Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 6

Ánh sáng ban mai buổi sớm xuyên qua những ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, mùi cà phê thơm nồng nàn lan tỏa trong không gian kín.

Tại chiếc bàn ăn dài và hẹp, Quý Kì Côn ngồi lặng lẽ, tay cầm chiếc thìa sứ vừa múc lên một muỗng ngũ cốc.

“...Mặc dù vẫn là món đó, nhưng lạ thật, hương vị lại khác.” Anh cười, nói, “Lúc tỉnh dậy không thấy em, anh còn tưởng em đã bỏ đi rồi.”

“Vậy anh muốn em đi à?” Ngụy Chỉ cố ý hỏi.

“Đương nhiên là không, em muốn ở bao lâu cũng được.” Quý Kỳ Côn mỉm cười, “Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, pháp luật cũng sẽ công nhận chúng ta là một gia đình.”

Trên mặt đá cẩm thạch là những đường vân tự nhiên uốn lượn, giữa sắc xám trắng xen lẫn là từng mảng đỏ sậm như bị hun cháy.

Anh cúi đầu, thong thả khuấy sữa và ngũ cốc trong bát. Làn sữa trắng cuốn lấy từng hạt ngũ cốc, xoay tròn trong vòng xoáy nhẹ nhàng dưới tay Quý Kỳ Côn.

“Lúc cha mẹ anh còn sống, bữa sáng tử tế cũng chẳng có mấy lần.” Anh trầm tĩnh nói, “Ngày ấy, chỉ một bữa cơm giản dị và ấm áp thế này thôi, từng là giấc mơ xa xỉ không thể với tới của anh.”

Ngụy Chỉ ngẩng lên nhìn anh.

“Anh chưa từng kể với em… vì sao lại do chú nuôi lớn.” Anh nói, “Năm anh tám tuổi, cha vì gây tai nạn bỏ trốn mà vào tù. Có lẽ không chịu nổi cuộc sống trong đó, chưa đầy nửa năm ông ấy đã tự sát.”

“Ông ấy là một kẻ hèn nhát.”

“Mẹ anh thì tái giá ngay sau đó không lâu. Vậy là anh phải chuyển sang sống ở nhà chú. Mỉa mai thay, chính ở nơi không thuộc về mình, anh mới nhận ra thứ mình luôn khát khao lại là điều người khác cho là bình thường.”

Ngụy Chỉ siết lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Giờ thì anh còn có em mà.”

“Ừ, bây giờ anh còn có em.” Anh thì thầm, “Anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại. Nhưng trong lòng lại luôn lo sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp, rồi sẽ có ngày tỉnh giấc và mất đi tất cả.”

“Em có gia đình, có bạn bè, mỗi lần thấy em nói chuyện với người khác, anh lại sợ hãi… Em không giống anh, thế giới của em không chỉ có một mình anh.”

Quý Kỳ Côn nắm chặt tay cô. Ngụy Chỉ nghe ra sự mong manh trong giọng nói trầm thấp của anh.

“Họ đương nhiên không giống anh.” Cô nhẹ giọng an ủi, “Người em yêu nhất chỉ có anh thôi.”

“…Vậy em định chứng minh thế nào?”

Quý Kỳ Côn ngẩng lên, đôi mắt anh vẫn đẹp như mọi khi. Đồng tử đen láy và trong suốt, như thủy tinh không một vết xước.

Sáng hôm ấy, Ngụy Chỉ xóa toàn bộ danh bạ trong điện thoại, trừ gia đình ra.

“Thật ra cháu không cần phải đến.” Ông Tú Việt nhìn người xuất hiện trước cổng Học viện Mỹ thuật Giang Đô sớm hơn mình, ánh mắt phức tạp.

Trương Khai Dương nở nụ cười thoải mái. Áo thun quần jean khiến anh trông chẳng khác gì sinh viên qua lại xung quanh.

“Đi thôi. Dì muốn bắt đầu điều tra từ đâu?”

Sau đó, Ông Tú Việt đã tìm luật sư và quyết định khởi kiện Quý Kỳ Côn về tội ngược đãi.

Nhưng chỉ những đoạn tin nhắn thì chưa đủ bằng chứng chứng minh hành vi ngược đãi. Khi nhận được cuộc gọi của Ông Tú Việt, Trương Khai Dương lập tức đề nghị cùng bà đi tìm hiểu về những mối quan hệ bạn bè xung quanh của Mai Mãn.

Chuyện này không nằm trong công việc của anh. Anh đã dùng ngày nghỉ của mình để làm.

Hôm nay, Ông Tú Việt mặc váy đen, tóc buộc gọn sau đầu, mắt và son môi đều được trang điểm kỹ càng. Ngoại trừ tia máu nơi khóe mắt không che giấu được, trông bà chẳng hề giống một người mẹ đang chịu nỗi đau mất con. Nghe nói bà vẫn đi làm đều đặn. Giống như Trương Khai Dương dành thời gian rảnh để điều tra, bà cũng dùng từng phút ngoài giờ làm để đòi lại công lý cho con gái.

Anh không thể hình dung nổi nội tâm của bà. Chỉ biết rằng nỗi đau bà chịu đựng không thua kém bất kỳ người thân nào của những nạn nhân đã khuất trước đây. Ấy vậy mà bà vẫn có thể gắng gượng sống như bình thường. Đó là một kiểu sức mạnh nội tâm vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Ngoài thương cảm, anh còn có sự khâm phục. Cả hai cái tên cảm xúc này chính là lý do đưa anh đến tận ngày hôm nay.

Trong văn phòng hiệu trưởng, họ gặp được cố vấn học tập của Mai Mãn.

“...Trong trường, hai đứa được coi là cặp đôi hoàn hảo. Thầy cô và bạn bè đều quý mến. Quý Kỳ Côn tham gia hội sinh viên từ năm nhất, đến năm ba thì được bầu làm Chủ tịch Hội sinh viên với số lượng lá phiếu tuyệt đối. Mai Mãn cũng xuất sắc không kém, luôn nằm trong nhóm sinh viên giỏi nhất khối, từng đại diện trường tham gia nhiều cuộc thi quốc gia và giành giải.”

Cố vấn thở dài, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.

“...Yêu nhau khi còn trẻ, cãi vã là chuyện thường. Ai mà ngờ, cuối cùng lại thành ra thế này?”

“Trong mắt thầy, đây chỉ là một vụ cãi vã tình cảm thôi sao?” Ông Tú Việt không kìm được giận dữ trong lời nói.

Cố vấn trông có vẻ lúng túng.

Trương Khai Dương vội ngăn bà lại, dịu giọng hỏi: “Xin hỏi, sau khi Mai Mãn hẹn hò với Quý Kỳ Côn, có gì thay đổi đáng chú ý không?”

“Thay đổi đáng chú ý à…” Cố vấn ngẫm nghĩ, “Nghe giáo viên bộ môn nói, phong cách vẽ của Mai Mãn thay đổi khá nhiều. Ngoài ra thì tôi không để ý lắm.”

“Cảm ơn thầy.” Trương Khai Dương viết số điện thoại lên tờ giấy nhớ, đưa cho đối phương, “Nếu thầy nhớ ra điều gì, dù là chi tiết nhỏ, xin hãy gọi cho cháu.”

Cố vấn nhận tờ giấy.

Hai người đứng dậy rời đi, vị hiệu trưởng đang ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da đang lắng nghe, cũng lịch sự đứng lên theo. Ông khéo léo bày tỏ mong muốn sau này nếu cần gì, Ông Tú Việt hãy gọi điện liên hệ thay vì phải cất công đến tận trường gặp trực tiếp như thế này.

“Chúng tôi vô cùng tiếc về chuyện của Mai Mãn, nhưng mong chị thông cảm vì công việc của chúng tôi cũng không hề dễ dàng, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng nhà trường.” Hiệu trưởng nói bằng giọng áy náy.

Chuyến đi lần này, họ chẳng thu được gì đáng giá.

Một nữ sinh 22 tuổi, vậy mà không có bất kỳ người bạn thân nào. Những người bạn từng thân thiết thì cũng đã cắt đứt liên lạc từ một hai năm trước.

“Ban đầu thấy cô ta rất tốt, nhưng càng thân mới thấy tính cách không hợp.”

“Thỉnh thoảng vì mấy chuyện nhỏ nhặt cũng nổi nóng vô lý.”

“Mai Mãn… tôi cũng không biết có nên nói hay không. Nhưng đúng là ngoài mặt với bên trong khác xa nhau một trời một vực.”

“Thành tích thì giỏi thật đấy… nhưng nhiều việc cô ta làm khiến người ta không hiểu nổi.”

