Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 34

Kết quả khám nghiệm tử thi của Ngụy Sam được thông báo cho Ngụy Chỉ vào cuối ngày, đúng như cô đã đoán, là đột tử do vấn đề tim mạch.

Sau khi Ngụy Sam được hỏa táng, Ngụy Chỉ một mình xem lễ chôn cất lạnh lẽo.

Hai người mà cô đáng lẽ phải gọi là ông bà nội, sau khi nghe tin con trai duy nhất chết đột ngột đã đổ bệnh. Mặc dù không đến được, nhưng hai người già đã đặc biệt mượn điện thoại của hàng xóm gọi cho Ngụy Chỉ, hung hăng mắng cô là đồ “sao chổi”, “số phận cô độc”.

Nghe thấy hai người già vẫn còn sức khỏe như vậy, Ngụy Chỉ yên tâm cúp điện thoại.

Sau khi vào thu, những cơn mưa phùn kéo dài không dứt. Ngụy Chỉ mặc một bộ vest đen, tự tay đặt di vật của Ngụy Lai và hũ tro cốt của Ngụy Sam vào mộ, nhìn những người công nhân làm việc với xẻng đất cuối cùng.

Hai cha con yêu thương nhau sau khi chết cũng có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia, chắc chắn sẽ rất vui.

Còn ngôi mộ của Vương Lâm, vì Ngụy Sam ham rẻ nên được ở một nghĩa trang nhỏ hẻo lánh ngoài thành phố. Mặc dù giao thông bất tiện, nhưng nơi này có phong cảnh đẹp, yên tĩnh và dễ chịu. Ngụy Chỉ tin rằng, chỉ cần không chôn chung với Ngụy Sam, bất kỳ nơi nào cũng sẽ là thiên đường của mẹ.

Cô lại bật ô lên, quay người rời khỏi mộ của Ngụy Sam và Ngụy Lai.

Mưa thu dưới làn gió thổi xiên vào trong ô, trơn nhẵn và lạnh lẽo như lụa, rơi nhẹ lên trên chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út tay trái của cô. Hơi nước mưa làm cho viên kim cương càng thêm kì ảo lấp lánh.

Đó là món quà mà Quý Kì Côn đã tặng cho cô vào tối hôm qua.

Dưới ánh trăng bàng bạc, họ tựa vào nhau trên chiếc ghế sofa dài mềm mại. Quý Kì Côn mở hộp trang sức trước mặt cô. Ánh trăng khoác lên viên kim cương năm carat một lớp ánh sáng, những gợn sóng lấp lánh trên mặt cắt tựa như một hồ nước đang chảy.

“Đây là nhẫn cưới của chúng ta.” Anh nhìn cô trìu mến. “Anh vốn định tặng em vào ngày đăng ký kết hôn, nhưng vì đặt làm riêng nên không kịp thời gian, mới kéo dài đến hôm nay.”

Quý Kì Côn cầm chiếc nhẫn kim cương lớn lên:

“Em thử xem, có vừa không.”

Ngụy Chỉ đưa tay trái ra, nhìn anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Ánh sáng lấp lánh của viên kim cương tỏa chiếu lên ngón tay, khiến cả lớp móng hồng nhạt của cô cũng trở nên lung linh, rực rỡ dưới ánh trăng. 

“Vừa vặn thật.” Quý Kì Côn hài lòng nói, vẻ mặt giống như vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.

Ngụy Chỉ cầm chiếc hộp trang sức khác bên cạnh lên, lấy chiếc nhẫn nam bên trong ra, từ từ đeo vào ngón áp út tay trái của Quý Kì Côn.

Ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén của những viên kim cương nhỏ làm cho gân xanh trên mu bàn tay anh càng trở nên nổi bật.

Anh dùng bàn tay đó nắm lấy tay Ngụy Chỉ.

Những chiếc nhẫn chồng lên nhau, cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua từng kẽ ngón tay. Hôn nhân đã khóa chặt họ lại với nhau, không nơi nào có thể trốn thoát.

“Đừng bao giờ tháo nó ra nhé.” Quý Kì Côn nhìn cô một cách đầy tình cảm. “Em là món quà mà ông trời ban tặng cho anh, Tiểu Chỉ.”

