Chap 48
Thùy Vân cầm toàn bộ hồ sơ cô cho thám tử điều tra đưa cho Hoàng Trí, bình thản nói.
“Đây là toàn bộ. Giờ anh không còn bị tôi nắm điểm yếu nữa.”
Hoàng Trí mở tập hồ sơ ra xem rồi đưa mắt nhìn cô hoài nghi.
“Cô không nói cho đám người Lý Cảnh biết chuyện của chúng tôi thật sao?”
Cô bật cười –“Thật ra tôi có biết anh là ai đâu mà báo chứ?” – sau đó đưa ánh mắt mỉa mai nhìn anh – “lúc đó tôi chỉ tỏ ra nguy hiểm thôi mà ai ngờ anh bị lừa thật.”
Hoàng Trí ngẩn người nhìn cô nhớ lại toàn bộ mọi chuyện. Đúng là cô gái này chưa từng chỉ đích danh ai cả… Bị lừa cú này đau quá!
“Mà nhờ anh tôi được tận hưởng cảm giác hẹn hò bí mật như phim hình sự à” – cô đưa tay giật giật dây câu lên. Lần nào hẹn người này Thùy Vân cũng thay đổi địa điểm liên tục như mua bán hàng cấm ấy.
“Cô không thắc mắc tôi làm cho ai sao?” – Hoàng Trí hỏi.
Thùy Vân đưa mặt nhìn lên trời rồi quay sang cười với anh – “Thật ra tôi sợ chết lắm. Người ta hay nói biết nhiều chết sớm mà. Đụng tới 2 anh em kia đủ rồi, lỡ anh là người của tổ chức gì nguy hơn chết bà tôi luôn sao? Nguyên tắc sống của tôi là bình an làm người bình thường.”
“…”
“Mà giả sử xui tôi bị người ta bắt cóc hỏi cung anh thì nếu tôi biết anh là ai chắc chắn tôi khai ra ngay. Tôi không phải trung trinh liệt nữ, quân tử anh hùng mà là 1 kẻ ích kỷ, ham sống sợ chết. Bởi thế … nên thôi không biết tốt cho cả hai.”
Hoàng Trí bật cười. Anh hiểu tại sao tên Lý Cảnh yêu cô gái này rồi…
“Tôi là cảnh sát.” – anh lên tiếng.
Thùy Vân mở to mắt quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi câu cá cùng mình.
Hả? Gì mà như phim vô gian đạo thế này. Khốn thật, thế là mình phạm thêm tội uy hiếp người thi hành công vụ sao? Mới thoát giang hồ giờ đụng chính quyền… Chết con mẹ nó rồi.
Giọng Hoàng Trí nghiêm túc - “Tôi tới điều tra chuyện làm ăn phạm pháp của bạn trai cô. Lần trước chúng tôi bị mất manh mối từ chuyện vận chuyển chuyến hàng ma túy của đường dây C nên giờ tập trung lực lượng điều tra tiếp.”
“Anh nói tôi làm gì? Tôi thề tôi không đụng tay gì hết chuyện làm ăn của mấy người đó”. Cô chỉ đưa kế sách cho Lý Thanh chứ đúng là có đụng tay đâu. It is truth!
Hoàng Trí bật cười – “Không, chỉ là bị ức chế tâm lý cần xả thôi. Sáng thì gặp bản mặt lạnh lùng hết tiền của tên bạn trai cô. Hot boy lạnh lùng đẹp trai con mẹ gì nhìn muốn đập gần chết. Tối gặp cái mặt đen sì của lão sếp, mặt ông ta làm giang hồ hợp hơn cảnh sát đó chứ. Tôi cần lâu lâu oai phong 1 chút. Phim ảnh nhảm lòi… Mà tôi chưa báo cáo chuyện của cô đâu.”
May quá, gặp thằng cảnh sát khùng!
Cô nói - “Ừ bí quá gặp tôi xả đi chứ để lâu ức chế khùng luôn đó. Mà thôi tôi về nhà làm vợ ngoan đây, hắn sắp về rồi. Có gì anh dẹp giúp tôi đống cần câu này. Câu gì mà cả hai ba tiếng chả được cái quái gì.”
“Phim ảnh nhảm lòi mà.”
Cô bật cười - "Không ngờ bên cảnh sát đào tạo được 1 thằng khùng như anh."
Thùy Vân đứng lên bỏ đi. Cuối cùng cô cũng giải quyết xong tất cả trước khi rời khỏi đây. Không còn vướng bận gì nữa…
“Haiz… thế là xong!”
Bất chợt cô dừng lại nhìn người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đứng trước mặt. Ông ta mỉm cười lạnh lùng.
“Chúng tôi đợi cô lâu rồi.”
Gì nữa đây? Còn nửa tháng thôi mà sao chưa tha cho tôi nữa...
Thùy Vân mỉm cười đáp – “Cho hỏi chúng ta có quen nhau sao?”
“Cô không nhớ sao? Lần đó cô cứu thiếu gia tôi, chúng ta có gặp nhau. Tôi là Trần Hùng.” – nụ cười không hề tắt trên môi ông.
Khốn nạn… là thằng cha cho người giết mình đây mà. Thằng nội gián ở bên kia sao không bắt mà cứ nhè con ra thế này! Hôm nay ra đường không chọn ngày mà. Bình tĩnh tìm cách trốn thoát hoặc chí ít báo cho tên cảnh sát kia biết mới được.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” – cô nở nụ cười đáp lại.
“Chúng ta nên tới nơi nào thuận tiện hơn nói chuyện chứ?”
“Hy vọng không quá mất thời gian của tôi.” – cô mỉm cười đầy ẩn ý – “Giờ này đáng ra tôi nên ở nhà chuẩn bị cơm cho chồng tương lai của tôi, Lý Cảnh.”
Dù gì tên chồng hờ của mình cũng là đại ca của hắn, ắt hẳn có tác động không nhỏ tới thuộc cấp của mình. Ít nhất mình hiện giờ cũng mang tiếng đại tỷ sao không cáo mượn oai hùm 1 chút chứ?
“Không mất nhiều thời gian đâu. Chúng ta nói chuyện của thiếu gia…”. Nụ cười của Trần Hùng càng độc ác hơn, ông cúi xuống cầm 1 viên đá dưới đất lên nắm chặt lại rồi thả tay ra nhìn cô gái trước mặt đầy ẩn ý – “Là người nhà cả, chúng ta đều quan tâm cậu ấy mà.”
Thùy Vân nhìn hòn đá nát vụn thì cố mỉm cười gượng gạo – “Ok, chúng ta đi thôi.”
Cái này gọi là miệng bồ tát mà bụng đầy dao găm đây mà. Đệch, tôi nghĩ lại rồi, tôi không có làm gì có lỗi với anh hết, Lý Cảnh. Ở bên anh nguy hiểm quá! Tối ngày bị bắt cóc còn làm ăn gì chứ? May mà hắn đổi điện thoại cho mình rồi, cứ GPS thẳng tiến!
“À…” – Trần Hùng mỉm cười – “Lần này cô cứ bật GPS thoải mái. Chúng ta đường đường chính chính gặp nhau mà”.
Xác định con mẹ nó rồi. Lần này là thú dữ rồi. Tên này sặc mùi quản gia kết hợp chuyện lần đó xác định luôn, bệnh yêu cậu chủ đây mà. Sao nghe mùi “Hắc quản gia” thế này. Điều tích cực là ít nhất hiện giờ, cái mạng mình được bảo toàn! Hôm nay hết gặp 1 anh cảnh sát ngầm tới gặp 1 tên quản gia giang hồ. Cuộc đời mình từ ngày gặp Lý Cảnh thì khốn nạn quá. Hết thể loại ngôn tình đến thể loại hình sự…
Hắc quản gia: 1 bộ truyện nổi tiếng của Nhật kể về 1 quản gia là ác quỷ cùng cậu chủ của mình.
…
Thùy Vân đảo mắt nhìn căn phòng VIP của nhà hàng mà Trần Hùng đưa cô đến. Dù lần này không quá đông mà người này chỉ cho 2 người đi cùng nhưng trực giác cô mách bảo họ đều là cao thủ cả. Cô mỉm cười cùng kẻ đã “mời” cô đến, nhẹ nhàng nói.
“Có gì ông cứ nói thẳng đi.”
“Thẳng thắn lắm. Không trách sao thiếu gia tôi yêu cô như thế.”
“Cảm ơn”. Thùy Vân cố nén lại sự kinh sợ của mình với người đàn ông đối diện lịch sự đáp.
“Lão gia chúng tôi muốn chúc mừng cho 2 người.”
“Lão gia có phải là ông ngoại của anh Cảnh?” – Thùy Vân đưa ly nước lên môi, cố giấu sự căng thẳng. Chị cô có kể cho cô biết hồi nhỏ Lý Cảnh chịu sự điều khiển của ông ngoại hắn. Khi bị bắt cóc cô từng nghe chúng nhắc đến người này…Mới thủ hạ mà nguy hiểm thế này không biết boss cuối thế nào đây?
“Đúng thế!” – Trần Hùng nở nụ cười lạnh nhạt – “Ông ấy mong chờ 1 cô cháu dâu lâu lắm rồi. Nếu là 1 cô gái thông minh như cô Vân đây càng tốt.”
“Quá khen” – cô mỉm cười đáp lại.
Không khí này khốn nạn quá! Sao gia đình anh cứ như gia tộc Zoldyck của Hunter x Hunter thế hả Lý Cảnh. Toàn thú không… Giờ là thể loại shounen sát thủ sao? Mà tôi có phải là nam chính shounen có sức mạnh thần thánh đâu chứ? Tôi không phải Naruto, Luffy hay Songoku đâu chứ?
“Cô biết câu sau lưng người đàn ông thành công là một người phụ nữ không? Hy vọng cô giúp thiếu gia chúng tôi sự nghiệp phát triển hơn” – Trần Hùng nhận 1 tập hồ sơ từ tên thuộc hạ đứng bên trái mở ra nói – “À, chúng ta là người nhà thì không bao giờ bạc đãi nhau đâu. Cô làm tốt thì gia đình cô sẽ sống cả đời không lo gì cả”. Ông đưa hình của Thùy Hân cùng bé Hiên lên.
“Thế sao?” – Thùy Vân mỉm cười – “Tôi hiểu ý ông nhưng có thể cho tôi chút thời gian không?”
“Tất nhiên.” – ông nhìn đồng hồ rồi đứng lên – “Tôi có chút chuyện đi trước. Mọi thứ tôi thanh toán hết rồi.”
“Cảm ơn.”
Thùy Vân nhìn 3 người đàn ông kia đi thì thở phào như trút được gánh nặng. Cô lẩm bẩm.
“Khốn thật, mới thoát khỏi thằng cháu giờ tới ông ngoại. Gia đình anh sao không có họp mặt gia đình chào đón cháu dâu như gia đình bình thường thế này.”
Cô nhắm mắt lại phân tích tình huống hiện giờ của mình.
Ông ngoại Lý Cảnh thế lực như thế lại chả có tình cảm gì với mình nên không xài được chiêu tình cảm rồi. Kẻ này hoàn toàn không ngại Lý Cảnh có biết mình có gặp hắn không thì hẳn thằng chồng hờ mình dưới trướng ông ta. Ông ta muốn mình giúp ông ta điều khiển hắn thì hẳn là tên Lý Cảnh này đang chống đối muốn thoát ly khỏi thế lực của ông ta. Gia đình này nhức đầu quá!
Nhìn gương mặt tự tin của Trần Hùng thế là gia đình mình như cá nằm trên thớt. Mới giải quyết được người của Lý Cảnh giờ tới người của ông ngoại hắn. Chuyện này mình không thể lo được rồi…Chẳng lẽ giờ an phận làm vợ Lý Cảnh và làm con rối ông già chết tiệt này. Khốn thật, mình quên còn đám cảnh sát đang me cái nhà này nữa. Ở lại gặp chính quyền mà đi khỏi cửa gặp giang hồ. Đường nào cũng là cửa chết… Nước mình có chương trình bảo vệ nhân chứng không? Mà mình có biết cái quái gì chuyện làm ăn của đám này đâu mà bảo vệ chứ?
Nếu thế… đặt cược 1 phen… Mà cược sai là chết, ít nhất chết 1 mình mình còn hơn chết cả nhà…
Thùy Vân mở mắt ra hít thở thật sâu.
…
Thùy Vân lấy hết can đảm mở cửa ra. Cô mà cược sai thì coi như ngày này năm sau là đám giỗ của cô.
“Em về rồi sao?” – Lý Cảnh chào cô – “Hôm nay đi đâu mà trễ thế?”
Cô mỉm cười đáp lại – “Chào anh.”
Bắt đầu thôi… Đằng nào cũng chết chỉ là chết sớm hay chết trễ thôi…
“Hôm nay em gặp người của ông ngoại anh. Là kẻ đã cho người bắt cóc em lần trước - Trần Hùng”
Lý Cảnh lập tức chạy tới xem xét người cô, lo lắng hỏi – “Hắn có làm gì em không?”
Cô mỉm cười – “Không nhưng em muốn anh nói cho em biết mọi chuyện.”
“Em không cần biết” – anh lạnh lùng nói – “Mọi chuyện anh lo được.”
Đừng giở thói gia trưởng ở đây chứ anh hai?
“Anh có thực sự lo được không?” – cô nhìn anh hỏi.
“Em cứ an tâm làm người phụ nữ của anh. Đừng lo gì hết.” – Lý Cảnh ôm lấy Thùy Vân dịu dàng nói.
“Anh chưa trả lời câu hỏi của em” – cô lặp lại.
“Đã nói đừng lo mà!” – anh gắt lên. Anh hứa cho cô gái này cuộc sống bình an không lo lắng nhất định làm được.
“Chúng ta hợp tác đi.” – Thùy Vân bình thản nói. Giờ nếu phản công, chỉ 1 mình cô thì không được chi bằng tìm kiếm đồng minh, tương kế tựu kế chơi lại ông già kia.
“Em im đi” – Lý Cảnh gắt lên – “Cứ để cho anh. Anh hứa cho vợ mình cuộc sống hạnh phúc nhất định làm được. Giờ em cứ lo chuẩn bị đám cưới của chúng ta…”
“Thật ra em chưa từng có ý định kết hôn cùng anh.” – cô đẩy Lý Cảnh ra – “Tất cả chỉ là 1 nước cờ tiếp theo của em.”
“Em nói gì?” – anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không tin điều mình nghe thấy.
“Em lật bài là để lấy lòng tin của anh để anh mở hết lệnh giám sát gia đình em. Dự định là nửa tháng sau sẽ cùng nhau dọn đi.”
“Em nói gì?”
“Chuyện kết hôn là giả. Chuyện chị Hân phản đối là kế sách trì hoãn của em. Tất cả đều là kế hoạch của em. Nếu hôm nay không gặp Trần Hùng, không nghe hắn uy hiếp gia đình em không định nói cho anh biết. Tình huống giờ quá nguy cấp nên em hy vọng chúng ta hợp tác nhau nếu không thì khó mà chống lại ông của anh.”
“Em nói em yêu tôi là nói dối?” – Lý Cảnh hỏi.
Thùy Vân né ánh nhìn của anh gật đầu.
“Em nói em muốn cùng tôi xây dựng gia đình là nói dối?” – anh hét lên.
“Xin lỗi…” – cô nói.
“Chuyện mấy hôm nay đều là giả dối?” – Lý Cảnh lấy tay ôm đầu mình. Anh chưa bao giờ nghĩ cô đáng sợ đến thế này.
“Em…” – cô nói – “…thành thực xin lỗi anh…”
Lý Cảnh không nén được tức giận, lấy 1 tay nắm lấy cổ Thùy Vân nâng lên. Ngay lúc này thực sự anh rất muốn giết cô gái này. Tại sao cô cho anh hy vọng để rồi làm thế này, phá hủy hết tất cả. Tất cả đều không là gì với cô sao? Chuyện hai người… Tại sao anh làm tất cả thế mà cô nói không có gì? Những cái ôm… những nụ hôn… những đêm 2 người nằm cạnh nhau đều không có gì… tất cả chỉ là giả dối… Cái gia đình hạnh phúc kia chỉ là do anh tưởng tượng sao?
“Ư…” – Thùy Vân nhất thời nghẹt thở rên lên. Cô đoán được kết cục này từ ban đầu rồi. Lý Cảnh là 1 tên yandere cực kỳ nguy hiểm… nếu giờ hắn giết cô thì chí ít không đụng gia đình cô. Bọn người kia không còn cớ để uy hiếp 2 mẹ con chị Hân…
“Thật sự tôi rất muốn giết cô…” – anh rít lên – “cô độc ác lắm…”. Anh tức giận nhìn gương mặt tái xanh do thiếu không khí của cô gái trước mặt mà đưa tay siết mạnh hơn. Tại sao anh lại yêu 1 cô gái như thế này chứ? Ngay từ đầu anh đã biết cô là dạng phụ nữ tàn nhẫn nhưng không ngờ cô tuyệt tình như thế.
“Ư…đau…” – cô bắt đầu mất tỉnh táo, hơi thở yếu dần đi.
Lý Cảnh buông tay ra để mặc Thùy Vân nằm dưới đất mà lấy áo và chìa khóa bỏ đi. Anh thua rồi. Biết từ đầu cô là loại người thế này mà vẫn bị lừa. Khốn nạn thật!
Thùy Vân lấy chút tỉnh táo cuối cùng nhìn người đàn ông đang bỏ đi buộc miệng - “Thoát rồi…”