Chương 114
Trong đầu Mộ Vãn Phong hiện lên cảnh tượng Cố Diệp Phong tự sát, tức khắc đầu óc hắn tê rần, theo phản xạ giật lấy truyền âm thạch từ tay Hoa Linh Nguyệt, lập tức nói: "Cố phu nhân, ta có chuyện muốn nói với ngươi! Cố đạo hữu hắn đã, đã..."
Nói đến giữa chừng, hắn mới nhận ra rằng nếu trực tiếp nói tin Cố đạo hữu đã chết cho mẫu thân của hắn, thì cú sốc đối với bà sẽ lớn đến mức nào.
Thế nên Mộ Vãn Phong lập tức không nói tiếp được, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bên kia, phu nhân Cố gia nghe thấy giọng lạ liền ngừng lại một chút, nhưng cũng không giận, vẫn dịu dàng mở lời, giọng nói mang theo sự ấm áp: "Ngươi muốn nói gì thì cứ từ từ, đừng vội."
Nghe giọng ôn nhu ấy, Mộ Vãn Phong càng thêm đau lòng, suýt chút nữa khóc òa lên.
Mặc Linh Nguyệt không ngờ Mộ Vãn Phong lại giành lấy truyền âm thạch, vì giọng nói của hắn đã được khuếch đại bằng linh lực để mọi người cùng nghe, nên không cần phải cướp truyền âm thạch làm gì.
Cố Diệp Phong cũng không ngờ tới chuyện này, hắn nhìn Mộ Vãn Phong đang nói mà tim như nhảy lên tới cổ họng, vì chuyện tự sát của hắn thật sự quá nhục nhã.
Người khác không biết là giả, nhưng phu nhân Cố gia sao có thể không biết chứ!?
Phu nhân Cố gia biết rất rõ hắn là người nhà Nguyệt gia, đương nhiên cũng biết chuyện hắn tự sát chỉ là một màn kịch.
Cố Diệp Phong phản ứng kịp, lập tức lắc người giành lại truyền âm thạch từ tay Mộ Vãn Phong, sợ hắn sẽ nói thêm điều gì không nên nói.
Mộ Vãn Phong đang trong cơn xúc động, thấy tên gian phu mặt dày kia giật lại truyền âm thạch, liền vô thức hét lớn: "Cố phu nhân, Cố đạo hữu đã tự sát! Hoa Linh Nguyệt hắn, hắn phản bội Cố đạo hữu!"
Cố Diệp Phong vừa cướp được truyền âm thạch, chưa kịp ngắt kết nối, nên tiếng hét của Mộ Vãn Phong đương nhiên đã truyền qua bên kia.
Kêu xong, Mộ Vãn Phong liền hối hận ngay lập tức. Hắn bị tên gian phu kia làm cho đầu óc quay cuồng, nhưng giờ có hối hận cũng vô ích, vì hắn đã kêu lên rồi.
Trong tức khắc, cả phòng chìm vào im lặng.
Ngay cả đầu bên kia của truyền âm thạch cũng lặng thinh.
Phu nhân Cố gia trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Ừm, ta đã biết, thật là... Vất vả cho Linh Nguyệt."
Câu trả lời này không khác gì so với khi bà vừa nghe tin Cố Diệp Linh bị hắc y nhân bắt đi.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là giọng điệu. Lần này giọng nói không còn ôn nhu đạm nhiên như trước, mà lộ ra một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nhưng tuyệt đối không phải bi thương hay đau khổ.
Mấy người trong phòng nghe xong câu nói ấy đều sững sờ.
Đặc biệt là Mộ Vãn Phong, hắn mở to mắt, không thể tin nổi, nghi ngờ mình có phải nghe lầm hay không.
Nhưng khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Thanh Ngôn bên cạnh, hắn hiểu ngay rằng mình không hề nghe lầm.
Trời ơi! Có phải phu nhân Cố gia không nghe rõ hắn nói gì không!?
Hắn vừa nói rằng Cố Diệp Phong đã chết! Hoa Linh Nguyệt còn đi ngoại tình với người khác!
