Chương 126
Cố Diệp Phong lén lút lần theo hướng có hơi thở của yêu thú.
Nơi này có nhiều người tuần tra hơn hắn tưởng, khiến hắn không khỏi nghĩ nhiều, có lẽ đã tìm nhầm chỗ.
Nhưng đã vào được một nửa, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Đi như vậy không phải phong cách của hắn.
Cho nên khi biết mình tìm lầm chỗ, hắn không lùi mà tiến, ngược lại đi sâu hơn vào phủ đệ, chuyện nấu ăn để sau tính.
Rốt cuộc, cơ hội quay về Nguyệt gia rất ít, lần này khó khăn lắm mới trở lại, nếu không để lại chút dấu vết thì thật có lỗi với sự "chiếu cố" của nguyệt tộc nhân ngàn năm trước đối với hắn và gia đình hắn.
Những người tuần tra có tu vi không thấp, nhưng Cố Diệp Phong có Lưu Tịch, ẩn thân mà không lộ chút hơi thở nào, thuận lợi tiến vào trung tâm của phủ đệ.
Khi vào đến nơi, hắn mới nhận ra, địa phương này dường như là nơi nguyệt tộc cất giữ... những vật phẩm quý giá?
Nói đơn giản, Thần Khí, Tiên Khí và những thứ tương tự đều được đặt ở đây.
Thấy cảnh này, ánh mắt Cố Diệp Phong hiện lên một tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch.
May mắn thật!
Ngay khi hắn ẩn mình sau cây cột, chuẩn bị ra tay, linh lực yếu ớt từ trên người hắn chợt dao động tản ra.
Cố Diệp Phong dừng tay, lập tức dùng thần hồn dựng lên một kết giới, sau đó cầm lấy truyền âm thạch trên người, đè giọng xuống thật thấp, nhỏ giọng, "A Nguyệt, có chuyện gì vậy?"
Bên kia không phải giọng của Mặc Linh Nguyệt, mà là Nguyệt Ngạn Sinh, "Ngươi đang ở đâu? Chẳng phải nói nấu cơm cho ta sao?"
Ánh mắt Cố Diệp Phong thoáng dao động, "... À, nấu cơm... Ta đang đi tìm nguyên liệu nấu ăn, đợi chút a."
Đối diện dường như bị câu trả lời của hắn làm cho ngạc nhiên, một lúc sau mới hồi đáp, "... Tìm nguyên liệu nấu ăn gì?"
"Ta nghĩ sức khỏe ngươi không tốt lắm, nên chuẩn bị món bồi bổ. Ngươi có muốn ăn gì không?", Cố Diệp Phong hỏi rồi dừng lại một chút, bổ sung, "Huân."
"... Vậy tại sao ngươi lại nói giọng nhỏ như thế?"
"Gần đây cổ họng ta không thoải mái lắm, thôi, không nói nữa, ta tìm nguyên liệu nấu ăn đây, lát nữa ——"
Cố Diệp Phong chưa nói hết câu, khóe mắt đã thấy một bóng người cách đó không xa. Người đó cầm công cụ tỉa cây, nhìn thấy hắn với vẻ mặt kinh ngạc, như thể không thể tin rằng có kẻ lẻn vào đây.
Cố Diệp Phong: "..."
Chết tiệt, chỉ lo che giấu tiếng động, quên mất che cả thân ảnh.
Hắn đang đứng sau cây cột lớn của phủ đệ, từ phía trước nhìn vào chắc chắn sẽ không thấy được hắn, phía sau lại là hoa viên, trước mặt là bụi cây, lẽ ra không hề có ai qua lại.
Ai ngờ bên cạnh lại có người đang đứng tỉa cây!
Không khí lập tức đông cứng lại.
Người kia nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Phong, mắt trợn to, há miệng chuẩn bị hét lên, "Có ——"
Thấy thế, Cố Diệp Phong kinh hoảng, lập tức vọt đến phía sau hắn, nhanh chóng đánh ngất người nọ. Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, chưa kịp để người kia kêu lên trọn vẹn.
Nhưng chỉ một tiếng hét vừa rồi đã khiến người khác chú ý, không ít người đuổi đến. Càng tiến gần trung tâm của phủ đệ, số lượng nguyệt tộc nhân càng nhiều. Hiện tại mà chạy đi thì bốn phía toàn người, e là khó mà thoát được.
