Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 159

Chương 159, phiên ngoại 4

 

Thượng Kinh Thị, thành phố phồn hoa nhất, dòng xe cộ lúc nào cũng rất đông đúc. Những nơi ách tắc giao thông đều có cảnh sát giao thông duy trì trật tự.

 

Một lượng lớn xe cộ dừng lại đột ngột vì có người chặn đường, khiến tình trạng tắc nghẽn càng thêm nghiêm trọng.

 

Viên cảnh sát giao thông gần đó thấy có tình huống liền chạy tới, nhìn hai người nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Hai người làm gì đây!? Ăn vạ à!? Đứng dậy! Mau đứng lên! Nếu còn không đứng dậy, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!"

 

Cố Diệp Phong vội vàng đứng lên, kéo theo cả Mặc Linh Nguyệt.

 

Mặc Linh Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía viên cảnh sát, khẽ nhấc tay áo chỉnh lại trang phục.

 

Thấy vậy, Cố Diệp Phong nhanh chóng nắm tay Mặc Linh Nguyệt, nhìn viên cảnh sát, nở nụ cười xin lỗi, "Xin lỗi, chúng tôi không cố ý."

 

Sau đó, hắn kéo Mặc Linh Nguyệt bước nhanh ra khỏi đường, tránh xa khu vực tắc nghẽn.

 

Viên cảnh sát thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ giáo huấn vài câu và để hai người rời đi.

 

Cố Diệp Phong kéo tay Mặc Linh Nguyệt, vẫy một chiếc taxi.

 

Mặc Linh Nguyệt chưa từng thấy loại xe sắt này, nhưng hắn tin tưởng Cố Diệp Phong nên ngoan ngoãn ngồi vào.

 

Người tài xế là một ông chú, thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn hai người vài lần, dáng vẻ như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, ông ta do dự mở miệng, "Tiểu huynh đệ, hai ngươi là minh tinh à?"

 

"Không phải."

 

Cố Diệp Phong nắm tay Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập niềm vui, cả người toát ra sự hạnh phúc.

 

Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt dịu dàng, như đang thầm nói những lời yêu thương, "Chúng tôi chỉ đang chơi cosplay thôi."

 

Mặc Linh Nguyệt khẽ mỉm cười, nắm chặt tay Cố Diệp Phong.

 

Nơi Cố Diệp Phong ở không xa, hai người nhanh chóng tới nơi.

 

Cố Diệp Phong đã ở thế giới này một thời gian dài, dù là trước kia hay bây giờ, hắn cũng không còn xa lạ với nơi đây, vì vậy hắn có một bất động sản.

 

Ban đầu, tài sản của hắn ở khu vực đắt đỏ nhất Thượng Kinh Thị không đủ để mua nổi một căn nhà, bởi nơi này giá động không dưới một hai ngàn vạn.

 

Hắn chủ yếu tập trung vào Tu Tiên giới, không quá bận tâm đến việc kiếm tiền ở thế giới này.

 

Vì vậy, hắn chỉ tìm một công việc bình thường, lương bổng cũng không cao.

 

Nhưng vận may lại mỉm cười với hắn, hắn mua được một căn nhà chỉ hơn một trăm vạn vì năm người chủ trước đó đã chết.

 

Dù nhà có chết năm người chủ cũng không thể bán rẻ như vậy, nhưng cả gia đình đó bị diệt sạch, nên không ai dám mua, chỉ có Cố Diệp Phong là tiện nghi được.

 

Hắn không sợ ma quỷ hay gì cả, ngày đầu tiên chuyển tên, ma quỷ trong nhà đã bị hắn xử lý.

 

Hiện tại hắn làm việc cho chính phủ, dù sao thân phận của hắn ở đây cũng coi như nhập cư trái phép, bị hạn chế ít nhiều.

 

Tới nơi ở, Cố Diệp Phong thậm chí không cần dùng chìa khóa để mở cửa.

 

Hắn kéo Mặc Linh Nguyệt vào nhà, rồi dùng chân đóng cửa lại.

 

Cố Diệp Phong đẩy Mặc Linh Nguyệt dựa vào cửa, hơi cúi xuống, gần như chạm vào hơi thở của hắn.