... Vậy mà phu nhân Cố gia chỉ bình thản đáp lại một câu 'ta đã biết'?
Hơn nữa, bà còn nói câu 'vất vả cho Linh Nguyệt'?
Vất vả???
Hoa Linh Nguyệt phản bội Cố đạo hữu mà còn vất vả sao???
Cái này tính là vất vả gì chứ!
Mộ Vãn Phong không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào truyền âm thạch trong tay Cố Diệp Phong, hoàn toàn không thể chấp nhận được câu trả lời này.
Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, nghe xong lời của phu nhân Cố gia cũng muốn che mặt, thậm chí chỉ muốn rời khỏi căn phòng ngột ngạt này. Hắn vốn nên kiên quyết đuổi kẻ không biết xấu hổ nào đó ra ngoài từ sớm!
Chỉ riêng Cố Diệp Phong ho khan một tiếng, làm như không nghe thấy gì, vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, cầm lấy truyền âm thạch rồi mở lời: "Không có gì đâu, chỉ đùa chút thôi, ngài cứ làm việc của ngài đi."
Nói xong hắn chuẩn bị ngắt kết nối.
Nhưng Mộ Vãn Phong vẫn nghĩ rằng phu nhân Cố gia không nghe rõ, hắn hít sâu một hơi, lại giành lấy truyền âm thạch từ tay Cố Diệp Phong, không còn quan tâm đến việc có làm tổn thương phu nhân Cố gia hay không, thẳng thắn nói: "Cố phu nhân, ngài nghe ta nói, ta vừa nói là Cố Diệp Phong, nhi tử của ngài! Hắn! Đã tự sát..."
Phu nhân Cố gia: "... Ừ, ta biết rồi."
Không chỉ biết, bà còn biết rõ rằng nhi tử đã 'chết' của bà vừa mới sống lại và đang nói chuyện với bà.
Mộ Vãn Phong đờ người ra, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời: "Hắn tự sát mà! Tự sát! Chính là đã chết rồi! Đã chết thật đấy, ngài hiểu không! Người không còn nữa mà!"
"... Đúng, ta đã biết rồi", giọng phu nhân Cố gia lộ ra một chút mệt mỏi, chuyện này bà đã biết từ buổi chiều, khi đó bà cũng kinh ngạc vô cùng.
Bà đã biết ngay rằng đứa trẻ Nguyệt Phong kia không đáng tin cậy, hắn tự sát như vậy dứt khoát, chẳng lẽ không nghĩ tới đứa trẻ Linh Nguyệt sao?
Nhưng Mộ Vãn Phong không biết điều này, hắn càng nghe càng kinh hoàng, trong giọng nói lộ rõ sự chất vấn: "Không thể nào, nhi tử của ngài tự sát mà ngài không thấy đau lòng chút nào sao!?"
Trời đất ơi! Cố đạo hữu thật là bi thảm!
Đạo lữ thì phản bội, mẫu thân thì không quan tâm, muội muội cũng chẳng tôn trọng, mà tất cả đệ tử Lưu Ngự đều khinh thường hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không phải là người nhận được sự đối xử tử tế.
Chẳng trách, chẳng trách Cố đạo hữu lại tự sát, hắn chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi.
Tại sao ta lại không phát hiện ra nỗi đau của Cố đạo hữu sớm hơn.
Mộ Vãn Phong nắm chặt truyền âm thạch, nước mắt trực tiếp rơi xuống. Nếu như ta sớm phát hiện ra, có lẽ Cố đạo hữu đã không tự sát...
Cố phu nhân bị tiếng chất vấn của Mộ Vãn Phong làm sững lại một chút, mãi lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "... Ta khổ sở."
"Ngài đừng lừa người! Trong giọng nói của ngài hoàn toàn không có chút nào khổ sở! Ta thật cảm thấy Cố đạo hữu không đáng! Ngài căn bản không xứng làm mẫu thân của Cố đạo hữu!", Mộ Vãn Phong nghẹn một hơi, nói xong câu đó liền hung hăng ném truyền âm thạch xuống đất.
Truyền âm thạch lóe lên một chút rồi vỡ nát.
