Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 133

Chương 133

 

Tay Cố Diệp Phong vẫn siết chặt, đồng tử của ngũ trưởng lão bắt đầu tan rã, hình ảnh trước mắt dần trở nên mờ mịt.

 

Khuôn mặt quen thuộc đó khiến hắn như nhìn thấy lại thời thanh xuân đầy khí phách và nhiệt huyết.

 

Hình ảnh ấy khiến tim hắn run lên, một người mà hắn từng khao khát có được nhưng chẳng thể nào với tới.

 

Nguyệt Thị nhất tộc đã truyền thừa hơn ngàn năm, trong tộc đa phần các đệ tử không có quan hệ huyết thống, nên tự nhiên cho phép việc kết làm đạo lữ giữa các đệ tử.

 

Người mà hắn thầm mến chính là người đã cùng lớn lên với hắn.

 

Người ấy dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi vào tận đáy lòng hắn, xua tan mọi hoang mang và do dự trong hắn.

 

Bọn họ cùng tu luyện, cùng vui đùa, cùng xuất nhập, thậm chí còn hẹn ước cùng nhau trở thành trưởng lão của Nguyệt tộc.

 

Người đó tư chất vô cùng cao, thậm chí đã sáng tạo ra bộ kiếm pháp Giáng Trần độc nhất vô nhị, tuy nhiên, thiên phú của hắn cũng không hề kém.

 

Hắn sớm đã được liệt vào danh sách những người được đề cử làm trưởng lão, trở thành trưởng lão chỉ còn là vấn đề thời gian.

 

Hắn đã chuẩn bị, sau khi trở thành trưởng lão, sẽ bày tỏ tâm ý với người đó.

 

Nhưng tất cả đã kết thúc vào một buổi chiều trong xanh, ấm áp.

 

Sau khi họ gặp gia chủ, mọi chuyện đã thay đổi.

 

Người đó không còn cùng hắn ra vào như trước, mà luôn tìm cách gặp gỡ gia chủ mỗi ngày.

 

Thậm chí vì nữ nhân đó mà từ bỏ việc trở thành trưởng lão của Nguyệt tộc.

 

Nguyệt tộc chỉ có một nữ tử có thể trưởng thành, và mặc dù tộc không cấm nữ tử kết hôn, nhưng đạo lữ của nàng tuyệt đối không thể bước chân vào trưởng lão hội.

 

Thật nực cười.

 

Chỉ vì một nữ nhân mà từ bỏ lời hẹn ước từ thuở nhỏ của bọn họ.

 

Hắn không thể chấp nhận điều đó, và hắn hoàn toàn không bao giờ chấp nhận.

 

Hắn chỉ có thể cùng hắn, mãi mãi bên nhau.

 

Sau này... sau này... người đó đã chết.

 

Cái chết bất ngờ, không kịp phòng bị, đã làm rối loạn mọi tính toán và tương lai của hắn.

 

Nữ nhân đã hại chết người đó, lại còn mang trong mình cốt nhục của hắn.

 

Hắn muốn giết nàng, nàng không xứng đáng sinh ra hài tử của hắn.

 

Nhưng hắn không thể giết nàng, chỉ có thể chờ đợi hài tử ra đời, rồi tìm cơ hội giết cả hai mẹ con nàng.

 

Khi hắn tìm được cơ hội tiếp cận hai đứa trẻ, hắn lập tức sững sờ.

 

Giống, thật sự rất giống.

 

Đứa bé trai kia lớn lên giống hệt người đó khi còn nhỏ.

 

Còn đứa bé gái, trông lại giống nữ nhân kia y như đúc.

 

Hắn muốn giết đứa bé gái, tất nhiên, khi ra tay, hắn cố ý tránh đi đứa bé trai.

 

Hắn bóp chặt cổ đứa bé gái.

 

Chân đứa bé từ từ rời khỏi mặt đất, tay nó gắt gao bấu chặt tay hắn, hai chân loạn đả cố sức vùng vẫy, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khoái trá, thứ khoái trá đó lấn át hết thảy những quy tắc của Nguyệt tộc, rằng không ai được phép giết hại nữ tử trong tộc.

 

Nàng đáng chết.

 

Giống như người mẹ của nàng.

 

Nàng làm sao có thể xứng đáng với người đó chứ?

 

Ngũ trưởng lão trước mắt như lại thấy người đó, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt, nói với hắn:

 

—— Thiển Khanh, chúng ta cùng nhau trở thành trưởng lão nhé.

 

—— Thiển Khanh, ta vừa sáng tạo ra một bộ kiếm pháp mới, để ta biểu diễn cho ngươi xem.