Ngụy Chỉ lái xe rời khỏi nghĩa trang.

Cô ngồi trên đệm ghế lái rộng rãi, nhìn thế giới bên ngoài qua cần gạt nước đang di chuyển qua lại. Từng hạt mưa nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe, phát ra âm thanh đều đều lộp độp. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo dưới làn mưa. Những ngọn núi xa xăm và những hàng cây gần đó đều đắm chìm trong làn sương mỏng.

Những hàng cây ven đường dần chuyển mình sang sắc thu. Màu vàng óng, đỏ sẫm và nâu đan xen vào nhau, hòa quyện rực rỡ dưới cơn mưa phùn. Khi chiếc xe tiến vào thành phố, những người đi bộ cầm ô bắt đầu xuất hiện. Họ hoặc che ô hoặc quấn chặt áo khoác, trên mặt mang theo vẻ vội vã và mệt mỏi.

Cơn mưa phùn dường như kéo dài vô tận, khiến cho cả thế giới càng thêm mờ ảo. Các tòa nhà, biển hiệu cửa hàng và khung cảnh đường phố mang theo hơi ấm quen thuộc mà cũng đầy ắp sự xa lạ lướt qua tầm mắt cô, để lại chỉ còn là một khoảng ký ức ảm đạm.

Cô đỗ xe vào một chỗ đậu xe ven đường, cầm ô xuống, bước vào con hẻm, nơi mọi thứ đã vật đổi sao dời.

Tiền bồi thường của Ngụy Lai đã bị Ngụy Sam đánh bạc mất sạch trong sòng bạc ngầm, một số ít tài sản còn lại cũng bị chủ nợ của Ngụy Sam chia nhau, ngay cả cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa từ lâu cũng không ngoại lệ. Cánh cửa cuốn bị cạy khóa, hàng hóa bên trong đã bị cướp sạch.

Ngụy Chỉ gập ô lại, đặt dựa vào tường bên cạnh cửa hàng, một mình bước vào không gian chật hẹp.

Cô đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, đi vào khu vực phòng khách phía sau. Nơi đây cũng bừa bộn không kém, như thể vừa bị một cơn bão quét qua. Các chủ nợ không tìm thấy thứ gì có giá trị, đã trút cơn giận lên chủ nhà đã khuất, sơn đỏ bị vẩy khắp nơi.

“Mẹ... mẹ ơi.”

Cô đứng trong phòng khách trống trải, bừa bộn, khẽ gọi.

Cô biết sẽ không có ai đáp lại, nhưng cô vẫn không kìm được mà gọi.

“Bố ơi.”

“Em trai.”

Sau khi người chết đi, những ân oán trong quá khứ không còn quan trọng nữa. Tất cả sự hận thù giống như túi mật cuối cùng được lấy ra từ bụng cá, chỉ còn lại vị cay đắng không thể nuốt trôi.

Cô khẽ gọi những người thân yêu, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ đáp lại. Cô che mặt từ từ ngồi thụp xuống.

Cô không chỉ từ biệt những người thân đã khuất, mà còn từ biệt chính bản thân mình đã từng chịu đựng vô vàn đau khổ.

“Khi một người đối mặt với nguy hiểm, và nhận ra rằng tất cả những nỗ lực để chống lại và trốn thoát đều không có tác dụng, họ sẽ rơi vào tuyệt vọng sâu sắc nhất. Trong tâm lý học, sự tuyệt vọng này được gọi là ‘chấn thương’.”

Khi cô hỏi chấn thương là gì, nữ bác sĩ đó đã nói như này:

“Chấn thương phá vỡ hệ thống tự bảo vệ vốn dĩ phải hoạt động một cách như thường lệ. Năng lực tri giác trở nên méo mó và bị chi phối bởi cảm giác sợ hãi, khả năng phán đoán cũng không có tác dụng, ngay cả các cơ quan cảm giác cũng không còn chính xác nữa. Nạn nhân để tránh xa bất cứ thứ gì có thể gợi lại ký ức chấn thương, sẽ chủ động kìm nén tâm lý của chính mình, từ bỏ mọi quyền tự chủ và phản kháng, giống như một con thỏ đứng yên bất động tại chỗ khi đối mặt với nguy hiểm sinh tử.”

