Chương 19: Trọng tố đan điền
Vẽ trận pháp cần chút thời gian, nhưng giờ rõ ràng đã không còn kịp nữa. Cố Diệp Phong vung tay lên, một luồng lục quang bao phủ lấy thân thể Mặc Linh Nguyệt, bảo vệ thân thể và tâm mạch của hắn, phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn.
Mặc Linh Nguyệt cắn chặt răng, cố nén cơn đau, nỗ lực khống chế linh lực trong cơ thể, cố gắng gom linh lực về đan điền rách nát để ép ngưng tụ.
Ngũ tạng, lục phủ và kinh mạch của hắn đều bị luồng linh lực bá đạo này đánh sâu vào, gây tổn thương nặng nề. May mắn thay, hắn đã quen với đau đớn, nhanh chóng dồn ép linh lực đến cực hạn, và khi không thể ép thêm nữa, đan điền rách nát liền được linh lực xung quanh tu bổ, cuối cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Thành công rồi.
Cố Diệp Phong rút lại linh lực của mình, để cho lượng linh lực còn dư lại tự tẩy tủy, chữa trị thân thể và mở rộng kinh mạch cho Mặc Linh Nguyệt.
Mười lăm phút sau, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc.
Dù không phải chính mình trọng tố đan điền, nhưng Cố Diệp Phong còn căng thẳng hơn cả Mặc Linh Nguyệt. Khi thấy hắn thành công, cuối cùng Cố Diệp Phong mới nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nhưng chưa kịp thở phào thì Cố Diệp Phong đã khựng lại, bởi hắn phát hiện ra trước mắt mình, tu vi của Mặc Linh Nguyệt chỉ mới đến Luyện Khí kỳ, thậm chí còn chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ!
Cố Diệp Phong chưng hửng, không đúng lắm! Chẳng phải vai chính sau khi trọng tố đan điền thì phải đạt thẳng tới Kim Đan kỳ sao?
Luyện Khí kỳ là cái quái gì?
Hắn nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Vai chính của hắn đúng thật chỉ là Luyện Khí kỳ!
Vậy thì làm sao mà một người Luyện Khí kỳ có thể giành được hạng nhất trong đại bỉ đệ tử sắp tới...
Lấy cái gì mà thắng đây?
Mặc Linh Nguyệt sau khi điều tức xong, mở mắt ra liền thấy Cố Diệp Phong đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp. Hắn đứng dậy, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, "Có chuyện gì sao?"
Cố Diệp Phong mím môi, nở một nụ cười có phần gượng gạo: "Không có gì, ta chỉ là thấy sư đệ trọng tố đan điền thành công, nên mừng cho sư đệ... Ha ha... ha ha ha..."
Ngoài miệng thì nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn đang gào thét.
【Có chuyện gì sao à? Còn chuyện gì nữa!? Trọng tố đan điền mà lại chỉ đạt đến Luyện Khí kỳ! Cái quầng sáng vai chính này là giả phải không!? Hết rồi, hết thật rồi, nợ nhiều thế này, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá...】
Không chỉ một chút mệt, mà là mệt mỏi tột độ!
Cố Diệp Phong suýt chút nữa bật khóc, không phải, chẳng phải các tiểu thuyết khác đâu có viết như vậy sao! Đứa nhỏ này chẳng lẽ là vai chính của ngược văn?
Hắn càng nghĩ càng thấy giống. Đầu tiên là rơi xuống vách núi, trọng thương đến mức gần như thành phế nhân, bái sư thì gặp biến cố, vừa ra khỏi tông môn đã bị bôi nhọ...
Thật sự là quá thảm.
Vấn đề là thảm như vậy, hắn phải cảm hóa đối phương kiểu gì đây?
Quả thực như thế giới này đang cố ép vai chính hắc hóa, thật không hiểu Thiên Đạo đang nghĩ gì, có vấn đề chắc!
Mặc Linh Nguyệt: "..." Thì ra là vì tu vi.
Hắn vốn là Ngũ linh căn, việc tu luyện đã chậm hơn so với tu sĩ khác.
Tu sĩ có Đơn linh căn chỉ cần tu một linh căn là có thể thăng cấp tu vi, trong khi Ngũ linh căn phải trả giá gấp nhiều lần cả về nỗ lực lẫn linh lực mới có thể thăng cấp.
Hơn nữa, trong những kiếp trước, hắn hầu như đều tu ma, nên tự nhiên đối với ma đạo thuần thục hơn.
Hắn đã lâu rồi không tu luyện linh lực, gần như quên mất cách tu luyện như thế nào.
Thêm vào đó, trước khi rơi xuống vách núi, hắn cũng chỉ mới đạt Luyện Khí kỳ, nên việc trọng tố đan điền cũng không thể nào cao hơn mức đó nhiều.
Mặc Linh Nguyệt khẽ mỉm cười: "Nhờ có A Phong, nếu không đời này ta e rằng sẽ không còn cách nào tu tiên."
Cố Diệp Phong lấy lại tinh thần, gương mặt vui vẻ lắc đầu: "Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn vị lão gia tốt bụng kia đi, ta có làm gì đâu."
Dù trên mặt Cố Diệp Phong đang cười, nhưng trong lòng hắn tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nợ nhiều thế này, bao giờ mới trả hết đây?
Khoan đã, nói đến đại bỉ đệ tử, không chỉ có phần thưởng, mà còn có cơ hội vào Sấm Thất Linh Tháp, mỗi tầng đều có thể lấy một món pháp bảo.
... Sấm Thất Linh Tháp, chắc chắn là có nhiều bảo bối lắm nhỉ?