 

—— Thiển Khanh, ta nghe nói hôm nay có trưởng lão đến chỉ điểm, chúng ta đi xem nhé?

 

Cố Diệp Phong nhìn vào đáy mắt người sắp tắt thở, thấy rõ sự nhớ nhung và giải thoát, ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự chế giễu.

 

Giải thoát ư?

 

Hắn là người lương thiện như vậy, làm sao có thể tùy tiện giết người được chứ?

 

Cố Diệp Phong buông lỏng tay, thả cổ người kia ra, để mặc hắn như một cái xác rơi xuống đất.

 

Chưa kịp để hắn thở, tay Cố Diệp Phong khẽ động, lập tức dùng sợi tơ đỏ nuốt chửng hắn.

 

Sau khi làm xong tất cả, Cố Diệp Phong liếc nhìn Mặc Linh Nguyệt: "A Nguyệt, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tìm Cố Diệp Linh."

 

Mặc Linh Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì.

 

Nguyệt Ngạn Sinh và nữ tử áo đỏ đang ở trong tình trạng rất tệ, bất cứ ai cũng có thể giết họ, nên cần phải giữ lại một người để trông chừng.

 

'Luyện Tiên' vừa trải qua trận chiến đã trở thành phế tích.

 

Hơn nữa, sau khi Cố Diệp Phong thu hồi Lưu Tịch, hầu hết người của Nguyệt tộc đã chạy thoát.

 

Phần còn lại nhìn thấy các trưởng lão đều bị tiêu diệt, cũng chạy trốn gần hết.

 

Ngay cả trưởng lão cũng không địch lại, bọn họ ở lại chẳng qua chỉ là tìm đường chết.

 

Số ít người còn lại khi thấy Cố Diệp Phong tiến đến, đều hoảng sợ bỏ chạy.

 

Toàn bộ 'Luyện Tiên' giờ đây trở thành một tòa nhà trống rỗng, không còn chút dấu vết của sự phồn hoa trước kia.

 

Cố Diệp Phong tìm kiếm suốt một thời gian dài nhưng không thấy tung tích của Cố Diệp Linh.

 

Thậm chí, chẳng thấy bóng dáng ai khác.

 

Có lẽ Cố Diệp Linh đã nhân cơ hội trốn thoát.

 

Cố Diệp Phong đành từ bỏ, quay trở lại chỗ của Mặc Linh Nguyệt.

 

Hắn nhìn quanh một lượt, không chút để ý, búng tay một cái.

 

Sương đỏ tụ lại thành kết giới, bao bọc lấy Mặc Linh Nguyệt và Nguyệt Ngạn Sinh, rồi nhấc cả ba người rời khỏi mặt đất.

 

Nguyệt Ngạn Sinh không hiểu chuyện gì, "Nguyệt Phong, ngươi làm gì vậy? Chúng ta phải rời khỏi đây sao?"

 

"Đúng vậy, phải rời khỏi, nhưng trước khi đi còn phải làm một việc."

 

Cố Diệp Phong vừa nói xong, người đã xuất hiện giữa không trung, sau đó hắn nhìn xuống đất, chậm rãi nâng thanh Cửu U thần kiếm trong tay lên.

 

Thần kiếm Cửu U theo động tác của hắn mà phát ra luồng áp lực mạnh mẽ, sương mù màu bạc cuộn trào quanh thân kiếm, khí thế ngút trời.

 

Nhưng rồi Cố Diệp Phong lại hạ kiếm xuống.

 

Hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

 

Hắn quay sang Mặc Linh Nguyệt: "A Nguyệt, cho ta mượn chút linh lực."

 

Dù ngụy trang linh lực thế nào, cũng không thể giống với linh lực chân chính.

 

Mặc Linh Nguyệt không hỏi nhiều, trực tiếp vận chuyển linh lực trong tay, sau đó rút ra hơn phân nửa, truyền ra ngoài.

 

Cố Diệp Phong nhận lấy toàn bộ linh lực mà Mặc Linh Nguyệt truyền cho, bám lên thanh Cửu U thần kiếm. Ánh sáng màu bạc trên thân kiếm chợt lóe lên.

 

Thanh kiếm trông như vừa mới được rèn ra, lớp mờ bên ngoài dần rút đi, lộ ra hình dáng nguyên bản.

 

Trên thân kiếm được chạm khắc một loại hoa văn tinh xảo không rõ tên, bao quanh là một lớp sương màu bạc nhạt, thanh kiếm khẽ rung nhẹ trong tay Cố Diệp Phong, phát ra một luồng áp lực mạnh mẽ, thoạt nhìn đầy nguy hiểm. Lớp sương bạc đó cũng tỏa ra một hơi thở khiến người ta kinh hãi, như thể chỉ cần chạm vào sẽ tan thành tro bụi.