“Đặc điểm lớn nhất của hội chứng hậu chấn thương, là sự dao động giữa cảm giác chấn thương như bị xé nát và trạng thái tê liệt của việc tự bỏ rơi. Sự bất ổn do chu kỳ này luân phiên nhau gây ra, sẽ l*m t*nh trạng ngày càng trầm trọng do việc tăng với tần xuất liên tục của việc mất kiểm soát và sự bất lực của nạn nhân.”

“Một sự kiện chấn thương nghiêm trọng, đủ để hủy hoại một người vốn dĩ dũng cảm, tài năng. Bởi vì họ đã cố gắng đến kiệt sức, nhưng vẫn không thể trốn thoát hoặc chiến thắng tai họa. Sau khi bị chấn thương, nạn nhân sẽ có cảm giác tự ti và tội lỗi sâu sắc, mặc dù họ mới là bên bị hại. Bởi vì hối hận vì mình đã không có biện pháp đối phó tốt hơn sẽ dễ hơn nhiều là thừa nhận sự thật rằng mình đã bị đánh bại hoàn toàn. Một số người sẽ giải thích điều này là ‘yếu đuối’, nhưng ngược lại, đây là hệ thống tự bảo vệ của nạn nhân đang cố gắng học hỏi bài học từ tổn thương, và lấy lại sức mạnh và cảm giác kiểm soát.”

Nữ bác sĩ đó là một người bác sĩ rất tốt.

Mặc dù Ngụy Chỉ đã không còn nhớ khuôn mặt của bà, chỉ nhớ vẻ mặt hiền hậu và điềm tĩnh, mùi nước giặt thoang thoảng từ chiếc áo blouse trắng tinh, và khí chất bình thản bao dung như khoảng bầu trời rộng lớn khi cô ngước nhìn qua khung cửa sổ phòng khám.

Không có từ ngữ nào thích hợp để diễn tả lòng biết ơn của Ngụy Chỉ đối với bà, vì vậy cô chỉ có thể gói gọn lại trong một từ duy nhất: “tốt”.

Ngụy Chỉ biết ơn bà, vì bà là người đầu tiên có thể chứng kiến được nỗi đau của cô.

Đã từng có lúc, trên người cô đầy những vết bầm tím do thắt lưng gây ra. Năm này qua năm khác, cô đi qua hết nơi này đến nơi khác, lướt qua vô số người.

Chưa một ai từng nhìn thấy cô.

Một chiếc lọ gia vị bị đá đổ đã cắt đứt dòng hồi ức của cô. Ngụy Chỉ ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, xuyên qua tầm nhìn mờ ảo, cô thấy bóng dáng gầy cao của Trương Khai Dương trong bộ đồng phục cảnh sát.

Trong mắt anh lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Ngụy Chỉ dùng tay áo lau khô nước mắt, mỉm cười đứng dậy, như thể chỉ trong chớp mắt đã đeo lên chiếc mặt nạ kiên cường của người trưởng thành phải tự mình học cách mạnh mẽ.

“Cảnh sát Trương, sao anh lại đến đây?” Cô nói với giọng hơi khàn.

“...Tôi làm nhiệm vụ gần đây, nên tiện ghé qua xem. Có chuyện gì vậy?” Anh nhìn sự bừa bộn dưới chân. “Có người đến gây rối sao?”

“Là chủ nợ của bố tôi, không sao đâu. Vốn dĩ là do chúng tôi sai khi không trả tiền.” Cô cười nói.

“Nghe nói nơi này sắp bán rồi phải không?” Trương Khai Dương hỏi.

“Vâng, bị ngân hàng tịch thu rồi. Hôm nay tôi về, cũng là để dọn dẹp đồ đạc.”

“Có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu,” Ngụy Chỉ quét mắt nhìn xung quanh, lộ ra một nụ cười khổ. “Cũng không còn gì để mang đi nữa. Tôi sẽ ở lại một lát rồi đi ngay.”

Trương Khai Dương im lặng. Vẻ mặt của anh khiến Ngụy Chỉ cũng không đành lòng từ chối, cô chủ động nói:

“Dù sao cũng đã đến rồi, cảnh sát Trương, hay tôi dẫn anh đi tham quan nơi tôi từng sống nhé?”

“...Có được không vậy?” Trương Khai Dương ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

“Tôi biết anh nghi ngờ những chuyện xảy ra liên tiếp trong gia đình tôi quá trùng hợp, tôi hiểu, cảnh sát Trương. Ngay cả tôi cũng thấy quá trùng hợp.” Cô cười khổ nói. “Nhưng tôi không hổ thẹn với lương tâm, nên anh muốn điều tra thế nào cũng được.”

“...Tôi xin lỗi.”

“Đây là trách nhiệm của anh, không cần phải nói xin lỗi vậy đâu.” Ngụy Chỉ nói.

Cô tự tin dẫn anh đi tham quan Ngụy gia, phòng khách nhỏ, những chiếc bàn ghế ọp ẹp. Cả gia đình bốn người họ, đã từng chen chúc ở đó, gắp thức ăn từ một chiếc bát. Thời gian đã qua lâu lắm rồi, nhưng cũng không phải là không có một ngày hòa thuận.

“Đây là...”

Trương Khai Dương đột nhiên ngồi xuống, cẩn thận sờ vào những vết khắc dưới gầm bàn ăn.

Ngụy Chỉ đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn anh.

“Là tôi đã khắc nó đấy.”

Trương Khai Dương sờ vào chữ “chết” rõ ràng đó, vẻ mặt không thể diễn tả được.

Toàn bộ gầm bàn ăn bằng gỗ, được khắc đầy những lời nguyền rủa ác độc.

“Sao mày còn chưa chết”.

“Xuống địa ngục đi, xuống địa ngục đi”.

“Chết đi chết đi chết đi”.

“Tốt hơn là mày nên chết đi”.

Ngụy Chỉ quan sát vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ ‘người đó’ đang nói về ai?”

Cô không gọi anh là cảnh sát Trương. Lúc đầu, anh không quen, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng lúc này, cuộc nói chuyện là giữa hai người Trương Khai Dương và Ngụy Chỉ, chứ không phải cảnh sát Trương và người nhà nạn nhân Ngụy Chỉ.

“Là ai?” Anh hỏi ngược lại.

“Anh có tin không?”

“...Cô nói, tôi sẽ tin.” Anh buột miệng, trong mắt đầy vẻ chân thành.

Dưới ánh mắt đó, Ngụy Chỉ không thể nói dối.

Trái tim cô co thắt lại trong một nỗi đau nhói. Khoảnh khắc này cô ước ao biết bao, có thể gặp một người thực thi pháp luật như Trương Khai Dương khi cô còn đang co ro dưới gầm bàn gỗ này, hoặc, trực tiếp gặp Trương Khai Dương trong bộ đồng phục cảnh sát anh vẫn thường ngày hay mặc.

Quỹ đạo cuộc đời cô sẽ quay hoàn toàn theo một hướng khác.

“Là tôi.” Cô nói.

Trương Khai Dương lộ ra vẻ bối rối.

“Người tôi hận là chính bản thân mình.” Ngụy Chỉ nói với một giọng nói nhẹ tựa hạt bồ công anh bay trước gió. “Tôi đã ước mình chết đi, tôi đã ước mình chưa từng tồn tại. Tôi ước mình là một con chim biết bay, hay một loài cỏ dại cũng được. Tôi hận mình vì đã sống làm kiếp người người, tôi hận mình vì đã có hỉ nộ ái ố, tôi hận mình vì đã tồn tại trên cõi đời này.”

Cô bé Ngụy Chỉ ngày đó, đã dùng những câu chữ độc địa nhất để nguyền rủa chính mình.

Cô không thể chống lại những tồn tại mạnh mẽ hơn mình, chỉ có thể bất lực chĩa mũi dao đâm thẳng vào trái tim mình. Chỉ cần bản thân cô chết đi, mọi đau khổ sẽ chấm dứt.

Cô ước gì mình chưa từng tồn tại.

Cô căm ghét cuộc sống này đến vậy.

“Tiểu Chỉ, cháu có hành vi tự làm hại bản thân không?”

Chiếc boomerang của mười năm trước, cho đến hôm nay Ngụy Chỉ mới đưa tay ra bắt lấy.

“Hồi nhỏ em trai tôi có nuôi một con chó, sau này con chó bị bố tôi đá chết, nhưng sợi dây xích chó bằng thép không gỉ thì vẫn còn.” Cô nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Trương Khai Dương, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng khuyết lấp lánh. “Tôi đã dùng nó để trừng phạt bản thân, giống như bố tôi đã làm với tôi vậy.”

“Chỉ khi nào vết roi của tôi che sạch đi vết roi của ông ấy, cơ thể đó mới quay trở lại thuộc về tôi.”

Cô cười rạng rỡ, không hề để ý đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

“Đó là nơi tôi từng ngủ, chính là cái ban công nhỏ đó. Vốn dĩ có một chiếc giường gấp, bây giờ không thấy nữa, chắc là bị bố tôi bán đi mất rồi. Sợi dây xích chó đó, tôi từng giấu dưới gầm giường. Sau này lên cấp ba, tôi đã vứt nó đi dưới sự động viên của một người bạn.”

“Từ đó, tôi thề sẽ không bao giờ trừng phạt mình vì lỗi lầm của người khác nữa.” Cô cười nói.

“Cô...” Giọng của Trương Khai Dương khàn đi không thành tiếng, khiến người ta cảm thấy như thể anh mới là người bị tổn thương. “Cô đã từng cầu cứu giáo viên hoặc cảnh sát chưa?”

“Anh nghĩ có tác dụng không?”

Anh không nói nên lời.

Vì vậy nỗi đau càng thêm quặn thắt.

“...Vậy bây giờ cô sống thế nào?” Anh khẽ nói. “Quý Kì Côn đối xử với cô có tốt không?”

“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Ngụy Chỉ v**t v* chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái, mỉm cười nói. “Bây giờ tôi, cảm thấy rất hạnh phúc.”

Trương Khai Dương không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào. Anh vừa hy vọng Ngụy Chỉ đã trải qua nhiều đau khổ có thể sống tốt, lại vừa hy vọng người khiến cuộc sống cô trở nên tốt hơn, không phải là Quý Kì Côn.

“...Vậy là tốt rồi.”

Cuối cùng, anh chỉ có thể nói như vậy.

Trương Khai Dương đã đi rồi, nhà họ Ngụy chỉ còn lại một mình cô. Mỗi nơi đây đều lưu giữ những mảnh vụn ký ức của cô, những ký ức về việc cô đã bị tổn thương, bị nghiền nát, bị hủy hoại hoàn toàn như thế nào, mãi mãi nổi lên trên hạnh phúc và niềm vui. Còn bền bỉ hơn bất kỳ cảm xúc nào khác.

Ngụy Chỉ từ từ dọn dẹp sự bừa bộn trên sàn nhà, mặc dù ngôi nhà này sẽ sớm không còn thuộc về cô, nhưng cô vẫn muốn làm gì đó cho đống đổ nát này.

Khi dọn dẹp phòng của Ngụy Lai, cô phát hiện một ngăn kéo nhỏ bị khóa ở giữa tủ quần áo.

Ngụy Lai thích giấu những thứ quan trọng ở những nơi kín đáo nhất, lần này cũng vậy. Chiếc chìa khóa của ngăn kéo được cậu ta giấu trong một túi kẹo cao su. Ngụy Chỉ mở ngăn kéo nhỏ này ra, lấy ra một chiếc điện thoại di động cũ từ bên trong.

Sau khi Ngụy Lai cầu xin Quý Kì Côn mua cho cậu ta một chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại này đã trở nên lỗi thời. Cô còn tưởng Ngụy Lai đã bán nó từ lâu, không ngờ nó vẫn còn ở nhà.

Cô ngồi trên giường, thử mở máy. Tất cả mật khẩu của Ngụy Lai đều là sáu số cuối của số căn cước của cậu ta, Ngụy Chỉ đã thuộc lòng.

Sau khi mở máy, điện thoại tự động kết nối với WIFI của gia đình, vốn vẫn chưa kịp cắt.

Một loạt thông báo tin nhắn bật lên, khiến Ngụy Chỉ choáng ngợp.

Sau một lúc thích nghi ngắn ngủi, tin nhắn cuối cùng xuất hiện trên màn hình điện thoại:

“Quản trị viên đã xóa bạn khỏi nhóm chat ‘Ngôi nhà của Cá Heo Biển’.”

Bình Luận (0)
Comment