Chương 104
Không khí theo lời Cố Diệp Phong vừa dứt bỗng trở nên lặng ngắt. Cả Tuyệt Tịch Sơn như thể toàn bộ sinh linh đều biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm.
Nụ cười của Mặc Linh Nguyệt khựng lại, hắn không thể tin nổi những gì Cố Diệp Phong vừa nói, trên mặt lộ ra chút bối rối, mơ màng nhìn đối phương.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt Cố Diệp Phong rõ ràng cho thấy hắn không hề nói đùa.
Mặc Linh Nguyệt ngước mắt nhìn Cố Diệp Phong, vẻ thanh lãnh trên mặt pha lẫn chút đau khổ, "Ngươi không phải đã nói là thích ta sao? Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là giả dối?"
Cố Diệp Phong dường như không nhận ra biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt, hắn thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy, thời buổi này đạo lữ thật khó tìm, muốn tìm đạo lữ đương nhiên phải biết cách nói lời ngon tiếng ngọt. Dù không yêu, ta cũng cảm thấy giả vờ một chút cũng không sao, ngươi nghĩ có đúng không?"
Biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt cứng đờ, không khí tiếp tục chìm trong im lặng.
Cố Diệp Phong chẳng mảy may bận tâm đến sự im lặng của Mặc Linh Nguyệt, tiếp tục nói, "Theo đuổi đạo lữ mà, ngày thường chỉ cần tặng vài món quà nhỏ là đủ. Nhưng ngươi lại đòi hỏi quá đáng, muốn mạng sống của ta, thật lòng mà nói, điều đó thật không biết chừng mực."
Mặc Linh Nguyệt nụ cười hoàn toàn biến mất, hắn vô cảm nhìn về phía Cố Diệp Phong đang lải nhải trước mặt.
Cố Diệp Phong có chút nghi hoặc nhìn Mặc Linh Nguyệt, "Bình thường ngươi rất hiểu chuyện, hôm nay lại quá thất thường rồi."
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Hắn hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Xin lỗi, có lẽ ta đã dọa ngươi, ta không cố ý, chỉ là gần đây gặp quá nhiều chuyện, đâm ra lo được lo mất, trong lòng có chút sợ hãi."
Đáy mắt hắn thoáng hiện tia buồn bã, khuôn mặt tinh xảo mang chút u sầu, khiến người khác không khỏi đau lòng, thậm chí sẵn lòng trao tất cả chỉ để hắn được vui vẻ.
Nhưng Cố Diệp Phong chỉ nhàn nhạt "nga" một tiếng, rồi... không nói gì thêm.
Không gian lại chìm vào sự im lặng.
Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mặt, trầm mặc vài giây rồi tiến thêm vài bước, như muốn đứng gần bên hắn.
Cố Diệp Phong thấy vậy, liền lui lại mấy bước để giữ khoảng cách, "Ngươi làm gì? Nói chuyện thì nói, sao lại tiến sát thế?"
Mặc Linh Nguyệt như thể không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười thanh nhã, "A Phong, ta chỉ cảm thấy ngươi đối với ta thật đặc biệt. Trong thế gian này, chỉ có ngươi là khiến ta để tâm. Dù ngươi có lừa ta, ta cũng cam lòng chịu đựng. Phù hoa muôn trùng, ta chỉ mong cùng ngươi bạc đầu giai lão."
Lời nói của Mặc Linh Nguyệt rất nghiêm túc, trong đáy mắt mang theo tình cảm dạt dào, khiến người nghe không khỏi rung động. Nếu là kẻ khác, có lẽ đã sẵn lòng lao đầu vào lửa vì hắn.
Nhưng Cố Diệp Phong lại như không hiểu điều đó, không hề có vẻ bị cảm động, hắn nghiêm túc nhìn Mặc Linh Nguyệt, "Vậy ngươi có thể đưa kiếm của ngươi cho ta không? Nếu ngươi cho ta, ta sẽ tin ngươi."
Tuyệt sắc mỹ nhân bày tỏ lòng mình, còn kẻ được thổ lộ lại chỉ nghĩ đến chuyện muốn có thanh kiếm của đối phương. Điều này thật khiến người ta khó mà thở nổi.
Ít nhất "Mặc Linh Nguyệt" cảm thấy nghẹn đến mức không thở nổi, muốn ngay lập tức rút kiếm chém chết người trước mặt. Thật ra hắn vốn đã muốn chém chết kẻ này từ lâu.
Dù vẻ ngoài không biểu lộ, nhưng trong lòng hắn không thể không gào thét: Người này có bệnh sao!!!?
Rõ ràng trong trận thi đấu trước, người này rất để ý đến kẻ mang tên Mặc Linh Nguyệt, sao giờ lại cư xử khác thường đến vậy...
Một kẻ như thế căn bản không xứng có đạo lữ!!!
Có đạo lữ rồi cũng sẽ bị hắn làm tức chết!
Cái người mang tên Mặc Linh Nguyệt kia có lẽ bị mù rồi!? Nếu là hắn, chắc chắn một ngày cũng không chịu đựng nổi!
Nhưng dù có không chịu nổi, hắn cũng phải nhẫn nhịn. Bởi vì nếu động thủ, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của Cố Diệp Phong.
Từ thực lực mà hắn thể hiện trong trận đấu, ngay cả trưởng lão cũng chưa chắc dễ dàng đối phó được với hắn.
Mà các trưởng lão đều bận rộn lo chuyện gia chủ, không có thời gian để giao đấu với Cố Diệp Phong.
Vậy nên hắn chỉ có thể từ từ tính kế.
Cố Diệp Phong nhìn thấy người trước mặt trầm mặc, lại tiếp tục nói, "Sao ngươi không nói gì? Luyến tiếc thanh kiếm của ngươi đúng không? Ngươi còn không nỡ đưa kiếm, mà lại nói yêu ta, nguyện vì ta mà tìm chết? Chậc..."
Cái tiếng "chậc" nhẹ nhàng ấy mang ý nghĩa đầy khinh bỉ, như đang chê đối phương chỉ biết nói mà không làm được. Hơn nữa, trước đó hắn còn tự nhận mình nói lời ngon ngọt chỉ để lừa gạt, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bị khinh thường thẳng thừng.
"Mặc Linh Nguyệt": "......" Lời này hắn chưa từng nói bao giờ!
Đại khái người tên Mặc Linh Nguyệt kia đã nói, nhưng ai nói cũng như nhau mà thôi.
Mặc Linh Nguyệt nhìn Cố Diệp Phong, nở một nụ cười nhàn nhạt, "Tự nhiên là có thể cho ngươi. Nhưng ngươi phải tự mình đến mà lấy."
Lời nói đầy ngọt ngào, mang theo chút quyến rũ. Hắn lại tiến thêm vài bước về phía Cố Diệp Phong, bộ bạch y khoác trên thân như tiên giáng thế, dáng người lay động, từng bước tựa như hoa sen nở. Bên hông là "Nguyệt Hồn Linh" đong đưa theo từng bước đi, thân hình thon dài, mảnh khảnh, một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cả người toát lên vẻ quyến rũ không thể diễn tả thành lời.
Nhưng đáy mắt Cố Diệp Phong chẳng hề lay động, thậm chí còn có chút ghét bỏ, hắn nhanh chóng lui lại vài bước, kéo giãn khoảng cách.
Vì cúi đầu khi lùi bước (thực ra Cố Diệp Phong sợ ngã xuống đất), "Mặc Linh Nguyệt" lại tưởng hắn ngượng ngùng, nụ cười càng thêm quyến rũ, tiến sát hơn vài phần.
Cố Diệp Phong thấy vậy nhíu mày, biểu cảm khó diễn tả thành lời, "Nói chuyện thì nói chuyện, sao ngươi lại uốn éo thế? Eo ngươi không tốt à? Nếu không khỏe thì đừng uốn éo nữa, thật là đồi phong bại tục. Đôi mắt ngươi bị động kinh sao? Vốn đã nhỏ, còn cố tình liếc như vậy, đột nhiên trông thấy xấu đi, biểu cảm này của ngươi cũng quá ghê tởm, thật khiến người ta cảm thấy đáng khinh. Đệ tử Lưu Ngự Phái mặc y phục giống hồng lâu, ngươi cũng giỏi thật."
"Mặc Linh Nguyệt" cứng đờ, mang theo chút bối rối, "...Hồng lâu là gì?"
Cố Diệp Phong thản nhiên đáp, "Chính là nơi nam nhân tìm hoan mua vui, nói một cách thông tục thì tương đương với Hợp Hoan Tông, nơi tu luyện các loại pháp môn thải bổ. Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn giống với người ở đó hơn cả họ. Ta nghĩ ngươi rất hợp với nơi ấy, nhưng ngươi phải đổi khuôn mặt khác. Mặt ngươi quá tiên khí, không hợp đâu. Ngươi nên đổi thành một khuôn mặt yêu diễm, ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành người đứng đầu! Nếu có cơ hội, ta còn có thể giới thiệu cho ngươi vài vị khách quen nữa."
Cố Diệp Phong nói xong liền mang vẻ mặt 'ngươi không cần khách khí'.
'Mặc Linh Nguyệt': "......" Ta thích hợp cha ngươi!!!
"Ngươi thường xuyên đi?", thanh âm thanh lãnh vang lên, ngữ khí vô cùng đạm nhiên, tuy là câu hỏi nhưng lại chẳng mang theo chút tò mò nào, giống như chỉ đang nói một câu đơn giản kiểu 'hôm nay trời đẹp'.
Cố Diệp Phong nghe vậy, theo bản năng đáp ngay, "Kia đương nhiên, ta trước đây là ——"
Cố Diệp Phong còn chưa kịp nói hết câu, phần lời còn lại như bị nghẹn lại trong miệng, bởi hắn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Người trước mắt hắn rõ ràng chưa hề mở miệng, hơn nữa, thanh âm kia cũng không phải phát ra từ trước mặt, mà là... phía sau hắn.
Tiếng nói ấy giống hệt với người đang đứng trước mặt hắn, chỉ khác biệt ở ngữ khí: một giọng mang theo chút quyến rũ, khiến người nghe không tự chủ mà mê mẩn; giọng còn lại thanh lãnh, lạnh lẽo như băng, thấm vào tận óc.
Cố Diệp Phong trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn vô cảm ngẩng đầu nhìn 'Mặc Linh Nguyệt' trước mặt, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía sau mình. Sau vài giây trầm mặc, Cố Diệp Phong từ từ xoay người lại.
Nhưng mà sau lưng hắn chỉ có một cây đại thụ to lớn, ngoài ra không có bất kỳ bóng dáng nào hiện diện.
Cố Diệp Phong còn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có bóng trắng nào, mới nhẹ nhàng thở phào.
Hù chết hắn rồi.
Cố Diệp Phong xoay người, vẻ mặt không mấy hài lòng nhìn về phía 'Mặc Linh Nguyệt'. Hắn định mở miệng chỉ trích đối phương không có đạo đức, thì bỗng nhận ra 'Mặc Linh Nguyệt' trước mặt vẫn đang nhìn chằm chằm vào phía sau hắn, ánh mắt đầy cảnh giác, không còn chút gì quyến rũ như vừa nãy.
Ánh mắt hắn không hẳn nhìn về phía sau, mà chính xác hơn là một điểm cao hơn sau lưng Cố Diệp Phong.
Ví dụ như... trên cây đại thụ vừa nãy.
Cố Diệp Phong ngờ ngợ quay đầu, rồi ngẩng lên nhìn nhánh cây phía trên.
Cây đại thụ kia không nhỏ, ở một độ cao vừa phải có một nhánh cây vươn ra, trên đó nghiêng ngồi một người.
Người ấy khoác bộ bạch y, tà áo nhẹ nhàng buông xuống, thỉnh thoảng gió thổi qua làm vạt áo cùng mái tóc bay lên, vẽ nên một đường cong phiêu diêu tựa như tiên giáng trần. Ánh mặt trời tuy chưa chói chang, nhưng cũng đủ để những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người, tạo nên một khung cảnh hư ảo, khiến dung mạo của kẻ ngồi trên cây càng thêm tinh xảo, giống như bước ra từ bức tranh.
Người nọ có dung mạo giống hệt 'Mặc Linh Nguyệt' trước mặt, đang rũ mắt nhìn xuống Cố Diệp Phong, vẻ mặt vẫn thanh lãnh như cũ, tựa như một đóa u lan giữa chốn cô tịch.
Cố Diệp Phong: "!!!" A a a a!
Chết rồi, chết thật rồi!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây!?
Tiêu đời rồi, những lời hắn vừa nói chẳng phải đều bị đối phương nghe thấy hết sao!
Cố Diệp Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhìn người trên cây khó khăn nuốt nước miếng, rồi yếu ớt mở miệng, "Cái đó, ta có thể giải thích......"
Từ khi 'Mặc Linh Nguyệt' giả bước đến gần, Cố Diệp Phong đã nhận ra dao động của thần hồn thuộc về chính mình, vì thế ban đầu hắn chỉ cảm thấy kẻ này có chút quái lạ, nhưng không lập tức nghi ngờ.
Dù sao, nếu muốn lừa hắn, trước tiên phải giải quyết được vấn đề liên kết giữa thần hồn của hai người.
Vậy nên hắn mới không vội phủ định ngay từ đầu, đến khi nhận ra rằng Mặc Linh Nguyệt thật sự không phải là người sẽ chủ động bày tỏ tình cảm như thế, hắn mới biết kẻ trước mặt là giả.
Chỉ có điều, hắn vẫn còn thắc mắc một chuyện.
Sao kẻ giả kia có thể tái hiện cả cảm ứng từ thần hồn của hắn?
Trong cảm nhận của hắn, thần hồn dao động thật sự ở ngay bên cạnh.
Cho đến trước đó, hắn vẫn còn cảm thán kẻ này quá lợi hại.
Hắn không hề nghĩ tới! Chính! Chủ! Đang! Ở! Ngay! Sau! Lưng! Hắn!
Và hắn đã làm trò ngay trước mặt người thật, còn nói một đống lời âm dương quái khí!!!
Cố Diệp Phong hối hận, cực kỳ hối hận!
Hắn nhìn người trên cây, tay chân luống cuống, vội vàng mở miệng, "Sư đệ! Ngươi nghe ta giải thích! Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là giả, nên mới nói những lời đó! Thật đấy, ta tuyệt đối không lừa ngươi!"
'Mặc Linh Nguyệt' thấy Cố Diệp Phong đang quay lưng về phía mình, ánh mắt chợt lóe lên.
Cơ hội tốt!
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm lạnh lẽo, rồi hắn hung hăng đâm thẳng vào vị trí trái tim sau lưng Cố Diệp Phong.
Khi hắn tưởng rằng mình đã thành công, thì thanh kiếm trong tay... gãy lìa.
Đoạn kiếm rơi xuống đất không một tiếng động, chỉ có tiếng mũi kiếm rơi xuống vang lên khe khẽ. Toàn bộ quá trình chỉ như có thứ gì đó cản lại, khiến nhát kiếm không thể đâm sâu hơn.
'Mặc Linh Nguyệt': "???"