Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 18

Chiều tà, ánh nắng treo lơ lửng trên bầu trời chiếu xuống khoảng không gian giao thoa giữa đường chân trời với mặt đất một tia sáng lờ mờ.

Nhân lúc Quý Kì Côn không có ở phòng trưng bày, Ngụy Chỉ để điện thoại ở chỗ làm, một mình bắt taxi đến Ưng Nhãn An Phòng.

Vẫn là cửa hàng trống không đó, lần này Ngụy Chỉ đi thẳng đến quầy có chiếc giường gấp phía sau.

Chàng trai tóc xoăn đang say sưa ở đó chơi game.

Chiếc máy tròn trong tay Ngụy Chỉ gõ lên mặt kính quầy tạo ra tiếng kêu giòn giã, đôi mắt của chàng trai tóc xoăn đột nhiên lộ ra từ phía sau điện thoại. Anh ta ngạc nhiên nhìn thứ trong tay cô, rồi ngồi dậy.

“Cô dò ra rồi à?”

“Anh xem giúp tôi đây là cái gì?”

“Đưa tôi xem nào.”

Chàng trai tóc xoăn cầm lấy chiếc máy tròn từ tay Ngụy Chỉ, cẩn thận xem xét một lúc rồi nói: “Định vị GPS có chức năng ghi âm, loại mới nhất. Dung lượng pin lớn, mỗi ngày định vị một lần có thể dùng được năm năm.”

“Anh có bán cái này không?”

Chàng trai tóc xoăn đứng dậy từ chiếc giường gấp, đi đến một giá đựng đầy hộp ở góc phòng, tìm kiếm rồi lấy ra một chiếc hộp màu đen.

“Có bán” Anh ta đặt chiếc hộp trước mặt Ngụy Chỉ. “Nhưng mà loại này bán không được chạy cho lắm, bốn trăm chín mươi chín một cái. Loại bình thường chỉ có mấy chục tệ thôi.”

“Anh có bán được cái nào chưa?”

Chàng trai tóc xoăn cuối cùng cũng hiểu ý cô muốn hỏi gì, bật cười: “Cô muốn điều tra ai đã mua cái máy định vị này qua kênh bán hàng của tôi à? Mặc dù cái này ở chỗ tôi bán không được đắt khách, mỗi năm cũng chỉ có một hai mươi người mua, nhưng cô biết không, có bao nhiêu cửa hàng bán thiết bị giám sát ở thành phố Giang Đô này? Một mình cô, làm sao mà tìm hết được? Còn cây bút camera cô mua, có quay được gì không?”

Thấy Ngụy Chỉ không nói gì, chàng trai tóc xoăn cầm điện thoại lên định tiếp tục chơi game, cuối cùng vẫn nhắc nhở cô một câu:

“Cô báo cảnh sát thì thực tế hơn đấy.”

“Thiết bị định vị này, nội dung ghi âm được lưu trữ trong thiết bị hay trên máy người lắp đặt vậy?” Ngụy Chỉ hỏi.

“Ghi xong là truyền thẳng từ thiết bị lên máy rồi, cô không xem được đâu!”

“Vậy bây giờ tôi lấy máy định vị ra, người lắp đặt có phát hiện không?”

“Tùy vào vận may của cô thôi.” Chàng trai tóc xoăn nói. “Nhưng mà nói chung là không đâu, để tiết kiệm pin, ai lại bật chức năng ghi âm hoặc định vị liên tục chứ. Đặc biệt là loại được lắp lén lút như thế này, họ chỉ bật lên khi cần thiết thôi! Mà này, cô thật sự không báo cảnh sát à?”

“Cảm ơn.”

Ngụy Chỉ đặt thiết bị màu đen vào lại túi, quay người đi ra khỏi cửa hàng.

Ngoài bản thân mình, cô không tin tưởng bất kỳ ai.

Nếu có ai đó có thể cứu cô, thì đã cứu từ hai mươi năm trước rồi, chứ không đợi đến bây giờ.

Cô đã sống sót một cách khó khăn cho đến giây phút này, và chỉ có một đạo lý cô hiểu ngày càng sâu sắc, đừng mong chờ người khác cứu rỗi mình, cũng đừng ảo tưởng mình có khả năng có thể giải cứu thế giới.

Chỉ có bản thân mình, mới có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.

Bắt taxi xuống xe ở con đường đối diện phòng trưng bày, Ngụy Chỉ nhìn thấy Tiểu Thái và kế toán kho vừa ăn trưa xong ở ngoài, mỗi người một ly cà phê, khoác tay nhau đi vào phòng trưng bày. Cô cố tình đi chậm lại, đi phía sau hai người họ.

Tiểu Thái và kế toán đi ngang qua Đàm Mạnh Ngạn đang đứng gác như đi ngang qua một cột đá. Ánh mắt anh lướt qua hai người một cách lơ đãng, vô tình dừng lại trên người Ngụy Chỉ vừa băng qua đường.

Anh ta gật đầu với Ngụy Chỉ, Ngụy Chỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Khóe miệng Đàm Mạnh Ngạn dường như có nhếch lên, trước khi Ngụy Chỉ nhìn rõ, anh đã kéo vành mũ xuống che mặt.

Khi Ngụy Chỉ đi đến trước cửa chính của phòng trưng bày, anh đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng như thường.

“A, Tiểu Ngụy!”

Trịnh Điền Tâm vừa đi ra từ cửa chính phòng trưng bày, trên người mặc quần áo nấu ăn, đầu đội chiếc mũ vải không dệt màu trắng. Nhìn thấy Ngụy Chỉ từ ngoài về, bà cười tươi vẫy tay gọi cô lại.

“Bác Điền Tâm.” Ngụy Chỉ cười nói. “Sao bác lại đi ra từ trong này?”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến, Trịnh Điền Tâm lại cau mày, trên mặt hằn lên vô số nếp nhăn.

“Còn không phải vì con nhỏ lắm chuyện ở bộ phận hành chính, viết vào sổ góp ý rằng trong thức ăn có tóc!” Trịnh Điền Tâm bực bội nói. “Cháu xem, chúng ta ai cũng đội mũ cẩn thận, mồ hôi nhễ nhại cũng không bao giờ tháo ra. Rốt cuộc là tóc của chúng ta hay là tóc của cô ta rớt vào? Bà đây là đi tìm cô ta nói cho ra lẽ đây!”

“Đừng giận, bác Điền Tâm.” Ngụy Chỉ an ủi. “Thoải mái đi bác, chuyện này xảy ra như cơm bữa mà.”

“Giá mà ai cũng dễ nói chuyện như Tiểu Ngụy thì tốt rồi.” Trịnh Điền Tâm thở dài, đột nhiên nói. “À này, hôm nay căng tin có sườn nướng và thịt bò hầm, cháu không đến thì tiếc lắm đấy!”

Bà kéo tay Ngụy Chỉ: “Bát của nhân viên chúng ta vẫn còn, hay bác lấy cho cháu một phần nhé?”

“Không cần đâu ạ, cháu mua bánh mì kẹp ở cửa hàng tiện lợi ăn rồi.” Ngụy Chỉ cũng cười nói. “Hôm nay cháu công việc nhiều quá, thực sự không có thời gian đi ăn.”

“Công việc có bận đến mấy, cũng phải ăn uống đàng hoàng chứ!” Trịnh Điền Tâm nói một cách nghiêm túc.

Ngụy Chỉ phụ họa theo, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện để đi vào phòng trưng bày.

“À này, Ngụy Chỉ, Tiểu Thái ở văn phòng cháu đó, cháu phải đề phòng một chút.” Trịnh Điền Tâm hạ giọng, thần bí nói. “Bác vừa thấy, cô ta vừa nhìn thấy Quý tổng là chạy lon ton đến chào hỏi, cũng không có ý tứ gì, trong khi đấy Quý tổng đang tiếp khách.”

“Quý tổng về rồi ạ?” Ngụy Chỉ dừng bước.

“Về rồi! Vừa về thôi, dẫn theo hai vị khách, mới vào xem tranh đó!” Trịnh Điền Tâm nói.

“...Cháu biết rồi, cháu cảm ơn bác nhé, bác Điền Tâm.”

“Bác chắc chắn sẽ đứng về phía cháu.” Trịnh Điền Tâm giơ tay làm động tác cổ vũ cô, rồi nhanh chóng đi về phía tòa nhà căng tin với thân hình đẫy đà của mình.

Ngụy Chỉ đi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà chính của phòng trưng bày, đi cầu thang thoát hiểm trở về khu văn phòng ở tầng hai.

Không ai để ý cô bước ra từ cầu thang.

Ngụy Chỉ trở lại văn phòng tài chính, quay lại làm việc như bình thường.

Ngày hôm sau, Ngụy Chỉ lặp lại trò cũ, để điện thoại ở chỗ làm, một mình bắt taxi đến Ưng Nhãn An Phòng. Hai mươi ba chiếc máy định vị tổng cộng bán được hai nghìn ba.

Cô trở lại phòng trưng bày, nhân lúc đi vệ sinh, trong buồng lại kiểm tra nội dung đã ghi được trên chiếc bút máy. Cô tua nhanh, vẫn không phát hiện ai đến thay pin.

Ngày thứ ba và thứ tư cũng vậy.

Vào ngày thứ năm, phòng trưng bày có một vị khách không mời mà đến.

“Tao và mày không có gì để nói.”

Trong con hẻm nhỏ bên cạnh phòng trưng bày, Ngụy Chỉ khoanh tay, phớt lờ Ngụy Lai đang đứng trước mặt.

“Chị đã hại chết mẹ, lại muốn dễ dàng thoát tội như vậy sao?” Ngụy Lai nheo mắt nhìn cô, đôi mắt sưng húp giống hệt Ngụy Sam đầy tơ máu.

“Là mày đổi thuốc hại chết mẹ.” Ngụy Chỉ lạnh lùng nói.

Ngụy Lai giận dữ: “Nếu không phải chị nói cho bà biết, mẹ sao lại đi vào đường cùng?”

“Về khoản lý sự cùn, mày đã học được tinh hoa của bố mày rồi đấy.” Ngụy Chỉ nói. “Còn gì để nói không? Không thì tao đi đây.”

“Năm vạn tệ, đưa cho tôi. Tôi sẽ không đến làm phiền chị nữa.” Ngụy Lai bước một bước đến trước mặt Ngụy Chỉ. “Nếu không thì cá chết lưới rách, tôi cũng sẽ nói cho Quý Kì Côn biết chị đã nợ bao nhiêu, để cho chị phải quay lại cuộc sống trước kia.”

“Tăng giá rồi à?” Ngụy Chỉ mỉa mai.

“Chị đã hại chết mẹ, đương nhiên không thể chỉ một vạn tệ là xong được.” Ngụy Lai nói xong, dừng lại một chút, giọng nói dịu xuống. “Năm vạn, tôi mua ba món vàng đính hôn cho bạn gái. Nếu tôi không có, cô ấy sẽ chia tay tôi. Tôi thật sự rất yêu cô ấy, tôi không thể chia tay được. Trước đây tôi nói mỗi tháng chị đưa tôi một vạn, bây giờ chị đưa tôi một lần năm vạn là xong chuyện, không phải tốt hơn sao?”

Cậu ta van xin:

“Coi như chị, chị... giúp tôi một việc. Tôi đảm bảo, lấy tiền xong sẽ không đến làm phiền chị nữa.”

Ngụy Chỉ cẩn thận nhìn khuôn mặt của cậu, khuôn mặt đã từng rất quen thuộc, rất thân thiết với cô thời thơ ấu.

“Bây giờ không được, dạo này tao rất bận, không có thời gian kiếm tiền.” Cô nói.

“Vậy khi nào thì được?” Ngụy Lai sốt ruột. “Tôi không có thời gian chờ chị! Nếu chị không đưa, bây giờ tôi sẽ đi tìm Quý Kì Côn!”

“...Trong vòng một tháng.”

“Không được, lâu quá, một tuần!”

“Năm vạn tệ, không phải năm ngàn tệ. Bây giờ tao đã không thể vay tiền từ bất kỳ nền tảng nào nữa rồi. Nếu mày muốn nhận được tiền, thì kiên nhẫn chờ đợi, nếu không, mày cứ đi tìm Quý Kì Côn đi, tao thực sự hết cách.”

Ngụy Chỉ quay lưng định bỏ đi.

“Được! Tôi biết rồi!” Ngụy Lai chặn Ngụy Chỉ lại. “Một tháng, nhiều nhất là một tháng, tôi sẽ không chờ thêm một ngày nào nữa!”

“Tao sẽ gọi điện thoại liên lạc với mày. Trước thời hạn, đừng đến tìm tao nữa.”

Ngụy Chỉ đẩy cậu ta ra, sải bước đi ra khỏi con hẻm.

Đàm Mạnh Ngạn đang chờ ngoài hẻm nhìn Ngụy Lai, người vừa giận dữ vừa bất lực trong con hẻm, rồi nhấc chân đi theo Ngụy Chỉ.

Khi trở lại cửa phòng trưng bày, Ngụy Chỉ cảm ơn anh.

“Không có gì.” Anh nói một cách bình tĩnh, rồi kéo vành mũ xuống, quay lại vị trí làm việc của mình.

Tối hôm đó, một loạt công việc liên quan đến việc ký hợp đồng với họa sĩ mới đã kết thúc. Quý Kì Côn hiếm khi dành thời gian đi chợ với Ngụy Chỉ. Hai người chuẩn bị làm một bữa ăn thịnh soạn ở nhà.

Sau khi về nhà, Ngụy Chỉ lấy bít tết tươi và các loại rau củ khác từ túi mua sắm ra, thành thạo bắt đầu sơ chế.

Dao sắc gõ nhịp nhàng trên thớt, cả củ tỏi lớn dần dần tỏa ra mùi thơm của tỏi nướng trong lò vi sóng. Dưới ánh đèn chùm trên bàn ăn, chai rượu vang đỏ như có một con lươn đỏ sẫm đang bơi lội bên trong.

Sau khi bữa tối được dọn lên, Ngụy Chỉ gõ cửa phòng làm việc, gọi Quý Kì Côn ra.

Quý Kì Côn chỉ ăn bít tết tái chín. Anh sẽ từ từ dùng dao cắt, để lộ ra lát cắt màu hồng nhạt, đôi khi còn có nước cốt màu lựu chảy ra.

Khi nhai, anh cũng giống như đã bấm nút tua chậm 0,25x, như thể để mỗi miếng thịt đều được chết một cách xứng đáng. Anh sẽ kiên nhẫn và tỉ mỉ thưởng thức những miếng thịt được cắt ra từ sinh mạng khác.

Trước mặt Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ cũng cố gắng ăn chậm lại, để mình không giống một người đàn ông hoang dã vừa chui lẩn từ rừng rậm sâu ra.

Sau mười một giờ, hai người rửa mặt rồi lên giường. Quý Kì Côn bật máy chiếu lên, Ngụy Chỉ lấy một ít rượu vang đỏ đến.

Bộ phim còn chưa chiếu xong phần mở đầu, Quý Kì Côn đã nhận được điện thoại từ đối tác kinh doanh. Anh đưa cho Ngụy Chỉ một ánh mắt xin lỗi, vừa nghe điện thoại vừa đi sang phòng làm việc bên cạnh.

Ngụy Chỉ đã quen, tiếp tục xem phim, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Chiếc điện thoại đặt trên đùi bỗng rung lên một cái.

Ngụy Chỉ nghĩ là có tin nhắn, cầm lên xem, là một thông báo từ ứng dụng.

“Omniscient View nhắc nhở bạn: Đã ghi lại hình ảnh động.”

Ánh mắt cô khóa chặt trên dòng thông báo màu đen đó, như thể giây tiếp theo sẽ có một nỗi sợ hãi vô hình từ đó trào ra, nuốt chửng lấy cơ thể cô.

Ngụy Chỉ nhấp vào thông báo đó.

Ứng dụng điều khiển camera lỗ kim nhảy ra từ giao diện điện thoại.

Trong văn phòng tài chính tối mờ, camera trên cây bút máy vẫn trung thành chĩa vào bức tường phía sau cô và chậu cây xanh không mấy nổi bật.

Một bóng người mờ ảo, đang quay lưng lại với ống kính, đứng trước chậu cây, loay hoay với thứ gì đó.

Cô đi chân trần xuống giường, đến cửa phòng ngủ.

Từ khe cửa phòng làm việc bên cạnh có ánh sáng hắt ra, lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện kinh doanh của Quý Kì Côn với người bên đầu dây điện thoại.

Cô lại nhìn vào chiếc điện thoại trong tay.

Bóng người cao lớn, hơi khom người thay pin.

Cuối cùng anh ta quay người lại, kéo vành mũ xuống rồi đi ra khỏi tầm nhìn.

Bình Luận (0)
Comment