Cố Diệp Phong nhìn quanh một lượt, lập tức dùng kết giới bao bọc người ngất xỉu trên mặt đất, sau đó một chân đá người đó vào lùm cây.
Chính mình thì nhanh chóng cầm lấy cây kéo trong tay hắn, biến thành bộ dạng người vừa ngất, giả vờ tiếp tục tỉa tót bụi cây.
Khi đám người kia chạy đến, nhìn quanh một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, rồi hướng mắt về phía người đang tỉa cây trong vườn.
Người dẫn đầu lạnh giọng hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Cố Diệp Phong dừng tay, nhìn về phía bọn họ với vẻ mơ hồ, "Làm sao vậy? Không có chuyện gì xảy ra cả."
"Ngươi không nghe thấy âm thanh gì sao?"
Cố Diệp Phong lắc đầu, "Không, ta vẫn luôn ở đây tỉa cây, không nghe thấy âm thanh gì."
Người dẫn đầu nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh một lượt. Sau khi tìm kiếm mà không phát hiện điều gì khác thường, hắn đành phải từ bỏ, dẫn người tiếp tục tuần tra.
Nhưng khi đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng lại.
Người vừa rồi, hình như... không hành lễ?
Hơn nữa, trong mắt hắn rõ ràng không có chút kính sợ nào.
Những người làm công việc tỉa cây cỏ thường rất kính sợ và ngưỡng mộ bọn họ, không thể nào có thái độ bình thường như người vừa rồi.
Hắn lập tức dẫn người quay trở lại.
Nhưng khi họ đến nơi, đình viện đã trống không, không còn ai.
Dù sao thì Cố Diệp Phong cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể đứng tại chỗ chờ bị bắt.
Ngay khi đám người kia rời đi, hắn đã lập tức chuồn mất.
Cố Diệp Phong nhanh chóng lẻn vào một tòa lầu các tinh xảo ở trung tâm phủ đệ.
Lầu các này dường như là nơi nghỉ ngơi, từng ngóc ngách đều toát lên vẻ xa hoa, tuy nhiên lúc này không có ai ở đây, có lẽ những người ở đây đã rời đi.
Cố Diệp Phong tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện gì, liền lần theo hơi thở của yêu thú mà tiến về phía trước.
Cuối cùng, hắn lần theo hơi thở đến một hồ nước lớn, rồi im lặng nhìn nó.
Hơi thở ấy rõ ràng phát ra từ dưới lòng hồ.
Nhớ lại lần trước bị yêu thú của bà lão khế ước kéo xuống nước, Cố Diệp Phong do dự mãi mà vẫn chưa dám xuống.
Hắn nhìn hồ nước, suy nghĩ một chút, rồi khẽ động ngón tay, một làn sương đỏ như máu lan ra đáy hồ, khuấy động một trận sóng gió kinh người.
Mặt hồ vẫn phẳng lặng như thường, ai không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra dưới đáy đang có chuyện gì.
Làn sương đỏ cuồn cuộn như thủy triều, tàn sát khắp đáy hồ, không để sinh vật nào được yên.
Có lẽ sinh vật dưới đáy hồ bị khuấy động, giữa hồ bắt đầu dâng lên những gợn sóng, một con yêu thú khổng lồ từ từ nổi lên mặt nước.
Sinh v*t t* l*n ấy mang theo một cái xác trên lưng, khi trồi lên, tựa như một ngọn núi nhỏ, trên xác ấy còn có hoa văn quỷ dị.
Thấy rõ sinh vật kia, Cố Diệp Phong giật mình.
Vương... Vương bát?
Vương bát có thể ăn được sao?
Vương bát chẳng phải là ba ba sao? Canh ba ba nghe nói...
Rất bổ!
Còn nữa, canh thì chẳng phải cứ ném vào nước nấu sôi lên là xong sao!!!?
Thậm chí còn có thể bỏ thêm một vài dược liệu hay đan dược đại bổ khác vào canh.
Đơn giản nhưng cực kỳ bổ dưỡng!
Sau khi suy nghĩ kỹ, ánh mắt Cố Diệp Phong sáng rực, vung tay lên, sương đỏ lập tức biến thành những sợi tơ màu máu, trực tiếp trói chặt con vương bát trong hồ.
Không để cho vương bát có cơ hội phản ứng, hắn liền kéo nó vào hải ý thức của mình.
Bởi vì túi trữ vật không gian do Lưu Ngự phát xuống khá nhỏ, để vật nhỏ vào thì không sao, nhưng ném con vương bát này vào thì lại nhét không được.