 

Hắn nhìn người trước mặt ngoan ngoãn, hạ giọng, âm thanh mang theo chút nhẫn nhịn, "Có nhớ ta không?"

 

Mặc Linh Nguyệt khẽ gật đầu, "Ừ."

 

Nhớ.

 

Nhớ đến phát điên rồi.

 

Cố Diệp Phong nhìn người với gương mặt tuy bình thản, nhưng ẩn giấu chút uất ức, ánh mắt hắn hiện lên sự đau lòng.

 

Hắn không phải không biết người kia sẽ khổ sở, nhưng hắn không còn cách nào khác.

 

Cố Diệp Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trước tai của người trước mặt, khi hắn định nói điều gì, Mặc Linh Nguyệt bất ngờ ôm lấy cổ Cố Diệp Phong, dùng môi ngăn lời hắn lại.

 

Ánh mắt Cố Diệp Phong tối sầm, không còn kìm nén bản thân, hắn đưa tay ấn vào sau cổ Mặc Linh Nguyệt, mạnh mẽ đáp trả nụ hôn, không để người kia có đường lui.

 

Mặc Linh Nguyệt vụng về đáp lại Cố Diệp Phong.

 

Thấy người trong lòng bắt đầu khó thở, Cố Diệp Phong hơi ngẩng đầu, giọng khàn khàn thì thầm, "Thật ra ta vui muốn chết."

 

Nói xong, hắn lại tiếp tục hôn Mặc Linh Nguyệt.

 

Khuôn mặt của Mặc Linh Nguyệt như tranh vẽ khẽ cong lên, hắn cũng vậy.

 

Cố Diệp Phong không để Mặc Linh Nguyệt có cơ hội nói chuyện, tay còn lại của hắn nhanh chóng kéo đai lưng của người trước mặt, xoay vài vòng và đẩy người kia ngã xuống giường, rồi tiếp tục hôn, đôi tay không ngừng di chuyển.

 

Hai người hôn nhau đến mức không phân biệt được ai đang thở.

 

Mặc Linh Nguyệt bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, nhịp tim đập mạnh đến mức chính hắn cũng có thể nghe thấy, thậm chí quên cả cách thở.

 

Cảm giác như dòng điện chạy qua khi đối phương chạm vào da thịt, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, sức lực dường như bị rút cạn, toàn thân mềm nhũn.

 

Chỉ còn lại cảm giác người kia mang đến, khiến hắn hoảng loạn, ý thức càng thêm mơ hồ.

 

Cố Diệp Phong buông người ra, từ từ di chuyển xuống dưới, khẽ l**m làn da trắng nõn trên cổ đối phương.

 

Mặc Linh Nguyệt chỉ kịp th* d*c một chút.

 

Nhưng chưa kịp suy nghĩ, cảm giác khác lại trào dâng từ cơ thể, hắn chỉ còn biết phó mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.

 

Đôi mắt Mặc Linh Nguyệt mang theo hơi nước, ánh nhìn dần trở nên tan rã, giọng nói cũng trở nên đứt quãng, nhưng Cố Diệp Phong không có ý định dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn.

 

Mặc Linh Nguyệt cảm thấy không chịu nổi, giống như một con thiên nga cao ngạo khẽ ngửa cổ lên, tay siết chặt, gắt gao bám lấy ga giường bên dưới.

 

Không biết đã qua bao lâu, ban đầu Mặc Linh Nguyệt ngoan ngoãn thuận theo Cố Diệp Phong, nhưng rõ ràng hắn đã xem nhẹ mức độ cầm thú của Cố Diệp Phong.

 

"...Từ bỏ." Mặc Linh Nguyệt muốn cự tuyệt, nhưng bất kể là giọng nói hay biểu cảm đều hiện lên sự bất lực.

 

Cố Diệp Phong đưa tay ôm lấy người, động tác tuy ôn nhu nhưng lại mang theo sự cường thế không thể từ chối, khiến người ta không thể trốn thoát, cũng không còn chút sức lực hay không gian để chạy trốn.

 

"Cuối cùng một lần." Giọng nói của Cố Diệp Phong nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa ý lừa gạt.

 

Mặc Linh Nguyệt trên mặt vẫn đượm vẻ mê ly, cố gắng tập trung tầm mắt, trừng mắt nhìn Cố Diệp Phong một cái, "Ngươi vừa nãy... cũng đã nói vậy."

 

Hơn nữa, đã nói rất nhiều lần.

 

Nhưng lần nào cũng là lừa hắn.

 

Vậy mà hắn lại ngây ngốc tin tưởng.

 

Mặc Linh Nguyệt dù cố gắng từ chối, nhưng khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt mờ mịt như sương, thoạt nhìn thật đáng thương, không những không khiến người ta đồng cảm, mà ngược lại càng làm người ta muốn quá đáng hơn.

 

Cố Diệp Phong cúi đầu hôn lên môi hắn, giọng trầm thấp, mang theo chút an ủi, "Lần này là thật."

 

"Ô ô ô... Từ bỏ."

 

Thật sự từ bỏ.

 

Hắn chịu không nổi nữa.

 

Cố Diệp Phong, tên hỗn đản này.

 

Cố Diệp Phong ôn nhu dỗ dành người trong lòng, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều, "Cuối cùng một lần, thật sự, ta đảm bảo đây là lần cuối."

 

...

 

Không biết đã là lần cuối thứ bao nhiêu, Cố Diệp Phong mới buông tha cho người trong lòng.

 

Cố Diệp Phong lười biếng không muốn đi tắm, chỉ đơn giản dùng thuật thanh tẩy cơ thể, sau đó ôm người ngủ.

 

Có lẽ vì quen thuộc với người bên cạnh, Mặc Linh Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng ngủ rất an lành.

 

Không chỉ Mặc Linh Nguyệt, người hơn mười năm chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngay cả Cố Diệp Phong cũng vậy.

 

Dù hắn đã tính toán mọi thứ, nhưng lòng người và những biến cố ngoài ý muốn lại là thứ khó lường nhất.

 

Hắn cũng từng lo sợ rằng Mặc Linh Nguyệt sẽ không đến kịp.

 

Vì vậy, hắn luôn tranh thủ từng phút giây để tu luyện, bất kể ngày đêm.

 

Dù có mất hàng vạn năm, hắn cũng muốn trở về.

 

May mắn thay, người này đã đến.

 

Cố Diệp Phong nhắm mắt lại, trong lòng là sự yên bình chưa từng có.

 

Cả hai không biết đã ngủ bao lâu.

 

Cuối cùng, vẫn là Cố Diệp Phong tỉnh trước.

 

Chủ yếu là vì hắn chỉ xin nghỉ nửa tháng, hiện tại hắn đã có gia đình để chăm lo, nên không thể bỏ bê công việc.

 

Hắn khẽ rút tay ra, nhưng người trong lòng ngực đã tỉnh lại.

 

Mặc Linh Nguyệt mới tỉnh dậy, đầu óc còn chút mơ màng, đôi mắt đượm vẻ lười biếng và mờ mịt. Khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt hắn ngay lập tức lạnh xuống.

 

Nụ cười vốn chuẩn bị nở trên mặt Cố Diệp Phong cũng cứng lại khi nhận ra linh lực đang vận chuyển, hắn vội vàng đè lại vai Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi bình tĩnh! Lần này thật sự phải bình tĩnh! Thế giới này rất yếu đuối, hơn nữa hầu hết mọi người ở đây đều là người phàm, chưa từng thấy linh lực!"

 

Quan trọng nhất là, căn nhà của hắn!

 

Hắn không có tiền mua căn nhà thứ hai!

 

Hơn nữa, hắn cũng không thể chịu nổi việc xây lại nhà!

 

Dù có thể dùng linh lực chữa trị, nhưng vấn đề là nếu nhà bị hủy hoại rồi khôi phục giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chắn sẽ khiến dân chúng hoảng loạn.

 

Hắn và Mặc Linh Nguyệt coi như là nhập cư trái phép đến đây.

 

Thiên Đạo đã dung túng cho họ ở thế giới này, đó đã là may mắn lắm rồi. Nếu làm thế giới này rối loạn, thì có phần quá đáng.

 

Dù Thiên Đạo không thể làm gì họ, nhưng tóm lại cũng không phải chuyện tốt.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mặt, dù không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn thu lại linh lực.

 

Lúc này Cố Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, xuống giường, tùy tiện mặc bộ quần áo thoải mái.

 

Hắn nhặt lên y phục của Mặc Linh Nguyệt, đặt lên ghế bên cạnh, sau đó lấy từ tủ quần áo một bộ trang phục giống với của mình, đưa cho Mặc Linh Nguyệt.

 

"Quần áo ở thế giới này không giống với bên chúng ta, họ đều mặc loại này."

 

Cố Diệp Phong mỉm cười, "Ta đã chọn đúng kích cỡ của ngươi từ lâu rồi."

 

Mặc Linh Nguyệt nhận lấy quần áo.

 

Thấy vậy, Cố Diệp Phong tốt bụng mở miệng, "Muốn ta giúp ngươi mặc không?"

 

Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn người với ánh mắt ngả ngớn trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi quay đi."

 

Cố Diệp Phong nhún vai, quay người lại, ngồi xuống giường đối diện bàn, sau đó chậm rãi cầm một chiếc gương nhỏ, nhắm thẳng về phía giường.

 

Trong gương phản chiếu hình ảnh người trên giường.

 

Làn da trắng nõn như ngọc của Mặc Linh Nguyệt đỏ ửng lên, thật sự rất đẹp.

 

Cố Diệp Phong thầm cảm thấy đáng tiếc, vì ngay cả những dấu vết hắn để lại cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

 

Mặc Linh Nguyệt đã nhìn Cố Diệp Phong mặc quần áo một lần, trong lòng cũng đại khái hiểu cách mặc, hắn cầm lấy y phục, từ từ mặc vào.

 

Quần áo ở thế giới này rất đơn giản, so với trang phục ở Tu Tiên giới thì đơn giản hơn nhiều, Mặc Linh Nguyệt nhanh chóng mặc xong.

 

Cố Diệp Phong đặt gương xuống, xoay người lại.

 

Đẹp người mặc gì cũng đẹp, dáng người của Mặc Linh Nguyệt như được sinh ra để làm mẫu treo quần áo, ngay cả bộ đồ đơn giản này cũng khiến hắn giống như đang đi trình diễn thời trang, nâng tầm giá trị của bộ trang phục.

 

Cố Diệp Phong cầm lấy chiếc lược và dây buộc tóc trên bàn, tiến đến mép giường, khẽ nâng cằm ra hiệu, "Sư đệ, ngươi quay lại đây."

 

Mặc Linh Nguyệt không hiểu ý của Cố Diệp Phong, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.

 

Cố Diệp Phong dùng lược chải tóc cho Mặc Linh Nguyệt, nhanh chóng buộc lên thành một đuôi ngựa cao, lập tức toát ra vài phần anh khí mạnh mẽ.

 

Tuy không biết cách làm tóc phức tạp, nhưng kiểu đuôi ngựa này Cố Diệp Phong làm không khác gì bản chính.

 

Buộc xong, Cố Diệp Phong quỳ một chân trên giường, từ phía sau ôm chặt Mặc Linh Nguyệt, đầu tựa vào cổ hắn.

 

Mặc Linh Nguyệt sờ sờ tóc, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn của Cố Diệp Phong, "Đây cũng là phong tục của thế giới này sao?"

 

"Ừ, ở thế giới này, nam giới cơ bản không để tóc dài."

 

"Vậy ta cũng cắt đi, giống ngươi."

 

Cố Diệp Phong đặt đầu lên vai Mặc Linh Nguyệt, "Cắt thì tiếc lắm, cứ để như vậy đi."

 

"Chỉ là tóc thôi mà."

 

Cố Diệp Phong cọ cọ vào mặt người trước mắt, "Không cần cắt, như vậy là rất đẹp rồi."

 

Mặc Linh Nguyệt suy nghĩ, rồi vận chuyển lực lượng căn nguyên của thế giới này, tóc phảng phất như bị rút ngắn lại, trong nháy mắt đã trở thành tóc ngắn, giống hệt với Cố Diệp Phong.

 

Hắn nhìn người trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta muốn giống như ngươi."

 

Cố Diệp Phong: "......"

 

Hắn nên cảm thấy may mắn vì mình không cạo đầu trọc chăng?

Bình Luận (0)
Comment