Giang Thanh Ngôn: "..."
Mặc Linh Nguyệt: "..."
Cố Diệp Phong: "..." Có chút cảm động.
Hắn luôn nghĩ rằng Mộ Vãn Phong chỉ biết làm hắn khó chịu, không ngờ hắn lại dám đứng ra vì hắn mà trách cứ chủ nhân của Cố gia.
Nếu phu nhân Cố gia không biết rõ tình hình, lại còn hẹp hòi một chút, đây chẳng phải là dùng cả mạng sống để thay hắn đòi công lý sao.
Thực ra, vừa ném xong Mộ Vãn Phong đã hối hận ngay lập tức. Đó chính là phu nhân Cố gia a! Là phu nhân Cố gia nổi tiếng trong lời đồn a! Hắn lại dám mắng bà!
Ô ô ô, hắn tiêu rồi.
Hắn muốn đi theo bồi Cố đạo hữu.
Mộ Vãn Phong nghiêng người ôm chặt lấy Giang Thanh Ngôn bên cạnh, vùi đầu vào cổ hắn, trong lúc ấy càng khóc thương tâm hơn.
Tiếng khóc ấy thật khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Giang Thanh Ngôn tuy không rõ nguyên do, nhưng vẫn ôm lấy hắn để an ủi, chỉ là hiệu quả rất nhỏ.
Cố Diệp Phong thấy vậy, trong lòng có chút áy náy khó hiểu, đi tới vỗ vỗ vai Mộ Vãn Phong, ngượng ngùng lên tiếng: "Đừng khóc."
Mộ Vãn Phong nghe thấy tiếng hắn, lập tức ngừng khóc, quay đầu lại trừng mắt với Cố Diệp Phong, đôi mắt đỏ hoe mở miệng: "Tránh ra! Ngươi tính là thứ gì! Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta sao!?"
Câu nói vốn hung dữ là vậy, nhưng với dáng vẻ của hắn hiện giờ, tuyệt nhiên không có chút tàn nhẫn nào.
Cố Diệp Phong: "... Được rồi, được rồi, mắng nữa thì quá đáng đấy. Ta còn chưa có chết đâu, khóc cái gì."
Mộ Vãn Phong lạnh lùng đáp: "Ngươi chết hay không thì liên quan gì đến ta? Ngươi mà chết chẳng phải càng tốt sao?"
Cố Diệp Phong: "... Ta là Cố Diệp Phong."
Mộ Vãn Phong nghe vậy cười lạnh: "Ta quản ngươi là ai... Ai cơ?"
Mộ Vãn Phong lập tức sửng sốt, trong đầu như ngừng hoạt động, ngây ngốc nói: "Thật là trùng hợp, Cố đạo hữu cũng tên là Cố Diệp Phong."
Cố Diệp Phong đỡ trán, trực tiếp biến hóa trở lại thành dáng vẻ Cố Phong Ngọc, đi một vòng rồi lại nói: "Ta chính là Cố Diệp Phong, Cố Diệp Phong chính là ta. Hiểu chưa?"
Mộ Vãn Phong lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Giang Thanh Ngôn cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì chuyện này vẫn hợp lý.
Hoa Linh Nguyệt đạo hữu vốn không phải là loại người sớm ba chiều bốn, nhưng nếu gian phu kia chính là Cố đạo hữu, thì mọi chuyện đều thông suốt.
Dù sao thì ngoài Cố đạo hữu ra, Hoa Linh Nguyệt đạo hữu đối với bất kỳ ai khác đều rất xa cách, sao có thể trong thời gian ngắn lại ở chung một phòng với người khác được.
Mộ Vãn Phong chậm rãi phản ứng lại, cuối cùng nhìn thấy 'Cố Diệp Phong đã chết' giờ đây đang đứng trước mặt mình, hắn run run nói: "... Ngươi thật sự là Cố Diệp Phong?"
Cố Diệp Phong gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi từng đưa ta Hợp Hoan Tán."
Giang Thanh Ngôn lập tức nhìn về phía Mộ Vãn Phong.
