Khi Con Tim Quá Nóng

Chương 10

Khi Mike và Annabelle trở lại bàn, chẳng còn chỗ nào để hai người ngồi cạnh nhau. Anh sẽ phát điên mất nếu phải ngồi một mình, hay còn tệ hơn thế, phải ngồi cạnh Rita trong khi Annabelle ngồi cùng Ben.

“Rita, anh muốn giới thiệu với em sếp của bạn gái anh. Anh tin chắc ông ấy sẽ rất thích được nghe về những tác phẩm của em. Ông ấy sở hữu một phòng trưng bày nghệ thuật.”

Rita mỉm cười ngước nhìn anh. “A, em rất vui được gặp ông ấy. Em và ông ấy sẽ có nhiều điểm tương đồng. Anh biết đấy, em cho rằng mình ít nhiều cũng là một nghệ sĩ.”

“Anh cũng thấy thế. Anh không rõ em làm được những gì và em đã làm bằng cách nào. Đó chắc chắn là một thứ nghệ thuật.”

Mike giúp Rita đứng dậy khỏi ghế của cô rồi quay sang Annabelle. “Em ngồi xuống đi. Anh sẽ chỉ mất một phút thôi.” Rita chỉnh trang đôi chút y phục để trưng ra các lợi thế của mình và gật đầu với Mike, người không thể hạnh phúc hơn khi tống khứ được cô nàng cho gã oan gia của anh. Anh dẫn cô tới chỗ Ben ngồi.

“Ben, tôi muốn giới thiệu anh với Rita, bạn tôi.”

Ben đứng dậy và dành cho Mike một cái nhìn rất giống với thông điệp rút lui khỏi cuộc đua tranh giành Annabelle - ít nhất là ngày hôm đó. “Rất vui được gặp cô, Rita.” Anh bắt tay cô gái, nhưng rồi không hề buông ra.

“Rita, đây là Ben Walsh.” Mike kéo ghế ra cho cô gái trong khi Ben cầm lấy bàn tay cô, còn đôi mắt anh ta du hành từ khe ngực Rita xuống chiếc khuyên bấm rốn hiệu Care Bear của cô.

Mike để Ben lại với món ăn và món chiến lợi phẩm an ủi lòng tự tôn của anh ta, rồi quay về bên Annabelle. Cô và mẹ anh đang trò chuyện. Vật duy nhất ngăn cách giữa họ là cái ghế trống của anh. “Xem kìa, có lẽ Ben sẽ bận rộn một lúc khá lâu đấy.” Mike ngồi xuống, đưa cánh tay ôm quanh Annabelle, rồi hôn lên thái dương cô.

Cô nhấp một ngụm nước rồi dành cho anh một nụ cười kiểu Mona Lisa. “Rita là một nghệ sĩ sao?”

Mike không thể ngăn nổi nụ cười khoái trá trên khuôn mặt. “Em có thể nói như thế.”

“Vậy chính xác thì cô ấy làm gì?”

Anh cầm lấy bàn tay Annabelle, ngắm nghía các móng tay cô. “Cô ấy làm móng tay cho các bà các cô, và đôi khi vẽ lên đó những bức tranh nho nhỏ.” Mike quan sát cô gắng nhịn cười nhưng không thành công.

“Như thế quả thực là tàn nhẫn.”

“Với ai kia, Ben hay Rita?” Anh thầm nghĩ việc mắc kẹt bên cạnh Rita vẫn còn đỡ đau đớn hơn nhiều so với những thứ khác anh đã cân nhắc thực hiện với Ben. “Ben trông không có vẻ gì gặp rắc rối với chuyện đó.”

“Không. Em chỉ hy vọng anh ta không khiến em phải trải qua một quãng thời gian căng thẳng tại chỗ làm vào ngày mai.”

Mẹ Annabelle thì thầm với bà cô Rose của cô, đồng thời vẫn không rời mắt khỏi cô và Mike - có lẽ bà đang lên các dự kiến cho đám cưới.

Trước đây cô chưa bao giờ nhận ra việc Mike đụng chạm vào cô thường xuyên đến thế. Cứ như thể việc phải nằm dưới tia nhìn chăm chú của mẹ cô đã khiến mỗi động tĩnh bàn tay anh gây ra đều có ý nghĩa. Mỗi lần anh nói với cô, nghịch ngợm với tóc cô, đưa tay ôm quanh người cô, cô đều có cảm giác như đang bị xét xử.

Cô muốn bóp chết Mike vì đã đem đến cho mẹ cô lý do để bắt đầu những chuỗi câu hỏi vô tận, những lời khuyên không ngừng nghỉ, cùng cảm giác khó chịu thường trực cô nhận thấy mỗi khi có một cuộc hẹn hò. Sau màn trình diễn này, hẳn mẹ cô sẽ bắt tay vào lùng tìm một bộ váy dành cho mẹ cô dâu ngay khi các cửa hàng mở cửa ngày mai. Ít nhất Annabelle cũng không còn sống cùng với bố mẹ cô nữa. Cô sẽ phải đón nhận một bài học từ Becca và cảnh giác với những cuộc gọi tới điện thoại của mình.

Annabelle cố gắng để ý tới cuộc trò chuyện bên bàn ăn đang rì rầm giữa bố mẹ cô và mẹ của Mike. Tình bạn thoải mái giữa Vinny, Mona và Richie - cô phải tìm xem nó có nghĩa gì. Và cả cái nhìn kỳ cục của cô Rose.

Mike, rất đáng ghi nhận, đang đương đầu với cuộc thẩm vấn thứ hai - lần này là của bố cô - cùng áp lực trơn tru nhưng quyết liệt từ mẹ cô và cái nhìn như phù thủy thôi miên của cô Rose.

Annabelle cố gắng dập tắt tiếng vọng những lời nói của Mike, nhưng bất thành. “Anh nghĩ anh yêu em.” Lạy Chúa, giá anh biết cô không muốn phải nghe những lời đó đến thế nào, hẳn anh đã không bao giờ nói vậy với cô.

Tại sao anh không thể để cho mọi thứ đơn giản? Anh ghé qua nhà cô, nấu ăn, họ cùng ăn, cùng trò chuyện, làm tình, ôi lúc ngủ thiếp đi, đôi lúc lại không, và rồi anh ra về. Đó là mối quan hệ hoàn hảo trước khi anh kích nổ quả bom “Yêu” này.

Không phải cô không hề có cảm xúc gì với anh, bởi vì thực sự là có. Chỉ có điều cô đã thực hiện được một nỗ lực đáng ngưỡng mộ để tránh nghĩ đến nó.

Cô uống một hớp rượu vang và di thức ăn quanh đĩa. Mike quan sát, làm cô có cảm giác tội lỗi vì không ăn. Nhưng cô không thể ăn gì được nữa. Cô thấy nôn nao, mắt cá chân của cô đau giần giật, và cô chỉ muốn cuộn mình trên giường với một túi đá chườm và quên đi rằng ngày hôm nay từng diễn ra.

Mike liên tục xem đồng hồ. “Có gì không ổn sao?”

“Không gì cả. Anh cần quay lại bệnh viện. Đang có người trực giúp anh và anh đã nói với cô ấy sẽ quay lại lúc ba giờ. Bây giờ đã một rưỡi rồi, và anh muốn đưa em về nhà rồi thu xếp cho em nghỉ ngơi ổn thỏa.”

“Anh chắc vậy chứ?” Cô thực sự thấy vui vì anh muốn làm vậy. Mẹ cô đương nhiên sẽ không nổi tam bành lên nếu tin cô rời bàn tiệc sớm được Mike thông báo.

“Tất nhiên, nhất là khi anh không biết đến lúc nào anh mới có thể gặp lại em. Thời gian biểu làm việc của anh từ bây giờ tới Ngày Tưởng Niệm còn điên rồ hơn cả mức bình thường, vì anh đang đổi lịch làm cho người khác để đổi lấy dịp cuối tuần được nghỉ.”

Annabelle mỉm cười. “Em đoán anh muốn về ngay bây giờ?” “Em không ngại phải về hơi sớm chứ?”

“Không, không hề.”

Mike thì thầm với mẹ anh, bà lại quay sang Annabelle. “Được thôi, Michael. Đừng bận tâm đến mẹ. Kiểu gì mẹ cũng muốn đi qua thăm Vinny, Mona và lũ trẻ. Mẹ tin chắc cả mẹ Annabelle cũng không bận tâm nếu con đưa cô ấy về nhà chu đáo, có phải không, bà Maria?”