 

Khí thế của nó chẳng hề kém cạnh so với Lưu Tịch.

 

Khi Cửu U hoàn toàn hiện rõ hình dáng, ánh mắt Cố Diệp Phong ngập tràn sự tán thưởng: "Thần kiếm, quả không hổ danh là thần kiếm."

 

Cửu U lập tức phát ra một tiếng ngân vang, thanh thoát dễ nghe, âm thanh ấy có sức xuyên thấu mạnh mẽ, phảng phất như đang đáp lại lời Cố Diệp Phong, mang theo vài phần kiêu ngạo.

 

Dường như những lần trước nó ghét bỏ Cố Diệp Phong đều đã bị lãng quên.

 

Sau khi thưởng thức thanh kiếm, Cố Diệp Phong ngẩng đầu, nhẹ nhàng vung kiếm về phía mặt đất. Kiếm khí mang theo một luồng ý chí hủy diệt rạch thẳng xuống, trong chớp mắt đã bổ đôi mặt đất, tựa như cắt đậu hũ.

 

Cú bổ trúng ngay viên hạt châu tinh oánh trong lòng đất.

 

Đó chính là trung tâm của Thần Khí 'Luyện Tiên'.

 

Khi hạt châu chạm phải đường kiếm, nó phát ra ánh sáng chói lòa, dường như dồn hết sức mạnh còn lại để đối đầu với Cửu U. Sự va chạm giữa hai Thần Khí tạo nên quầng sáng rực rỡ khiến người ta không thể mở mắt.

 

Chớp mắt sau, một vết nứt xuất hiện trên bề mặt hạt châu, ánh sáng từ vết nứt dần tỏa ra.

 

Hạt châu, vỡ nát.

 

Mặc Linh Nguyệt không hề tỏ ra ngạc nhiên trước kết cục này. Cửu U thần kiếm, chỉ cần người cầm kiếm đủ mạnh, có thể chém đứt mọi thứ trên thế gian, bao gồm cả Thần Khí khác.

 

Quả thật hắn không hề lừa dối Cố Diệp Phong, hắn không phải kiếm tu, cũng không có thiên phú đặc biệt với kiếm đạo, hắn am hiểu pháp thuật hơn.

 

Cửu U thần kiếm trong tay hắn thực ra có phần bị mai một, nó đi theo hắn chỉ vì luồng lực lượng đặc biệt trên người hắn, chẳng khác nào Chu Tước.

 

Nguyệt Ngạn Sinh: "!!!" Mẹ kiếp!

 

Sáu vị trưởng lão: "!!!"

 

Đồng tử của sáu vị trưởng lão co rút lại, họ trừng lớn mắt, không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.

 

Cố Diệp Phong không giết họ, chỉ dùng Lưu Tịch nuốt hơn phân nửa thần hồn và lực lượng của họ. Hiện tại, cả sáu người chẳng khác nào phế nhân.

 

Đối với cảnh tượng này, Cố Diệp Phong đương nhiên không muốn bọn họ bỏ lỡ.

 

Hắn mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự uyển chuyển.

 

Dù sao, việc một Thần Khí bị hủy diệt cũng là cảnh tượng hiếm có. Đời người có mấy lần được chứng kiến một màn chấn động lòng người như vậy?

 

Nếu bỏ lỡ, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

 

Vì thế, ngay khi ra tay, hắn đã cố ý thả mấy người kia ra, còn dùng sương đỏ ngưng tụ thành kết giới, sợ bọn họ nhìn không rõ, nên kéo họ lại gần.

 

Đồng tử của mọi người co rút, họ trố mắt nhìn khoảnh khắc hạt châu vỡ nát. Toàn bộ 'Luyện Tiên' bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó nứt toác, đất đá vỡ vụn, từng đợt sụp đổ kéo theo sự rung chuyển của cả mặt đất, như thể không còn gì có thể ngăn cản.

 

Tựa như một con bướm gãy cánh, không thể bay, chỉ có thể vô lực rơi xuống đất.

 

Cả tòa 'Luyện Tiên' với thế không thể cứu vãn, rơi thẳng xuống từ mây cao.

 

Cuối cùng, nó đập mạnh xuống đất, làm cả Đông Lâm đại lục rung chuyển, như thể ngày tận thế đang đến. Cơn địa chấn này khiến người ta không nói nên lời, như thể đó là một cơn ác mộng dai dẳng chưa thể tỉnh lại.