Nếu lấy được rồi đem bán, chắc sẽ có thể trả nợ được một chút?
Đại bỉ đệ tử của Lưu Ngự Phái cũng giống như đại chiêu môn phái, tổ chức ba năm một lần, và thời gian diễn ra vào tháng thứ ba sau đại chiêu.
Đại bỉ đệ tử chia thành ba phần. Phần thứ nhất là đấu đối kháng tổ đội, ít nhất hai người, nhiều nhất năm người một tổ, thi đấu theo thể thức tích phân: thắng một trận thì được một điểm, thua một trận thì bị trừ một điểm.
Phần thứ hai là thi đấu đơn giữa các thiên tài của các phong, chủ yếu là đệ tử đích truyền và đệ tử nội môn tranh tài, đệ tử ngoại môn gần như không tham gia.
Phần thứ ba là lựa chọn những đệ tử xếp trong top 10 cá nhân và các đội đứng đầu để tham gia thử thách Sấm Thất Linh Tháp, mỗi người sẽ được chọn một món pháp bảo có thể mang ra ngoài.
Hai phần thi đấu đầu tiên là độc lập, phần thưởng cũng khác nhau. Nếu một đệ tử nằm trong top 10 cá nhân và cũng nằm trong đội đứng đầu, phần thưởng sẽ được nhận gấp đôi, nhưng cơ hội vào Sấm Thất Linh Tháp thì không thể tích lũy.
Phần thưởng đều là những món đồ quý giá, có thể bán được khá nhiều.
Cố Diệp Phong siết chặt tay, quyết định rằng trong đại bỉ đệ tử lần này, hắn nhất định phải lọt vào top đầu để có cơ hội chọn pháp bảo tại Sấm Thất Linh Tháp!
Dù sao thì Lưu Ngự Phái cũng không cấm đệ tử bán pháp bảo sau khi chọn!
Nhưng vấn đề là, hắn chỉ mới đạt Trúc Cơ kỳ, còn vai chính thì chỉ là Luyện Khí kỳ, làm sao mà giữa một đám Trúc Cơ và Kim Đan khắp nơi lại có thể lọt vào top được đây?
Cố Diệp Phong chìm vào suy nghĩ.
Đại bỉ đệ tử chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem, trọng tài thì là các trưởng lão của Lưu Ngự Phái, dưới sự theo dõi của mọi người, việc OOC là không thể chấp nhận được.
Vậy phải làm thế nào để vừa hợp lý, vừa giữ được hình tượng thánh phụ mà vẫn lọt vào top đầu đây?
Xem ra chỉ có cách mượn ngoại lực!
Quy tắc của đại bỉ đệ tử là không được sử dụng những thủ đoạn bất chính hay giết người, nhưng bùa chú và triệu hồi yêu thú thì hoàn toàn được phép.
Nếu dùng bùa chú và yêu thú, hắn không cần tự mình ra tay, mà vẫn có thể lọt vào thứ hạng cao!
Hoàn mỹ!
Cố Diệp Phong cười thầm (một cách đáng khinh). Hắn thật sự quá thông minh!
Đang định tiếp tục nói lời cảm tạ với Mặc Linh Nguyệt: "?"
Cố Diệp Phong cố gắng kiềm chế nụ cười của mình, nhìn Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt khích lệ: "Sư đệ, đại bỉ đệ tử sẽ diễn ra trong hai tháng tới, ngươi hãy cố gắng tu luyện, tranh thủ giành lấy hạng nhất!"
Mặc Linh Nguyệt có chút khó hiểu, chần chừ hỏi: "... Ngươi chắc chắn ngươi muốn lấy hạng nhất?", chẳng lẽ hắn không định che giấu thực lực?
Cố Diệp Phong ngạc nhiên lắc đầu: "Sư đệ, ngươi đang nói gì vậy? Đương nhiên không phải ta, ta nói là ngươi phải lấy hạng nhất!"
Lấy được hạng nhất vốn dĩ phải là vai chính mới được! Vạn nhất hắn không giành được hạng nhất, tâm tình sa sút, rồi lại tu ma để giải tỏa cơn giận thì sao bây giờ? (Thiên Đạo: ...... )
Chỉ cần hắn vào được top mười là tốt rồi, hắn không tham lam gì thêm.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Hoàn toàn không thể làm được.
Thực sự không cần phải đặt kỳ vọng cao vào hắn như vậy.
Mặc Linh Nguyệt thật sự không hiểu, tại sao người này lại liên tục tin tưởng hắn, cũng như tự tin vào chính mình đến thế.
Hắn đã mấy ngàn năm không tu luyện linh lực, trong vòng hai tháng nhiều nhất cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ, muốn giành hạng nhất ở nơi tụ tập toàn thiên chi kiêu tử này, căn bản là mơ tưởng.
Thực tế, ngay cả trong mơ hắn cũng không dám có giấc mộng kiêu ngạo như vậy.
Mặc Linh Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn vài giây, cuối cùng vẫn phải cất lời nhắc nhở: "Ta vừa mới trọng tố đan điền, hai tháng sau nhiều lắm cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ kỳ."
Cho nên hắn hoàn toàn không có khả năng giành được hạng nhất.
Cố Diệp Phong với vẻ mặt đầy tin tưởng, vỗ vai người trước mặt, rồi liền bắt đầu rót canh gà cho tâm hồn: "Sư đệ, ta tin ngươi có thể làm được, ngươi phải học cách tin tưởng chính mình, chỉ khi tin vào bản thân, cuộc đời mới có vô hạn khả năng."
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Hắn muốn nói làm sao để người này hiểu rằng đây không phải là vấn đề tin hay không tin chính mình.