Mẹ Annabelle mỉm cười và phẩy tay. “Cứ đi đi. Tất nhiên các bạn trẻ muốn dành thời gian bên nhau. Tôi vẫn nhớ những gì diễn ra khi tôi bắt đầu yêu Paulie của tôi.”

Annabelle không tin nổi vào tai mình nữa. Và có vẻ cả Rich cũng vậy. Hai anh em nhìn nhau rồi cùng nhìn mẹ họ. Rich bật cười rồi vội vàng nín bặt, kết thúc bằng một tiếng gằn. Annabelle cười hết cỡ, lấy làm mừng vì cô đang ở ngoài tầm với.

Mike đẩy ghế ra và đứng dậy. “Cháu e rằng Annabelle và cháu cần phải về sớm hơn một chút. Cháu muốn đưa cô ấy về nhà trước khi quay trở lại bệnh viện.”

Tất nhiên, cả gia đình cô mỉm cười và gật đầu, một phản ứng thật hay. Cô thậm chí không nghĩ Ben để tâm đến chuyện này, và như vậy có lẽ còn hay hơn. Nếu anh ta để ý, kiểu gì cô cũng lĩnh đủ vào ngày mai. Nhưng dường như Ben không gặp chút rắc rối nào với Rita. Trông anh ta như thể đang rất khoan khoái, và như thế thực sự vượt quá những gì Annabelle có thể mong chờ.

Cô cầm xắc tay lên trong khi Mike cầm đôi nạng lên cho cô. “Tạm biệt bố mẹ, cô Rose. Richie, anh có thể vui lòng phụ trách vụ này và cho em biết em nợ anh bao nhiêu không?”

“Đừng lo về việc đó. Hãy chăm sóc tốt cho cái mắt cá. Anh sẽ gọi cho em sau.”

“Cảm ơn anh, Rich.” Annabelle đứng dậy và cầm lấy nạng. “Mike, anh sẵn sàng chưa?”

Anh lấy ví ra, và Vinny lập tức phẩy tay xua anh đi.

“Biến đi. Để tâm chăm sóc bạn gái cậu. Lúc nào ghé qua đây ăn tối, và chúng ta sẽ nói chuyện.”

Cô đợi Mike trong lúc anh hôn mẹ anh để chào tạm biệt, sau đó đi một vòng chào hỏi gia đình cô. Bố cô bắt tay Mike mạnh đến mức khiến anh nhăn mặt. Annabelle cúi người xuống khi anh bắt tay mẹ cô. Bà nghiêng người sang thì thầm gì đó với cô Rose, và bà lão, trước sự xấu hổ của Annabelle, đưa hay lên ôm lấy mặt Mike, rồi hôn lên cả hai bên má anh. “Cháu là một chàng trai tốt. Mọi thứ với công việc của cháu và với Annabelle sẽ đâu ra đấy vào đúng lúc của chúng. Hãy có niềm tin... và đảm bảo chắc chắn cháu có thật nhiều thuốc kháng a-xít.”

Mike, hiển nhiên không quen lắm với việc xử sự trước một “người điên”, dường như có phần hơi choáng váng, tới mức chỉ biết gật đầu và mỉm cười. Một nụ cười trong đau đớn, vì Rose đã véo một bên má anh trước khi buông tay ra.

Annabelle giật áo vest của anh. “Đi thôi.” Cô dành cho cô Rose một cái nhìn có thể khiến hầu hết những người khác dựng tóc gáy. Với Ben chiêu này luôn có hiệu quả.

Cô Rose chỉ cười. “Đừng có nhìn ta với khuôn mặt như thế. Hai đứa hãy đến nói chuyện với bà cô Rose. Ta sẽ nói cho hai đứa vài điều. Cho dù chẳng chắc các cháu sẽ nghe.”

Annabelle cầm lấy nạng từ tay Mike và cố hết sức có thể để chuồn khỏi nơi đó. Hai người lách qua quầy bar đông nghịt, và khi họ ra tới khu chờ, Mike ngăn cô dừng lại, lướt bàn tay xuống theo lưng cô. “Cũng không đến nỗi tệ, phải không nào? Mẹ anh thích em. Anh biết bà sẽ thích em mà.”

Cô đập cái xắc vào anh. “Đó là một thảm họa! Anh nghe thấy mẹ em rồi đấy. Và anh không thể tin nổi những gì cô Rose đã nói với anh. Em xin thề là thỉnh thoảng em vẫn nghĩ bà ấy là một phù thủy.”

“Bà ấy nói anh là một chàng trai tốt, và sau đó là vài thứ về công việc của anh và em... Bà ấy thật lạ, nhưng rất dễ mến. Khó có thể là một phù thủy.”

“Phải, bây giờ anh nói thế. Anh vẫn chưa thấy bà ấy nhìn ai đó với một con mắt dữ dằn đâu. Bà ấy nói những chuyện kinh khủng, và ngay sau đó anh được biết chuyện đó đã xảy ra. Bà ấy khiến em dựng tóc gáy.”

“Em nghĩ bà ấy bị tâm thần ư?”

“Em cũng chẳng biết nghĩ sao nữa. Nhưng không phải chúng ta sẽ đứng đây cả ngày đấy chứ, hay anh sẽ đưa em về nhà?”

“Anh sẽ đi gọi taxi. Ngồi đây nhé. Anh sẽ quay lại ngay.” Khi Mike quay lại tìm Annabelle, gần như cô đang chạy ra khỏi nhà hàng. Anh giúp cô vào trong xe, chui vào ngồi xuống bên cạnh cô, và vừa kéo cô lại gần vừa nói địa chỉ cho người lái xe. Anh thích cảm giác cô áp sát vào người anh, và anh chưa bao giờ thấy chán chạm lên người cô. Anh thích cảm giác về cô, mùi hương của cô, vị của cô.

Anh muốn tận hưởng cảm giác khoan khoái này càng nhiều càng tốt trước khi chia tay. Tình hình công việc đang xấu đi, nhưng anh tự nhủ sẽ bận tâm về nó sau dịp Ngày Tưởng Niệm. Có thể trải qua một dịp cuối tuần cùng Annabelle sẽ giúp anh hình dung ra hướng đi anh mong muốn trong sự nghiệp và trong đời tư. Anh phải trả giá không nhỏ cho kỳ nghỉ cuối tuần này, và là ứng trước. Annabelle và mối quan hệ của họ xứng đáng với cái giá này. Giờ chỉ cần anh có thể thuyết phục được cô tin vào nó.

Lấy áo blu từ trên móc treo trong phòng ngủ xuống, Mike mở cửa sau phòng khám và bước ra ngoài con hẻm đi tìm một chiếc sandwich, một cốc cà phê đúng nghĩa và một thoáng thư giãn nhất thời khỏi cái phòng khám đã thực sự trở thành địa ngục. Anh đã quá mệt mỏi với việc chỉ biết có công việc và chẳng có chút thời gian nào cho cuộc sống. Mệt mỏi với những lời chỉ trích không ngớt phải hứng chịu từ các thành viên. Mệt mỏi với những cái nhìn châm chích, với cách mọi cuộc trò chuyện đều ngừng lại khi anh bước vào phòng. Sự căng thẳng trong phòng khám giờ còn cao ngất ngưởng hơn cả tòa nhà Empire State Building[1]. Khi anh nhìn thấy Millie, anh tự hỏi liệu có phải bà đang làm chuyện tương tự.

Mike cảm thấy vui khi thấy bà. Anh thấy bà đã bận bịu suốt buổi sáng, anh dự định nói chuyện với bà và tìm ra chuyện gì làm bà bận tâm.

“Ơn Chúa cậu đã ra ngoài. Tôi cần nói chuyện với cậu, nhưng phải ở bên ngoài chỗ này.” Vừa nói, bà vừa đi ra ngoài con hẻm.

Anh cầm tay Millie, dừng bà lại. “Có chuyện gì vậy? Bà ổn chứ?”

“Tôi ổn cả, nhưng tôi thấy lo cho cậu.” Bà phẩy tay, giục anh theo sau. Bà dẫn anh vào một nhà hàng Li-băng nhỏ xíu ở cách đó hai khối nhà. Anh đã làm việc cách nó hai khối nhà suốt hai năm nay, và anh chưa bao giờ biết nơi này.

Họ chọn một bàn, người phục vụ mang nước đến cho họ. Millie đẩy thực đơn sang bên. “Hãy gọi món kabob cừu. Ngon tuyệt vời.”

Mike gật đầu tán thành, và Millie, có vẻ quen thuộc với thực đơn, liền gọi cho cả hai người.

Sau khi người phục vụ quay đi, Millie uống một hơi trước khi bà lên tiếng. “Tôi chưa bao giờ cho ai ở chỗ làm biết tôi đi đâu vào giờ ăn trưa, vì tôi không muốn phải nhìn thấy họ nhiều hơn mức cần thiết. Cậu là người duy nhất tôi đưa tới đây. Không có ai khác biết chỗ này.”

“Okay.”

“Có một chuyện đang xảy ra mà cậu cần phải biết. Khi tôi tới sáng nay, tôi nhận được một cuộc gọi từ một ông Tuggle. Thoạt đầu, tôi nghĩ ông ta là một bệnh nhân. Tôi hỏi có thể giúp được gì cho ông ta, và ông ta bắt đầu hỏi rất nhiều câu hỏi về tình hình hành nghề, và cụ thể hơn là về cậu. Khi tôi hỏi những câu hỏi đó để làm gì thì ông ta nói đang làm điều tra về điều trị các bệnh về phổi, một lời giải thích cũng có lý, ngoại trừ những câu hỏi cụ thể về cậu.”

“Những câu hỏi kiểu gì?”

“Ông ta hỏi cậu là kiểu bác sĩ như thế nào, liệu cậu có tham vọng không, có dễ làm việc cùng không, am hiểu chuyên môn, chu đáo với bệnh nhân không, những chuyện đại loại như thế. Đầu tiên, tôi nghĩ ai đó đang cố gây rắc rối cho cậu, vì các thành viên không mấy vui vẻ với chuyện cậu từ chối không chịu mắt nhắm mắt mở với những gì liên quan tới bác sĩ Meyer. Nhưng ông ta không hề bới móc những chuyện xấu xa. Tôi nghĩ cậu phải biết có ai đó đang để ý đến cậu.”

Đồ ăn của hai người được mang ra. Mike có thể hiểu ngay tại sao Millie ăn ở đó gần như hàng ngày. Thức ăn thật ngon lành, giá lại vừa phải. Và nếu lý do đó còn là chưa đủ để yêu nơi này, bầu không khí thư giãn bổ sung nốt phần cần thiết. Anh dám chắc nếu anh đến đây một mình, điệu nhạc êm dịu cùng tiếng nước thác nước nhân tạo róc rách trên bức tường đối diện chắc sẽ làm anh ngủ thiếp đi. Sự bình yên của nơi này, một cái bụng no nê, và thời gian ngủ trung bình bốn giờ mỗi tối trong ba tuần vừa qua đã làm anh phải gọi thêm một suất đúp cà phê Thổ Nhĩ Kỳ nữa.

Sau liều caffeine, anh nhờ Millie tìm hiểu xem các y tá khác có gặp chuyện gì tương tự xảy ra với họ không. Nghe không có vẻ là các thành viên phòng khám của anh cũng bị dò hỏi. Nếu bọn họ muốn vặn hỏi các y tá, họ sẽ gọi thẳng những người này vào văn phòng của họ để hỏi. Họ không cần phải thuê một bên thứ ba, thậm chí sẽ tránh chuyện này bằng mọi giá. Bới móc những chuyện rác rưởi về anh có nguy cơ làm bại lộ chuyện gì đó về bác sĩ Meyer. Dẫu vậy, sự kiện này cũng làm Mike thấy cần cảnh giác.

Anh quyết định sẽ xin danh thiếp của người luật sư Nick đã giới thiệu khi qua lấy xe. Mike càng làm việc lâu để hướng tới một chân thành viên chẳng bao giờ thành sự thật, anh sẽ càng mất nhiều tiền. Thật tệ khi tìm cách thoát ra khỏi một tình hình khó khăn, anh sẽ để mất đi nhiều hơn chỉ riêng tiền. Anh sẽ để mất đi hai năm vừa qua của đời mình.

Tiếng chuông vang lên, làm Annabelle thức tỉnh khỏi một giấc mơ ngọt ngào. Khỉ thật, giấc mơ mới vừa bước sang phần hấp dẫn. Dave sủa nhặng lên, cô khoác một chiếc áo ngủ và vừa nửa tập tễnh nửa lò cò mò ra phía hệ thống liên lạc nội bộ vì cô đã quên khuấy mất đôi nạng. “Gì vậy ạ?”

“Chẳng lẽ đó là cách trả lời gọi cửa sao? Nhỡ mẹ là Mike thì thế nào?”

“Mike luôn đủ tế nhị để không đến vào những giờ không hợp lý mà chẳng hề báo trước.” Mặc dù anh đã từng gọi điện đến vào giờ không hợp lý, nhưng chuyện đó chưa bao giờ buộc cô phải rời giường. Cô bấm nút mở cửa cho mẹ mình vào và mở khóa cửa trước vừa đúng lúc để mẹ cô ngạo nghễ bước vào.

Annabelle phát hiện ra mẹ cô cũng làm cả Dave phát khiếp, vì nó cuống cuồng lao ra ngoài vườn. Cô ước gì cô có thể đi theo nó.

Cô đi vào bếp trước khi mẹ vào. Cô cần đến caffeine, và thật nhiều, nếu cô muốn sống sót thử thách phía trước, mang mọi dấu vết của một cuộc tấn công bất ngờ từ tình mẫu tử.

Cô pha cà phê trong lúc mẹ cô để xắc lên quầy bar nằm ngăn giữa khu bếp và khu phòng ăn và mở tủ lạnh, có lẽ để tìm sữa.

Annabelle cố nhớ lại lần cuối cùng cô đi siêu thị và chịu không nhớ nổi. Nhiều khả năng nếu có sản phẩm sữa nào đó nào vẫn còn hiện diện trong tủ lạnh thì thứ đó hẳn không còn phù hợp cho con người sử dụng. Từ cái nhìn trên mặt mẹ cô sau khi mở hộp sữa, Annabelle rõ ràng đã đúng.

“Mẹ sẽ phải uống cà phê đen.”

“Và đây là cách con duy trì nhà cửa của mình sao? Chẳng có thức ăn, con không hút bụi hay lau nhà, và cốc đĩa thì rải rác khắp nơi. Con cũng nhếch nhác chẳng kém gì chị con.”

“Đồ dự trữ ở dưới chậu rửa nếu mẹ cảm thấy cần lau dọn. Con đã sắp sẵn để phòng trường hợp mẹ không nhận ra.”

Cái máy pha cà phê phát ra những âm thanh cuối cùng cho biết nó đã hoàn tất công việc, và cũng không quá sớm. Annabelle mở ngăn tủ nơi đáng ra những chiếc cốc uống cà phê phải có mặt, song chỉ thấy ngăn tủ trống trơn. Chỉ cần một cái liếc mắt sang chậu rửa đã đủ cho cô biết cả câu chuyện buồn. Từ vẻ mặt mẹ mình, cô cũng nhận được cùng tín hiệu.

“Con đi rửa ráy đi, và vì Chúa hãy mặc thứ gì tử tế lên người. Mẹ sẽ rửa bát đĩa, sau đó chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng trong lúc ăn bữa sáng.”

“Không đâu, trừ khi mẹ có đồ ăn sáng sẵn sàng trong xắc tay của mẹ.” Cô tập tễnh quay vào phòng mình trong lúc mẹ cô lẩm bẩm bằng tiếng Italia về nỗi khổ cực của một bà mẹ. Một cách khởi đầu ngày mới hay ho làm sao.

Annabelle không bận tâm lắm tới việc lắng nghe những lời rầy la con cái của mẹ cô. Cô không cần phải có mặt ở chỗ làm cho tới tận lúc 11 giờ, và bây giờ... hừm, thậm chí còn chưa đến 8 giờ sáng. Cô mặc lên người một chiếc quần soóc và một cái áo phông, mong mỏi được thoát khỏi cuộc thăm hỏi đượm màu tra tấn này càng sớm càng hay. Lần sau, khi gặp Mike cô sẽ giết anh vì tội đã mang tình thế này trút xuống đầu cô.

Cô vớ lấy đôi nạng, lựa chọn không xỏ chân vào cái ủng cố định mắt cá chân. Cô để nguyên lớp băng bó và lần mò quay lại bếp, tìm tới món cà phê đầy hứa hẹn. Thật không may, gần đây cà phê là thứ duy nhất cô có thể mong đợi. Cô nhớ Mike. Cô nhớ cảm giác tỉnh giấc trong vòng tay anh, những món ăn anh nấu, nhớ căn hộ dường như luôn sáng long lanh khi anh có mặt, nhớ được trò chuyện với anh.

“Con không bao giờ trả lời điện thoại. Mẹ đã để lại lời nhắn, và chẳng bao giờ nghe thấy con gọi lại. Mẹ đọc trên báo nói về chuyện những người gãy chân bị chết vì những cục máu đông. Thiếu chút nữa mẹ đã bảo bố chạy tới đây kiểm tra để đảm bảo chắc chắn không phải con đang nằm chết dưới sàn nhà, nhưng rồi mẹ quyết định tự mình đến. Ai đó cần nói cho con biết lẽ phải.”

Vậy là đã bắt đầu. “Mẹ, con bị đứt vài dây chằng mắt cá chân. Con không bị gãy chân. Con ổn cả.”

Mẹ cô chắc có mua thức ăn, vì có bánh mì vòng và kem pho mát trên một cái đĩa để trên quầy. Thế nhưng có thể chúng đã có sẵn trong tủ lạnh. Cô chưa bao giờ bận tâm ngó vào trong đó tìm thức ăn. Có thể Mike đã mang đến vào dịp cuối cùng anh ghé qua.

Mẹ cô mang bánh mì vòng và cà phê ra bàn, và Annabelle nhận ra bàn đã được sắp xong xuôi. “Vậy là con và cậu bác sĩ của con đã có một khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau vào

Ngày của Mẹ phải không? Cậu ta là một chàng trai tốt, cậu bác sĩ đó.”

Annabelle kéo một cái ghế ra, dựa đôi nạng của cô vào tường, rồi ngồi xuống. Cô đang đói hơn nhiều so với cô nghĩ. “Anh ấy đưa con về nhà, sau đó đi làm. Từ lúc đó con vẫn chưa gặp lại anh ấy. Có thể mẹ và cô Rose đã làm anh ấy phát hoảng.” Có Chúa chứng giám, hai người họ cũng thường xuyên làm cô phát hoảng.

“Vớ vẩn.” Mẹ cô vừa uống cà phê vừa ngắm nghía cô. Cô có cảm giác đang nổi khùng.

“Cô Rose của con và mẹ đang muốn vun vào. Con cần học lấy một bài học từ chúng ta. Và con cần phải hiểu công việc của cậu ta. Cậu ta là một người quan trọng. Cậu ta làm việc cần cù.”

Annabelle lau miệng bằng một chiếc khăn vải cô chưa từng thấy trước đó và nhìn mẹ mình, lúc đó đang ngồi, mặc trên người một chiếc tạp dề mà cô dám chắc Rosalie chưa bao giờ mặc. Có thể mà cô đã đưa nó cho Rosalie để bà có thứ gì đó mặc vào khi bà ghé qua hành hạ cô con gái.

“Con hiểu. Con hiểu mẹ đang muốn thăm dò thông tin, nhưng mẹ sẽ không moi được gì từ con đâu. Làm ơn đi, mẹ, hãy đứng ngoài cuộc sống tình cảm của con. Con có thể tự mình làm rối bét mọi thứ được. Con không cần mẹ giúp thêm đâu.”

Mẹ cô nhấm nháp một chiếc bánh mì vòng khô. “Sao con ăn nói điên rồ vậy hả? Cuối cùng con cũng có được một anh chàng đàng hoàng, với một công việc đàng hoàng, một tương lai sáng sủa. Tốt hơn con không nên làm tan vỡ trái tim cậu ta như đã làm với Johnny DePalma. Mẹ cậu ta đã gọi mẹ trong nước mắt.”

“Nếu bà DePalma khóc khi gọi điện cho mẹ, đó không phải là lỗi của con.”

“Mike là một chàng trai tốt. Cô Rose của con nói...”

“Mẹ, con không muốn biết cô Rose nói gì. Con muốn cả hai người để Mike và con được yên. Con đã phát chán với chuyện mẹ chỉ đạo cuộc sống của con. Có thể con đã phạm tội khi để mẹ đẩy con vào một cuộc đính hôn với con rắn độc dối trá đó. Nhưng bây giờ con đã mạnh mẽ hơn, và con sẽ không để mẹ lặp lại việc đó. Nếu có lúc nào đó con quyết định kết hôn thật, con sẽ tự làm điều đó mà không có chỉ đạo từ mẹ hay bất cứ ai khác.”

Cô với lấy cái bánh mì vòng của mình để rồi phát hiện ra đĩa của cô sạch trơn. Nếu cô cứ tiếp tục ăn thế này, cô sẽ đạt mốc hai trăm cân[2] trước khi cô kịp giải thoát mình khỏi cái ủng chết tiệt kia.

Cô uống cà phê và quyết định không để mẹ cô có cớ tiếp tục nữa. “Mẹ, con thấy hạnh phúc với cuộc sống độc thân. Con có một căn hộ đẹp, một công việc con yêu thích, và những người bạn tốt. Con không hề thấy cần phải vội kết hôn.”

Mẹ cô thiếu chút nữa phun cả cà phê ra. “Cái gì? Con đã nói chuyện với chị con chưa? Nó đã học được bài học của mình và chịu lấy chồng. Con cần nghĩ về tương lai của con. Con đâu có trẻ ra thêm. Mẹ đã thấy cách cậu bác sĩ kia nhìn con. Nếu con muốn có con...”

Annabelle đặt cái cốc rỗng không của cô xuống bàn mạnh hơn cô dự định. “Con có thoải mái thời gian để quyết định xem con muốn có con hay không.”

“Con có điên không đấy? Tất nhiên con muốn có con.”

“Không phải ai cũng muốn có con. Mà khỉ thật, một số người

đáng ra không nên có con. Ngay lúc này đây, con sẽ tập trung quan tâm cho bản thân và đón nhận mọi thứ như chúng đến.”

Cô thầm mỉm cười với chính mình. Chúa ơi, thật thoải mái làm sao khi có thể nói ra điều đó thật to thành lời. Mẹ cô thầm cầu nguyện Đức Mẹ và đấm ngực.

Annabelle đẩy ghế ra để đứng dậy. “Mẹ, nếu đó là tất cả...”

“Mẹ sẽ chết trước khi được bế cháu, và đó là lỗi của con.” “Thôi nào. Hãy trách Rosalie và Richie trước khi bắt đầu trách con. Con là con út. Và như mẹ cũng biết đấy, rất có thể Rosalie sẽ có bầu khi quay về sau kỳ trăng mật. Tại sao mẹ không cầu nguyện cho chuyện đó xảy ra và để con yên?”

Mẹ cô đứng dậy và trông như thể vừa bị tát. Annabelle đã đi quá xa. Cô đứng dậy, vớ lấy đôi nạng của mình và cố xuống thang. “Mẹ, con xin lỗi. Con không có ý đó. Chỉ có điều con cần sống cuộc sống của con theo cách của con, chứ không phải của mẹ.”

“Cách của con. Vậy sao? Con sẽ thấy con không khác mẹ nhiều lắm đâu. Mẹ chỉ mong con nhận ra điều đó trước khi mất đi thứ gì đó quý giá.”

Khỉ thật, có phải đó là một lời nguyền rủa không vậy? Annabelle chẳng biết nên nói gì nữa. “Con phải chuẩn bị đi làm.”

“Cứ chuẩn bị đi. Mẹ sẽ lau dọn một chút trước khi về. Mẹ không muốn cậu bác sĩ của con tới đây và bắt gặp một mớ tanh bành như mẹ đã phải chứng kiến.”

“Okay, tạm biệt mẹ.” Annabelle hôn lên má mẹ cô và làm những gì vừa được bảo. Có lẽ nói cho cùng cô cũng chưa mạnh mẽ lên là mấy.

Lạy Đức Mẹ Đồng trinh.

________________________________________

[1] Tòa nhà chọc trời nổi tiếng ở New York xây năm 1931, từng là tòa nhà cao nhất New York trước khi có hai tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới.

[2] 1 cân Anh = 0,453 kg.
Bình Luận (0)
Comment