Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 151

Chương 151

 

Tô Vô Dạ không có quá nhiều thời gian do dự, hắn ôm Tư Nhạc tiến lên vài bước, sau đó cẩn thận gõ nhẹ lên cánh cửa rách nát, "Cha nuôi? Ngài có ở đây không?"

 

Cánh cửa vốn đã xiêu vẹo treo trên khung, dù Tô Vô Dạ chỉ gõ rất nhẹ, nó vẫn không chịu nổi mà đổ ầm xuống đất, giơ lên một trận bụi mù.

 

Cánh cửa ngã xuống để lộ ra cảnh tượng phủ đệ bị hủy hoàn toàn.

 

Tô Vô Dạ nhìn cảnh trong sân, sững sờ.

 

"Đau! Đau! A Nguyệt, đừng đánh nữa, có người đến!", Cố Diệp Phong ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng đáng thương nhưng không dám phản kháng, nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt.

 

Thực ra, kiếm của Mặc Linh Nguyệt chưa chạm đến người Cố Diệp Phong chút nào, nhưng bộ dạng đáng thương của hắn trông như thể vừa bị đánh thảm hại.

 

Thấy có người tới, Mặc Linh Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc nhìn người nào đó, sau đó thu kiếm lại.

 

Cố Diệp Phong thấy vậy liền nở một nụ cười lấy lòng với Mặc Linh Nguyệt, sau đó nhanh chóng mở trận pháp để hai người kia tiến vào, thái độ vô cùng hữu hảo, như thể rất hoan nghênh hai người đến chơi.

 

Tô Vô Dạ lập tức ôm Tư Nhạc bước vào phủ đệ, trạng thái của cả hai đều không ổn.

 

Đôi mắt Tô Vô Dạ đỏ hoe, mang theo chút tuyệt vọng, chỉ khi nhìn Cố Diệp Phong mới ánh lên chút hy vọng.

 

Còn Tư Nhạc trong lòng hắn, tình hình thậm chí còn tệ hơn so với lần gặp trước. Sắc mặt Tư Nhạc tái nhợt, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng cạn kiệt, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không còn cảm nhận được.

 

Rõ ràng, hắn đang ở tình trạng cận kề cái chết.

 

Tô Vô Dạ trực tiếp ôm Tư Nhạc quỳ xuống trước mặt Cố Diệp Phong, giọng khàn khàn như thể đã lâu không nói, "Cha nuôi, xin ngài cứu lấy Tư Nhạc!"

 

Thần sắc Tô Vô Dạ đã có chút điên cuồng, hắn coi Cố Diệp Phong như sợi dây cứu mạng cuối cùng.

 

Cố Diệp Phong nhìn Tư Nhạc, không dám dùng lực lượng của mình để kiểm tra, bởi vì trạng thái của Tư Nhạc quá yếu, không chịu nổi sức mạnh mang tính ma lực của hắn.

 

"Hắn bị sao vậy?"

 

"Thiên Diễn khởi động cần lượng lớn lực lượng, Tư Nhạc không thể cung ứng được", Tô Vô Dạ cúi đầu, biểu cảm vừa điên cuồng vừa căng thẳng.

 

Mấy ngày trước, sau khi nghe lời Cố Diệp Phong, Tô Vô Dạ lập tức sử dụng Thần Khí để tìm Lưu Ngự chưởng môn đổi Thiên Diễn. Ma giới đã nằm dưới sự kiểm soát của hắn từ lâu, Thần Khí đối với hắn cũng không phải thứ khó đạt được.

 

Lưu Ngự chưởng môn, đúng như Cố Diệp Phong dự liệu, đồng ý đổi rất dứt khoát.

 

Sau khi có được Thiên Diễn, hắn lập tức để Tư Nhạc ký kết khế ước, nhưng không ngờ việc khởi động Thiên Diễn lại cần lượng lớn nguyên lực.

 

Thân thể Tư Nhạc đã sớm không chịu nổi, dù có lực lượng lớn thế nào cũng không thể kéo dài sinh mệnh bằng Thiên Diễn. Đây là một vòng luẩn quẩn tử vong.

 

Hơn nữa, vì khế ước với Thiên Diễn, Tư Nhạc đã bị hút mất không ít lực lượng, sinh cơ gần như bị bào mòn với tốc độ đáng sợ.

 

Tô Vô Dạ đã thử vô số cách nhưng không thể ngăn chặn.