Ngược lại, khi nhắc đến Quý Kỳ Côn, các bạn cùng lớp đều nhất trí khen ngợi.

“Tuy gia đình anh ấy giàu có, nhưng anh ấy chưa bao giờ coi thường những người kém may mắn hơn mình. Mỗi lần có buổi gây quỹ từ thiện, người phát động đầu tiên và quyên góp nhiều nhất luôn là Quý Kì Côn.”

“Trong một hội bạn, Quý Kì Côn rất được lòng đám con trai chúng tôi. Vừa đẹp trai, học hành giỏi giang, thể thao cũng tốt. Trường đầy con gái theo đuổi. Nói thật, ai mà chẳng muốn có một cuộc sống như cậu ấy chứ?”

“Mai Mãn quen được hội trưởng, nửa trường con gái ghen tị chết đi được.”

Sau khi nghe những lời đối lập ấy, cũng chẳng trách Ông Tú Việt giận dữ trước mặt cố vấn.

Cơn giận ấy đã âm ỉ trong lồng ngực bà từ lâu.

Trương Khai Dương hiểu một người mẹ luôn tin con gái vô điều kiện, nhưng lời nói của những người khác, anh vẫn buộc phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Nếu chỉ một người nói dối thì còn tin được, nhưng nhiều người như vậy… liệu có thể?

Cuộc điều tra hôm nay xem ra sẽ kết thúc trong thất vọng. Nhưng Ông Tú Việt vẫn không tin vào những lời kể kia, kiên quyết ở lại trường tiếp tục tìm hiểu.

“Dì Ông…”

Trương Khai Dương gọi bà lại, nhưng không biết nên khuyên thế nào. Ánh mắt đề phòng và cảnh giác của bà như đã nhìn thấu ý định trong lòng anh.

Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi xách Ông Tú Việt đột nhiên đổ chuông.

“…Alo?” Bà nhấc máy.

Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt bà thay đổi. Bà nhìn Trương Khai Dương, đưa điện thoại ra trước mặt anh, bật loa ngoài.

Một giọng nữ đầy lo lắng vang lên:

“…Dì Ông, đừng tin họ. Họ không biết gì cả!”

Trương Khai Dương nhanh chóng ghi lại số điện thoại, đồng thời ra hiệu cho Ông Tú Việt bật chế độ ghi âm.

“Là ai vậy?” Ông Tú Việt hỏi.

“Cháu… cháu là bạn của Mai Mãn, nhưng không thể nói tên cho dì. Cháu biết vì sao sau này Mai Mãn không còn bạn bè, tất cả là do Quý Kỳ Côn!”

Cô gái trong điện thoại phẫn nộ nói:

“Cháu quen Mai Mãn từ đầu năm nhất, hồi đó ai cũng quý bạn ấy. Tính cách bạn ấy tốt, lại còn xinh đẹp. Mối quan hệ của hai người là do Quý Kỳ Côn theo đuổi trước. Lúc đầu tụi cháu cứ nghĩ Mai Mãn hạnh phúc lắm. Dù bạn ấy có xa lánh tụi cháu sau đó, chỉ nghĩ là bị tình yêu làm mờ mắt, nên cũng chỉ trêu chọc chứ không trách gì bạn ấy cả.”

“Nhưng bắt đầu từ khoảng một năm sau khi họ quen nhau, mọi chuyện trở nên lạ dần. Đầu tiên là Mai Mãn đột ngột xóa liên lạc với nhiều người mà không lý do. Rồi lại gọi điện mắng mỏ về những chuyện tụi cháu thậm chí không nhớ.”

“Cháu cũng từng nhận được cuộc gọi như vậy. Lúc đầu tức lắm, sau đó chỉ thấy kỳ quái. Cháu muốn gặp bạn hỏi rõ, nhưng bạn chẳng bao giờ đi một mình. Mỗi lần có Quý Kỳ Côn bên cạnh, bạn ấy đều từ chối nói chuyện.”

“Cho đến năm ngoái, Mai Mãn dùng số lạ kết bạn lại với cháu, nói rằng muốn chia tay vì không chịu nổi sự kiểm soát của anh ta. Cháu mới biết, hóa ra anh ta luôn khống chế các mối quan hệ của bạn, còn bắt bạn đi gây chuyện với người khác chẳng hạn như đổ cốc cà phê lên đầu ai đó chỉ vì điều đó khiến anh ta cảm thấy ‘buồn cười’.”

“Sau đó, khi người ta nổi giận với Mai Mãn, anh ta lại đóng vai người hòa giải, bắt bạn ấy xin lỗi. Nghe Mai Mãn kể, cháu thật sự sốc không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người như vậy!”

Ông Tú Việt siết chặt điện thoại, tay run lên không ngừng.

“Tại sao cháu không nói với dì trực tiếp những điều này?”

“…Cháu xin lỗi, dì Ông.” Giọng cô gái trở nên yếu ớt, đầy hối hận. “Dì cũng biết nhà họ Quý có thế lực, anh ta lại b**n th** như vậy, cháu sợ bị trả thù… Cháu xin lỗi, cháu chỉ có thể nói thế này, hy vọng nó có thể giúp ích cho cô được phần nào.”

Trương Khai Dương nhận ra cô gái ẩn danh trong điện thoại sắp ngắt máy, vội gọi:

“Chờ đã!”

Giọng nam đột ngột khiến cô gái giật mình, tạo cơ hội để anh hỏi câu quan trọng nhất:

“Em có biết vì sao Mai Mãn lại nghe lời anh ta không?”

“Lúc đầu là vì yêu. Bạn ấy nghĩ đó là tình yêu.” Sau một thoáng im lặng, cô gái cười giễu, “Nhưng sau này… em cũng chỉ biết là bạn ấy nói, ‘không còn cách nào khác’.”

“Em chỉ biết đến thế thôi ạ.”

Lần này, cuộc gọi thật sự đã kết thúc.

“Cháu có thể giúp dì tìm ra cô bạn này không?” Ông Tú Việt ngẩng đầu nhìn anh.

Không có hồ sơ vụ án, Trương Khai Dương không thể dùng quyền hạn cảnh sát để tìm người.

Nhưng trước ánh mắt van nài của bà, anh chần chừ rồi nói:

“Cháu sẽ cố gắng.”

...

Sau bữa sáng, lẽ ra Ngụy Chỉ phải đến phòng tranh làm việc.

Nhưng khi cô vừa cầm túi lên, buột miệng than thở: “Góc túi bị trầy rồi,” thì Quý Kỳ Côn liền đề nghị đưa cô đi mua cái mới.

“Vậy để em gọi cho quản lý xin nghỉ…”

Quý Kỳ Côn đặt tay lên tay cô, ngăn lại, mỉm cười: “Không cần đâu, để anh nhắn cho anh ta là được.”

Trung tâm thương mại lớn nhất Giang Đô, nơi trước đây Ngụy Chỉ chưa bao giờ dám bước vào khi chưa quen Quý Kỳ Côn, giờ lại trở thành nơi điểm đến quen thuộc.

Mỗi khi bước vào một cửa hàng xa xỉ khác nhau, các nhân viên bán hàng đều tỏ ra nhiệt tình như nhau, tươi cười niềm nở, bám sát từng bước chân họ, giới thiệu rành rọt từng mẫu hàng mới nhất trong mùa.

Quý Kỳ Côn chẳng mấy bận tâm đến xu hướng thời trang. Điều anh quan tâm là món đồ đó có phải hàng mới không. Bởi anh hiểu, số tiền mình bỏ ra không chỉ để mua sản phẩm, mà còn mua luôn cả quyền kiểm soát xu huống thời trang của nhà thiết kế đứng sau thương hiệu.

Anh chỉ quan tâm duy nhất đến việc liệu những món đồ đó có phải là thương hiệu nổi tiếng, mẫu mã mới, và liệu nó có phù hợp với mình hay không.

Chỉ có điều, tiêu chuẩn chọn người của anh dường như lại không giống vậy.

“Anh thấy cái này thế nào?”

Ngụy Chỉ cầm một chiếc túi bowling mới của Chanel đến trước mặt anh.

Anh chỉ liếc qua, đã mỉm cười: “Rất hợp với em, lấy cái đó đi.”

Gần ba vạn nhân dân tệ cho một chiếc túi xách, Quý Kỳ Côn chẳng mảy may chớp mắt.

Tối hôm đó, anh đưa cô tham dự một buổi tiệc của công ty. Ngụy Chỉ mặc toàn đồ mới mua trong ngày, thoạt nhìn chẳng khác gì những người phụ nữ đi cùng những đàn ông giàu có khác. 

Nhưng có sự không giống nhau giữa những chiếc túi xách, như Hermès và Chanel, và cũng giống như có cả một thế giới khoảng cách khác biệt tưởng chừng như vô hình giữa người với người.

Khi Quý Kỳ Côn trò chuyện với người khác bằng tiếng Pháp, cô chỉ biết đứng bên cạnh, cười mỉm như một món đồ trang trí.

Trong ánh đèn và âm thanh leng keng của ly rượu, những người phụ nữ trong phòng tiệc này thường rơi vào ba nhóm người: Một là tốt nghiệp từ những trường danh giá như Stanford, hai là sinh ra trong gia đình danh giá, những người giàu có và quyền lực, là những phụ nữ sở hữu vẻ ngoài đã qua chỉnh sửa hoặc thon thả gợi cảm, hoặc đẫy đà quyến rũ. Số còn lại cực kỳ hiếm, đeo túi Hermès hờ hững, phong cách trung tính, không cần khoe đường nét cơ thể cũng chẳng cần phô bày gương mặt.

Ngụy Chỉ chỉ có một tấm bằng đại học hạng hai trong nước, một gia cảnh bình thường, và một trái tim nghèo đói và khó khăn đã bị bóp méo từ lâu.

Đây không phải lần đầu cô đi tiệc cùng Quý Kỳ Côn, nhưng lần nào cảm giác tự ti trong cô cũng đều như nhau.

“Lại tưởng tượng ra chuyện gì nữa à?” Giọng nói trầm thấp, quyến rũ của Quý Kỳ Côn vang lên từ trên đầu.

Ngụy Chỉ giật mình, quay lại, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, nụ cười nửa miệng như có như không.

“Em chỉ đang nghĩ…” Ngụy Chỉ ngập ngừng một chút, “Liệu em có làm anh mất mặt không.”

“Đương nhiên là không.” Quý Kỳ Côn đáp, “Người ta còn ngưỡng mộ anh vì dám chọn một người bình thường như em. Em biết họ gọi tụi mình là gì không?”

“…Là gì?”

Ánh mắt dài hẹp của Quý Kỳ Côn tĩnh lặng nhưng vẫn sáng lấp lánh ẩn chứa đầy tia dao động, như xoáy nước dưới bầu trời đêm, lặng lẽ thu hút lấy tất cả những gì đang gần đến.

“Là chân ái.”

Kết thúc buổi tiệc, theo yêu cầu của Ngụy Chỉ, Quý Kỳ Côn đưa cô về nhà họ Ngụy.

Khi cô bước vào, Vương Lâm đang ở tiệm tạp hóa sắp xếp phân loại hàng hóa, đôi tay gầy gò cố gắng nhấc thùng giấy nặng nề bằng cách kiễng chân, rướn người hết mức đặt lên kệ trên cùng.

Ngụy Chỉ im lặng bước tới, cầm lấy thùng hàng, đứng lên một thùng bia bên cạnh, đặt lên đúng vị trí.

“Tiểu Chỉ, con…” Vương Lâm cười gượng gạo, hai tay lau vào quần. Bà nuốt câu hỏi đầy lo lắng xuống, rồi nở nụ cười chuyển sang giọng lấy lòng: “Con ăn tối chưa? Mẹ nấu mì cho con nhé?”

“Không cần đâu.”

Ngụy Chỉ lạnh lùng đáp, rồi đẩy cánh cửa gỗ, bước vào phòng trong.

Trong căn phòng trống trải, giường gấp của cô được dựng im lìm cạnh ban công. Cửa phòng ngủ hai bên đóng kín. Một bên vang vọng tiếng gào thét của Ngụy Lai khi chơi game, bên kia im ắng, chắc Ngụy Sam còn đang đánh bài.

Cuộc sống như vậy đã kéo dài hai mươi sáu năm.

Ngụy Chỉ mở giường gấp ra, thay đồ ở nhà, lấy chiếc túi Quý Kỳ Côn mới mua cho mình ra, chụp ảnh từ nhiều góc, bao gồm cả hộp, hóa đơn rồi đăng lên Xianyu (*) bán lại với giá bằng 70% giá gốc. Sau đó cô lên Taobao tìm hàng giả giống hệt chất lượng cao.

(*) Xianyu: một nền tàng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc.

Cô thích túi xách vì chúng dễ bán, không cần quan tâm size như quần áo, và hàng fake thì rất nhiều. Kích cỡ là một chuyện, tìm được một bản nhái trông đủ đẹp mới là thách thức lớn nhất.

Những bộ đồ Quý Kỳ Côn mua cho cô hầu hết vẫn treo nguyên trên giá. Trong khi đó, trong thùng đựng dưới giường là loạt đống túi hàng fake cô tự mua về.

Chưa đến mười phút, chiếc túi vừa đăng đã có người chốt đơn.

Người mua là khách quen, hiểu yêu cầu đặc biệt của cô, nên lập tức xác nhận nhận hàng, một khoản tiền lớn lập tức được chuyển vào tài khoản của Ngụy Chỉ.

Cô lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, vào không gian riêng tư, một hệ thống thứ hai riêng biệt. Trên màn hình đầy những ứng dụng vay online.

Ngụy Chỉ rà soát một lượt, chọn ra khoản sắp quá hạn, rồi lấy toàn bộ tiền vừa nhận cộng với số tiền chạy đơn giao hàng dạo gần đây, dồn lại để trả.

Nhưng vẫn như muối bỏ bể.

Tiền lãi ngất ngưởng như con quái vật hung dữ, đuổi bám cô không ngừng nghỉ.

Cô từng nghĩ, đời này mình sẽ không giống Ngụy Sam, sa vào nợ nần vì cờ bạc. Cũng sẽ không như Vương Lâm, yếu đuối nên bị kéo theo. Hai người ấy đều đã thành đối tượng bị hạn chế tín dụng vì nợ xấu. 

Cô cũng từng nghĩ đó chỉ là đoạn kí ức xa vời, rời rạc từng đoạn rồi sẽ đứt đoạn, biến mất trong cuộc đời cô mãi mãi như chưa từng xuất hiện.

Bốn năm trước, Vương Lâm được chẩn đoán mắc khối u mô đệm đường tiêu hóa, cần uống thuốc điều trị đích Imatinib. Một hộp thuốc nhập khẩu giá 23.500 nhân dân tệ, mỗi tháng cần hai hộp.

Ngụy Sam chắc chắn sẽ không bao giờ trả một số tiền nhiều như vậy. Còn nếu Vương Lâm biết giá thuốc thật, bà chắc chắn sẽ chọn bỏ cuộc.

Ngụy Chỉ thì không thể bỏ mặc.

Cô biết người phụ nữ đó ngu muội và yếu hèn, những lúc căm ghét bà còn nhiều hơn là thương.

Nhưng vẫn là thương.

Dù là xiềng xích trói chặt cổ cô, nhưng vẫn là thương.

Một tình thương đáng ghét. Đau đớn. Gặm nhấm.

Cô nói dối rằng mình có bảo hiểm y tế, nhận trách nhiệm mua thuốc và không cho Vương Lâm can thiệp.

Tình thương ấy đẩy cô đến bên bờ vực, dồn cô đến đường cùng, khiến cô ngạt thở nhưng vẫn không thể buông tay.

Tốc độ trả nợ sẽ không bao giờ đuổi kịp tốc độ lãi suất. Dù có cố đến mấy, cũng không thấy điểm dừng của tuyệt vọng. Trong vô thức, cô đã gánh trên vai món nợ hàng triệu đô la.

Trái đất có gần 7,5 tỷ người. Có bao nhiêu người có thể thay đổi được số phận vốn đã được định sẵn từ khi sinh ra?

Con cái người nghèo vẫn là người nghèo. Con cái kẻ giàu vẫn sống trong sự giàu có. Người bất hạnh mãi bất hạnh. Người hạnh phúc mãi hạnh phúc. Của cải cứ thế tích tụ, còn khổ đau thì cứ thế tiếp tục tràn lan.

Cô muốn thay đổi vận mệnh của mình.

Cô phải thoát khỏi nỗi bất hạnh mà số phận đã “ưu ái” ban tặng cho cô.

Cô tuyệt đối không cam tâm chịu chấp nhận hai chữ mang tên số phận từ lúc mình sinh ra.

...

“Thì ra đây chính là tình yêu đích thực...”

Trong đại sảnh tiệc đèn hoa rực rỡ bên cạnh những ly rượu lấp lánh. Ngụy Chỉ khẽ nói.

Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Quý Kỳ Côn, đôi môi cô hiện thoáng nhẹ một nụ cười.

“Chả trách… anh có thể cứu được em.” 

Bình Luận (0)
Comment