Mộ Vãn Phong nghe vậy, trong mắt đầy kiên định, phủ nhận ngay: "Ngươi không phải. Ta chưa từng đưa Cố đạo hữu Hợp Hoan Tán."
Cố Diệp Phong nhíu mày: "Ngươi làm rồi mà không dám thừa nhận sao? Ngày sư đệ của ta kết đan, ngươi tìm ta, lén đưa ta một lọ đan dược, chính là Hợp Hoan Tán, khiến ta phải ngâm mình trong nước lạnh cả đêm!"
Mộ Vãn Phong nghĩ lại, quả thật ngày đó có đưa, nhưng: "... Ta không đưa Hợp Hoan Tán mà?"
"Chính là! Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, ta không biết ngươi có ý định gì! Không lý do gì lại tặng người ta Hợp Hoan Tán mà còn không nói trước một tiếng?"
Mộ Vãn Phong vốn rất kiên định rằng mình chưa từng đưa Hợp Hoan Tán, nhưng đột nhiên nhớ lại thái độ kỳ lạ của nữ tu ở Đan Phong hôm đó, trong lòng bắt đầu không chắc chắn.
"... Đưa hay không ta cũng không rõ."
Lúc đó hắn nhớ rõ là muốn loại đan dược khiến người ta tạm thời mất đi linh lực, nhưng nghĩ kỹ lại, thái độ của nữ tu hôm đó quả thật giống như muốn đưa Hợp Hoan Tán.
Cuối cùng hắn nhớ mang máng rằng nữ tu kia còn nói thêm câu "không thể ép buộc người khác sử dụng", nếu chỉ là đan dược mất linh lực thì không cần nói lời này mới phải.
Mộ Vãn Phong nhìn Cố Diệp Phong, híp mắt lại: "Vậy nên, ngươi thật là Cố Diệp Phong?"
Cố Diệp Phong đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên, ta cam đoan không giả."
Nói xong hắn hủy bỏ biến hóa, trở lại dáng vẻ ban đầu của mình. "Nhưng hiện tại... Ngươi làm gì đấy!!!?"
Cố Diệp Phong chưa kịp nói xong đã phải tránh nhanh lưỡi kiếm của Mộ Vãn Phong đang chém tới.
"Làm gì?", Mộ Vãn Phong cười lạnh, cầm kiếm lại chém tới lần nữa, vừa chém vừa lạnh lùng nói: "Ngươi không phải tự sát sao? Ta thấy ngươi chưa thành công, để ta giúp ngươi một tay!"
Cố Diệp Phong vội vàng tránh né: "Bình tĩnh, đừng xúc động! Xúc động là ma quỷ! Ta hiểu rõ ngươi có chút giận, nhưng không thể dùng bạo lực để giải tỏa được! Ta thừa nhận chuyện này là lỗi của ta, ta xin lỗi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao?"
"Được thôi, ngươi để ta đánh một trận, rồi ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi!", Mộ Vãn Phong tiếp tục huy kiếm, hận không thể chém kẻ trước mặt thành trăm mảnh, không hề có ý nương tay.
Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Giang Thanh Ngôn thấy vậy, tiến lại gần Mặc Linh Nguyệt, nhẹ giọng nói, trong giọng mang theo sự xin lỗi: "Hoa Linh Nguyệt đạo hữu, trước đó chúng ta đã hiểu lầm ngươi, ta xin lỗi."
"Không sao", Mặc Linh Nguyệt liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về phía hai người đang đánh nhau trong phòng.
Cố Diệp Phong di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, Mộ Vãn Phong không chạm được lấy một góc áo của hắn, nhưng căn phòng thì đã bị phá hủy gần hết.
Chỉ còn lại góc mà Mặc Linh Nguyệt và Giang Thanh Ngôn đang đứng là vẫn nguyên vẹn, dường như hai người cố tình tránh đi góc này.
Giang Thanh Ngôn nhìn bóng dáng hai người kia, không khỏi cảm thán: "Cố đạo hữu tính tình thật sự quá mức bốc đồng, ngươi đúng là khổ sở rồi."
Mặc Linh Nguyệt: "......"