Sau khi tóm được yêu thú, Cố Diệp Phong nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại vương bát và vệt nước của nó trên mặt đất.
Nguyên liệu nấu ăn đã tìm được, Cố Diệp Phong không định rời đi ngay.
Nơi đây rõ ràng là chỗ nguyệt tộc cất giấu những vật phẩm quý giá, nếu không cướp thêm chút gì thì chẳng phải uổng công đến đây sao?
Vậy nên Cố Diệp Phong bỏ ra một chút thời gian, lục soát và cướp sạch mọi thứ có thể.
Đại bộ phận phủ đệ đã bị hắn vơ vét không còn lại gì, đội tuần tra phát hiện ra điều này.
Sau khi nhận ra phủ đệ trống rỗng, họ không khỏi trợn tròn mắt, lập tức hoảng loạn báo tin cho trưởng lão hội, đồng thời phong tỏa toàn bộ "luyện tiên", không để ai ra vào.
Trong khi đó, Cố Diệp Phong đã trở lại phủ đệ của Nguyệt Ngạn Sinh.
Nhìn qua hai người trong sân vẫn đang nói chuyện, hắn lén lút chuẩn bị lẻn vào qua cửa sổ để vào bếp.
Nhưng hắn phát hiện con vương bát quá lớn, bếp cũng không chứa được.
Cố Diệp Phong đành phải nhảy ra khỏi bếp.
Sân không phải là quá nhỏ, dù sao cũng còn chỗ để nấu nướng.
Nấu canh vương bát hẳn là được.
Nhìn qua cái nồi trong bếp, rõ ràng không thể chứa vừa con vương bát, Cố Diệp Phong liền lấy ra một cái đan lô dùng để luyện đan, cái đan lô này là vừa mới cướp được từ phủ đệ kia, dường như còn là Thần Khí, vừa lúc thích hợp.
Hắn biến đan lô thành kích cỡ có thể chứa vừa con vương bát, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, tránh đụng phải những đồ ăn khác trong bếp.
Nhưng đan lô lớn như vậy thì phủ đệ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy. Cố Diệp Phong lập tức sử dụng kết giới để che kín khoảng sân lại, ngăn không cho ai phát hiện.
Sau khi khởi động vài cái pháp thuật tịnh trần, Cố Diệp Phong liền bỏ con vương bát vào đan lô, dùng lực lượng để tăng nhiệt độ đun nấu.
Vương bát còn sống, chắc là biết Cố Diệp Phong định làm gì, liền bắt đầu giãy giụa điên cuồng, thậm chí còn há miệng định kêu lên, nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Thấy thế, Cố Diệp Phong lập tức dùng những sợi tơ đỏ buộc chặt vương bát, khiến nó không thể trốn thoát.
Sau khi chắc chắn nó không thể chạy thoát, hắn đổ thêm một lượng lớn nước vào đan lô, vì nấu canh thì nước là không thể thiếu.
Hắn nghĩ một chút rồi bỏ thêm vài linh thảo, linh quả, cùng mấy viên đan dược.
Dù sao thì những thứ mà Cố Diệp Phong nghĩ có thể bồi bổ cơ thể đều được hắn bỏ vào không ít, sau khi thêm xong, hắn liền lấy một món Tiên Khí cướp được trong phủ đệ để làm nắp đậy, đậy kín đỉnh đan lô.
Đan lô từ từ nóng lên, không lâu sau, nước bên trong cũng bắt đầu sôi.
Tuy nhiên, từ Lưu Tịch truyền đến tin tức rằng con vương bát vẫn chưa chết, thậm chí nó còn cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Lưu Tịch, nhưng đáng tiếc đó là Lưu Tịch, dù nó giãy giụa suốt nửa ngày cũng không thể trốn thoát.
Yêu thú trong Tu Tiên giới đương nhiên không giống với nguyên liệu nấu ăn bình thường, nước sôi vẫn chưa chết cũng là chuyện bình thường, có một số yêu thú vốn rất chịu được nhiệt độ cao. Cố Diệp Phong lặng lẽ tăng thêm nhiệt độ.
Nhưng vương bát vẫn không chết.
Cố Diệp Phong lại tăng nhiệt độ thêm một chút nữa, vương bát vẫn sống nhăn.
Hắn tiếp tục tăng nhiệt độ, đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vương bát vẫn còn tồn tại.
Cố Diệp Phong: "???"
Một nguyên liệu nấu ăn hèn mọn, lại ngoan cường đến vậy?
Cố Diệp Phong nhíu mày, có phần mất kiên nhẫn, hắn liền dùng đến thần hồn lực, đẩy nhiệt độ lên mức cực hạn.
Lúc này, nhiệt độ đã cao đến mức có thể thiêu hủy mọi thứ. Dù đan lô là Thần Khí, nhưng cũng có vẻ không chịu nổi, bắt đầu rung lắc dữ dội.
Đan lô chấn động mạnh, đến mức bắt đầu dịch chuyển, nhìn như sắp đè bẹp đám cải thìa trên mặt đất.
Nếu mà đè hỏng đống đồ ăn này, Nguyệt Ngạn Sinh không cười nhạo hắn mới là lạ.
Thấy thế, Cố Diệp Phong vội vàng dùng Lưu Tịch để trói chặt đan lô, cố định nó tại chỗ, ngăn không cho nó rung lắc đè hỏng đồ ăn trong sân.
Nhưng sau khi bị trói lại, đan lô vẫn rung rinh không ngừng, thậm chí nó còn bật tung nắp đậy ra, một lượng lớn linh khí thoát ra ngoài, còn mạnh hơn cả khi thăng cấp vài lần, chất lỏng trong đan lô cũng bắt đầu trào ra, chảy dọc theo thành lô xuống đất.
Khi chất lỏng chảy xuống đất, mặt đất như gặp phải dung nham, lập tức bị thiêu hủy, biến thành hư vô.
Cố Diệp Phong chưa từng gặp phải tình huống này, hắn lập tức hoảng hốt, vội dùng Lưu Tịch để giữ chặt cái nắp, sợ rằng nếu linh khí tràn ra ngoài thì công hiệu đại bổ sẽ mất hết.
Nhưng sau khi bị trói, đan lô càng run rẩy dữ dội hơn, song vì bị Lưu Tịch trói chặt nên chỉ có thể rung nhẹ. Cả đan lô dần dần toát ra hơi thở nguy hiểm.
"Phanh ——!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cùng với đó là luồng linh lực kh*ng b* ập về bốn phía, nghiền nát mọi thứ trên đường nó đi qua.
Mặc Linh Nguyệt cảm nhận được luồng linh lực kinh khủng ấy liền kéo Nguyệt Ngạn Sinh lên, tay còn lại nhanh chóng kích hoạt Thần Khí dựng lên một kết giới, bảo vệ cả hai bên trong.
Luồng linh lực hủy diệt ấy quét qua khắp nơi, chỗ nó đi qua bị tàn phá hoàn toàn, toàn bộ "luyện tiên" bị chấn động dữ dội.
Vì điểm nổ nằm khá cao, ngoại trừ khu vực gần đó bị nổ tan tành thành phế tích, những nơi xa chỉ có các tòa lầu cao mới bị phá hủy bởi luồng linh lực ấy.
Khi mọi thứ dần yên ổn trở lại, trong phạm vi mấy dặm đều bị vụ nổ tạo thành một cái hố khổng lồ, phủ đệ tinh xảo hoàn toàn không còn tồn tại.
Thậm chí đến cả những mảnh vỡ của bức tường đổ nát cũng không còn, bởi vì tất cả mọi thứ dường như bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ để lại một cái hố đen khổng lồ.
Nguyệt Ngạn Sinh, nhờ được kết giới bảo vệ, không chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng hắn nhìn cảnh tượng trước mắt mà vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Chuyện gì đã xảy ra?
Nhà hắn đâu?
Hắn như bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra vụ nổ, cũng chính là nơi đặt phòng bếp.
Nhưng giờ đây, nào còn phòng bếp gì nữa, nhìn một cái là có thể thấy đến tận cùng.
Đừng nói là nhà hắn, ngay cả khu vực lân cận cũng đã trở thành một mảnh hoang vu đen ngòm.
Không còn gì cả.
Nguyệt Ngạn Sinh: "......"
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Nguyệt Ngạn Sinh: "Ta có nghĩ đến việc hắn nấu ăn không giỏi có thể làm nổ phòng bếp, nhưng thật sự không ngờ hắn có thể thổi bay cả một khu vực mấy dặm thế này..."
Tháng này ta lười quá, mỗi ngày viết ba chương cũng khó khăn. Trước đây một ngày viết được sáu ngàn chữ thật nhẹ nhàng, nhưng tháng này chắc không thể làm được nữa, thở dài.