Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 35.2

Chap 35.2

Cả tháng nay Hoàng Trí cùng mấy anh em đi theo dõi người phụ nữ của Lý Cảnh mà kết quả chỉ là số không. Cô gái này cả tháng chỉ đi ra ngoài mấy lần, còn lại hoàn toàn ở biệt trong nhà. Loại người gì mà như ma cà rồng ấy. Còn điện thoại thì chỉ là mấy mẩu đối thoại vô thưởng vô phạt cùng cô gái tên là Kiều My không hơn không kém. Anh bắt đầu thấy nản rồi mà tên Lý Cảnh ra lệnh không được lơ là cảnh giác, phải kiểm soát gắt gao cô gái này.

“Có quái gì đâu mà kiểm soát chứ?” – anh nhủ thầm – “Không biết tên Lý Cảnh này có chơi mình không?”

Hôm nay đột nhiên cô ta đi đến trung tâm thương mại dạo vài dòng rồi ngồi biệt ở nhà vệ sinh hơn 30 phút.

“Cái quái gì thế này. Cô gái này làm gì ở lỳ trong đó chứ?” – Hoàng Trí bắt đầu nóng ruột. GPS thì đúng là cô ta ở tòa nhà này mà. Anh bắt đầu nhớ lại gương mặt của Lý Cảnh, hắn ta quan tâm cô gái này thế nếu cô ta có chuyện là nguy cho anh.

Hoàng Trí nhờ mấy cô gái kiểm tra hỏi ở trong đó có chuyện gì thì ai ra cũng nói không có gì cả. Anh cố kiên nhẫn đợi thêm 20 phút thì không kiên nhẫn được nữa. Đành mạo muội bước vào nhà vệ sinh nữ mặc kệ tiếng la thét gọi anh là biến thái của đám phụ nữ.

“Cô Vân… cô Vân…” – anh hét lên.

Đệch, không nghe tiếng đáp. Đi hết cả rồi sao. Anh vội đạp ngay cửa từng buồng vệ sinh. Đạp đến buống thứ 3 thì thấy cô gái anh được lệnh theo dõi đang ngồi nhìn anh mỉm cười.

“A, tôi đợi nãy giờ anh mới tới. Chơi tới màn 30 rồi.”- Thùy Vân chỉ vào chiếc điện thoại Lý Cảnh cài thiết bị theo dõi lên.

Nhìn nụ cười ma giáo này, Hoàng Trí biết chắc chắn anh gặp thêm 1 rắc rối nữa.

Thùy Vân tiến đến cửa phòng nhà vệ sinh nữ đóng lại và nhấn nút khóa rồi quay lại mỉm cười với người đàn ông đang đứng nhìn cô như trời trồng.

“Có bao nhiêu người?” – cô lên tiếng.

“Hả?”

“Lý Cảnh cho bao nhiêu người theo dõi tôi?”

“Hả?”

“Tôi hỏi hắn phái bao nhiêu người theo dõi tôi?”

Hoàng Trí linh cảm mình đang gặp thú dữ nữa rồi. Số anh sao nhọ như chó thế này. Anh lắp bắp – “Chỉ có mình tôi thôi.”

“Thế sao?” – cô mỉm cười –“Thôi anh đi được rồi nhưng đừng nói cho Lý Cảnh biết tôi phát hiện ra anh được chứ? Dù gì nói thì chúng ta đều không có lợi.”

“Tất nhiên…” – Hoàng Trí tự dưng thấy nhẹ cả người – “Tôi đi đây”. Anh nhanh chóng bước khỏi nhà WC ngay, lòng thầm nghĩ – “Cô gái này tin thật sao, không thể nói Lý Cảnh cử đến 3 người theo dõi được. Hắn biết là anh làm không tốt thì bể cả. Mà 2 tên khốn kia thật vô trách nhiệm, biến đi đâu rồi.”

Thùy Vân nhìn người này bước khỏi thì không giấu được nụ cười gian hiểm. Cô lấy ngay điện thoại cũ mới gắn mấy cái sim rác cô nhờ chị Hân mua nhắn tin cho tên thám tử cô thuê.

“Theo dõi tên mới bước ra cho tôi.”

Cô ở lỳ nhà WC này chủ yếu là để xác định một trong những tên đàn em Lý Cảnh cho theo dõi cô. “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”, cách tốt nhất để săn mồi là chờ con mồi săn con mồi khác. Cô cần 1 nội gián bên tên Lý Cảnh. Giờ phải tìm cách điều khiển tên đàn em này làm cho cô.

“Anh muốn chơi thì em chơi cùng anh thôi, chồng yêu.”



Hoàng Trí nhớ lại gương mặt của Thùy Vân ban nãy, nụ cười đó anh cảm thấy chắc chắn có âm mưu. Sao tự dưng đang đe dọa lại thả anh như thế. Đúng rồi, cảm giác nhìn gương mặt đó giống như là mèo đang vờn chuột, đang chơi đùa cùng anh. Không đúng, cô gái này theo điều tra là 1 người bình thường. Không tiền án tiền sự thậm chí chưa hề phạm lỗi giao thông. Không thể nào đa đoan như thế được.

“Sếp trên, đại ca, đại tỷ. Sao mà thú dữ không vậy chứ.” – anh thở dài - “Đời mình sao chó má thế này.”

Anh hoàn toàn không nhận ra bản thân đang bị theo dõi.



Chuyện nội gián giờ có gấp cũng không được, giờ chỉ còn biết chờ đợi thôi. Thùy Vân mấy ngày nay lo đối phó tên Lý Cảnh mà quên mất mình là họa sĩ truyện tranh, không phải mafia, giờ nên tập trung chuyên môn chỉnh sửa bản name của “Tiệm đồ cổ” thôi. Tại sao khi vẽ cô lại thấy bản thân bản thảo này thiếu thiếu thứ gì đó không thể nói được.

“Hoàn thiện xong có thể sẽ khác” – cô tự nhủ.



Lý Cảnh về nhà thấy cô gái nhỏ của mình đang tập trung vẽ như ngày xưa thì không khỏi nhẹ nhõm. Anh rất mệt mỏi khi đối diện với Thùy Vân lúc cô diễn kịch, nửa anh động lòng muốn tin tưởng cuộc sống cùng cô nhưng nửa lại cảm thấy hoài nghi sợ bản thân mất lý trí mềm lòng trước yêu cầu của cô. Cảm giác này thật rất khó chịu. Thùy Vân này thật không hiểu được những gì anh làm cho cô hay sao? Một cô gái có cái đầu thông minh như thế tại sao trái tim lại ngốc nghếch không thể cảm nhận chân tình của anh?

Đọc bản name hoàn chỉnh lần cuối trước khi vẽ hoàn thiện chi tiết của mình, Thùy Vân không khỏi nhíu mày khó chịu. Tất cả diễn biến, tình huống, nút thắt đều đúng nguyên tắc nhưng tại sao khi đọc cô lại khó chịu thế này. Tại sao không cảm nhận được cái đó. Phải chăng cô bị ảnh hưởng chuyện của tên Lý Cảnh này quá nhiều nên không tập trung được. Tại sao lại như thế? Tại sao bản thảo cô tin tưởng nhất giờ đọc lại lại khiến cô mất hết tự tin thế này?

“Khốn kiếp thật.” – Thùy Vân không nén được cơn giận ném cây bút đang cầm xuống – “Tại sao đọc đi đọc lại cũng không có cảm giác đó chứ?” – cô lấy tay vuốt ngược tóc gắt lên.

Khoảng cách hai người ngày càng xa rồi. Nếu cứ thế này, cô sẽ không bao giờ theo kịp. Cô phải thoát khỏi tên Lý Cảnh này càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ không bao giờ làm 1 tác giả được nữa.



Sau khi đọc kết quả theo dõi và điều tra của thám tử tư. Thùy Vân bắt gặp được 1 số trùng hợp trong những bức ảnh theo dõi tên Hoàng Trí này. Dù rất nhỏ nhưng thật sự có cuộc đời có trùng hợp đến thế không?
Bình Luận (0)
Comment