 

Đối với phần lớn Nguyệt tộc nhân, đây quả thực là một cơn ác mộng.

 

Những người đã thoát khỏi 'Luyện Tiên' chỉ có thể đứng nhìn tòa tháp này rơi xuống, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng và không thể tin nổi. Họ không dám chớp mắt, như thể trước mắt họ là thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

 

Quả thực rất đáng sợ.

 

Thần Khí 'Luyện Tiên' đã rơi.

 

Công trình sừng sững trên mây suốt ngàn năm, từ hôm nay chỉ còn sống trong truyền thuyết.

 

Không bao giờ tồn tại nữa.

 

...

 

Đông Lâm đại lục tiên môn đại bỉ là sự kiện vô cùng quan trọng, không chỉ được các đại tiên môn chú ý, mà các thế gia tu tiên và cả Ma giới cũng không thể bỏ qua.

 

Dù sao, phải hiểu rõ đối thủ thì mới có thể chiến thắng.

 

Vì thế, đại hộ pháp Tô Vô Dạ cũng biết rõ về tất cả những hành động của vị tổ tông kia tại tiên môn đại bỉ.

 

Vị tổ tông ấy tự sát? Hắn không tin.

 

Chắc chắn là giả chết.

 

Sau khi giả chết, hắn quả thực không thể nhận ra tổ tông là ai, nhưng chỉ cần nhận diện thiếu niên tên Mặc Linh Nguyệt, người thân cận nhất với hắn, thì chẳng thể sai được.

 

Lúc ấy, khi họ trò chuyện ở Linh Âm khách đ**m, họ không hạ giọng, nên hắn biết tổ tông đã đến Nguyệt gia.

 

Tô Vô Dạ biết được tin này liền lóe lên một tia sáng trong mắt, đây là cơ hội tốt!

 

Lần này tổ tông rời đi, hắn nhất định có thể đột nhập vào Lưu Ngự, lấy được Thần Khí kia.

 

Mục tiêu của hắn chỉ là Thần Khí đó, chỉ cần không làm tổn thương người của Lưu Ngự, hắn tin rằng tổ tông sẽ không nhàn rỗi mà đến tìm hắn để tính sổ.

 

Dù sao, đối với tổ tông, Thần Khí cũng chẳng phải thứ quý hiếm.

 

Sau đó, Tô Vô Dạ liền nhanh chóng triệu tập thuộc hạ, chuẩn bị hành động khi tổ tông không có mặt.

 

Kết quả, thuộc hạ còn chưa kịp triệu tập đầy đủ, đã thấy tòa 'Luyện Tiên' của Nguyệt gia trong truyền thuyết... rơi xuống.

 

Rơi xuống.

 

Rơi xuống.

 

...

 

Tô Vô Dạ: "... Ngọa tào!!!"

 

Mới chỉ nửa ngày thôi mà! Tổ tông hắn mới lên đó nửa ngày thôi!!!

 

Chính ngọ mới lên mà?

 

Trời đất còn chưa kịp tối mà đã như thế!?

 

Nguyệt gia các ngươi đang làm cái quái gì thế!? Không phải tự xưng là đệ nhất tu tiên thế gia Đông Lâm sao!?

 

Ngày thường chẳng phải rất ngạo mạn sao? Vậy mà không có nổi một người có thể chống đỡ!?

 

Các ngươi mẹ nó không đánh lại được, vậy sao không tránh xa hắn ra!?

 

Một đám phế vật!

 

Tô Vô Dạ hít sâu một hơi, lập tức hủy bỏ kế hoạch. Tổ tông đúng là không quan tâm đến Thần Khí, nhưng nếu hắn dám tấn công vào lúc này thì chỉ có đường chết.

 

Nguyệt gia, với tư cách là đệ nhất thế gia Tu Tiên giới, luôn đứng vững trên đỉnh mây, đương nhiên tất cả thế lực khác của Đông Lâm đại lục đều chú ý từng động tĩnh.

 

Khi thấy Nguyệt gia từ trên mây rơi xuống, tất cả đều choáng váng.

 

Đã xảy ra chuyện gì?

 

Họ cứ như hoa mắt.

 

Nguyệt gia, rơi xuống?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cốt truyện sắp đến hồi kết, tiếp theo sẽ đến phần vạch trần mục đích của Cố ca, cùng với việc hắn và Mặc nhãi con thực sự ở bên nhau. Đại khái còn ba phần cốt truyện nữa: Mục đích của Cố ca, thân phận của Mặc nhãi con, và kết cục cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment