Chương 111
Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn người trước mặt, không nói gì, rõ ràng là thái độ từ chối.
Cố Diệp Phong thấy vậy, liền làm bộ như không thấy, nhanh chóng chen vào phòng.
Sau khi vào được phòng, hắn còn quay lại cười ngoan ngoãn với Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt chân thành nói, "Ta thật sự chỉ lo cho an nguy của ngươi thôi, ta sẽ ngủ dưới đất, đảm bảo không tranh giường với ngươi."
Người đã vào phòng rồi, Mặc Linh Nguyệt còn có thể làm gì, chỉ đành đóng cửa lại.
Dù sao đây cũng là khách đ**m, do sự kiện tranh đoạt của tiên môn mà thành trì này có rất nhiều người, khách đ**m cũng không thiếu khách. Ban nãy, bọn họ đứng trước cửa phòng đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Phỏng chừng lát nữa khách đ**m sẽ càng đông người hơn, bởi vì trận chiến tranh đoạt tiên môn đã kết thúc, không ít người có lẽ sẽ không đợi đến ngày mai để tham gia lễ trao thưởng mà chọn cách rời đi về tiên môn từ hôm nay. Hơn nữa, lúc này mặt trời cũng đang dần lặn, khách đ**m tất nhiên là nơi đầu tiên để nghỉ ngơi.
Mặc Linh Nguyệt vốn không ưa việc bị người khác vây xem, tự nhiên cũng không muốn đứng trước cửa giằng co với người nào đó.
Cố Diệp Phong sau khi bước vào phòng liền nhìn quanh một lượt.
Nói là thượng phòng, nhưng thực tế cũng không quá xa hoa, chỉ là những đồ vật trong phòng đều được chú ý kỹ lưỡng, chủ yếu là sạch sẽ và gọn gàng.
Phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn gỗ. Trên bàn có đặt một bình trà, hơi nước vẫn còn bốc lên nóng hổi, rõ ràng không phải là ấm trà bình thường mà là pháp khí có khả năng tự đun nóng hoặc giữ ấm.
Cửa sổ cách bàn gỗ không xa cũng đang mở, có thể nhìn thấy rõ khung cảnh bên ngoài.
Không gian trong phòng không lớn, nhưng cũng vừa đủ, dù trải thêm một chỗ ngủ dưới đất cũng không thành vấn đề.
Dẫu cho phòng trông sạch sẽ, Cố Diệp Phong vẫn cẩn thận niệm một câu trừ trần thuật, khiến cho phòng thêm phần sạch sẽ.
Sau khi xong, hắn lén lút liếc nhìn Mặc Linh Nguyệt, thấy hắn đang nhìn mình, lập tức quay đi, có chút chột dạ, ho khan một tiếng, "A Nguyệt, ngươi xem, phòng này có hơi nhỏ, nếu ta ngủ dưới đất thì khi ngươi thức dậy sẽ không tiện lắm. Hay là ta..."
Cố Diệp Phong càng nói, giọng càng nhỏ dần dưới ánh mắt lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt, cuối cùng im lặng, rồi ngoan ngoãn đi mở tủ bên cạnh.
Trong tủ có vài tấm chăn và đồ linh tinh, có lẽ vì sợ giường không đủ cho khách dùng, nên trong tủ đã chuẩn bị sẵn thêm chăn.
Cố Diệp Phong lặng lẽ lấy chăn từ trong tủ ra, trải lên nền đất trước giường, dáng vẻ bận rộn trông cũng có chút hiền lành.
Mặc Linh Nguyệt ngồi trước bàn gỗ, cầm chiếc ly trên bàn mà ngắm nghía, không có ý định uống trà, chỉ đơn thuần nhìn ngắm nó. Chiếc ly sứ màu xanh nhạt kết hợp với những ngón tay thon dài và trắng nõn của hắn tạo nên một vẻ đẹp thanh thoát.
Rõ ràng, hắn không hề có ý định giúp đỡ.
Thế nhưng trải một chiếc giường dưới đất cũng không phải việc khó khăn, Cố Diệp Phong chẳng cần ai giúp đỡ, chỉ mất một lúc đã trải xong, trông cũng rất ngay ngắn.
Sau khi trải xong, trời bên ngoài đã tối hẳn, trong phòng có đặt đá ánh trăng, khi trời tối sẽ tự động phát sáng.
Thành trì này thuộc về người tu tiên, mà người tu tiên thì không cần ngủ, vì thế dù là ban đêm, nơi đây vẫn sáng rực, người qua lại không hề ít.
Cố Diệp Phong sau khi trải xong giường đệm liền đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Hắn nghĩ một chút rồi khẽ vận động ngón tay, thu hồi lại 'thi thể' của chính mình.
Thứ gọi là 'thi thể' ấy thực chất là do hắn dùng Lưu Tịch ngụy trang tạo ra. Đến giờ đã qua một khoảng thời gian, chắc hẳn không ai để ý đến 'thi thể' đó nữa.
Sau khi thu hồi Lưu Tịch, Cố Diệp Phong liền đóng cửa sổ lại. Không phải vì có gió lùa vào, mà bởi vì phòng họ ở trên lầu hai, nếu có người ngoài chú ý mà nhìn vào, có thể sẽ thấy được những gì đang xảy ra trong phòng.
Dù sao người tu tiên cũng nhạy bén hơn người phàm rất nhiều.
Ánh sáng phát ra từ đá ánh trăng không quá chói, tạo cảm giác như ánh trăng mùa hè, nhè nhẹ tràn ngập khắp phòng, tựa như ánh trăng thật nhưng lại tỏa sáng hơn, mang đến một không gian yên tĩnh.
Cố Diệp Phong sau khi đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt. Ánh sáng nhạt nhòa từ đá ánh trăng chiếu lên mặt Mặc Linh Nguyệt, khiến gương mặt tinh xảo của hắn càng thêm thanh thoát, không dính chút bụi trần, giống như một vị tiên nhân tình cờ gặp được trong chốn rừng sâu, khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả, dù có phải lao đầu vào lửa cũng không hối tiếc.
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hai người họ mới cùng ở chung một phòng.
Ánh mắt của Cố Diệp Phong có chút lơ đãng, nhìn sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng, "A Nguyệt... Chúng ta nghỉ ngơi thôi?"
Mặc Linh Nguyệt đặt ly trà xuống, đứng dậy, không nói gì nhưng hành động của hắn đã trả lời câu hỏi của Cố Diệp Phong.
Hắn vòng qua tấm đệm mà Cố Diệp Phong đã trải dưới đất, ngồi xuống mép giường, rồi quay lưng lại phía Cố Diệp Phong, nằm xuống, kéo chăn qua người, chỉ để lộ ra phần đầu.
Cố Diệp Phong nhìn vài giây, rồi cũng xốc chăn lên, nằm xuống tấm đệm dưới đất, ngửa mặt ra, kéo chăn đắp lên người.
Sau khi nằm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn về phía góc phòng còn sáng lên vài viên đá ánh trăng, đôi mắt khẽ híp lại. Ánh sáng từ đá ánh trăng dường như bị hút vào đâu đó, khiến căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào.
Khi phòng chìm vào bóng tối, không gian dường như trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng cũng phảng phất sự ồn ào của thế giới bên ngoài. Hắn có thể nghe thấy tiếng buôn bán pháp khí vọng lại từ rất xa ngoài cửa sổ, và cả tiếng thở đều đều của người còn lại trong phòng.
Có lẽ vì bóng tối đột ngột mà mắt hắn chưa kịp thích nghi, lúc đầu chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng sau một lúc, hắn đã có thể mơ hồ thấy được cảnh vật trong phòng nhờ vào ánh sáng yếu ớt thấu qua cửa sổ.
Cố Diệp Phong nhắm mắt lại, nhưng thật lâu sau vẫn không ngủ được.
Toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn về phía người trên giường, khiến cơn buồn ngủ không hề đến.
Hắn đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không thể kéo sự tập trung của mình trở lại, thậm chí cả cách đếm cừu cũng đã thử.
Thế nhưng, càng đếm cừu, lại càng biến thành Mặc Linh Nguyệt trong đầu.
Cố Diệp Phong mở bừng mắt, quay người về phía Mặc Linh Nguyệt nằm.
Thực ra, từ góc độ này, hắn cũng chẳng thấy được gì nhiều, vì người trên giường đắp chăn kín mít, chỉ có thể thấy chăn phồng lên và chiếc gối đầu.
Có lẽ vì chỉ nhìn thấy mái tóc đen mượt như tơ trải trên gối, thậm chí có một sợi tóc rủ xuống mép giường, khiến khí chất lạnh lùng thường ngày của Mặc Linh Nguyệt phai đi ít nhiều, thay vào đó là vẻ ngoan ngoãn và có phần lơ đãng.
【Thật ngoan ngoãn... Muốn ôm quá...】
Cố Diệp Phong cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, càng nhìn càng không thể ngủ được, trong lòng xao động không ngừng.
Người trên giường thở đều đặn, dường như đã ngủ.
Cố Diệp Phong do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ngồi dậy, toàn bộ quá trình không phát ra một tiếng động nào, thậm chí cả hơi thở cũng cố gắng giảm bớt.
Sau khi ngồi dậy, hắn không lập tức đứng lên, mà nhìn về phía người trên giường. Thấy Mặc Linh Nguyệt không có bất kỳ động tĩnh nào, hắn mới chờ thêm một lúc để chắc chắn hơi thở của đối phương vẫn đều đặn, rồi từ từ bò dậy, tiến về phía giường.
Khoảng cách giữa chỗ hắn ngủ dưới đất và giường không xa lắm, hắn dịch từng chút một, rồi dừng lại quan sát, thấy người trên giường không hé mắt, hắn lại tiếp tục nhích từng chút, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ đánh thức người trên giường.
Cuối cùng, Cố Diệp Phong đã bò đến mép giường. Hắn nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt lần nữa. Khi thấy đối phương vẫn không có bất kỳ động thái nào, hắn lặng lẽ nhấc một chân, nhẹ nhàng đưa lên giường.
Ngay khi đầu gối hắn chuẩn bị chạm lên giường, người trên giường bỗng nhiên xoay người về phía hắn, chiếm trọn mép giường, không để lại chút không gian nào cho Cố Diệp Phong.
Cảnh này rõ ràng không phải trùng hợp, nếu không, làm sao có thể khéo như vậy. Rõ ràng Mặc Linh Nguyệt vẫn luôn không ngủ.
Cố Diệp Phong cúi đầu, không ngoài dự đoán liền đối diện với một đôi mắt bình thản, không gợn sóng.
Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn hắn, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Ta ngủ giường, ngươi ngủ dưới đất?"
Cố Diệp Phong: "... Chỉ là, mặt đất hơi lạnh, nếu không ta ngủ trên giường nhé?"
Đừng nói người tu tiên không sợ rét, trong phòng còn có pháp khí điều chỉnh nhiệt độ, hơn nữa hiện tại đang giữa mùa hè, cho dù là người phàm cũng không thể cảm thấy lạnh. Cái cớ của Cố Diệp Phong thực sự rất kém.
Vì vậy, Mặc Linh Nguyệt thẳng thừng từ chối đề nghị của Cố Diệp Phong: "Ngủ dưới đất, không thì ra ngoài."
Giọng nói tuy không gay gắt nhưng không có chút nào cho phép thương lượng.
Cố Diệp Phong nghe vậy, hơi nhíu mày: "Rõ ràng trước đây chúng ta vẫn thường ngủ chung giường, tại sao giờ lại không cho ta lên?"
Hắn nghĩ ngợi, rồi có chút ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ... ngươi không thích khuôn mặt hiện tại của ta?"
