Chương 154
Mặc Linh Nguyệt nhếch môi cười lạnh, "Giận cá chém thớt?"
Cố Diệp Phong bị nụ cười của Mặc Linh Nguyệt dọa đến tê dại da đầu, "... Không, ý ta là..."
"Ta sai rồi," Cố Diệp Phong nhận lỗi rất dứt khoát, đại trượng phu co được dãn được.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt không dễ bỏ qua, hắn nhìn Cố Diệp Phong với ánh mắt lạnh nhạt, "Rút kiếm đi, đường đường chính chính đánh một trận, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Cố Diệp Phong: "... Cái đó."
Mặc Linh Nguyệt trực tiếp rút kiếm.
Cố Diệp Phong im lặng, hắn muốn nói rằng hắn không muốn đánh.
Hắn chỉ muốn cùng lão bà đánh nhau trên giường thôi!
Nhưng nếu thốt ra lời này, e là hắn sẽ bị đánh thê thảm hơn.
Nhìn người trước mắt, thấy hắn không đánh không được, Cố Diệp Phong nghẹn một lúc mới thốt ra, "Vậy ngươi bại dưới tay ta cũng đừng khóc nha."
Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt, "Ai khóc."
Cố Diệp Phong nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng thì thầm, "Chẳng phải lúc trước ở gác mái sao, khóc thảm đến mức nào, dỗ mãi không được, khóc đến mức lòng ta cũng đau."
Giọng của Cố Diệp Phong rất nhỏ, nhưng đủ để người trước mắt nghe thấy, rõ ràng hắn đang cố tình.
"Câm miệng!", mặt Mặc Linh Nguyệt lần này không chỉ ửng đỏ, mà trực tiếp đỏ bừng cả một mảng, ngay cả tai cũng đỏ theo.
Hắn chỉ là... là tưởng rằng hắn đã giết cha mẹ mình.
Hơn nữa hắn không hề khóc!
Mặc Linh Nguyệt vừa tức vừa giận, lập tức vung kiếm tấn công.
Cố Diệp Phong nhanh chóng né tránh, nhưng cũng không dám đánh trả, vẫn né tránh không ngừng, thi thoảng khi không thể tránh nổi thì nhận một chút công kích, hai người gần như không thực sự giao chiến.
Mặc Linh Nguyệt thấy vậy nhíu mày, "Ngươi nghiêm túc một chút được không?"
Nghe vậy, Cố Diệp Phong ngoan ngoãn đáp, "Được rồi, được rồi."
Quả nhiên hắn nghiêm túc hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là nhận thêm vài đòn công kích của Mặc Linh Nguyệt, vẫn không đánh trả, hai người vẫn như trước, một người tấn công, một người trốn.
Vốn Cố Diệp Phong thân thủ nhanh nhẹn, Mặc Linh Nguyệt không thể chạm vào hắn chút nào.
Mặc Linh Nguyệt đánh mãi cũng cảm thấy chán, hừ lạnh rồi dừng tay.
Tuy nhiên, phủ đệ Lăng Vụ Đường mà Mặc Linh Nguyệt vừa sửa lại một lần nữa trở thành phế tích.
Mặc Linh Nguyệt chỉnh lại y phục lộn xộn của mình, còn Cố Diệp Phong thì đứng ngay bên cạnh.
Một cơn gió thổi qua, làm tung vạt áo của cả hai, cảnh tượng thật đẹp mắt, dường như thời gian ngừng trôi, cả thế gian trở thành bối cảnh, chỉ còn lại hai người ở giữa thiên địa.
Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, mái tóc bay trong gió, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, khẽ gọi tên Mặc Linh Nguyệt, "A Nguyệt."
Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn người nào đó, "Ừ?"
"Có thể gặp được ngươi, ta thực sự rất vui."
Mặc Linh Nguyệt giật mình đôi chút.
Cố Diệp Phong tiếp tục, "Ngươi tin vào thần minh không?"
Mặc Linh Nguyệt hơi lắc đầu, nếu thực sự có thần minh, thần minh cũng đâu có thiên vị hắn.
Cố Diệp Phong khẽ cười, "Ta cũng không tin."
Nói xong, Cố Diệp Phong vươn tay về phía Mặc Linh Nguyệt, như lúc ban đầu gặp nhau ở đáy vực, nở một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết, khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Mặc Linh Nguyệt cũng đưa tay, chuẩn bị nắm lấy, nhưng lại nghe tiếng người trước mặt vang lên khẽ khàng.
"Nhưng A Nguyệt có thể vĩnh viễn tin ta."
Bàn tay Mặc Linh Nguyệt dừng lại giữa không trung, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của người trước mặt, không nói gì.
Cố Diệp Phong nhìn hắn, mỉm cười, vô cùng nghiêm túc nói, "Trước mặt địa ngục, xin mời quân đồng hành."
"Ngươi nguyện ý chứ?"
Mặc Linh Nguyệt mở to mắt nhìn người trước mặt, trong đôi mắt lưu li của Cố Diệp Phong phản chiếu hình ảnh của hắn, tựa như trong thiên địa này chỉ có mình hắn mà thôi.
Lông mi Mặc Linh Nguyệt khẽ run, hắn chớp mắt, trên khuôn mặt lại thoáng hiện lên nét đỏ ửng, đẹp đến kinh người.
Cơn gió nhẹ lại một lần nữa thổi qua, làm tung mái tóc của hai người, bóng dáng họ trên mặt đất giao hòa cùng nhau, tựa như thiên trường địa cửu.
Mặc Linh Nguyệt hơi rũ mắt, mím chặt môi, chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn tay của Cố Diệp Phong.
Sau đó, hắn nghe thấy chính giọng nói lãnh đạm của mình vang lên, "Nguyện ý."
Mặc Linh Nguyệt ngày thường thanh thoát, trên gương mặt mang theo chút đỏ ửng, nghiêng đầu sang một bên, có thể nhìn rõ hàng mi dài như cánh vũ khẽ rung động. Khí chất thanh lãnh cao ngạo tiêu tan vài phần, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, khiến người khác không khỏi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, gương mặt tràn đầy tinh trí, nửa ngày không nhịn được thốt ra một câu: "Ngươi có muốn thử... ở trên không?"
Mặc Linh Nguyệt: "???" Cái gì mà ở trên?
Cố Diệp Phong hơi nghiêng đầu, nhéo lấy chiếc cằm trắng mịn của Mặc Linh Nguyệt, cúi xuống hôn lên gương mặt ngoan ngoãn nhưng đầy mờ mịt của hắn.
Tay còn lại ấn nhẹ lên sau gáy Mặc Linh Nguyệt, kéo hắn sát lại gần mình hơn, khiến hắn không thể tránh né.
Có lẽ vì thấy Mặc Linh Nguyệt không giãy giụa, bàn tay đang giữ gáy của hắn không an phận mà vén lên mái tóc dài sau lưng, ngón tay m*n tr*n chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, vừa lưu luyến vừa nhẹ nhàng vỗ về làn da trong suốt của hắn.
Một lát sau, tay Cố Diệp Phong vòng xuống eo Mặc Linh Nguyệt, chậm rãi di chuyển xuống, qua lớp y phục mà tùy ý v**t v*, mang theo sự ám muội và rõ ràng không thể lầm lẫn.
Lông mi Mặc Linh Nguyệt khẽ run, hơi thở trở nên dồn dập. Hắn vốn định đẩy người trước mặt ra, nhưng lại không kịp đề phòng khi chỗ yếu ớt trên cơ thể bị nắm lấy.
Người kia còn ác ý vuốt nhẹ vài cái, cảm giác k*ch th*ch mạnh mẽ truyền đến, khiến Mặc Linh Nguyệt tức khắc cả người mềm nhũn, không kìm được hừ nhẹ thành tiếng, phải nắm chặt lấy y phục của người trước mặt mới miễn cưỡng đứng vững.
Mặc Linh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt, nhưng khóe mắt hắn ửng đỏ, trong mắt phủ một màn sương mờ mịt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nhưng không gợi lên lòng thương hại của người khác, ngược lại càng khiến người ta muốn khi dễ hắn hơn.
Thực tế, đó cũng là điều Cố Diệp Phong nghĩ, và hắn cũng làm như vậy.
Lực đạo và góc độ của hắn đều chuẩn xác đến mức khiến Mặc Linh Nguyệt không thể chống đỡ. So với Mặc Linh Nguyệt, hắn rõ ràng có nhiều kinh nghiệm hơn, đôi mắt đẹp của Mặc Linh Nguyệt dần trở nên mơ màng, hơi thở cũng hoàn toàn khác xa với thường ngày.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, khó phân biệt được ai là người đang thực sự thở.
Ý thức của Mặc Linh Nguyệt dần trở nên mơ hồ, dựa vào người Cố Diệp Phong, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cố Diệp Phong kéo áo của Mặc Linh Nguyệt ra, từng lớp y phục chậm rãi rơi xuống, để lộ làn da trắng nõn như ngọc, cổ cao, và xương quai xanh tinh xảo mê hoặc lòng người.
Có lẽ vì quá mức thẹn thùng, làn da trắng nõn cũng nhuốm một chút đỏ ửng, càng làm cho người thêm diễm lệ.
Chỉ vừa lộ ra vài phần da thịt, hô hấp của Cố Diệp Phong đã trở nên nặng nề hơn, tiếp theo đó, hắn càng trở nên táo tợn hơn.
Làn da trắng như ngọc điểm xuyết sắc hồng khiến cho cảnh tượng càng thêm diễm lệ, ngay cả dưới ánh mắt của Cố Diệp Phong, đỏ ửng ấy càng trở nên rõ ràng.
Cố Diệp Phong nhẹ nhàng l**m nhẹ, tràn đầy sắc khí, chăm sóc người trước mặt một cách chu đáo.
Y phục của Mặc Linh Nguyệt đã sớm bị cởi bỏ, trong khi Cố Diệp Phong vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
Ngoại trừ chiếc vạt áo bị Mặc Linh Nguyệt làm rối, không có bất kỳ dấu hiệu hỗn loạn nào, thật sự như một con dạ thú ẩn mình sau vẻ ngoài đạo mạo.
Cố Diệp Phong ôm lấy eo người trong lòng, nâng hắn lên một chút, sau đó vươn tay bế hắn lên, để cả cơ thể người dựa vào hông mình.
Mặc Linh Nguyệt bị k*ch th*ch, ý thức dần tỉnh táo hơn, trong mắt mang theo chút khẩn cầu, "Không... không ở đây, đi lên... gác mái."
Phủ đệ đã bị hai người đánh phá hơn một nửa, thậm chí có thể nhìn thấy rõ bốn phía.
Thực ra trận pháp bên ngoài đã được Cố Diệp Phong sửa lại từ lâu, không ai có thể nhìn thấy cả. Hắn sao có thể để người khác nhìn thấy Mặc Linh Nguyệt trong tình trạng này.
Nhưng người trong lòng giãy giụa dữ dội, trông lại vô cùng đáng thương, cuối cùng Cố Diệp Phong vẫn đặt hắn xuống, giọng nói hơi khàn khàn, "Có thể lên gác mái, nhưng ngươi phải ở trên."
"Không được từ chối."
Cảnh tượng xung quanh chớp mắt thay đổi, hai người xuất hiện ở nơi mà họ thường xuyên lui tới trên lầu các.
Gác mái này không quá xa nhưng cũng không quá gần với phủ đệ của Mặc gia, nơi Mặc Linh Nguyệt an bài.
Điều đó khiến Mặc Linh Nguyệt có cảm giác không an toàn, hắn đã thiết lập không gian gác mái không thể ra vào, nhưng vẫn không yên tâm, phải nén lại không để phát ra âm thanh thẹn thùng, sợ bị người khác nghe thấy.
Thấy vậy, động tác của Cố Diệp Phong càng thêm quá mức, Mặc Linh Nguyệt chỉ có thể mở mắt ướt át trừng hắn, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Cố Diệp Phong nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người trước mặt, gương mặt Mặc Linh Nguyệt ửng đỏ, làn da trắng nõn như ngọc càng thêm diễm lệ, mái tóc mềm mượt rối tung trên giường, như một tiên tử rơi xuống trần, khiến người ta không thể hiểu nổi lại càng muốn khi dễ hắn.
Cố Diệp Phong ôm lấy eo Mặc Linh Nguyệt, xoay người, để hắn ngồi trên... chính mình.
Mặc Linh Nguyệt lúc này mới hiểu ý của câu "ở trên" mà Cố Diệp Phong nói.
Mặc Linh Nguyệt cắn chặt môi dưới, thân thể khẽ run rẩy, hai tay cố gắng chống đỡ để không ngã xuống.
Nhưng hắn đã hoàn toàn kiệt sức, eo bị nắm chặt giữ lại, khiến hắn không thể thoát ra.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất lực theo nhịp của Cố Diệp Phong, giống như một người chết đuối nắm chặt lấy chiếc phao duy nhất, gắt gao bám lấy cánh tay đang giữ lấy eo mình, hy vọng Cố Diệp Phong đừng xâm nhập quá sâu.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích, hoàn toàn không thể cản lại điều gì. Người nào đó vẫn mặc sức làm bậy, thậm chí càng trở nên quá đáng hơn.
Tên hỗn đản Cố Diệp Phong này!
Gác mái lại một lần nữa tràn ngập hơi thở ấm áp và ái muội, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
...
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Cố Diệp Phong tỉnh dậy, đáy mắt hiện rõ vẻ tỉnh táo. Hắn mở to mắt, nhanh chóng đưa tay sờ bên cạnh.
Quả nhiên không có ai.
Nhưng hơi ấm vẫn còn, rõ ràng người kia vừa mới rời đi không lâu.
Cố Diệp Phong vừa mất đi ý thức.
Điều này không bình thường.
Không cần ngủ, hắn chưa bao giờ để mình hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng vừa nãy ký ức lại đứt đoạn.
Chỉ có một khả năng.
Là Mặc Linh Nguyệt đã làm gì đó với hắn.
Sắc mặt Cố Diệp Phong hiếm khi trở nên khó coi như vậy, thân hình lóe lên, rời khỏi không gian giới muốn ra ngoài.
Nhưng lại bị không gian giới ngăn chặn.
Mặc Linh Nguyệt đã phong tỏa lối ra.
Ngoài lý do này, không còn cách giải thích nào khác.
Cố Diệp Phong không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ triệu hồi Lưu Tịch, để Lưu Tịch từ từ cắn nuốt một đầu ra khỏi không gian, tốc độ vô cùng chậm rãi.
Hắn không thể phá vỡ không gian giới, vì đây là Thần Khí có khế ước với Mặc Linh Nguyệt.
Hơn nữa, Thần Khí còn liên quan đến sự tồn tại của Mặc gia. Nếu hắn trực tiếp phá hủy nó, Thiên Đạo sẽ ngay lập tức cảm nhận được hơi thở của Mặc gia.
Khi đó, Mặc gia sẽ bị tiêu diệt.
Cố Diệp Phong mất vài phút mới thoát khỏi không gian giới.
Hắn thậm chí không cần cảm nhận gì thêm cũng biết Mặc Linh Nguyệt đang ở đâu, bởi vì hơi thở từ quy tắc chi lực quá mạnh mẽ, dù khoảng cách có xa vạn dặm cũng khiến người khác không khỏi khiếp sợ.
Việc Mặc Linh Nguyệt có thể ngăn chặn hắn chỉ có thể do một điều: lực lượng trong cơ thể hắn đã không thể áp chế được nữa.
Mặc Linh Nguyệt không phải là kẻ ngốc. Dù chưa nói rõ, nhưng có lẽ hắn đã đoán ra tất cả.
Hắn ra đi để chịu chết có ích gì?
Thật là ngu ngốc!
Thật sự là muốn chết.
Cố Diệp Phong sau khi ra khỏi không gian giới, lập tức lao đi với tốc độ tối đa, bóng dáng gần như biến mất, chỉ còn lại một trận gió thoảng qua.
Càng đến gần trung tâm của lực lượng kia, cảm giác áp lực càng lớn, khí thế tàn khốc như muốn hủy diệt tất cả khiến người ta không thể không rùng mình khiếp sợ, như thể phía trước là một con mãnh thú khổng lồ, khiến trong lòng không tự chủ được mà sinh ra ý muốn lùi bước, càng ngày càng mãnh liệt, đến mức run rẩy không ngừng.
Nhưng tốc độ của Cố Diệp Phong không hề bị ảnh hưởng, hắn bay thẳng về phía trung tâm của hơi thở đáng sợ kia.
Dù không biết đã mất đi ý thức bao lâu, Cố Diệp Phong vẫn tin chắc rằng hắn có thể đuổi kịp.
Bởi vì Thiên Đạo và quy tắc tuyệt đối sẽ "cho phép hắn đuổi kịp".
Để khởi động lại thế giới cần rất nhiều năng lượng, thế giới này đã khởi động lại hơn mười lần, gần như đã tan vỡ. Vì thế, ngay cả khi vi phạm quy tắc, Thiên Đạo cũng sẽ giúp Mặc Linh Nguyệt, để hắn có thể đuổi kịp.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Thiên Đạo và quy tắc đều là hắn.
Như lời Thiên Đạo đã nói, hắn nhất định phải chết.
Khi Cố Diệp Phong đến nơi, trên bầu trời quy tắc chi lực cuồn cuộn như sóng lớn, mang theo hơi thở hủy diệt tất cả, nhưng vẫn chưa có gì khác thường, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Mà dưới bầu trời, có một người đứng đó, bạch y như tuyết, thanh lãnh như tiên giáng trần, ngạo nghễ đứng giữa dòng chảy quy tắc chi lực khổng lồ, mang theo sự quyết tuyệt và khí thế quân lâm thiên hạ, khiến ngay cả quy tắc chi lực đáng sợ cũng như đang cúi mình trước hắn.
Cố Diệp Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ thở phào, hắn đã đoán đúng, quả nhiên là đang đợi hắn.
Khi Cố Diệp Phong đến, một bóng người màu trắng xuất hiện bên cạnh hắn, chính là Thiên Đạo.
Thiên Đạo nhìn về phía Cố Diệp Phong, trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu, "Ngươi đã đến rồi."
Thiên Đạo tuy rằng kéo dài thời gian, nhưng thực ra không đặt quá nhiều hy vọng.
Trước đó Nguyệt Phong đã đánh cắp phần dư thừa của căn nguyên Thiên Đạo trong cơ thể, nếu hắn hiến tế cũng sẽ không chết, Thiên Đạo có thể hiểu việc hắn sẵn sàng hiến tế.
Nhưng hắn lại đưa phần dư thừa của căn nguyên thế giới cho Nguyệt Lạc, nếu hiến tế...
Nhất định phải chết.
Nguyệt Phong là kẻ vì sự sống mà tính toán mọi thứ, sao có thể vì một người chỉ quen biết vài tháng như Mặc Linh Nguyệt mà từ bỏ mạng sống?
Vì vậy, Thiên Đạo không hiểu tại sao hắn lại thực sự đến đây.
Sau khi Cố Diệp Phong xuất hiện, quy tắc chi lực vốn yên tĩnh bắt đầu chuyển động, phân tách thành vô số nhánh, với tốc độ mắt thường không thể thấy, ồ ạt tấn công Mặc Linh Nguyệt, giống như hàng vạn mũi tên cùng lúc b*n r*, không để lại chỗ trốn.
Cố Diệp Phong không thèm nhìn lên bầu trời lấy một cái, trong tay kiếm sương đỏ hóa thành, thân ảnh trực tiếp lao đến bên cạnh Mặc Linh Nguyệt.
Thiên Đạo vẫn đứng yên tại chỗ, không ra tay cũng không giúp đỡ, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn.
Thiên Đạo là sứ giả của thế giới, bảo vệ thế giới là sứ mệnh của thần, việc không nhân cơ hội ra tay đã là lòng nhân từ lớn nhất của thần.
Nếu Nguyệt Phong không hiến tế để tái lập căn nguyên thế giới, không ai có thể ngăn cản quy tắc hủy diệt Mặc Linh Nguyệt để tái thiết lập thế giới.
Ngay cả Thiên Đạo cũng không thể.
Đây là quy tắc tối cao để bảo toàn thế giới.
Cố Diệp Phong lướt đến bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, đỉnh đầu quy tắc chi lực đã hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đè xuống.
Từ lúc Cố Diệp Phong xuất hiện, Mặc Linh Nguyệt chỉ ngây người nhìn hắn.
Cố Diệp Phong liếc nhìn hắn một cái, thốt ra ba chữ, giọng nói mang theo bất đắc dĩ và cưng chiều, "Ta đã chết."
Nhưng không có thời gian để hai người nói chuyện, quy tắc chi lực đã gần ngay trước mắt.
Cố Diệp Phong vừa dứt lời, liền dùng tay lướt qua thân kiếm, để lưỡi kiếm cắt qua tay hắn và hấp thu huyết dịch, sương đỏ ngay lập tức xâm nhập vào cơ thể hắn qua vết thương. Tất cả diễn ra trong chớp mắt, sau đó hắn cầm kiếm đối đầu với quy tắc chi lực.
Có lẽ chỉ là một nỗ lực cuối cùng.
Cùng quy tắc chi lực đối kháng gần như là hành động ngu xuẩn nhất.
Không có bất kỳ lực lượng nào có thể đối đầu với quy tắc chi lực tối cao.
Mặc Linh Nguyệt chỉ ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Cố Diệp Phong, không ra tay.
Bởi vì hắn chỉ cần động thủ, lực lượng trong cơ thể sẽ không thể áp chế, đến khi đó quy tắc chi lực sẽ không còn "ôn nhu" như vậy.
Hắn đã thử vô số lần.
Khi tu vi của hắn đạt đến điểm giới hạn phi thăng, càng vận dụng lực lượng, quy tắc chi lực càng tàn khốc.
Khi đó, hắn và Cố Diệp Phong đều sẽ bị quy tắc chi lực hủy diệt.
Hắn sẽ không chết.
Nhưng Cố Diệp Phong thì chưa chắc có thể sống sót.
Bởi vì trước đây, những người cùng hắn bị quy tắc chi lực hủy diệt, dù tái sinh bao nhiêu lần, hắn cũng không bao giờ gặp lại họ, như thể họ biến mất vĩnh viễn.
Ngoài Mặc Linh Nguyệt, Thiên Đạo cũng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Không ai có thể sống sót dưới sự hủy diệt toàn lực của quy tắc chi lực.
Chỉ cần Nguyệt Phong từ bỏ ý niệm sống sót, chủ động hiến tế, quy tắc chi lực sẽ dừng lại.
Hiện tại hắn chỉ đang giãy giụa trong vô vọng mà thôi.
Từ khi Nguyệt Phong đến, kết quả đã không thể trì hoãn thêm.
Hắn đã đưa ra lựa chọn.
Quy tắc chi lực cuồn cuộn không ngừng, liên tục vận chuyển cho đến khi đạt được mục đích.
Nhưng Cố Diệp Phong không như vậy. Dưới sự tàn sát toàn diện của quy tắc chi lực, hắn không thể chống đỡ lâu, nhưng hắn lại bảo vệ người đứng sau mình rất tốt, không để bất kỳ một tia quy tắc chi lực nào chạm vào Mặc Linh Nguyệt.
Dẫu vậy, theo thời gian trôi qua, bờ vai hắn bị quy tắc chi lực đánh trúng, ngay lập tức như thể bị thứ gì đó cắn nuốt, khiến tốc độ của hắn chững lại một giây.
Một luồng quy tắc chi lực xẹt ngang, lao về phía Mặc Linh Nguyệt đứng sau hắn.
Không kịp lo cho vết thương trên vai, Cố Diệp Phong nhanh chóng đưa tay kéo Mặc Linh Nguyệt vào lòng, xoay người tránh đi luồng quy tắc chi lực.
Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn vết thương trên vai Cố Diệp Phong, cuối cùng đưa tay ôm lấy hắn, rồi vận chuyển linh lực, mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài.
Đẩy khỏi phạm vi tàn sát của quy tắc chi lực.
Cố Diệp Phong không ngờ Mặc Linh Nguyệt sẽ đẩy hắn ra, hơi ngẩn người một lúc. Ngay trong khoảnh khắc đó, vài luồng quy tắc chi lực vô tình xuyên qua thân thể Mặc Linh Nguyệt.
Giây tiếp theo, không biết là do quy tắc chi lực phán đoán Mặc Linh Nguyệt không thể sống, hay là do Cố Diệp Phong từ bỏ ý niệm sống sót, mà quy tắc chi lực đột nhiên đình trệ trên không.
Sắc mặt Mặc Linh Nguyệt lập tức tái nhợt, nơi bị quy tắc chi lực đánh trúng trên người hắn thấm đẫm máu, khóe miệng rỉ ra từng dòng máu đỏ, nhuốm hồng bạch y.
Hắn không nỡ ngước mắt nhìn Cố Diệp Phong một cái, rồi từ từ ngã xuống.
Trong chớp mắt, Cố Diệp Phong đã xuất hiện bên cạnh hắn, đỡ lấy thân người, ôm chặt vào lòng. Máu trên cơ thể Mặc Linh Nguyệt thấm vào bạch y tinh khiết của Cố Diệp Phong, làm vấy bẩn bộ đồ trắng không tì vết.
Thanh kiếm sương đỏ ngưng tụ trong tay Cố Diệp Phong tản đi, hóa thành lụa đỏ rơi xuống đất, nhuốm thêm vết máu của Mặc Linh Nguyệt.
Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mặt, đôi hàng mi khẽ run, máu từ khóe miệng càng chảy nhiều hơn. Hắn cố gắng mở miệng, giọng nói yếu ớt nhưng bình thản như đang kể lại một sự thật, "Cố Diệp Phong, ta muốn chết."
Cố Diệp Phong mím môi, cúi mắt, thần sắc không rõ ràng, hắn không đáp lời, như thể không nghe thấy lời của Mặc Linh Nguyệt.
"Mặc Linh Nguyệt, ta... muốn chết."
Mặc Linh Nguyệt lặp lại một lần nữa, dùng toàn bộ sức lực để tăng âm lượng thêm vài phần, thoạt nhìn yếu đuối vô cùng. Dù chỉ cần dùng thêm chút sức, hắn sẽ như thể rách nát, nhưng giọng nói vẫn bình thản, mang theo một cảm xúc khó tả, khiến người nghe cảm giác vô cùng khó chịu.
Giống như một người chết đuối vô lực chìm xuống, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn mặt nước càng lúc càng xa.
"Ta biết," giọng Cố Diệp Phong nhẹ nhàng, khàn khàn, thần sắc tối tăm không rõ, thoạt nhìn như thể không để tâm, nhưng tay hắn siết chặt thêm vài phần khi ôm lấy Mặc Linh Nguyệt.
Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mặt, trong mắt đầy vẻ không nỡ và lưu luyến, còn có một tia sợ hãi nhỏ bé đến khó nhận ra.
Hắn hơi hé miệng, cuối cùng cũng không thốt ra lời.
Hắn muốn hỏi liệu hắn có còn được nhìn thấy Cố Diệp Phong khi mở mắt ra không?
Hắn muốn hỏi liệu bọn họ có còn gặp lại dưới vực sâu không?
Hắn muốn hỏi liệu Cố Diệp Phong có nhớ đến hắn khi ấy không?
Hắn muốn hỏi quá nhiều điều, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.
Bởi vì hắn sợ.
Hắn sợ rằng sau khi trọng sinh, Cố Diệp Phong sẽ quên hắn.
Mỗi lần trọng sinh, chỉ có hắn là mang theo toàn bộ ký ức, còn với những người khác, đó chỉ là một kiếp sống, không ai nhớ được những gì đã xảy ra trước đó.
Hắn càng sợ rằng sau khi hắn trọng sinh từ vực sâu, sẽ không còn thấy người trước mặt này nữa.
Bởi vì trong bao nhiêu kiếp luân hồi, trừ đời này ra, Cố Diệp Phong chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn sợ rằng mở mắt ra lần nữa, sẽ không còn thấy hắn.
Đây là lần đầu tiên Mặc Linh Nguyệt sợ trọng sinh đến vậy.
Hắn sợ rằng sau khi trọng sinh, chỉ còn mình hắn cô độc bơ vơ dưới vực sâu.
Rõ ràng đã quen rồi.
Nhưng lần này, hắn lại rất sợ.
Cố Diệp Phong nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt hắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, rồi nở nụ cười hết sức dịu dàng, giọng nói cũng tràn đầy sự ôn nhu và cưng chiều, "An tâm ngủ một giấc đi, đợi ngươi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ tốt hơn."
Nói xong, hắn vận chuyển linh lực, Mặc Linh Nguyệt không cam lòng nhắm mắt lại, mất đi ý thức.
Thân ảnh Thiên Đạo lập tức xuất hiện bên cạnh hai người, ngữ khí lạnh nhạt, "Ngươi đã quyết định chứ?"
Cố Diệp Phong cúi mắt, "Nếu không thì sao? Ngươi chẳng phải đã nói tất cả đều là thiên mệnh sao? Ta lẽ nào còn có thể nghịch thiên?"
Có lẽ vì kết quả đã định, Thiên Đạo rất thản nhiên trò chuyện với Cố Diệp Phong, "Ngươi không phải vẫn luôn nghịch thiên sao?"
"Nghịch thiên?", Cố Diệp Phong nhếch môi cười châm biếm, "Nghịch thiên chẳng phải cũng nằm trong thiên mệnh sao? Cái gọi là nghịch thiên, vốn dĩ cũng đã được sắp đặt rồi, phải không?"
Như hắn, từ khoảnh khắc ý thức về sự tồn tại của mình, vận mệnh đã định rằng hắn phải hiến tế, một lần nữa dung nhập vào căn nguyên của thế giới.
Dù có giãy giụa thế nào, kết cục cũng chỉ có một.
Đó là thiên mệnh.
Thiên Đạo nghe vậy trầm mặc.
Quả thực là như vậy.
Những kẻ nghịch thiên rất nhiều, mà nghịch thiên vốn dĩ cũng là một phần của vận mệnh, chỉ là giãy giụa vô ích trong quy tắc mà thôi.
Cố Diệp Phong cười đầy châm chọc, "Làm thiên tuyển giả cũng thật thê thảm, không thì vì thiên hạ sinh linh mà hiến tế, không thì vì thế giới mà hiến tế."
Thiên Đạo: "..."
Thiên Đạo nghĩ đến kết cục của tất cả các thiên tuyển giả trong thế giới này, hoàn toàn không thể phản bác.
Mặc Linh Nguyệt vốn không phải là thiên tuyển giả.
Hắn chỉ đặc biệt vì phần lớn căn nguyên của thế giới nằm trong cơ thể hắn.
Trong suốt hai ngàn năm qua, thế giới này chỉ có một thiên tuyển giả duy nhất là Nguyệt Phong.
Nhưng không phải thiên tuyển giả lúc nào cũng thê thảm.
Thiên Đạo chậm rãi lên tiếng, "Thiên tuyển giả được thiên mệnh ưu ái, cùng thế giới cộng hưởng lợi ích."
Cái gọi là thiên tuyển giả, được thiên địa ban đại vận, khí vận thêm thân, đến thế giới che chở.
Cố Diệp Phong trực tiếp nói, "Chính là để bất tử trong tay hắn, thuận lợi hiến tế đúng không?"
"Có điều đến, tất có mất. Nhận đại vận của thiên địa, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm."
Thiên Đạo bổ sung thêm một câu, "Cũng có những trường hợp không cần hiến tế."
Cố Diệp Phong nhàn nhạt nhìn về phía Thiên Đạo, "Đạo lý ta đều hiểu, vậy ngươi nói xem, ta đã nhận được điều gì?"
"... Khí vận?"
Cố Diệp Phong cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, nhưng sự mỉa mai trong nụ cười đó không thể rõ ràng hơn.
Thiên Đạo: "..." Được rồi, cái này quả thật không có.
Suy nghĩ kỹ lại, thân là thiên tuyển giả, Nguyệt Phong dường như chưa bao giờ được thiên địa ưu ái.
Hắn không giống những thiên tuyển giả khác, không chỉ ở thân phận, mà ngay cả những gì hắn gặp phải cũng khác biệt.
Những thiên tuyển giả khác nhận được đủ khí vận để trưởng thành. Dù có khốn khó trong nửa đời trước, thì nửa đời sau cũng đều đứng vững trên đỉnh thế gian, phong cảnh hết sức huy hoàng.
Nhưng Nguyệt Phong lại khác. Sự tồn tại của hắn chính là một sai lầm, từ lúc sinh ra đã mang trong mình ý thức cần phải hủy diệt và trở về căn nguyên của thế giới.
Thiên Đạo không tìm được bất kỳ điều gì mà Cố Diệp Phong nhận được từ thiên địa.
Thần suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng chậm rãi chuyển ánh mắt về phía người trong lòng Cố Diệp Phong, người có hơi thở mong manh.
"Hắn thì ngươi tính sao?"
Cố Diệp Phong: "..." Đột nhiên không thể phản bác được.
Có lẽ vì Cố Diệp Phong im lặng quá lâu, quy tắc chi lực trên không lại bắt đầu rung chuyển, như thể giây tiếp theo sẽ nghiền nát tất cả.
Thiên Đạo nhìn thoáng qua trên không, "Thời gian không còn nhiều."
Cố Diệp Phong cũng hiểu rõ điều này. Hắn nhẹ nhàng đặt Mặc Linh Nguyệt nằm thẳng xuống đất, nhìn người trên mặt đất bình tĩnh nói, "Lát nữa phong ấn ký ức của hắn cho ta."
Thiên Đạo nhìn Cố Diệp Phong, "Ta có thể trực tiếp xóa đi ký ức của hắn."
Chỉ phong ấn thôi, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại.
Vào lúc đó, đã không còn Nguyệt Phong nữa.
Đối với Mặc Linh Nguyệt mà nói, đó chỉ là tăng thêm thống khổ mà thôi.
Không bằng trực tiếp xóa ký ức, không để lại dấu vết gì.
Cố Diệp Phong liếc nhìn Thiên Đạo, "Người duy nhất mà ta có được chính là Mặc Linh Nguyệt. Sau khi ta chết, ngươi còn muốn hoàn toàn hủy diệt dấu vết của ta, ngươi không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?"
Thiên Đạo: "..." Được rồi.
Nếu không phải Cố Diệp Phong đề nghị, thần vốn đã định xóa đi ký ức của Mặc Linh Nguyệt.
Bởi vì, sau khi đã trải qua nhiều như vậy, lại mất Nguyệt Phong, Mặc Linh Nguyệt có lẽ sẽ không muốn tiếp tục sống. Không bằng xóa ký ức, bắt đầu lại từ đầu.
Còn về Nguyệt Phong, chết rồi thì đã chết, cần gì để người khác nhớ đến?
Thiên Đạo không hiểu sinh linh, rốt cuộc thần không có cảm xúc.
Nhưng nếu Cố Diệp Phong đã đề xuất, thần tất nhiên sẽ không phản đối.
Cố Diệp Phong vận chuyển lực lượng trong tay, sau đó đặt tay lên vị trí trái tim của Mặc Linh Nguyệt, "Ta còn có một yêu cầu cuối cùng."
Thiên Đạo nhìn hắn.
"Buông tha cho người Mặc gia."
Thiên Đạo đáp ứng, "Được."
Trước đây khi khí tức của người Mặc gia biến mất, thần đã sớm nghi ngờ rằng Nguyệt Phong đã giấu họ đi. Không ngờ quả nhiên là vậy.
Thời gian đã trôi qua hàng ngàn năm, chuyện Mặc gia đánh cắp căn nguyên của thế giới đã sớm bị chôn vùi. Mà Nguyệt Phong cũng sẽ trở về căn nguyên của thế giới, cho nên việc tàn sát hay không giờ đã không còn quan trọng.
Cố Diệp Phong hơi dùng sức trong tay, sau đó mạnh mẽ ấn vào vị trí trái tim của Mặc Linh Nguyệt. Nơi tay hắn chạm vào lập tức tỏa ra một luồng sáng tinh khiết đến không một chút tạp chất.
Ánh sáng ấy lan tỏa một cách dịu dàng, dường như mang theo sức mạnh an ủi vạn vật, nhưng Mặc Linh Nguyệt lại nhíu chặt mày, bật ra tiếng kêu thống khổ.
Rõ ràng bị quy tắc chi lực đánh trúng, hắn vẫn chưa thay đổi biểu cảm, nhưng sự đau đớn mà luồng sáng này mang đến lại như cắm sâu vào thần hồn, khiến toàn bộ linh hồn hắn như đang trải qua nỗi thống khổ lớn nhất, không thể chịu đựng nổi, không thể chống cự.
Mặc Linh Nguyệt đau đớn đến tỉnh lại.
Hắn nhìn về phía người trước mặt, muốn mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, cơn đau khủng khiếp đã ập đến, khiến hắn chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi dưới. Đợi đến khi quen với cơn đau, hắn mới yếu ớt, khó khăn mở miệng, "Ngươi... ngươi muốn... làm gì?"
Hơi thở của Mặc Linh Nguyệt mong manh, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, mới chỉ thốt ra hai chữ, hắn đã bị cơn đau lớn đánh sâu vào, những lời còn lại không thể thốt ra nổi.
Cố Diệp Phong cúi mắt, nhìn chằm chằm vào ngực của Mặc Linh Nguyệt, lực lượng thuộc về căn nguyên của thế giới tiếp tục vận chuyển trong tay hắn, không ngừng truyền vào cơ thể Mặc Linh Nguyệt. Hắn không trả lời câu hỏi của Mặc Linh Nguyệt, như thể không nghe thấy.
Mặc Linh Nguyệt không phải kẻ ngốc, hắn có thể cảm nhận được dòng lực lượng không ngừng tuôn chảy vào trái tim mình.
Hắn mở to mắt, đồng tử hơi co lại.
Đừng mà!
Đừng mà!!!
Mặc Linh Nguyệt dốc hết sức lực còn lại, há miệng th* d*c, muốn ngăn cản Cố Diệp Phong, nhưng hắn không còn chút sức lực nào, ngay cả phát ra âm thanh cũng không thể, chỉ có thể bất lực nhìn hắn tiếp tục hành động.
Nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt Mặc Linh Nguyệt, đôi mắt xinh đẹp mang theo khẩn cầu.
Cầu xin ngươi.
Đừng làm thế.
Người vốn thanh lãnh cao nhã giờ đây yếu đuối vô cùng, mang theo một cảm giác dễ vỡ, như con thú bị dồn vào tuyệt cảnh, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Nhưng từ đầu đến cuối, Cố Diệp Phong không hề nhìn hắn, chỉ chuyên chú vào ánh sáng trắng, động tác trong tay không hề ngừng lại.
Mặc Linh Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng, nhìn người trước mắt không chớp, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Theo lực lượng căn nguyên của thế giới không ngừng truyền vào, những vết thương trên người Mặc Linh Nguyệt bắt đầu khép lại, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không thể cử động.
Cố Diệp Phong nhìn sâu vào người trước mắt một lần cuối, rồi thu tay lại, "Thiên Đạo."
"Hắn, giao cho ngươi."
Nói xong, Cố Diệp Phong ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Mặc Linh Nguyệt, giống như khi mới gặp, nụ cười ấy rực rỡ như ánh mặt trời chiếu lên người, ấm áp đến tận cùng.
Sau đó... thân ảnh hắn dần dần tan biến.
Khóe mắt Mặc Linh Nguyệt đỏ lên, nhưng hắn không còn sức cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mặt dần dần tan biến.
Nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cố Diệp Phong hơi sững sờ, vươn tay định chạm vào mặt Mặc Linh Nguyệt, nhưng tay hắn đã bắt đầu tan biến, không thể nào chạm được vào dù chỉ là một chút.
Hắn nhìn người trước mắt với ánh mắt dịu dàng, hơi hé miệng, nói một câu nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Khi Mặc Linh Nguyệt có thể cử động, hắn vội vã đứng dậy, muốn ôm người trước mắt vào trong lòng.
Nhưng chẳng thể ôm được gì cả.
Chỉ một chút cảm giác ấm áp còn lưu lại ở đầu ngón tay, rồi giây tiếp theo cũng tan biến.
Điều này không giống với hồn phi phách tán, vì hồn phi phách tán vẫn có thể tụ lại để nhập luân hồi.
Nhưng Cố Diệp Phong vốn là một phần của căn nguyên thế giới, hắn đã đưa chính mình trở về với căn nguyên thế giới, ý thức và thần hồn đều tan biến vào thiên địa, không còn một dấu vết nào.
Dù có tách ra phần ấy một lần nữa, đó cũng không bao giờ là Cố Diệp Phong.
Chính là Cố Diệp Phong, đã thật sự biến mất.
Mặc Linh Nguyệt nhìn đầu ngón tay mình, tràn đầy vết máu, hơi sững sờ, như thể cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Thiên Đạo bên cạnh chứng kiến cảnh này, lập tức vung tay, phong ấn toàn bộ ký ức về Cố Diệp Phong trong đầu Mặc Linh Nguyệt.
Thậm chí còn bịa ra những ký ức giả để thay thế sự tồn tại của Cố Diệp Phong, khiến cho mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng qua trở nên hợp lý hơn.
Mặc Linh Nguyệt dường như không chịu nổi, cả người lập tức ngất xỉu.
Lần này không có ai đỡ lấy hắn, chỉ còn hắn bất lực ngã xuống đất, quần áo lại một lần nữa bị nhuộm bẩn.
Sau khi Thiên Đạo xóa đi những dấu vết còn lại của Cố Diệp Phong, thần nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt đã mất đi ý thức, nhíu mày.
Giây tiếp theo, sắc mặt thần trở nên vô cùng khó coi.
Nguyệt Phong, tên khốn kiếp này!
Rốt cuộc hắn đã làm gì?
Nguyệt Phong quả thực đã hiến tế, căn nguyên thế giới cũng đã một lần nữa thiết lập liên kết với thế giới này.
Nhưng căn nguyên thế giới trong người Mặc Linh Nguyệt lại không thể tách ra!
Nói cách khác, Mặc Linh Nguyệt đã hoàn toàn hòa làm một với căn nguyên thế giới.
Từ đây, Mặc Linh Nguyệt sẽ cùng nhật nguyệt đồng sinh.
Hắn chính là trung tâm của thế giới này.
Sắc mặt Thiên Đạo tái nhợt.
Không ngờ Nguyệt Phong đã nói câu "hắn giao cho ngươi" như thế.
Giờ đây, Mặc Linh Nguyệt chính là trung tâm của thế giới này. Dù thần có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ Mặc Linh Nguyệt trước tiên.
Nhưng thần lại không thể làm gì được, bởi vì Nguyệt Phong đã không còn.
Dù muốn tìm hắn để tính sổ, cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Thôi.
Dù có một chút "ngoài ý muốn", nhưng cuối cùng tất cả cũng đã quay về đúng quỹ đạo.
Thiên Đạo lập tức tiêu tán thân ảnh tại chỗ, chỉ còn lại một mình Mặc Linh Nguyệt cô độc nằm trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu.
Mặc Linh Nguyệt từ từ mở mắt, hắn hơi dùng tay chống đứng dậy, sau đó có chút mờ mịt nhìn quanh.
Đây là đâu?
Tại sao hắn lại ở đây?
Mặc Linh Nguyệt có chút kỳ lạ nhìn trạng thái của mình, rồi lại nhìn xung quanh, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Hắn nhớ rằng tu vi của hắn đã đạt đến điểm giới hạn.
Sau đó...
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó, hắn dường như đã đến nơi này, một lần nữa đối đầu với lực lượng đã từng áp chế hắn.
Hắn đã... thành công sao?
Hắn hẳn là đã thành công.
Nhưng tại sao lại không có cảm giác vui vẻ chút nào?
Rõ ràng việc thoát khỏi luân hồi nhiều lần phải là điều đáng mừng.
Mặc Linh Nguyệt đưa tay lên ngực, cảm thấy trái tim mình có chút khó chịu.
Hắn luôn có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó, nhưng lại như thể chẳng quên điều gì cả.
Ký ức của hắn không mất đi điều gì.
Nhưng trái tim hắn cảm thấy trống rỗng, như thể bị đào rỗng vậy.
Dường như thiếu đi một thứ gì đó.
Nhưng thiếu đi điều gì?
Hắn rõ ràng đã thoát khỏi ác mộng vô hạn của luân hồi.
Mặc Linh Nguyệt đứng đó, thất thần, đôi mắt hiện lên sự mờ mịt và trống rỗng, không biết phải làm gì.
Sau một lúc lâu, Mặc Linh Nguyệt mới chậm rãi kháp tịnh trần thuật, xóa đi vết máu trên người, rồi chậm chạp rời đi.
Bóng dáng cô độc của hắn càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Chỉ còn lại một dải lụa đỏ cô đơn nằm bên cạnh chỗ Mặc Linh Nguyệt vừa nằm, bị vết máu từ người hắn thấm ướt.
Trông có vẻ bẩn thỉu.
Giống như rác bị người ta vứt bỏ.