòng tài chính. Chỗ làm của Tiểu Thái vẫn còn trống. Năm phút sau khi Ngụy Chỉ quay lại, cô ta mới với vẻ mặt ửng hồng đi vào.
“Cô gái sinh nhật của ngày hôm nay đã trở về!” Quản lý Lý nói trước.
“Nào nào, chúng ta cắm nến thôi!” Kế toán kho nói.
Ngụy Chỉ cầm gói nến đưa cho. Tiểu Thái tâm trạng rất tốt, cũng không tỏ vẻ khó chịu với Ngụy Chỉ, lấy hai cây nến ra c*m v**.
Quản lý Lý chủ động lấy bật lửa, châm hai cây nến màu hồng và xanh.
Ngọn lửa nhỏ lập lòe trên hai cây nến mỏng manh.
Ngụy Chỉ cười nói: “Chúng ta kéo rèm lại đi, như thế sẽ có không khí hơn. Tiểu Thái, hôm nay cô trang điểm xinh thế, không chụp mấy tấm thì tiếc lắm. Hôm qua tôi thấy một bộ ảnh sinh nhật trên mạng, có muốn tôi chụp cho cô mấy tấm tương tự không?”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa màn hình, hiện ra chính là bộ ảnh đó.
Tiểu Thái ban đầu muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ảnh, lập tức động lòng.
“Thôi được, cô chụp mấy tấm cho tôi xem thử đã.”
Ngụy Chỉ bảo Quản lý Lý và kế toán kho đóng cửa và kéo rèm. Văn phòng tài chính nhanh chóng trở nên tối tăm, chỉ có hai cây nến trên bánh phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Nào, tạo dáng nào...” Ngụy Chỉ cầm điện thoại lên, camera chĩa vào Tiểu Thái.
Cạch cạch, cạch cạch, Ngụy Chỉ liên tục bấm nút chụp.
“Để tôi xem nào.”
Tiểu Thái nhận lấy chiếc điện thoại Ngụy Chỉ đưa, xem mấy tấm ảnh cô vừa chụp. Vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc.
“Kỹ thuật chụp ảnh của cô không tồi nha!”
“Đúng không, để tôi chụp thêm cho cô mấy tấm nữa.” Ngụy Chỉ cười nói.
Tiểu Thái cũng không còn bận tâm đến những ân oán cũ giữa hai người nữa, dồn hết tâm trí vào việc chụp ảnh.
Ngụy Chỉ thay đổi các góc độ để chụp liên tục, còn gọi cả kế toán kho và Quản lý Lý vào chụp chung vài tấm.
“Thế còn cô?” Quản lý Lý hỏi.
“Tôi không thích chụp ảnh, mọi người cứ chụp đi.” Ngụy Chỉ nói.
Giống như lần trước với cà phê, lần này cũng chỉ là hỏi cho có. Sau đó, không ai mời Ngụy Chỉ tham gia nữa.
Cô chụp vài tấm, rồi nhân lúc không ai chú ý, chuyển sang chế độ quay video, nhanh chóng quay một vòng quanh văn phòng.
“Xong rồi.” Cô cười nói. “Lát nữa tôi sẽ gửi riêng ảnh cho mọi người.”
“Gửi bản gốc cho tôi nhé, tôi tự chỉnh.” Tiểu Thái nhấn mạnh.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tiểu Thái cuối cùng cũng thổi tắt nến.
Rèm cửa được Quản lý Lý kéo ra lần nữa, ánh sáng xua tan bóng tối trong văn phòng.
Mấy người trong văn phòng cùng nhau ăn bánh sinh nhật của Tiểu Thái. Bông hoa cẩm chướng màu vàng kia được Tiểu Thái cẩn thận bảo quản cắm trong chiếc ly cà phê Starbucks.
Ngụy Chỉ tìm một cái cớ để đi vệ sinh. Sau khi vào buồng, cô mới lấy điện thoại ra xem lại những bức ảnh và video đã chụp trước đó.
Từng bức ảnh lướt qua trên màn hình, Ngụy Chỉ thỉnh thoảng lại dừng lại và phóng to một chỗ nào đó.
Trong đoạn video dài ba mươi sáu giây, các đồng nghiệp tài chính khác đều đang vây quanh nhau một cách vui vẻ. Khoảnh khắc bàn tay của kế toán kho đặt lên vai Tiểu Thái, Ngụy Chỉ bấm tạm dừng.
Cô phóng to màn hình liên tục, cho đến khi chỉ còn lại một chấm đỏ mờ ảo.
Chấm nhỏ bằng đầu kim đó, xuất phát từ chậu cây xanh phía sau chỗ ngồi của cô. Nó chiếu thẳng vào lưng và màn hình máy tính của cô.
Nếu đó thực sự là đèn hồng ngoại của camera giám sát, thì nó được lắp đặt từ khi nào?
Là trước khi cô làm giả sổ sách kế toán, hay sau đó?
Vấn đề này đã vượt xa câu hỏi ai là người lắp đặt, trở thành một cái gai trong mắt mà Ngụy Chỉ cần phải giải quyết.
Trở lại văn phòng, Ngụy Chỉ cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Quý Kì Côn.
“Tối nay anh muốn ăn gì, em đi mua trước nhé.”
Vài phút sau, tin nhắn trả lời của Quý Kì Côn đến điện thoại: “Tối nay anh có hẹn ăn tối với họa sĩ mới ký hợp đồng, em có muốn đi cùng không?”
Đề nghị của Quý Kì Côn thường là một lời từ chối khéo léo. Nếu anh thực sự muốn cô làm gì đó, anh sẽ không bao giờ dùng câu hỏi. Đây là kinh nghiệm của Ngụy Chỉ sau một năm hẹn hò với anh.
“Em không muốn đi.” Cô nhắn tin. “Em ở nhà chờ anh nhé?”
Một lúc sau, Quý Kì Côn trả lời: “Được.”
Sau khi tan làm, Ngụy Chỉ đã tra trước địa chỉ của cửa hàng mà cô muốn đến. Cô bắt taxi đến chợ gần nhà Quý Kì Côn, tại một cửa hàng bán gia vị quen thuộc, cô giả vờ vô ý để quên điện thoại của mình.
Sau đó, cô lại bắt một chiếc taxi khác, giục tài xế đi nhanh nhất có thể đến cửa hàng bán thiết bị giám sát gần nhất.
Trên tấm biển màu xanh có bốn chữ “Eagle Eye Security”, Ngụy Chỉ không chút do dự bước vào cửa hàng vắng tanh.
Cô nhìn xung quanh, trên quầy bốn phía đều chất đầy những chiếc hộp mà cô không quen.
“Có ai không ạ?” Cô cất tiếng hỏi.
Một người đàn ông trẻ tóc xoăn bù xù ngồi dậy từ phía sau quầy. Ở đó có một chiếc giường gấp. Anh ta vừa chơi điện thoại vừa hỏi mà không ngẩng đầu lên: “Cô cần gì?”
“Tôi muốn nhờ anh xem giúp, đây có phải là đèn hồng ngoại của camera không?” Ngụy Chỉ nói.
“Cái gì vậy?”
Ngụy Chỉ lấy ra chiếc USB đã chuẩn bị từ trước, mở đoạn video, dừng lại ở giây đó, nhờ ông chủ tóc xoăn nhìn chấm đỏ được phóng to.
“Đúng.”
“Anh chắc chắn không?”
“Tôi làm nghề này mà không rõ à? Nhìn là biết ngay mà!” Ông chủ tóc xoăn khẳng định chắc nịch. Nói xong, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Ngụy Chỉ. “Cô bị quay lén à? Mua máy dò không? Camera lỗ kim bây giờ hiện đại lắm rồi, có cái còn không cần đèn hồng ngoại nữa. Nhưng máy dò thì chắc chắn 100% là tìm ra được! Như người ta vẫn nói, khi cô phát hiện ra một con gián, thì trong nhà đã có mấy trăm con rồi! Không mua máy dò thì sao yên tâm được?”
“Máy dò có đắt không?”
Ông chủ tóc xoăn biết có khách, lập tức tắt điện thoại, hào hứng lấy một mẫu vật nhỏ bằng bàn tay từ trong quầy kính ra.
“Đây là máy dò tần số vô tuyến, không đắt đâu! Cái này chỉ có bốn trăm hai, cô là con gái nên tôi bớt cho, bốn trăm thế nào?”
“Tôi còn cần thứ khác.” Ngụy Chỉ nói.
“Cô còn cần gì nữa? Đổi khóa cửa chống trộm à? Cái này chúng tôi cũng chuyên nghiệp lắm!”
“Tôi muốn một chiếc camera lỗ kim.”