 

Bởi vì Tư Nhạc đã khế ước với Thiên Diễn, nên Thiên Diễn chỉ nhận lực lượng từ Tư Nhạc, còn linh lực của những người tu tiên khác căn bản không thể thay thế.

 

Tô Vô Dạ chỉ biết trơ mắt nhìn sinh cơ của Tư Nhạc từng chút một bị bào mòn.

 

Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu vì sao qua bao nhiêu kiếp luân hồi hắn chưa từng gặp Tư Nhạc, và vì sao Tô Vô Dạ lại rơi vào điên cuồng như vậy.

 

Ở những kiếp trước, Tô Vô Dạ hẳn đã đánh bại Lưu Ngự và giành được Thiên Diễn, nhưng hiển nhiên Tư Nhạc vẫn chết.

 

Một món thần khí khi khởi động đương nhiên yêu cầu lượng lớn lực lượng, mà sinh cơ của Tư Nhạc đã sớm mục nát, không đủ lực lượng để duy trì Thiên Diễn.

 

Việc này dù cầu cứu ai khác cũng vô dụng, nhưng cầu xin họ thì có thể có ích.

 

Rốt cuộc, trong cơ thể hắn có thế giới căn nguyên, nhưng nếu dùng đến nó, tu vi của hắn sẽ lập tức đạt đến điểm giới hạn.

 

Hơn nữa, linh lực của hắn vì được thế giới căn nguyên gột rửa, nên vô cùng thuần khiết, có lẽ cũng gần giống với lực lượng trong cơ thể Tư Nhạc.

 

Chỉ là nếu mất đi một lượng lớn linh lực, hắn e rằng sẽ không thể ngăn nổi tốc độ hấp thu của thế giới căn nguyên.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt mang theo sợ hãi và điên cuồng của Tô Vô Dạ, có chút do dự.

 

Nghe xong lời Tô Vô Dạ, Cố Diệp Phong không hề nghĩ ngợi liền kéo Mặc Linh Nguyệt, "A Nguyệt, ngươi tránh xa ra một chút."

 

Mặc Linh Nguyệt liếc hắn một cái, rồi đứng sang một bên.

 

Cố Diệp Phong nhìn Tô Vô Dạ đang quỳ, thản nhiên phất tay, "Ngươi cũng tránh ra xa một chút."

 

Tô Vô Dạ ngẩng đầu, biểu cảm có chút mờ mịt, nhưng hắn hiểu rằng Cố Diệp Phong đang định giúp họ, nên lập tức đứng dậy, hốc mắt đỏ hoe đầy nước mắt, "Cảm ơn, cảm ơn cha nuôi."

 

Nói xong, hắn ôm Tư Nhạc lùi lại một bên.

 

Cố Diệp Phong bắt đầu vận chuyển lực lượng trong tay, trên mặt đất vẽ ra một trận pháp.

 

Mặc Linh Nguyệt ban đầu nghĩ rằng hắn đang vẽ một trận pháp tụ tập linh lực, nhưng nhìn một hồi, hắn nhận ra trận pháp đó giống với thứ mà hắn đã từng vẽ trong cuộc đại bỉ của đệ tử Lưu Ngự trước đây.

 

Trận pháp khá phức tạp, Cố Diệp Phong vẽ một lúc lâu mới hoàn thành.

 

Khi vẽ xong, hắn dùng ngón tay cái rạch một đường trên ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào trung tâm trận pháp.

 

Ngay lập tức, trận pháp khởi động, ánh sáng bạc rực rỡ tỏa ra, mang theo một áp lực đáng sợ.

 

Trận pháp vừa khởi động, trung tâm trận pháp như gợn nước lan tỏa, một nam tử áo đen từ từ xuất hiện từ bên trong.

 

Đó chính là Hắc Long.

 

Hắc Long trong tay còn cầm một chiếc khăn tay cùng kim chỉ. Hắn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh với ánh mắt mờ mịt.

 

"Này, ngươi thêu hoa đến mụ mị đầu óc rồi à?"

 

Tiếng nói trêu đùa vang lên từ phía sau, Hắc Long mới nhận ra mình vừa bị triệu hồi.

 

Hắn lập tức nhảy lên, không thèm nhìn phía sau, xoay người tung ra một cú đá.

 

Đá hụt.

 

Vì Cố Diệp Phong đã nhanh chóng tránh sang một bên, "Bình tĩnh, ta gọi ngươi đến có chuyện chính đây."

 

Hắc Long hừ lạnh, dừng lại, "Chuyện gì?"

 

"Ngươi còn giữ linh lực khi chuyển thành ma tu không? Vẫn còn chứ?"

 

Hắc Long nhíu mày, đầy vẻ nghi ngờ nhìn Cố Diệp Phong, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi là ma tu, còn cần gì linh lực?"

 

Cố Diệp Phong khẽ nâng cằm, ra hiệu về phía sau Hắc Long, "Con nuôi ta cần."

 

Hắc Long nghe vậy, bối rối quay đầu lại, con nuôi?

 

Cái gì mà con nuôi?

 

Nguyệt Phong cái đồ chó này từ khi nào thu nhận con nuôi?

 

Hắc Long xoay người, vừa vặn chạm mắt với Tô Vô Dạ. Ánh mắt hắn liền hạ xuống nhìn Tư Nhạc đang nằm trong lòng Tô Vô Dạ, lập tức sững sờ.

 

Hơi thở của Tư Nhạc sớm đã không còn được che giấu, bất cứ ai cũng có thể nhận ra trên người hắn có khí tức thần thú, huống chi là Hắc Long.

 

Giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Vô Dạ, một tay đoạt lấy Tư Nhạc.

 

Tư Nhạc vừa bị cướp đi, Tô Vô Dạ suýt chút nữa bật phản ứng tấn công theo bản năng, may mà hắn còn lý trí, để mặc cho Hắc Long mang Tư Nhạc đi.

 

Cảm nhận được hơi thở mong manh của Tư Nhạc, Hắc Long tức giận, "Ai làm!?"

 

Không ai trả lời.

 

Hắc Long quay đầu nhìn Cố Diệp Phong, giọng lạnh lùng đến cực độ, "Là ai làm?"

 

Cố Diệp Phong nhận thấy ánh mắt đó, liền giơ tay, "Không biết, ta cũng chỉ mới biết hắn là con trai ngươi cách đây vài ngày."

 

Ngay khi Hắc Long chuẩn bị mở miệng, giọng khàn khàn của Tô Vô Dạ vang lên, "Là ta."

 

Ánh mắt Hắc Long lập tức thay đổi, phía sau xuất hiện một cái đuôi rồng hư ảnh, mang theo sát khí dữ dội vung mạnh về phía Tô Vô Dạ.

 

Đòn đó như muốn lấy mạng Tô Vô Dạ, không hề có chút nương tay.

 

Tô Vô Dạ bị đánh bay, đập mạnh vào kết giới trận pháp Cố Diệp Phong đã dựng lên, rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

 

Đòn đánh đó vốn dĩ có thể g**t ch*t Tô Vô Dạ, nhưng cuối cùng chỉ khiến hắn trọng thương.

 

Hắc Long lạnh lùng liếc nhìn Cố Diệp Phong, kẻ đã chặn hầu hết đòn tấn công của hắn, "Ngươi làm gì vậy!?"

 

Cố Diệp Phong không hề bận tâm đến ánh mắt lạnh lẽo của Hắc Long, chậm rãi nói, "Hắn là khế ước giả của con nuôi ngươi, nếu ngươi giết hắn, con nuôi ngươi cũng sẽ chết theo."

 

Hắc Long nghe vậy, nghĩ rằng Tô Vô Dạ đã cưỡng ép khế ước với Tư Nhạc, trong lòng sát khí càng nặng hơn.

 

Nhưng hiện tại, Tư Nhạc không chịu nổi bất kỳ thương tổn nào, nếu khế ước giả xảy ra chuyện, Tư Nhạc chắc chắn sẽ bị phản phệ và chết ngay lập tức.

 

Hắc Long chỉ có thể tạm thời nén cơn giận, tình trạng của Tư Nhạc không hề khả quan, hắn không dám trì hoãn thêm chút nào. Hắc Long lập tức lấy một miếng ngọc bội chứa linh lực mà hắn đã chuyển hóa trước khi thành ma tu, ném cho Cố Diệp Phong, rồi ôm Tư Nhạc đến trước mặt hắn.

 

"A Nguyệt, ngươi làm giúp ta", Cố Diệp Phong đưa ngọc bội cho Mặc Linh Nguyệt, "Rót linh lực trong này vào cơ thể Tư Nhạc là được."

 

Linh lực của Hắc Long trước khi tu ma thuộc về thần thú, tuy không giống với linh lực của Bạch Hổ, nhưng đều cùng một nguồn gốc linh lực, rất có khả năng được Thiên Diễn chấp nhận.

 

Đến nỗi vì sao Mặc Linh Nguyệt phải ra tay, tự nhiên là do mấy người bọn họ đều là ma tu, nếu họ làm, rất có khả năng không kiểm soát được mà để ma khí dính vào linh lực rồi chuyển vào cơ thể Tư Nhạc.

 

Mặc Linh Nguyệt nhận ngọc bội, tiến lên vài bước, để ngọc bội lơ lửng trước mặt Tư Nhạc, rồi vận chuyển linh lực bao quanh ngọc bội. Một dòng linh lực mạnh mẽ dưới sự dẫn dắt của Mặc Linh Nguyệt từ từ rót vào cơ thể Tư Nhạc.

 

Theo dòng linh lực chảy vào, khế ước Thần Khí Thiên Diễn trong cơ thể Tư Nhạc bắt đầu hấp thu lượng linh lực đó, cho đến khi hoàn toàn khởi động.

 

Hơi thở của Tư Nhạc dần ổn định, sinh cơ cũng từ từ hồi phục.

 

Tô Vô Dạ không bận tâm đến thương tích của mình, ngay từ đầu hắn đã căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tư Nhạc và ngọc bội.

 

Khế ước giữa hai người là khế ước bản mạng, trạng thái cơ thể của Tư Nhạc thế nào, hắn đều có thể cảm nhận được. Khi Tư Nhạc và Thiên Diễn đã hoàn toàn hòa hợp, Tô Vô Dạ mới kích động, cả người thả lỏng.

 

Hắn ngã ngồi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu.

 

Vừa rồi, dù đòn tấn công của Hắc Long đã bị Cố Diệp Phong hóa giải phần lớn, nhưng hắn không hề có chút phòng thủ nào, nên thương thế cũng rất nặng. Lần thả lỏng này khiến hắn thậm chí đứng cũng khó khăn.

 

Sau khi toàn bộ linh lực trong ngọc bội rót vào cơ thể Tư Nhạc, sắc mặt của Tư Nhạc cũng không còn tái nhợt như trước.

 

Hàng lông mi của hắn khẽ động, chậm rãi mở mắt.

 

Tư Nhạc nhìn người trước mặt, có chút chưa định thần lại, hắn thử mở miệng, "...Cha?"

 

Hắc Long buông người xuống, hung tợn vò đầu Tư Nhạc, "Ngươi tiểu tử thối, làm cái trò gì vậy! Có nguy hiểm sao không biết liên lạc với ta!?"

 

Tư Nhạc thấy không phải mơ, người trước mặt thật sự là cha hắn, lập tức vẻ mặt tủi thân, mở miệng, "Ta có liên lạc với cha! Nhưng liên lạc không được!"

 

Hắn đã thử liên lạc không biết bao nhiêu lần, nhưng dù làm thế nào cũng không thể liên hệ được.

 

Hắc Long nghe vậy nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra rằng sau khi Cố Diệp Phong rời khỏi thế giới này, hắn đã chọn ngủ say.

 

Trong giấc ngủ say, tự nhiên là không thể liên lạc được.

 

Nếu không phải Cố Diệp Phong dùng trận pháp triệu hoán, đánh thức hắn, có lẽ giờ này hắn vẫn đang ngủ say.

 

Hắc Long có chút chột dạ dời ánh mắt, vừa liếc qua liền thấy Tô Vô Dạ, ánh mắt tức thì lạnh như băng, trong tay vận chuyển ma lực.

 

Sinh cơ của Tư Nhạc đã gắn liền với Thiên Diễn, vậy nên nếu khế ước giả là Tô Vô Dạ biến mất, Tư Nhạc cũng sẽ không tồn tại.

 

Tô Vô Dạ vừa hứng chịu đòn tấn công của Hắc Long, thương thế không hề nhẹ, việc né tránh lúc này thực sự rất khó khăn.

 

Tư Nhạc thấy vậy mở to mắt, thân ảnh vọt đến chắn trước mặt Tô Vô Dạ, "Cha! Đừng mà!"

 

Đồng tử Hắc Long hơi co lại, lập tức thu hồi công kích, nhưng đã quá muộn.

 

Tô Vô Dạ cũng mở to mắt nhìn, vận dụng hết sức mạnh còn lại, thân ảnh lập tức xuất hiện sau lưng Tư Nhạc, túm lấy cổ tay hắn, xoay người, gắt gao bảo vệ Tư Nhạc trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment