Hai đêm sau, Ngụy Chỉ lần đầu tiên mơ thấy Vương Lâm.
Cô mặc bộ vest đắt tiền do Quý Kì Côn tặng, ngồi trong chiếc Bentley Bentayga màu đen, không hiểu sao lại quay trở lại con hẻm quen thuộc trong đêm. Đi theo con đường lát đá phủ đầy rêu vào sâu trong hẻm, ở cuối con đường quanh co, là ngôi nhà với ánh đèn luôn được bật sáng.
Vương Lâm vẫn ngồi ở quầy xem điện thoại, chờ khách đến. Nghe thấy tiếng bước chân của cô dần dần đến gần, Vương Lâm lập tức ra đón.
“Tiểu Chỉ, con có đói bụng không? Mẹ nấu cho con một bát mì nhé?”
Một giây trước cô vẫn còn nhớ sự thật rằng mẹ mình đã chết, nhưng hình bóng sống động của Vương Lâm đã xua tan những dư âm của thực tại. “Hóa ra trước đây mới là một giấc mơ,” cô nghĩ.
Giấc mơ đã chạm đến thực tại, nỗi đau đớn tột cùng khi mất đi người thân vẫn còn âm ỉ trong bóng tối của cuộc đời cô. Thay vì từ chối Vương Lâm như những lần trước, cô lại chiều theo ý muốn của bà.
Thấy vậy, Vương Lâm vội vàng vào bếp bận rộn. Không lâu sau, một bát mì nước nóng hổi với nước dùng trong vắt đã được đặt trước mặt Ngụy Chỉ.
Ngụy Chỉ ngồi trên chiếc ghế đã mòn đến mức không còn cảm giác gì từ gỗ, gắp một miếng mì lên. Vương Lâm cũng không trông quán nữa, ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn với nụ cười trên môi.
“Thế nào con? Độ mặn đã vừa chưa?” Vương Lâm hỏi đầy mong đợi.
“Vừa.” Ngụy Chỉ gật đầu.
Trước mặt người thân thiết nhất, cô lại không thể thẳng thắn nói lời khen ngợi. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng đã hạ quyết tâm từ lâu, nhất định phải nói hết những lời hối tiếc chưa từng nói ra...
Đó là khi nào, vì điều gì mà cô đã hạ quyết tâm đó?
Đầu óc Ngụy Chỉ đột nhiên trở nên hỗn loạn, cô ngẩng đầu nhìn người mẹ đối diện, khuôn mặt bà vẫn ấm áp và quen thuộc như vậy.
“Tiểu Chỉ à, nếu con cảm thấy mệt mỏi, thử từ bỏ xem sao?” Người mẹ nói một cách dịu dàng và đầy lo lắng. “Những chuyện vượt quá khả năng của chúng ta, cho dù con cố gắng hết sức, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào đâu.”
Ngụy Chỉ cúi đầu ăn mì, không nói một lời.
“Không ai sẽ trách con đâu, Tiểu Chỉ.” Vương Lâm nói nhẹ nhàng. “Tất cả chúng ta đều biết con đã cố gắng hết sức rồi.”
Ngụy Chỉ đặt đũa xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vương Lâm.
“Chưa đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, thì chưa phải là cố gắng hết sức.” Cô nói từng chữ một. “Nếu có cơ hội thay đổi kết cục mà con không vươn tay ra nắm lấy, con sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Sau đó có nói gì nữa không, cô không còn nhớ rõ.
Ngụy Chỉ tỉnh lại, mặt trời đã chiếu vào phòng ngủ tối tăm qua khe hở của rèm cửa. Bên kia giường trống không. Phòng ngủ chìm trong một thứ ánh sáng nửa vời như ranh giới giữa ngày và đêm. Những đồ trang trí bằng gương trên tủ đầu giường và trên tường phản chiếu ánh sáng trắng mờ ảo, in bóng của Ngụy Chỉ trên chiếc giường lớn.
Vương Lâm mất chỉ mới hơn một tháng, nhưng ngoài nỗi đau buồn ban đầu, cô càng ngày càng cảm thấy trống rỗng.
Vương Lâm thực sự đã chết rồi sao?
Hay chỉ đơn giản là bỏ lại cô, đi đến một nơi mà cô không thể chạm tới, không thể liên lạc được?
Giống như Ngụy Sam ép cô vào một góc nhỏ không thể thoát ra, rồi dùng chiếc thắt lưng được rút ra đánh cô không thương tiếc, linh hồn cô dường như đã rời khỏi cơ thể, bình tĩnh nhìn xuống thực tại hoang đường không có cảm giác chân thật này. Có lẽ, Vương Lâm không chết, mà cũng giống như cô, linh hồn đã rời khỏi cơ thể đi đến một nơi không còn sự đau khổ.
Điều kỳ lạ duy nhất là, bây giờ không còn Ngụy Sam cầm thắt lưng đuổi theo cô nữa, nhưng cô vẫn hết lần này đến lần khác trải qua cảm giác tách rời này khi không cần thiết.
Ranh giới giữa thực tế và ảo ảnh không còn rõ ràng. Cô thậm chí còn nghi ngờ, có lẽ tất cả đều là giả.
Ngụy Chỉ lấy lý do đi mua thuốc ngủ để được Quý Kì Côn cho phép ra ngoài. Cô đến trung tâm sức khỏe tâm thần.
“...Trước đây tôi đã từng có hiện tượng mà cảm giác như bị tách rời này.” Cô nói. “Nhưng gần đây, nó ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.”
Mặc dù cô chỉ tính hẹn khám qua loa, nhưng nữ bác sĩ trẻ tiếp nhận cô lại rất có trách nhiệm xem xét tất cả các hồ sơ bệnh án trước đây của cô.
“Sự phân ly ý thức lúc ban đầu, có thể là một hành vi thích nghi, nhưng nó không thể kiểm soát được. Tách rời cũng là một dạng của rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, nó sẽ đeo bám bệnh nhân trong thời gian dài. Đây là lý do tại sao ngay từ đầu, chúng tôi không khuyến khích bệnh nhân sử dụng tách rời như một cách để thoát khỏi nỗi đau. Bởi vì khi cô không cần tách rời, nó cũng rất có thể sẽ kiểm soát cơ thể cô một lần nữa, trở thành một hành vi xấu, cuối cùng không thể kiểm soát.”
“...Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương?” Cô lẩm bẩm, đây là từ mà cô lần đầu tiên nghe thấy. “Đây không phải là một trong những triệu chứng của trầm cảm sao?”
“Trầm cảm cũng có thể đi kèm với triệu chứng này, nhưng trầm cảm của cô, chủ yếu là do đã trải qua một chấn thương lớn.”
“Chấn thương lớn gì chứ?” Ngụy Chỉ bật cười, cố ý dùng giọng điệu mỉa mai nói. “Bị dạy dỗ bằng roi vọt cũng coi là chấn thương lớn sao?”
Cô không muốn cười, nhưng cô buộc mình phải cười, nếu không cô không biết phải làm ra vẻ mặt gì để kìm nén nỗi đau đột ngột trào dâng trong lòng.
Nữ bác sĩ trẻ nói một cách điềm tĩnh: “Việc đơn giản hóa chấn thương thành định lượng chỉ là một sự so sánh vô nghĩa. Chỉ có nạn nhân mới có đủ tư cách đánh giá mức độ nghiêm trọng của tổn thương đó, và cơ thể của cô đã cho cô biết câu trả lời.”
“...”
“Hơn mười năm trước, khái niệm về PTSD vẫn chưa được phổ biến hoàn toàn. Nhiều rối loạn căng thẳng hậu chấn thương đều bị phân loại đơn giản là trầm cảm. Nhưng cách thức hoạt động của hai bệnh này thực ra là khác nhau. Đầu tiên là sự khác biệt về nguyên nhân gây bệnh. Trầm cảm do nhiều yếu tố gây ra, không nhất thiết phải có một sự kiện chấn thương cụ thể. Trong khi PTSD thì phải trải qua một sự kiện mang tính chấn thương rõ ràng.”
“Về sự khác biệt trong biểu hiện triệu chứng, các triệu chứng cốt lõi của trầm cảm chủ yếu là tâm trạng chán nản kéo dài, mất hứng thú và mệt mỏi về tinh thần. Các triệu chứng cốt lõi của PTSD bao gồm tái trải nghiệm chấn thương, né tránh những thứ liên quan đến chấn thương, tê liệt cảm xúc và tăng sự cảnh giác.”
“Các đặc điểm triệu chứng của PTSD bao gồm hành vi né tránh, hồi tưởng lặp đi lặp lại về sự kiện chấn thương, và thường là những hồi tưởng đột nhập, không thể xua tan, trong khi trầm cảm thì thường không như vậy.”
“Mặc dù PTSD thường đi kèm với các triệu chứng trầm cảm, nhưng về bản chất, cả hai là khác nhau. Nếu không tìm đúng nguyên nhân gây bệnh, thì cũng không thể điều trị hiệu quả được.”
“Vậy có phải trước đây tôi đã uống nhầm thuốc rồi, phải không?” Ngụy Chỉ hỏi.
“Cô có cảm xúc trầm cảm nghiêm trọng, uống thuốc chống trầm cảm có thể kìm lại những cảm xúc tiêu cực một cách hiệu quả. Chỉ là, nếu cô muốn có kết quả điều trị tốt hơn, cô cần tìm sự giúp đỡ từ một nhà tâm lý học có chuyên môn về rối loạn căng thẳng hậu chấn thương.”
Cầm thuốc ngủ đã được kê đơn, Ngụy Chỉ bước ra khỏi trung tâm sức khỏe tâm thần.
Điều kỳ lạ là, tên bệnh mới không hề gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô. Cô nhìn vào ánh mặt trời chói chang trên bầu trời mùa thu, cảm giác hoang đường, tách rời khỏi thực tại càng lúc càng rõ rệt.
Cô cần làm gì đó để quay trở lại thực tại. Dù thực tế có tàn khốc đến đâu, cô cũng phải làm.
Trở về nhà Quý Kì Côn, cô đặt thuốc ngủ vào ngăn kéo đầu giường. Sau đó đi qua phòng khách treo đầy gương, đứng trước cánh cửa phòng làm việc luôn đóng kín.
Cô dùng ngón tay vuốt qua khóa mật mã, nhìn chằm chằm vào bàn phím số, thử nhập ngày sinh của Quý Kì Côn và ngày thành lập phòng trưng bày.
Mật mã sai.
Với đầy sự nghi ngờ, cô lại thử nhập ngày kỷ niệm tình yêu của hai người.
Mật mã sai.
Cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Cơ hội còn lại không nhiều, cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa mật mã màu đen, nhớ lại bức tranh được Quý Kì Côn treo đối diện máy tính trong phòng làm việc.
Cô từ từ nhập 20080814, ngày mất của Mai Mãn.
Cánh cửa mật mã lại nhấp nháy đèn đỏ, báo hiệu sai mật mã.
Ngụy Chỉ nhìn vào những con số trên bàn phím, trước khi từ bỏ, cô thử lần cuối cùng 080814.
Đèn xanh sáng lên, cửa phòng làm việc mở ra.
Ngụy Chỉ đứng dậy, vô số tấm gương trong phòng khách đều phản chiếu hình bóng của cô, giống như những đôi mắt vô hình mà Quý Kì Côn để lại trong nhà, nhìn chằm chằm vào cô khi cô bước vào thư phòng.
Trong túi Ngụy Chỉ là một chiếc máy dò tần số vô tuyến không có phản ứng. Cô không nhịn được mà đi đến xem bức tranh đầu tiên, cô từ từ bước tới, dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* những nét mực không đều, như thể cô đang cầm cọ trong tay của người họa sĩ. Là một người làm tài chính đã làm việc trong phòng trưng bày hai năm, cô đương nhiên biết rằng chất dầu trên da sẽ ăn mòn màu sơn trên bức tranh sơn dầu, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được.
Cô dường như xuyên qua bức tranh đó, chạm vào hơi ấm của người họa sĩ, một dòng nước mắt từ từ chảy lăn dài trên má cô lúc nào không hay.
Sắp xếp lại tâm trạng, Ngụy Chỉ rời khỏi bức tranh sơn dầu, một lần nữa quan sát căn phòng làm việc xa lạ này.
Gương có ở khắp mọi nơi.
Chiếc máy tính ở chính giữa đã mê hoặc cô, cô đi đến trước nó và bật nguồn. Màn hình nhanh chóng sáng lên, hiển thị giao diện mật khẩu.
Phía trên ô nhập mật khẩu, có một dòng nhắc nhỏ.
“Nghệ sĩ yêu thích”.
Nghệ sĩ yêu thích nhất của Quý Kì Côn, trong đầu Ngụy Chỉ ngay lập tức hiện ra tên của một vài nghệ sĩ độc lập. Cô thử nhập từng cái một, mỗi lần nhập đều hiện màu đỏ báo kèm theo thông báo lỗi.
Cô đã làm việc trong phòng trưng bày hai năm, rất rõ về sở thích của Quý Kì Côn.
Cô không thể không biết nghệ sĩ mà Quý Kì Côn thích, nhưng hết lần này đến lần khác, sự sai sót đã làm bào mòn sự tự tin của cô.
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhập “Mai Mãn” và “M”.
Không có ngoại lệ, cả hai đều là sai.
Cô quyết định tạm thời từ bỏ, tắt máy tính và đi đến nơi đặt két sắt ở góc phòng.
Quý Kì Côn chắc chắn không thể ngờ được, việc anh yêu cầu cô nghỉ việc ở nhà, ngược lại đã cho cô rất nhiều thời gian để thử và sai.
Khác với máy tính, két sắt có mức độ bảo mật cao hơn, nhiều két sắt có tích hợp chức năng báo động riêng. Ngụy Chỉ đã tìm hiểu trước, két sắt mà Quý Kì Côn sử dụng sẽ phát ra báo động sau khi nhập sai mật khẩu năm lần.
Cô có năm cơ hội để thử và sai.
Nửa tiếng sau, cô đã mở được két sắt bằng cách nhập ngược lại ngày tháng năm sinh của Quý Kì Côn. Kéo cánh cửa két sắt ra, bên trong không phải là những vật có giá trị theo nghĩa thông thường, mà lại là một số thứ rất đỗi bình thường..
Lọ sao ước, nhẫn, dây chuyền, cọ vẽ, sổ phác thảo, những lá thư...
Những món quà mà Ngụy Chỉ tặng cho Quý Kì Côn cũng ở trong đó.
Nguồn gốc của những thứ khác thì không cần phải nói cô cũng biết.
Ngụy Chỉ lấy ra xấp thư, đại đa số đều do một người có tên là “Trần Tĩnh Nhạn” viết. Cô đọc kỹ từng lá thư, hầu hết là những lá thư mà một cô gái đang yêu tâm sự tình cảm với người yêu, miêu tả cuộc sống hàng ngày, cũng có những lời than phiền về sự lạnh nhạt và xa cách của Quý Kì Côn vì hai người ở hai nơi, có khoảng cách địa lý với nhau.
Từ trong thư, Ngụy Chỉ biết được, Trần Tĩnh Nhạn có lẽ là bạn gái cuối cùng của Quý Kì Côn thời trung học.
Ngụy Chỉ đặt những lá thư đã đọc xong xuống, rồi cầm lấy cuốn sổ phác thảo có tên Quý Kì Côn trên bìa lên.
Ban đầu, cô tưởng đó là sổ phác thảo mà Quý Kì Côn dùng, nhưng khi lật ra, cô lại thấy khuôn mặt của anh.
Một khuôn mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Người họa sĩ dường như đã khắc khuôn mặt này vào tận xương tủy, Ngụy Chỉ chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy được Quý Kì Côn thời anh học đại học.
Lúc đó, anh vẫn đẹp trai và lãng tử, đường quai hàm sắc nét rõ ràng, thái dương và má đầy đặn vừa phải, đôi mắt với tròng trắng và tròng đen rõ ràng lộ vẻ lanh lợi và nghịch ngợm, nhìn Ngụy Chỉ ngoài bức tranh với nụ cười nửa miệng.
Ngụy Chỉ tiếp tục lật qua các trang.
Toàn bộ cuốn sổ phác thảo, đều vẽ Quý Kì Côn.
Chỉ là, Quý Kì Côn trong sổ phác thảo từ vẻ mặt thoải mái có chút mỉm cười ban đầu, cho đến vẻ mặt lạnh lùng không hài lòng sau này, cuối cùng là khuôn mặt khó chịu đầy giận dữ. Càng lật về phía sau, càng không tìm thấy một nụ cười nào của anh.
Ngụy Chỉ dùng điện thoại chụp lại tất cả mọi thứ có thể, bao gồm cả sổ phác thảo và từng câu từng chữ trong những lá thư.
Cô chụp trong gần một tiếng đồng hồ, đến mức gáy cứng đờ mà không hề hay biết, cho đến khi điện thoại báo đầy bộ nhớ, cô mới đặt tất cả mọi thứ trở lại két sắt và khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Điện thoại của cô đột nhiên rung lên trên mặt đất.
Đó là một cuộc gọi lạ, Ngụy Chỉ nhấc máy, không lên tiếng trước. Hơi thở trầm thấp của người đàn ông truyền qua điện thoại đến tai Ngụy Chỉ, không hiểu sao lại làm cho tai cô hơi ngứa. Cô đổi tư thế, tiếp tục chờ đối phương lên tiếng trước.
“...Cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Cuối cùng, giọng nói của Đàm Mạnh Ngạn vang lên.
Ngụy Chỉ xoay bánh xe mật mã trên két sắt, khôi phục lại trạng thái ban đầu, rồi cầm điện thoại lên và đứng dậy.
“Tôi có thể hợp tác với các anh.” Cô nói.
Ngụy Chỉ đứng ở cửa sổ, nhìn ra khung cảnh mà Quý Kì Côn nhìn thấy hàng ngày. Cô đột nhiên suy nghĩ, nếu cô và Quý Kì Côn đứng ở cùng một vị trí, liệu có sự khác biệt nào không.
Có thể có, có thể không.
“Điều kiện là, người đứng sau anh phải ra mặt để bày tỏ thành ý với tôi.”
“Cô cứ nói chuyện với tôi là được.”
“Nói chuyện với anh, anh có thể quyết định được sao?”
Trong gác xép nhỏ trên tầng hai của cửa hàng b*n n**c, Đàm Mạnh Ngạn cầm điện thoại, nhìn sang Trịnh Điền Tâm đối diện. Người đứng sau gật đầu với anh ta, vì vậy anh ta nói:
“Đương nhiên tôi có thể quyết định. Cô muốn đưa ra điều kiện gì?”
“Tôi chỉ nói chuyện với người đứng sau anh thôi.” Ngụy Chỉ nói trong điện thoại. Đàm Mạnh Ngạn lại nhìn Trịnh Điền Tâm.
Trịnh Điền Tâm còn chưa nói gì, trong chiếc điện thoại đã bật loa ngoài, lại một lần nữa truyền ra giọng nói của Ngụy Chỉ.
“Tại sao không dám đứng ra gặp tôi?”
Ngụy Chỉ đột nhiên đổi giọng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại như rong biển dập dềnh:
“Không phải chúng ta đã hẹn một ngày nào đó, sẽ ghé lại chơi với nhau sao?” Cô từ từ thốt ra từng chữ một. “Bác Điền Tâm.”
Đàm Mạnh Ngạn đột nhiên mở to mắt, theo bản năng nhìn sang Trịnh Điền Tâm đối diện. Người đứng sau cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được đứng dậy khỏi ghế.
Không khí dường như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng thở giữa hai đầu dây điện thoại.
Một lúc sau, Trịnh Điền Tâm bật cười sảng khoái.
Thời gian lại bắt đầu trôi đi.
“Đã lâu rồi không gặp, Tiểu Chỉ.” Trịnh Điền Tâm mỉm cười nói.