Quả thật bây giờ khuôn mặt hắn trông bình thường hơn nhiều, chắc chắn không thể so với gương mặt tinh xảo, dịu dàng của Cố Phong Ngọc.
Rốt cuộc, gương mặt của Cố Phong Ngọc, dù giữa Tu Tiên giới nơi mỹ nhân như mây, cũng tuyệt đối được coi là hiếm thấy. Ai mà chẳng thích dung mạo của Cố Phong Ngọc.
【Khoan đã!!! Hắn chẳng lẽ thích gương mặt của Cố Phong Ngọc sao!!!?】
Suy nghĩ này khiến Cố Diệp Phong cảm thấy không ổn chút nào.
Dù rằng trong Tu Tiên giới, người thích vẻ đẹp bên ngoài không hề ít, rốt cuộc ai mà chẳng thích những thứ mỹ lệ, ngay cả người tu tiên cũng khó tránh khỏi.
Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt rồi nghiêm túc nói: "A Nguyệt, làm người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài. Điều quan trọng là phải thấy được tấm lòng chân thành bên trong. Dung mạo dẫu có đẹp, trăm năm... ngàn năm sau, cũng chẳng qua chỉ là một đống xương khô."
Mặc Linh Nguyệt: "......"
"Hơn nữa, ta diện mạo cũng rất tuấn tú!", Cố Diệp Phong nói xong liền hủy bỏ ảo thuật, để lộ gương mặt thật của mình. Tuy nhiên, đồng tử của hắn vẫn không biến thành màu đỏ.
Hai người tuy có dung mạo khác nhau, nhưng đều đẹp theo cách riêng. Cố Phong Ngọc có vẻ đẹp tinh tế, dịu dàng, trong khi Cố Diệp Phong lại tuấn tú tuyệt luân.
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Ngay khi Mặc Linh Nguyệt định mở miệng, Cố Diệp Phong bực bội vì nghĩ rằng người trước mắt thích gương mặt của Cố Phong Ngọc, trong lòng có chút khó chịu, liền trở mình, quay người vào trong giường, rồi kéo chăn bên kia đắp lên người mình.
Toàn bộ động tác liền mạch, như nước chảy mây trôi, không chút do dự.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Tính tình hắn thật là càng ngày càng lớn.
Hiện tại dù không uống rượu cũng đã khó đối phó.
Mặc Linh Nguyệt có chút đau đầu, liền nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Cố Diệp Phong nữa.
Giường thượng phòng không nhỏ, đủ để ba bốn người ngủ thoải mái, huống chi chỉ có hai người.
Giữa hai người thậm chí còn một khoảng cách khá xa.
Ban đầu Cố Diệp Phong nằm thẳng, nhưng rõ ràng hắn vẫn không ngủ được, trong lòng còn rất rối rắm.
Hắn cứ mãi bận tâm không biết đối phương thích chính hắn hay là gương mặt của Cố Phong Ngọc.
Rối rắm cả nửa ngày mà vẫn không có đáp án, hắn mở mắt, nghiêng mình nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt. Nhưng Mặc Linh Nguyệt vẫn không quay lại, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.
Vì vừa kéo chăn về phía mình, nên trên người Mặc Linh Nguyệt không có chăn, tư thế nằm nghiêng khiến vòng eo hắn càng thêm tinh tế, thoạt nhìn có chút mỏng manh, khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Diệp Phong nhìn vài giây, rồi khẽ nói: "Ta nghĩ..."
"Không thể", chưa đợi hắn nói hết, giọng nói của Mặc Linh Nguyệt đã vang lên, thậm chí hắn còn không buồn mở mắt.
Cố Diệp Phong "nga" một tiếng, suy nghĩ một lúc, có chút không phục: "Vì sao không thể?"
Lần này, Mặc Linh Nguyệt thậm chí còn lười trả lời hắn.
Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút khó chịu, liền vươn tay, định kéo người vào lòng.
Nhưng hắn nhanh bao nhiêu, Mặc Linh Nguyệt còn nhanh hơn.
Mặc Linh Nguyệt lập tức ngồi dậy, khiến hắn ôm vào khoảng không.
Cố Diệp Phong cũng ngồi dậy, giọng nói mang theo vẻ ủy khuất, thậm chí có chút trách móc: "Vì sao không thể? Ta chỉ muốn ôm ngươi thôi, trước kia ta vẫn thường ôm ngươi ngủ mà."
Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe môi: "Lo ngại cho ta? Ngủ dưới đất đi."
Cố Diệp Phong nghe vậy, cứng người lại. Hắn chớp mắt, ấp úng: "... Ta, ta chỉ sợ ngươi lạnh, ta ôm ngươi ngủ thì sẽ không lạnh nữa."
Mặc Linh Nguyệt thản nhiên đáp: "Ta không lạnh."
Cố Diệp Phong há miệng, nửa ngày sau mới thốt lên được một câu: "... Ta lạnh."
Chính hắn cũng biết lý do này chẳng đủ thuyết phục.
Cố Diệp Phong nói xong, vẻ mặt đầy ấm ức nhìn Mặc Linh Nguyệt: "Ta chỉ muốn ôm ngươi thôi, ta không có ý gì khác, ta đảm bảo không làm gì cả, chỉ đơn thuần ôm ngươi ngủ thôi!"
Nhưng gương mặt Mặc Linh Nguyệt chẳng hề có chút xúc động, rõ ràng không tin vào những lời bịa đặt của hắn.
Nhìn Cố Diệp Phong một cái, Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị đứng dậy rời giường. Thấy vậy, Cố Diệp Phong nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt rồi kéo người vào lòng, đè hắn xuống giường.
Mặc Linh Nguyệt không ngờ hắn lại bất ngờ ra tay, nên không kịp phòng bị mà bị kéo ngã.
Cố Diệp Phong nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Ta thật sự chỉ là... chỉ là đơn thuần..."
Người trước mặt dường như còn chưa kịp phản ứng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mờ mịt. Mái tóc rối bời trải trên giường, mang theo chút hỗn độn nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta muốn chà đạp.
Cố Diệp Phong càng nói, giọng càng nhỏ dần. Ánh mắt của hắn không còn khống chế được mà hướng về đôi môi mỏng của người trước mặt. Trong đầu, những hình ảnh hôn môi trước đây hiện lên, khiến hắn không thể thốt nên lời.
Thậm chí, hắn còn nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.
Cố Diệp Phong ngừng thở, tiến lại gần người dưới thân, giọng nói lắp bắp: "Cái đó, ta có thể... hôn... hôn ngươi một chút... được không?"
Lời lẽ đầy ngụy biện này hoàn toàn đi ngược lại những gì hắn vừa nói. Rõ ràng mới bảo chỉ muốn ôm, không làm gì cả, vậy mà phút chốc đã muốn hôn.
Mặc Linh Nguyệt: "... Không thể."
Cố Diệp Phong mím môi: "Vì sao không thể? Ta chỉ hôn một chút, chỉ một chút thôi mà."
Mặc Linh Nguyệt cúi mắt, tránh né ánh nhìn của Cố Diệp Phong: "Không có vì sao."
Mặc dù đối phương thoạt nhìn rất bình thản, nhưng Cố Diệp Phong vẫn nhận ra sự không tự nhiên trên mặt hắn.
Dường như là... thẹn thùng?
Thấy vậy, Cố Diệp Phong chớp chớp mắt, cúi người thêm một chút, muốn trực tiếp hôn lên môi hắn.
Ngón tay Mặc Linh Nguyệt siết chặt lấy mép chăn, có chút cứng nhắc.
Ngay khi Cố Diệp Phong sắp hôn tới, "Phanh ——!" một tiếng vang lớn, cánh cửa bị đá mạnh mở toang.
Mộ Vãn Phong đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn vào trong phòng: "Các ngươi đang làm gì!!!?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Vãn Phong: QAQ ta vác cái thi thể to như vậy, bỗng nhiên lại không còn...